Sau Khi Cứu Rỗi Vai Chính Cố Chấp

Chương 20






Hùng Văn Hoa bị sặc sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhớ tới Nguyên Thác cũng không mua quyển tài liệu kia.

Tất nhiên, hoàn cảnh gia đình Nguyên Thác như vậy, hơn nữa dù có làm thêm thì điều kiện vẫn kém, thành tích xưa nay cũng chưa từng dưới ba vị trí đầu, mấy lời dạy bảo người khác vừa nãy của Hùng Văn Hoa nghe như nào cũng không thể ám chỉ tới anh, vốn dĩ Nguyên Thác cũng không cần nổi nóng.

Có thể thật sự là do sốt ruột muốn học tập, nghĩ rằng như này là lãng phí thời gian.

Từ nhỏ Nguyên Thác đã phải lăn lộn lần mò mà lớn lên, so với những người cùng tuổi trưởng thành hơn rất nhiều, thanh niên choai choai người đầy thù địch ngồi ở chỗ kia, cô không muốn chọc vào cái gai này.

Bị bật một câu, tuy sắc mặt cô khó coi nhưng vẫn đè cơn giận xuống.

Cô dừng lại một chút, lại nói: "Thời gian của lớp 12 đúng là khá gấp gáp, tôi cũng không muốn chiếm nhiều thời gian tự học, chỉ có điều tuy thành tích quan trọng nhưng nhân cách còn quan trọng hơn.

Nói mấy lời này cũng vì muốn nhắc nhở đến một số bạn tâm tình xốc nổi khiến thành tích không ổn định, những bạn học khác cũng phải biết nhìn vào mà rút kinh nghiệm."
Lời này gần như chả khác gì chỉ thẳng vào mũi Đồng Tuyển mà nói rằng thành tích của cậu có vấn đề, tất cả mọi người không nên học theo.

Phải mua tài liệu, mua tài liệu của tôi mới là học sinh tốt.

Nguyên Thác nghe cô nói không dứt, vô cùng tức giận, đang định nói tiếp thì thấy Đồng Tuyển từ chỗ ngồi đứng lên.

"Thưa cô." Đồng Tuyển hỏi: "Cô nói một số bạn trong lớp thành tích không ổn định, là chỉ em phải không ạ?"
Hùng Văn Hoa không ngờ rằng một hai đứa học sinh giờ lại muốn lật trời, uy nghiêm của một người giáo viên bị khiêu khích, thở phì phò nói: "Đúng, tôi đang nói đến cậu, cậu cũng tự biết đấy."
Đồng Tuyển: "Em biết, nhưng em không hiểu vì sao cô lại nói như vậy.

Là do cô cảm thấy thành tích của em không tốt, nhưng thi lại đạt kết quả tốt nên có vấn đề ạ? Hay là do em không mua tài liệu của cô, lại còn tự ý tiến bộ, khiến cô thấy mất mặt ạ?"
Nghe cậu nói, nhóm bạn học xung quanh đều trợn mắt há mồm, còn sốc hơn khi nãy Nguyên Thác lên tiếng gấp vạn lần.


Tính cách kia của Nguyên Thác mọi người đều biết rồi, nhưng Đồng Tuyển thế mà lại dám oán trách ngay trước mặt giáo viên, lời nói còn rõ ràng mạch lạc như vậy nữa —— quá cứng!
Suy nghĩ trong lòng bị nói toạc ra, Hùng Văn Hoa tức run lên, mắng: "Đồng Tuyển!"
Đồng Tuyển "Vâng" một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Câu vừa nãy của cô em đồng ý, nhân cách quan trọng hơn thành tích, nhưng em cảm thấy, câu này cũng thích hợp để nói với cô."
"Một người giáo viên, chỉ vì học sinh không làm theo ý mình, liền sỉ nhục tinh thần, ngôn từ vấy bẩn, lẽ nào đấy là cách làm đúng đắn ạ?"
Trong cuộc đời của mình, Hùng Văn Hoa chưa bao giờ bị lên mặt như thế, càng không nói đến chuyện người trước mặt chỉ là một học sinh.

Trong cơn tức giận, cô giơ tay vỗ bôm bốp trên bục giảng, dọa mấy học sinh bàn đầu sợ hết hồn.

"Ăn nói vớ vẩn! Ở nhà cha mẹ anh giáo dục anh như thế nào? Dạy anh chống đối giáo viên hả?"
Hùng Văn Hoa tức đến nổ phổi nói: "Tôi hết lòng giúp đỡ các anh các chị cải thiện thành tích, điều đó là sai à? Thông tin trong tài liệu do tôi vất vả tìm cho các anh các chị, cũng tìm chỗ in ấn rồi phát cho các anh, quá trình bỏ ra bao nhiêu tâm sức! Tất cả cũng chỉ vì học sinh! Vậy mà giờ sao, anh cũng giỏi thật, không muốn mua tài liệu liền quay sang trách tội giáo viên!"
Cô tiện tay cầm lấy một quyển sách bài tập, "bộp bộp" vỗ trên bục giảng, giận dữ nói:
"Anh cảm thấy tôi bắt anh mua sách đúng không? Vậy tôi hỏi anh một chút, anh có dám nói làm được hết các câu hỏi trong đấy không? Nếu thi tốt nghiệp gặp phải thì biết làm cái gì? Bây giờ anh có thể làm tốt bất kì câu nào trong đây, tôi sẽ nói xin lỗi với anh."
Hai bên tranh chấp đến chỗ này, ngay cả các bạn học ngồi dưới cũng cảm thấy cô giáo có chút kiêu ngạo.

Dù cho có mua những cuốn sách này, ai có thể đảm bảo làm được tất cả các câu hỏi khi gặp phải chứ.

Mà nếu Đồng Tuyển đã dám đứng lên nói những điều này, thì ít nhất cậu cũng phải chắc chắn là mình có lý.

Cậu vừa mượn tài liệu của một người bạn cùng lớp và đã xem qua nó, thấy rằng giá trị tham khảo của cuốn sách cũng không lớn lắm.

Vì vậy Đồng Tuyển tiện tay cầm một cuốn sách lên, phát hiện đó là một cuốn tổng hợp, mở nó ra và nói: "Giờ làm thì không kịp mất ạ, vậy để em chia sẻ quan điểm của mình với mọi người về giá trị tham khảo của cuốn sách này ạ."
Trong hiện thực, Đồng Tuyển thi vào chính là một trường cấp 3 trọng điểm của tỉnh, sau khi nhập học, cậu được xếp thẳng vào lớp chọn dựa trên điểm số, đầu óc cậu nhạy bén, thường ngày cũng tiếp xúc với nhiều học sinh ưu tú.

Quay trở lại lớp 12, có thể kiến thức còn có chỗ mơ hồ nhưng phương pháp học thì không vì lâu ngày mà dễ quên.

Thật ra, khi mới đến đây, cậu cảm thấy ít nhất là ở lớp này, cách dạy của giáo viên và khả năng tiếp thu của học sinh có vẻ hơi "chết".

Ở giai đoạn này, kiến thức cần học và các dạng đề luyện tập về cơ bản gần như giống nhau, điều cần nâng cao là khả năng đọc hiểu dạng đề và kỹ năng tóm tắt kiến thức.

Bất kì dạng đề nào cũng có quy tắc riêng để làm, phương pháp để trả lời cũng trong khuôn mẫu có sẵn.

Nhưng trước hết, cần phải nắm được kiến thức mà đề bài hỏi đến, sau đó phân tích thông tin có trong đề bài và trả lời từng phần một, tránh để mất điểm đáng tiếc.

Trăm khoanh vẫn quanh một đốm*, không phân tích theo quy luật, cuối cùng sẽ là làm nhiều ăn ít thôi.

Đây là lí do mà có những người dù không dành quá nhiều thời gian cho việc học nhưng làm bài thì vẫn được điểm cao, trong khi lại có những người cày ngày cày đêm, mệt càng thêm mệt nhưng vẫn không tiến bộ được nhiều, trái lại khiến học sinh nghi ngờ vào tư chất của mình, sau đó áp lực tinh thần càng thêm nặng nề.

Ngay khi Đồng Tuyển chuẩn bị biện luận cùng người giáo viên đã hiểu lầm học sinh này, trong văn phòng hiệu trưởng, một số phóng viên của đài truyền hình thành phố cũng có mặt.

Lần này họ đến đây là vì chuyên đề giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh ở các trường THPT lớn của thành phố, vừa mới đến trường THPT cơ sở 1, sau khi phỏng vấn một số giáo viên đã có lịch hẹn trước, họ lại có cuộc trao đổi ngắn với hiệu trưởng.

Người phụ trách chính của chuyên đề này là Trương Quốc Đống, cũng coi như là bạn cũ với hiệu trưởng Lý của trường THPT cơ sở 1, ông ngồi trong phòng hiệu trưởng, vừa uống trà vừa nói:
"...!Tóm lại, cuộc phỏng vấn lần này là dành cho những giáo viên phổ thông xuất sắc trong thành phố.

Đối với chuyên đề tiếp theo, tôi muốn thực hiện ở một lớp tốt nghiệp của trường phổ thông và chọn một số học sinh xuất sắc để tham gia phỏng vấn.

Haha trường mình là trường cấp 3 trọng điểm của thành phố mà, thủ khoa hàng năm đều ở đây ra cả, nên quảng bá nó."
Hiệu trưởng Lý đương nhiên thích đề nghị này, vui vẻ nói: "Tất nhiên là được rồi, kết quả giảng dạy của chúng tôi trong đợt này cũng khá tốt, không chỉ đào tạo ra nhóm học sinh đứng đầu mà trình độ mặt bằng chung của khối cũng tiến bộ."
Ông nhớ tới hồi sáng có hai giáo viên đề cập đến một bạn học sinh với ông, liền lấy làm ví dụ luôn: "Giống lớp 15 của khối 12 còn có một học sinh, tên là gì ấy nhỉ, họ cũng hiếm.

Môn toán ban đầu 4 hay 5 điểm cũng có, mấy môn khác cũng không tốt lắm, nhưng gần đây lại tiến bộ vượt bậc.


Tôi thấy bạn học nhỏ này cũng nên được phỏng vấn, qua đó chia sẻ kinh nghiệm học tập với các bạn học sinh khác."
Trương Quốc Đống suy nghĩ, cảm thấy đề nghị này rất hay, người có tiến bộ vượt trội so với những học sinh luôn đứng đầu, có lẽ giá trị tham khảo còn lớn hơn.

Ông nói: "Hiện tại tôi cũng không có việc gì, nếu không hay là đi dạo một vòng dãy nhà dạy học? Như thế cũng hiểu qua tình hình trước, tôi vẫn đang nghĩ cụ thể chuyên đề này sẽ làm như thế nào."
Hiệu trưởng Lý tất nhiên không có chuyện không đáp ứng.

Vì vậy đoàn người đi dạo một vòng tầng học của khối 12.

Đáng tiếc hầu hết các lớp đang trong tiết tự học, họ không có cơ hội được quan sát giờ dạy học của giáo viên, nên đã đứng bên ngoài cửa sổ và chụp được vài tấm ảnh các học sinh đang yên tĩnh ôn tập.

Mãi cho đến khi đi tới cửa phòng học của một lớp, mới nghe thấy bên trong dường như có tiếng nói chuyện, bước chân của đoàn người mới dừng lại, muốn nghe xem họ đang nói gì.

Kết quả là họ vô cùng ngạc nhiên khi âm thanh đó không phải của một giáo viên đang giảng bài, mà lại là của một học sinh với cuốn sách bài tập trên tay.

Lấy một bộ câu hỏi trong sách bài tập làm ví dụ, Đồng Tuyển đã phân tích cách đặt câu hỏi, kỹ năng giải đề cũng như đưa ra suy nghĩ về từng câu hỏi một cách hoàn chỉnh, thậm chí còn chỉ ra một vài điểm chưa hoàn thiện trong đáp án sách đưa ra.

Thứ cậu thiếu là quên một số kiến thức cơ bản, phương pháp này vừa vặn tránh điều đó đi, gần như mỗi một câu hỏi chỉ cần đọc một lần là có thể biết đặt bút từ đâu, phân tích mạch lạc rõ ràng, thời gian dừng lại suy nghĩ cũng rất ít.

Ban đầu các bạn trong lớp coi trận battle giữa giáo viên và thanh niên cứng này với tâm lý vây xem náo nhiệt, nhưng sau khi nghe lại yên lặng gật gù, không kìm được lấy vở ra ghi chép.

Thật ra cũng có một số người mơ hồ nhận ra giá trị tham khảo trong tài liệu của cô Hùng cũng không cao như đã nói, nhưng không rõ ràng như suy nghĩ của Đồng Tuyển, cho đến khi những ý kiến đó được chỉ ra, họ đặc biệt đồng ý với chúng.

Hùng Văn Hoa ban đầu ngồi trên bục giảng với vẻ khinh thường chế nhạo, chờ xem Đồng Tuyển có thể nói ra được cái gì, nhưng khi từng trang đề bài được lật qua, nụ cười trên mặt cô càng ngày càng không giữ được nữa.

—— Dù sao cũng đã giảng dạy nhiều năm, Hùng Văn Hoa nhận thấy rõ rằng quan điểm và phương pháp của Đồng Tuyển đều đúng!
Bọn học sinh cũng không dễ gạt như cô nghĩ.

Lí do tại sao mà Hùng Văn Hoa không ngắt lời Đồng Tuyển cũng là vì không biết nói gì tiếp theo, cho đến khi Đồng Tuyển tự mình phân tích xong một bộ câu hỏi, đóng quyển sách bài tập dày cộp trên tay lại.

"Bộ câu hỏi này vẫn thiên về đơn giản, giá trị tham khảo cũng không nhiều." Cậu bình tĩnh nói: "Lãng phí thời gian."
Thằng nhóc thối này thật sự quá kiêu ngạo!
Tiếng hít thở của Hùng Văn Hoa nặng hơn rõ ràng, lời khiển trách đang nín trong bụng sắp phun trào, lúc này, cửa phòng học đột nhiên bị gõ hai lần, cơn tức giận đang dâng lên của cô bị cắt ngang.

Khi Hùng Văn Hoa quay đầu lại, cô nhìn thấy hiệu trưởng và hai phóng viên với camera và micro đang bước vào.

Hùng Văn Hoa sững sờ, cô biết chiều nay sẽ có người từ đài truyền hình thành phố đến phỏng vấn, nhưng cũng không liên quan gì đến cô.

Chẳng lẽ do nghe nói học sinh cô dạy có thành tích tốt, nên mới cố ý đến đây?
Nghĩ đến đây, Hùng Văn Hoa không khỏi sửa lại đầu tóc, cười nói: "Hiệu trưởng Lý, họ là...?"
Bởi vì vừa mới giận tím mặt nên nụ cười này của cô vẫn có chút dữ tợn.

Cũng may dù là hiệu trưởng Lý hay phóng viên của đài truyền hình đều không đặt sự chú ý lên cô.

Hiệu trưởng Lý cười nói: "Cô Hùng, đây là phóng viên của đài truyền hình thành phố đến phỏng vấn.

Liệu cô có phiền không nếu chúng tôi chen ngang vài phút?"
Cô Hùng nói: "Không phiền không phiền,mọi người vào đi."
Hiệu trưởng Lý cười nói với Đồng Tuyển: "Bạn học này, trò có phải là Đồng Tuyển không? Tháng này trò tiến bộ rất nhiều đấy."
Đồng Tuyển được nhắc đến mà đứng hình, nói: "Vâng em là Đồng Tuyển, cảm ơn thầy đã khen ngợi ạ."
Hiệu trưởng Lý giới thiệu với một số phóng viên: "Đây là học sinh Đồng Tuyển mà tôi đã đề cập với mọi người lúc nãy trong văn phòng.


Có vẻ như sự tiến bộ về thành tích của trò ấy không phải là ngẫu nhiên.

Trò ấy đã tìm ra phương pháp học tập phù hợp với mình.

Tôi nghĩ chúng ta có thể phỏng vấn để trò ấy chia sẻ điều này, có thể sẽ giúp nhiều học sinh tiến bộ hơn..."
Một phóng viên cũng gật đầu lia lịa, mọi người đều nghe được Đồng Tuyển phân tích sách bài tập khi đứng ngoài cửa, cộng với sự tiến bộ nhanh chóng của cậu, quả thực rất có sức thuyết phục.

"Cậu bé này còn rất đẹp trai nữa." Một phóng viên mỉm cười cầm máy ảnh lên: "Cậu không ngại cho tôi chụp một tấm ảnh chứ?"
Hiệu trưởng Lý cầm quyển bài tập trên bàn của một bạn học lật xem, cũng không biết toàn bộ sự việc này có gì đó tréo ngoe, ông chỉ cảm thấy thấy bình thường nếu như học sinh lên tiếng, chắc chắn là giáo viên đã cho phép.

Vì thế ông cũng khen ngợi vài câu với Hùng Văn Hoa: "Cô Hùng, tôi thấy phương pháp này của cô rất tốt, giờ trên thị trường có rất nhiều sách bài tập tham khảo chất lượng thật giả lẫn lộn, cũng không nên tốt xấu gì đều mua về, như vậy rất lãng phí thời gian, đúng là nên có khả năng phân biệt."
...!
Hiệu trưởng Lý không để ý đến khuôn mặt của Hùng Văn Hoa đang đỏ bừng, mỉm cười hỏi: "Cho phép học sinh chia sẻ những kinh nghiệm mà mình tâm đắc trong quá trình giải bài tập cũng là cơ hội để giáo viên có thể thăng chức.

Cô nghĩ ra phương pháp này như thế nào?"
Phóng viên nghe thấy hiệu trưởng đặt câu hỏi, vì vậy đưa micro tới, chuẩn bị phỏng vấn.

Hùng Văn Hoa: "..."
Đã có bạn trong lớp không nhịn được cười, dù da mặt có dày đến đâu cũng không thể trợn mặt nói dối trước cả lớp như vậy, nhưng cũng không thể nói sự thật được, cô cố gắng ngăn không cho mặt đỏ lên.

Hiệu trưởng Lý và phóng viên ý thức được có gì đó không ổn, làm gì có ai được khen ngợi lại có vẻ đau khổ như vậy?
Vì vậy, cả hai vô thức nhìn Đồng Tuyển, hi vọng cậu có thể giải đáp được thắc mắc của họ.

Trước khi Đồng Tuyển kịp trả lời, Nguyên Thác ôm tay, chậm rãi nói: "Sách bài tập là do cô Hùng đặt cho cả lớp."
"..."
Nguyên Thác còn ngại không đủ, liền tặng thêm một câu: "Đồng Tuyển và mấy người chúng em đều không mua."
* Trăm khoanh vẫn quanh một đốm (Vạn biến bất ly kỳ tông): dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.

Editor có lời muốn nói:
Hehe cá nhân thấy bạn Tuyển dám nói cũng vì bạn lớn tuổi hơn, chứ học sinh ít ai dám nói như này lắm nhỉ.Chủ nhà vào học rồi mọi người ơi, tiến độ sẽ chậm dần, xin lỗi mọi người vì sự chậm chạp này.

Theo kế hoạch thì chủ nhà sẽ cố edit xong trong năm nay luôn.

Nếu bạn không đợi được, xin hãy quay lại vào tháng 9/2021.

Còn nếu bạn đợi được, xin hãy đợi trong vui vẻ hân hoan.

Xin chúc các em học sinh thi vào cấp 3 đạt được kết quả như ý nguyện, xin chúc các bạn còn đang nghỉ hè có một kì nghỉ vui khỏe, xin chúc những ai hết nghỉ hè học hành hào hứng, xin chúc 2003 có kì thi tốt nghiệp thuận buồm xuôi gió, xin chúc mọi người đọc được những bộ truyện hay.

Xin hết.

(ɔ ˘⌣˘)˘⌣˘ c).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.