Rỉ Sắt

Chương 20




Lúc trước đó, sau khi hai người chia tay, cô nàng quay về suy nghĩ cẩn thận một phen. Trong lòng tuy khó chịu nhưng hiện tại không bỏ được, thế là quyết định thâu đêm hoàn thiện chiếc khăn quàng cổ mùa đông cho dù đã bắt đầu từ mùa hè. Cô vốn muốn chủ động tới gặp hắn đưa đồ, thế nhưng qua cả buổi trưa đi từ xưởng mới tới ký túc đều không tìm được người. Không có cách nào khác, chỉ đành chờ trước cửa ký túc, mong có thể chạm mặt.

Trời cuối thu bắt đầu trở lạnh. Từ Tân tiến lên trước, đường nét gương mặt cũng giãn ra, "Sao lại tới đây?"

Dương Cầm nghiêng đầu, ngắm nhìn gương mặt hắn một lượt, sau lại vừa đùa vừa ra vẻ tủi thân bảo, "Thì tới chịu đòn nhận tội đó." Nói xong đôi mắt cũng cong lên, cười khúc khích, "Sao thế anh Từ siêu cấp đẹp trai, không hoan nghênh em ư?"

Từ Tân nhìn gương mặt xinh đẹp dưới ánh đèn của cô, tảng đá lớn ép trong lòng ban nãy cũng vơi bớt. Hắn thở phào, lộ ra một chút vui vẻ. Dương Cầm thấy thế trong lòng đương nhiên vui mừng không buông, tay vươn tới khoác tay hắn, nhẹ kéo đi, "Ây da đói chết em rồi, đi ăn đi...Phải rồi, sao cả buổi trưa hôm qua anh không ở đâu? Làm hại em bị một đám anh em của anh vây lấy, bị nhạo đến muốn về cũng không về được."

Từ Tân dừng bước chân, Dương Cầm thấy kỳ lạ thì nghiêng mặt nhìn hắn. Bộ dáng nhẹ nhõm ban nãy của Từ Tân hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi, "Hôm nay không được."

Đôi mắt lấp lánh yêu kiều của Dương Cầm chợt ảm đạm, "Dạ?"

"Lâm An..."

Mới vừa nhắc tới tên người kia, trong lòng đã hơi trùng xuống, những hình ảnh không nên có vừa mới xóa sạch được một tí lại ập về. Từ Tân nói tiếp, "Tiểu Lâm đang bệnh." Vừa nói vừa không ý thức được lại lấy thêm một điếu thuốc ra hút, giống như muốn che giấu gì đó.

"Anh chỉ ra mua chút đồ ăn thôi, phải về luôn."

Dương Cầm ngạc nhiên nhìn hắn, "Tiểu Lâm?" Vừa nói vừa suy nghĩ, mơ hồ nhớ ra một gương mặt thanh tú sạch sẽ, "Là người ở cùng ký túc xá với anh? Là 'nhị tẩu' đó hả?"

Từ Tân cau mày, hết nửa ngày mới "Ừ" một tiếng.

Cô nhìn hắn hồi lâu, thật lòng rất muốn nói 'Không sao hết, em chờ được mà. Mang một bữa cơm tối thì mất bao nhiêu thời gian chứ, em có thể chờ anh sắp xếp xong xuôi rồi đi ăn cũng được.' Thế nhưng chẳng biết vì sao, nhìn vẻ mặt xa cách thờ ơ nuốt mây nhả khói của hắn, cô lại không mở miệng được. Mấy phút vui vẻ hòa nhã ngắn ngủi vừa rồi như là mơ, gió thổi qua lại trở nên lạnh lẽo.

Dương Cầm mất mát cúi đầu, hốc mắt chớp chớp thoáng cái đã ươn ướt. Cô cười nặng nề ngẩng đầu, "Vậy được, khi khác em lại tới."

Từ Tân mỉm cười, đưa tay vuốt tóc cô.

Dương Cầm đột nhiên nhớ ra chuyện gì, "A phải rồi", cô cúi đầu đưa chiếc túi vẫn xách trong tay nãy giờ cho hắn, "Cho anh này."

Từ Tân ngây người nhận lấy. Dương Cầm cười vưới hắn, dịu dàng bảo, "Chẳng mấy nữa là đến đông rồi, quàng cái này có thể ấm hơn một chút."

"Cảm ơn."

Dương Cầm lại nhìn hắn, làn khỏi mỏng manh phả ra, "Vậy... Em đi đây?"

Hắn gật đầu, "Đi cẩn thận."

Nhìn dáng Dương Cầm đi khuất trong bóng tối, Từ Tân vẫn không nhúc nhích. Mãi đến khi điếu thuốc trên tay tàn, hắn mới bỏ đi, đi về hướng ngược lại.

*

Lúc về tới ký túc đã là khoảng một giờ sau rồi. Lúc đẩy cửa vào phòng, hắn không hề chuẩn bị tâm lý để nhìn thấy tấm lưng trắng bóc lõα ɭồ của người nọ. Nhất thời cả người hắn liền cứng đờ. Lâm An nghe thấy tiếng mở cửa cũng hết hồn không kém. Lúc quay đầu lại thấy người vào là Từ Tân, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ quẫn bách.

Cậu kéo cái áo đã cởi một nửa, nhỏ giọng giải thích, "Có... có hơi đau."

Nói xong, hình như trong người có chút khó chịu, cậu hơi cúi đầu. Lúc này Từ Tân mới nhìn thấy vết thương trên nửa người ở trần của cậu có màu sắc hơi bất thường. Hắn tiến lại gần, chăm chú quan sát không hề có chút tạp niệm nào, đoạn nhíu mày bỏ hộp cơm qua một bên, "Hình như bị nhiễm trùng rồi."

Nói xong, lập tức lấy nước ấm, khăn bông và thuốc trị thương mà hắn và bọn tiểu Đinh vẫn hay dùng tới, khom người ngồi xử lý vết thương lần nữa. Hắn đưa tay đặt lên trán cậu để kiểm tra, cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn dứt, thế là hắn quyết định thật nhanh, "Không ổn, vẫn đi viện thì hơn."

Lâm An nghe thấy thế liền vô thức rụt lui về phía sau. Có điều lần này Từ Tân không thuận theo ý cậu nữa, giúp cậu mặc áo chỉnh tế xong kéo người lôi về phía mình, cau mày gắt, "Lui đi đâu mà lui!"

Lâm An hé miếng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Hắn nhìn cậu, kéo cái ghế lại trước mặt, đem đồ ăn đặt lên trên, thản nhiên bảo, "Ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi viện."

Lâm An mấp máy môi đáp lại, nhận lấy bát đũa rồi bắt đầu chậm rãi ăn cơm. Ăn được vài miếng, cậu lại nghe thấy hắn bảo, "Có anh đi cùng rồi, mày sợ cái gì nữa."

Khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, Lâm An ngẩng lên nhìn người đối diện một cái rồi lại cúi gằm, khẽ đáp, "Ừm".

Chỉ có điều Từ Tân không ngờ là lần này hắn đi theo, suýt chút nữa cũng đã gặp chuyện không may. Người kiểm tra vết thương cho Lâm An là người quen, Phó chủ nhiệm khoa Ngoại tên Hầu Vệ Đình. Vốn dĩ là đã đến giờ bà giao ban, vừa rời phòng xuống lầu lại đúng lúc gặp Từ Tân. Bà nhìn hồi lâu nhưng không dám lên nhận người, chính là Từ Tân vừa lúc nhìn thấy nên đi qua chào trước. Hầu Vệ Đình và Từ Bá Đạt cũng coi như là hai người bạn lâu năm, cũng ít nhiều quen biết và qua lại với nhà họ Từ. Cả ba người con trai của Từ Bá Đạt bà đều biết, nhưng đứa con thứ ba Từ Tân thì ít quen thuộc nhất. Một phân vì mấy năm nay Từ Tân gần như không xuất hiện nữa, phần vì hắn lớn lên thay đổi nhanh quá.

Hầu Vệ Đình vừa nghe thấy hắn chủ động chào, "Dì Hậu ạ", trên mặt lập tức nở nụ cười, tiến tới nói đôi câu. Bà vừa nói chuyện vừa tinh tế quan sát thằng nhóc càng lớn càng tuấn tú trước mặt. Chào hỏi vài câu thì nhìn thấy Lâm An bên cạnh, lại cười híp mắt khen thằng nhóc trông thật ưa nhìn quá.

Lâm An vốn là đứng một bên yên lặng nghe, không ngờ vị bác sĩ này đột nhiên lại đổi chủ đề câu chuyện sang mình, nhất thời liền đỏ mặt. Hầu Vệ Định thấy thú vị, liền hỏi Từ Tân, "Bạn của cháu hả?"

Từ Tân quả thật không ngờ sẽ gặp lại bạn cũ của ông già mình. Hắn nhớ lần cuối cùng hắn gặp bà là lúc bà tới chào cha hắn, nói muốn chuyển tới trụ sở chính nhậm chức, không rõ sao giờ lại trở về rồi? Có điều dù thế nào thì Hầu Vệ Đình cũng là một trong số ít người tồn tại trong tuổi thơ của hắn mà khiến hắn quý mến. Từ Tân vẫn thường vô lễ với cha hắn, đối với mẹ thì rất không nhẫn nại. Thế nhưng vị bác sĩ, trông khoảng năm mươi tuổi, trước mặt hắn này, hắn vẫn luôn tôn kính có thừa. Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi bà hai tiếng "dì Hầu."

"Dạ, là bạn cháu."

"Ồ..." Hầu Vệ Đình lại nhìn Lâm An một chút, "Sắc mặt trông không ổn lắm, bị bệnh sao?"

Từ Tân khẽ cười đáp, "Có hơi sốt nhẹ, cháu dẫn tới kiểm tra xem thế nào."

Hầu Vệ Định cũng chỉ cười, gật đầu. Bà kiểm tra đầu Lâm An một lượt lại hỏi, "Ây da, sao phía sau cổ lại bị thương thế này?"

Đối với sự ân cần của bà, Lâm An khẽ mỉm cười. Hầu Vệ Đình chợt cảm thấy yêu thích đứa trẻ này dù chẳng có lí do nào cụ thể, thế là liền kéo cậu qua phòng làm việc của mình, "Nào, qua bên đây, để dì kiểm tra xem thế nào."

Từ Tân thấy Lâm An, người đang hốt hoảng vì đột nhiên bị kéo đi, quay đầu lại nhìn mình cầu cứu cũng chỉ yên tâm đi theo. Đột nhiên giảm bớt được các loại thủ tục sơ chẩn phiền toái, hắn đương nhiên là vui vẻ rồi.

Phòng làm việc của Hầu Vệ Đình có đầy đủ các công cụ khám chữa bệnh cơ bản, Từ Tân chỉ yên lặng đứng chờ một bên. Bà vừa bắt tay vào thăm khám thì vẻ mặt cũng hoàn toàn thay đổi. Lâm An rũ mắt, nhìn vết thương bé nhỏ chẳng đáng kể gì của mình được bà nghiêm túc kiểm tra, bối rối lo lắng đến mức hơi thở cũng trở nên dồn dập. Chỉ mất vài phút, Hầu Vệ Đình thu đồ, vẻ mặt cũng thanh tĩnh lại, cười híp mắt nsoi với Lâm An, "Không lo, không có chuyện gì cả. Chỉ cần về nhà đúng giờ thay băng đổi thuốc là đảm bảo một vết sẹo cũng không còn ha."

Lâm An cảm kích gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ ạ."

Hầu Vệ Đình vui vẻ, "Có điều bị sốt chắc hẳn là vì vết thương mà ra đấy. Bị từ lúc nào rồi?"

Lâm An ngẩn người, còn chưa kịp hoàn hồn phản ứng lại, Từ Tân ở bên cạnh đã trả lời thay, "Từ tối hôm qua."

Hầu Vệ Đình gật đầu xong, lại kinh ngạc nhìn hắn, "Hai đứa ở chung à?"

Từ Tân vâng dạ đáp, "Cùng ký túc ạ."

Hầu Vệ Đình không khỏi cảm thấy có hơi kỳ quái. Kể từ lúc về thành phố C, bà cũng chưa có lúc nào liên lạc với nhà họ Từ. Trước khi bà rời công tác, mỗi lần đến nhà họ Từ, nhắc đến cậu ba này, Từ Bá Đạt lúc nào cũng là một bộ rèn sắt không thành thép, không muốn nhiều lời. Bà cũng không tiện hỏi gì thêm.

Bà chỉ "À" một tiếng, sau lại nói, "Không sao đâu, cũng không sốt cao quá. Xuống dưới lầu tiêm một mũi là được rồi."

Đoạn lại bảo, "À thôi, đi xuống lầu lại phải chờ, thôi đi theo dì."

Từ Tân lại cười nói, "Vậy phiền dì ạ."

Hầu Vệ Đình liếc hắn, "Phiền toái gì, lúc còn bé dì tiêm cho cậu còn ít à. Ba anh em nhà đấy, không phải dì nói khoác đâu nhé, bây giờ mạnh khỏe chẳng một tay dì chăm thì ai, nói có tin không?" Nói xong thì cũng đã phối xong thuốc. Vốn dĩ làm việc trong môi trường quanh năm bị vây khốn bởi đủ thứ bệnh tật virus, cho nên bên cạnh luôn chuẩn bị sẵn một số loại thuốc, lúc cần kíp thì cũng đỡ phải đau đầu suy nghĩ.

Từ Tân chỉ cười không đáp.

Hầu Vệ Đình chỉ vào cái giường nhỏ phía sau bình thường dùng để nghỉ ngơi, bảo Lâm An, "Nhóc qua đó nằm đi, cởϊ qυầи ra."

Vừa nói vừa đẩy mắt kính, bảo Từ Tân, "Cháu cũng đừng đứng không đó, qua giúp một tay."

Dứt lời, mặt Lâm An thoáng cái đỏ bừng. Từ Tân đã dự được là cậu sẽ có phản ứng này, những không có cách nào, mang người kéo đến cạnh giường. Lâm An mặt đổ bừng nhìn chằm chằm ga giường, thấp giọng bảo, "Em, em tự làm được."

Từ Tân chỉ 'ừm' không hề dị nghị gì.

Thế nhưng trước mặt Từ Tân, Lâm An thế nào cũng không nghiêm chỉnh cởi được quần ra. Hầu Vệ Đình đã chuẩn bị xong hết, quay lại thấy hai thằng nhóc một đứng một ngồi đều bất động như hai cục đá, không khỏi bật cười, "Ô hay lớn như vậy còn sợ bị tiêm à, sao mà cứng ngắc vậy nè?"

Mặt Lâm An đỏ như sắp trào máu đến nơi.

Từ Tân trầm mặc hai giây, đột nhiên ngẩng đầu bảo Hầu Vệ Đình, "Xem ra cháu ở đây là tiêm không được rồi. Cháu ra ngoài trước."

Hầu Vệ Đình thoải mái cười, "Thằng nhóc da mặt mỏng ghê, cũng không phải con gái, sợ cởi truồng à! Nhanh thôi, xong ngay, có hai giây à!"

Lâm An nghe tiếng cười thì tỉnh táo lại một chút. Cậu không nhăn nhó do dự nữa, cắn răng xoạt cái cởϊ qυầи ra nằm lên giường. Hầu Vệ Đình dùng cồn y tế lau, rồi tiêm một mũi.

Quả đúng là chỉ nháy mắt là xong, ga giường còn chẳng kịp ấm lên. Hầu Vệ Định rút kim, cười bảo, "Xong rồi đó, xuống đi."

Từ Tân đứng ngoài cửa lúc này không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu, vừa lúc nhìn thấy hai cánh mông trắng nõn chưa kịp che đi. Lần đầu tiên hắn ấn cậu lên giường để kéo quần ra, đã biết đấy là một cặp mông rất đẹp rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.