Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 83: Giá trên trời cho ngày hoa yến (3)




Ba ngày trôi qua Vân Nhiễm ở phủ Vân vương thật thoải mái, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đến vương phủ tìm nàng, đi chơi gần nửa ngày mới về.

Tống Tình Nhi cũng tới đây chào hỏi nàng một lần, nàng ta hỏi Vân Nhiễm có tham gia hoa vương đại tài hay không, biết được Vân Nhiễm cũng muốn tham gia, trong lòng Tống Tình Nhi cũng xác định, không hiểu vì sao nàng ta luôn cảm giác được bóng dáng của Nguyệt tỷ tỷ trên người quận chúa Trường Bình, vừa gặp liền thích cùng nàng nói trò chuyện, cảm giác bất an cũng liền yên ổn.

Vân Nhiễm vốn nghĩ Tiêu Bắc Dã có khả năng sẽ đến tìm nàng, nhưng hắn không đến, mà bị Yến quận vương dẫn đi du ngoạn ở Lương Thành, hắn không thể phân người ra để đến phủ Vân vương được, hắn cũng không muốn để Yến Kỳ dẫn tới phủ Vân vương, cho nên ba ngày qua Tiêu Bắc Dã không có xuất hiện.

Ba ngày cứ như vậy trôi qua.

Ngày mười hai tháng hai chính là ngày hoa yến, hoa vương đại tài cũng được cử hành vào ngày hôm đó.

Phía đông nam thành có một ngọn núi Mãn Đình, thổ nhưỡng thích hợp để hoa cỏ sinh trưởng, hoa cỏ ở đây không những đẹp mà còn có mùi hương nồng đậm, bốn mùa hoa cỏ không tàn, hoa ở núi Mãn Đình giống như có linh tính mỗi chu kỳ hoa cỏ đều dài hơn bình thường. Từ rất lâu về trước, đất ở núi Mãn Đình được một quan viên trong triều phát hiện, bẩm báo lên cho hoàng đé, hoàng đế cảm thấy đây là nơi trời ban cho Đại Tuyê, cho nên xây dựng rất nhiều đình bát bảo ở trên núi, cũng trồng rất nhiều hoa cỏ, sau đó ban danh cho nơi đây là Mãn Đình, hạ lện mỗi năm đến ngày hoa yến sẽ tổ chức hoa vương đại tài tại đây, để tuyển hoa vương chúc phúc cho Đại Tuyên trường thịnh.

Sáng sớm, toàn bộ Lương Thành đã náo nhiệt, Vân Nhiễm còn chưa ngủ dậy đã cảm thấy được toàn bộ kinh đô đều xôn xao, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng, sắc mặt nàng không tốt mở to mắt nhìn,? Không phải chỉ là ngày hoa yến thôi sao, sao tất cả kinh thành đều loạn lên khác thường.

Sơn Trà cùng Lệ Chi vì muốn cùng Vân Nhiễm đi núi Mãn Đình, cũng đã dậy sớm chuẩn bị, lúc này thấy Vân Nhiễm đã tỉnh lập tức tươi cười: “Quận chúa, người tỉnh, nô tỳ hầu hạ người thức dậy, hôm nay là ngày hoa yến, quận chúa còn phải tham gia hoa vương đại tài.”

“Umh, bản quận chúa biết, cũng không phải quá giỏi, vì cái sao ta cảm thấy toàn bộ kinh thành như loạn lên khiến ta ngủ cũng không yên.”

Sơn Trà hưng phấn nói: “Quận chúa không biết, núi Mãn Đình có hoa cỏ đẹp, nghe nói còn có linh tính, ngày hoa yến nếu có người bện thành vòng hoa tặng cho người trong lòng, hai người sẽ tương thân tương ai mỹ mãn trọn đời. Cho nên rất nhiều người đều mong ngày hoa yến, hơn nữa năm nay hoa vương đại tài thưởng rất lớn, nô tỳ nghĩ hôm nay đến một nửa người Lương Thành đều tới núi Mãn Đình.”

Vân Nhiễm vừa nghe không khỏi nhíu mi: “Nhiều người như vậy ở cùng một chỗ không sợ giẫm đạp lên nhau nhau sao? Lương Thành cũng có không ít người, nếu tất cả đều đi lên núi Mãn Đình không sợ làm sập núi sao? Bản quận chúa cần cân nhắc xem có nên đi hay không?”

Vân Nhiễm dứt lời, Sơn Trà cười: “Quận chúa suy nghĩ nhiều, núi Mãn Đình có binh linh đứng canh gác người lên sẽ không nhiều lắm, người tói sau sẽ không được lên núi, đây là quy định, sẽ không có chuyện dẫm đạp, cho nên quận chúa không cần lo lắng chúng ta vẫn là nên nhanh chóng khởi hành.”

Sơn Trà thúc giục Vân Nhiễm.

Vẫn Nhiễm nhìn nàng: “Sơn Trà chẳng lẽ ngươi có người trong lòng, chờ hôm nay người ta tặng ngươi vòng hoa nên mới tích cực như vậy?”

Sơn Trà vừa nghe liền dậm chân, “sao nô tỳ lại có người trong lòng, chỉ là nô tỳ chưa từng đến núi Mãn Đình cho nên rất tò mò muốn lên núi xem thôi.”

Lệ Chi ở một bên cười ha ha, cũng không tiếp lời, tay chân nhanh nhẹn hầu hạ Vân Nhiễm thức dậy, sau đó truyền mang đồ ăn sáng lên cho nàng dùng, Vân Nhiễm chuẩn bị tốt mới đi ra cửa, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một thân ảnh cao ngất đi đến, là Vân Tử Khiếu.

Vân Tử Khiếu nhìn Vân Nhiễm, hơi sững sờ, trước đây ông thấy dung nhan của nữ nhi không quá đẹp, nhưng hiện tại quanh người Nhiễm Nhi tỏa ra sự tự tin chói mắt, ngẩng đầu cúi đầu đều thập phần tao nhã.

Hôm nay Vân Nhiễm mặc váy bách hợp dài thướt tha, áo choàng da chồn màu đỏ lông chim, sắc đỏ giống như cửu thiên huyền nữ, khuổn mặt bừng sáng như đoa hoa hồng, ánh mắt như phủ sương mờ, khóe môi cười cười, khuôn mặt kiều diễm lại mang theo chút giảo hoạt, khiến người ta có cảm giác muốn cẩn thận che chở.

“Nhiễm Nhi hôm nay thật xinh đẹp.”

Từ khi trở về từ Phượng Thai Huyên, Vân Nhiễm chẳng những tự tin lại thông minh, hơn nữa nàng cũng tao nhã hơn, quần áo đơn giản mặc lên người cũng vô cùng quý khí, Vân Tử Khiếu không khỏi thở dài, nữ nhi có huệ chất lan tâm như vậy, ai sẽ có phúc phận cưới được nàng.

Vân Tử Khiếu dứt lời, Sơn Trà cùng Lệ Chi nở nụ cười: “Đúng vậy, nô nhìn ngơ ngẩn cả người, quận chúa thật sự rất đẹp, hôm nay nhất định đạt thứ nhất, ai cũng bì được nàng.”

Hai nha hoàn tự hào nói xong, Vân Nhiễm liếc hai nàng: “Đi nhanh, không phải muốn nhìn thấy núi Mãn Đình sao, nhìn cả hai đều trang điểm hôm nay muốn đưa vòng hoa cho người trong lòng sao.”

Sơn Trà nhịn không được dậm chân: “Tiểu thư, người trêu chọc chúng nô tỳ.”

Vân Nhiễm đi đến bên cạnh Vân Tử Khiếu, khoác tay ông làm nũng: “Phụ vương chúng ta đi thôi, nếu không đên trễ sẽ không được vào.”

“Đi, đi,” trong lòng Vân Tử Khiếu như được uống mật ngọt có nữ nhi như thế hắn còn cầu gì, hiện tại ông cảm thấy có được một nữ nhi xuất sắc như vậy là chuyện may mắn nhất của đời mình.

Phụ tử hai người đi thẳng ra cửa vương phủ.

Trên đường hạ nhân nhìn ngây người, bình thường ngoại hình Vân Tử Khiếu đã tuấn mỹ, tuy rằng đã hơn bốn mươi, nhưng không già, ngược lại thêm mị lực thành thục, lại thêm quận chúa ở bên cạnh dung nhan như tiên tử.

Ngoài cửa phủ Vân vương có hai chiếc xe ngựa, một chiếc là Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm, một chiếc là Vân Vãn Sương cùng Vân Hương Di, còn có vài tên kỵ binh đi theo bảo vệ .

Vân vương phi cùng Vân Vãn Tuyết còn đang dưỡng thương trong phủ.

Vân Vãn Sương cùng Vân Hương Di hôm nay trang điểm tỷ mỷ, rất có tự tin với nhan sắc của mình, nhưng đến khi nhìn thấy Vân Nhiễm đi ra cạnh Vân Tử Khiếu hai người trợn tròn mắt, nồng đậm ghen tị, không ngờ dung nhan nàng lại xuất chúng như vậy, quanh thân tỏa ra sự tự tin phát ra từ trong hơi thở, nháy mắt bao phủ mọi người, khiến người ta chỉ nhìn thấy sự tồn tại của nàng.

Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm lên xe ngựa, hai người Vân Vãn Sương, Vân Hương Di vẫn chưa thư hồi tầm mắt đến tận khi xe ngựa chậm rãi rời đi, các nàng mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có sự ghen tị.

Dưới chân núi Mãn Đình xe ngựa xếp thành hàng dài không cho phép xe chạy lên núi, tất cả đều dừng dưới chân núi.

Bởi vì trên núi có rất nhiều hoa cỏ quý giá, nếu cho xe lên sẽ làm hỏng hoa cỏ cho nên mọi người đều phải đi bộ lên núi.

Xe ngựa phủ Vân vương vừa tới, Vân Nhiễm đã nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng gọi: “Vân Nhiễm, ở đây, ở đây.”

Vân Nhiễm vén rèm nhìn ra xung quanh, nhìn thấy Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh cùng công chúa An Nhạc đang ở cửa núi chờ nàng, lúc này Lam Tiểu Lăng đang liều mạng vẫy tay với Vân Nhiễm, bốn phía không ít người nhìn nữ nhân điên này, nhưng cũng không có ai dám trêu chọc nàng ta.

Vị tiểu thư phủ phụng quốc tướng quân này biết võ công, trêu chọc nàng khác nào tự tìm phiền toái.

Vân Tử Khiếu cùng Vân Nhiễm xuống xe, đằng sau Vân Vãn Sương và Vân Hương Di đã đi tới, từ xa đã nhìn thấy đám người Lam Tiểu Lăng, hai người càng thêm ghen tị, nhưng các nàng cũng biết Vân Nhiễm hôm nay đã khác xưa, các nàng trêu trọc nàng ta, chỉ sợ sẽ chết càng nhanh, cho nên bọn họ tuy rằng ghen tị nhưng cũng không có ý định hại Vân Nhiễm.

Đám người Lam Tiểu Lăng đi lại đằng này, vài người thấy Vân Nhiễm liền không ngừng sợ hãi than vãn.

“Vân Nhiễm, ngươi càng ngày càng đẹp, thật sự không để cho người khác sống.”

Lam Tiểu Lăng luôn nhanh mồm nhanh miệng nghĩ gì nói nấy.

Hạ Tuyết Dĩnh che miệng cười, công chúa An Nhạc dịu dàng như nắng: “Trường Bình quả thật càng ngày càng đẹp, hôm nay chỉ sợ sẽ đạt giải cao nhất.”

Một đám người đứng quanh một chỗ, người người đều xinh đẹp thiên kiều bá mị, nhưng hào quang của Vân Nhiễm không ai lu mờ được, tuy nàng chỉ im lặng, nhưng một thân khí độ tao nhã thu hút lực chú ý của mọi người, người người đều sợ hãi kinh ngạc, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói thầm, hình như quận chúa càng ngày càng đẹp, thậm chí có người còn nói nàng xứng làm đệ nhất mỹ nhân Đại Tuyên, nếu nàng đứng thứ ai không ai dám vượt qua nàng.

Vân Tử Khiếu nghe mọi người ca ngợi, trên mặt cười vui vẻ, nghe người khác khen nữ nhi, tất nhiên ông sẽ vui vẻ.

Lúc này có đại thần đến chào hỏi Vân Tử Khiếu, ông đi cùng với những người đó lên núi.

Vân Nhiễm đi cùng đám người Lam Tiểu Lăng.

Đường lên núi là đường động đạo ba người có thể đi song song với nhau, ven đường nở đầy các loại hoa cỏ hiếm lạ, không khí nồng đậm mùi hương, Vân Nhiễm nhìn khắp núi đều là hoa, có người đang ngắt hoa bện thành vòng, nữ tử nhận được vòng hoa trên mặt cười vui vẻ, Vân Nhiễm cũng cảm thấy vui vẻ thay các nàng, hình như nhớ ra chuyện gì, nàng quay lại nhìn Lệ Chi, Sơn Trà cùng Triệu Hổ: “ Các ngươi đi chơi đi.”

Khó có được cơ hội như vậy, nàng để cho bọn họ dạo chơi một vòng.

Lệ Chi cùng Sơn Trà sửng sốt nhanh chóng lắc đầu: “Quận chúa, bên cạnh không có người làm sao được.”

Vân Nhiễm cười phất tay: “Cho các người đi thì nhanh đi, không ta lại đổi ý.”

Lệ Chi cùng Sơn Trà nở nụ cười, chào Vân Nhiễm rồi chạy đi, nha hoàn bên người Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh thấy quận chúa cho nha hoàn đi chơi, cũng nóng lòng muốn thử, Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đẩy Vân Nhiễm: “Xem ngươi làm chuyện tốt kìa, chúng ta cũng động tâm.”

Vân Nhiễm cười nói: “Các ngươi để các nàng tự do một chút đi, nói không chừng người ta có người trong lòng, muốn làm vòng hoa đưa cho người trong lòng, các người không phải thành đem gậy đánh uyên ương sao.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, vài nha hoàn mặt đỏ như táo nhanh chóng dậm chân: “Quận chúa Trường Bình, giễu cợt chúng nô tỳ.”

Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh cười lên tiếng: “ Các người đi một lát đi, nhưng nhớ rõ phải tới giữa sườn núi trước đài Bạch Ngọc tìm chúng ta.”

“Ân, chúng nô tỳ đã biết.”

Cung nữ bên người công chúa An Nhạc không nhúc nhích, công chúa thân phận tôn quý, nếu để người xảy ra chuyện gì, hoàng thượng nhất định sẽ chém đầu các nàng, cho nên có đánh chết các nàng cũng không rời khỏi công chúa, An Nhạc cũng hiểu ý các nàng.

Công chúa An Nhạc lôi kéo tay Vân Nhiễm hỏi: “Ngươi chuẩn bị tốt để tham gia hoa vương đại tài chưa?”

“Không tham gia cũng không được, hoàng thượng đã hạ chỉ, phần thưởng lại dày, thật khiến người ta đỏ mắt.”

Công chúa An Nhạc có chút lo lắng, cảm thấy nếu Vân Nhiễm dành hoa vương cũng không phải là chuyện tốt.

Vân Nhiễm vỗ vỗ tay nàng ta: “Người đừng lo lắng, ta không có chuyện gì.”

Phía sau có người nhanh chóng vượt lên vài bước gọi: “Vân Nhiễm.”

Vài người dừng bước nhìn lại thấy Tiêu thế tử Tây Tuyết đang ôn nhu nhìn Vân Nhiễm, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, không che dấu si ngốc nhìn Vân Nhiễm.

Vân Nhiễm nhìn Tiêu Bắc Dã cười: “Thật khéo, không ngờ lại gặp được Tiêu thế tử.”

Tiêu Bắc Dã hoàn hồn, nhìn Vân Nhiễm ánh mắt nóng rực như nham thạch núi lửa phun chào, không chút che dấu ca ngợi: “Vân Nhiễm, hôm nay ngươi thật đẹp.”

Đám người công chúa An Nhạc thấy vẻ mặt si mê của Tiêu Băc Dã, cũng nghe được lời nói nóng bỏng của hắn, không khỏi cười rộ lên, hai má cũng hồng, nam nhân này thật quá nhiệt tình, khiến người ta không chịu nổi, nhưng nhìn hắn yêu thích Vân Nhiễm, nếu Vân Nhiễm gả cho hắn, nhất định sẽ hạnh phúc.

Lam Tiểu Lăng vung tay lên, vài người im lặng rời khỏi đi lên núi. Nhường lại không gian cho Vân Nhiễm cũng Tiêu Bắc Dã.

Vân Nhiễm biết động tĩnh phía sau, không nói gì khóe miệng cứng lại, mấy người này cứ nhìn thấy nàng cùng Tiêu Bắc Dã là lại động kinh, kỳ thật nàng với hắn không có gì, nàng chưa từ nghĩ gả cho Tiêu Bắc Dã làm thế tử phi Tây Tuyết, nàng chỉ muốn biết Tiêu Bắc Dã có phải làm minh quân hay không.

Trước mắt, Tiêu Bắc Dã không tệ, nhưng thời gian quá ngắn, Vân Nhiễm còn chưa thực sự hiểu hắn, tuy rằng hắn biểu hiện ra ngoài đều tốt đẹp, nhưng Vân Nhiễm cảm thấy hắn vẫn còn mặt đen tối, nhất một nam nhân tay cầm trọng binh như Tiêu Bắc Dã nhất định phải có mặt tàn nhẫn ngoan động, chỉ là nàng chưa có nhìn thấy cho nên không bình luận gì.

Vân Nhiễm cười khẽ, ánh mắt nhìn phía sau Tiêu Bắc Dã, không nhìn thấy Yến tiện nhân, tâm tình Vân Nhiễm lại tốt lên.

“Tiêu thế tử, chúng ta lên núi thôi.”

“Được, Vân Nhiễm, hôm nay bản thế tử sẽ cổ vũ cho người, chúc người giành được vương miện hoa quan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.