Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 33: Trò hay




.

Vân Nhiễm cười ôn nhuận, mặt mày càng dịu dàng, không có lấy nửa điểm sợ hãi bất an, nàng làm như vậy lại thể hiện ra quận chúa Minh Tuệ cố tình gây sự kiêu ngạo, dưới sảnh có không ít người dù không không lên tiếng, nhưng cũng không hài lòng với biểu hiện của quận chúa Minh Tuệ, rất hống hách không coi ai ra gì, lại nhìn đến quận chúa Trừng Bình ôn hòa nhu thuận thật sự khác xa so với trước. Có lẽ trước đây nàng thật sư trẻ người non ạ , giờ trưởng thành lại phong nhã, khéo lẽo, biết quy củ, đối lập hoàn toàn với quận chúa Minh Tuệ thật làm cho người ta khinh thường, bất quá không ai dám trêu chọc phủ trưởng công chúa.

“Ta chưa từng muốn đối đầu với phủ trưởng công chúa, khăn này ta đã nói muốn bán đấu giá, giờ hai tay dâng tặng cho ngươi, ta còn là còn quận chúa Trường Bình sao?

Vân Nhiễm thanh âm mềm mại như nước, thu hút không ít ánh mắt, không những là người dưới sảnh, trên lầu hai cũng có không ít người đang nhìn nàng.

Trong một gian phòng trên lầu hai nam tử đang ngồi, một người tiêu sai, một người yêu nghiệt tà mị, cả hai đều chú ý tới động tĩnh dưới lầu, vừa xem vừa mới chuyện.

“Đường Tử Khiên, chúng ta có nên giúp quận chúa Trường Bình.” Người nói chuyện là yêu nghiệt phủ Tần quốc công Tần Dục Thành.

Đối diện Đường Tử Khiên lại lắc đầu: “ Không cần vội, ta thấy Vân Nhiễm cũng không để quận chúa Minh Tuệ vào mắt, bất quá quận chúa này càng ngày càng làm người ta chán ghét, giống hệt như Vân Nhiễm hồi trước.”

Tần Dục Thành gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên người Vân Nhiêm, xem nàng thản nhiên đối mặt với nữ nhân hung thần ác sát, cực kỳ tao nhã, tỏa ra hào quang chói mắt, lấn át quận chúa Minh Tuệ.

Phượng Quân Dao không biết hình tượng của mình đã cực kỳ xấu, vẫn kiêu ngạo như trước ương ngạnh mở miệng: “Đươc, ngươi muốn bán phải không, năm trăm lượng bản quận chúa mua.”

Vân Nhiễm cười như tỏa nắng, “Năm trăm lượng, quận chúa Minh Tuệ có phải quá coi thường chiếc khăn này không, quận chúa vẫn nên quên đi thì hơn.”

Vân Nhiễm vừa dứt lời, Phượng Quân Dao mắt đã phát hỏa, tức giận trừng mắt nhìn Vân Nhiễm hận không thể cắn nàng một miếng.

Bất quá nàng ta còn chưa có nói gì, Triệu Thanh Nghiên ở bên cạnh đã lên tiếng, giọng nói còn có phần thương hại: “Quận chúa Trường Bình vẫn là nên thức thời đim chẳng lẽ phải đối đầu với phủ trưởng công chúa thì mới vừa lòng.”

Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Triệu Thanh Nghiên, lành lạnh lên tiếng: “Biểu muội đã lâu không gặp.”

Triệu Thanh Nghiên u ám, không hiểu Vân Nhiễm có ý gì đây? Nàng có lòng cấp một bậc thang để nàng ta đi xuống, nhưng nàng ta lại làm như không hiểu, nếu đã vậy nàng cũng không có biện pháp.

Triệu Thanh Nghiên khóe miệng lạnh lùng, không để ý lắm đáp: “Đã lâu không gặp.”

Quận chúa Minh Tuệ thấy Vân Nhiễm không có ý định giao khăn tay ra liền giận giứ quát lên: “Vân Nhiễm, xem ra ngươi rượu mười không uống thích uống rượu ohatj, nếu vậy cũng đừng trách ta! Ngươi đâu, tới giáo huấn nàng cho ta.”

Ngoài cửa Tân Nguyệt lâu, bốn gã thịt vệ lắc mình đi vào, trong nháy mắt đa ở bên cạnh Phượng Quân Dao.

Mọi người trong sảnh thấy sắp có đánh nhau đều tránh sang một bên sự bị vạ lây.

Quận chúa Minh Tuệ hung ác mở miệng: “Vân Nhiễm, ngươi có gia ra không?”

Vân Nhiễm còn chưa trả lời, đã thấy phía trước của Tân Nguyệt lâu ang lên tiếng bước chân trầm ổn, dẫn đầu là một nam tử cao gầy, mặc cẩm bào màu tím, tóc búi một cây trâm, khuôn mặt tốn mỹ, ánh măt lạnh lẽo, dễ nhìn ra hắn là người lãnh khốc vô tihf, Định vương Sở Dật Lâm.

Sở Dật Lâm dẫn theo thủ hạ, đi tới chỗ Phượng Quân Dao cùng Vân Nhiễ lạnh lẽo lên tiếng.

“Phượng Quân Dao, ngươi định làm gì?”

Phượng Quân Dao vừa nhìn thấy Định vương liền có chút sợ hãi, nàng ngay cả hoàng thượng cũng không sợ nhưng lại sợ vị nhị biểu ca này. Lúc này vừa nghe câu hỏi của Định vương liền ôn nhu trả lời: “Tại quận chúa Trường Bình quá phận, ta chỉ là muốn giáo huấn nàng một chút.”

Vân Nhiễm đáp lời: “Ta không biết mình có chỗ nào quá phận, hôm qua ta nahwtj được một chiếc khăn muốn đem đến Tân Nguyệt lâu bán đấu giá, như thế nào lại quá phận. Quận chúa Minh Tuệ không nói phải trái đã muốn đoạt khăn của ta, ta muốn thỉnh Định vương phân xử là ai quá phận.”

Sắc mặt quận chúa Minh Tuệ khó coi, ngoan lệ liếc Vân Nhiễm, ám chỉ, nguwoi chờ đấy ta sẽ không để yên.

Định vương lên tiếng quát Phượng Quân Dao: “Hồ nháo, khăn là do quận chúa Trường Bình nhặt được, ngươi lại không biết xấu hổ muốn giành.”

Quận chúa Minh Tuệ muốn phản bác, nhưng nhìn đến vẻ khí phách lạnh lẽo của Đinh vương liền không dám nhiều lời, bời vì nàng ta biết vị biểu ca này rất được Thái Hậu yêu thích, nàng chọc hoàng thượng sẽ không có chuyện gì, nhưng chọc biểu ca, Thái Hậu nương nương khẳng định sẽ phạt nàng, cho nên mỗi lần gặp Định vương đều rất ngoan ngoãn.

“Ân, biểu ca.”

Quận chúa Minh Tuệ ủy khuất mở miệng, vung tay lên, bốn thị vệ ở bên cạnh lui ra.

Dưới sảnh tình hình được bình ổn, có người thất vọng, có người thở dài nhẹ nhõm. Cũng có không ít người nhìn chằm chằm Định vương cùng quận chúa Trường Bình Định vương luôn không để ý đến mấy chuyện bát quái, lần này lại xuất đầu lộ diện, còn trợ giúp quận chúa Trường Bình, chẳng lẽ Định vương thích quận chúa Trường Bình? Mọi người không khỏi ngừng hô hấp, không thể nào.

Sở Dật Lâm ôn nhu nhìn về phía Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, mời đi.”

“Tạ Định vương, Vân Nhiễm khách sáo cảm tạ rồi xoay người dẫn nha hoàn lên lầu, phía sau Sở Dật Lâm cũng theo sát nàng. Trên lầu hai mọi người đều nhìn tháy cảnh này, không khỏi bàn tán này nọ.

Vân Nhiễm cùng Sở Dật Lâm vừa lên đến lầu, đã nghe có một nữ tử kinh hô.

“Yến quận vương.”

“Thật sự là Yến quận vương, không ngờ Yến quận vương cũng tới.”

“Chẳng lẽ chiếc khăn kia thực sự là của Yến quận vương.”

“Trò hay sắp bắt đầu rồi.”

Hai người dĩ nhiên là nghe thấy thiếng bàn tán của mọi người, liền nhìn ra hướng cửa, tiến vào ba đạo thân ảnh, người phía trước mặc cẩm bào màu tím khuôn mặt ngọc tinh xảo như họa, thần thái ung dung khiến người ta liếc nhìn một cái liền không nỡ rơi mắt. Nữ nhân dưới sảnh đều nhìn hắn như si như mộng. Một mỹ nam tử nhất cử nhất động, hay cái nhăn mày đều mang theo ma lực quyến rũ, làm người ta bị hấp dẫn không thể kháng cự.

Tất cả mọi người đều bị hắn làm cho si ngốc, Vân Nhiễm lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, bĩu môi, thầm mắng một câu tai họa, rồi xoay người đi về phía gian phòng đã đặt.

Dưới sảnh lầu một, Yến Kỳ u ám nhìn về phía lâu hai, chỉ thấy một cút bóng dáng tao nhã vừa rời đi ánh mắt không khỏi tối đi vài phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.