Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 215: Yến Kỳ ngự giá thân chinh




Mấy phụ nhân trong điện Vân Hoa biến sắc mặt, trưởng công chúa vội vàng đi tới, quan tâm hỏi Vân Nhiễm.

“Cung Thân vương Tây Tuyết Tiêu Chiến không phải là người tốt, ông ta dẫn ba mươi vạn đại quân vây thành Hành Dương, chính là phiền phức lớn. Nói tới Tiêu Chiến, chẳng những tinh thông bố trận, võ nghệ còn cao cường, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn. Bây giờ hắn đích thân dẫn quân, chỉ sợ thành Thành Dương sẽ thất thủ.”

Trưởng công chúa vừa dứt lời, công chúa An Nhạc cùng Đường Nhân cùng biến sắc mặt, nhìn Vân Nhiễm, đồng thanh lên tiếng: “Bây giờ phải làm sao?”

Vân Nhiễm giơ tay lên, ý bảo mọi người đừng làm loạn: “Bản cung ra lệnh cho Trầm đại tướng quân thúc ngựa về Liên Dương, điều mười vạn binh tới Hành Dương ngăn cản Tiêu Chiến. Mặt khác ta phái người tới Đồng Quan, cũng tiếp giáp với Tây Tuyết, phái ra năm vạn binh linh, cùng nhau ngăn cản Tiêu Chiến.”

Vân Nhiễm dứt lời, cũng không nhìn mọi người, vội vàng đi ra ngoài, đi được vài bước lại nhìn Đường Nhân: “Để ta sai người đưa người về Đường phủ.”

“Được, hoàng hậu nương nương cứ đi thôi.”

Đường Nhân phất tay, Vân Nhiễm gật đầu ra lệnh cho Hứa An chuẩn bị xe, đưa Đường tiểu thư về phủ.

Hứa An lĩnh mệnh, Vân Nhiễm dẫn theo vài cung nữ thái giám đi tới ngự thư phòng. Phương Trầm An lập tức truyền Trầm Thụy vào cung.

Trầm Thụy vì tân hôn trước mắt vẫn đang ở kinh thành, chưa tới Liên Dương. Vừa nhận được ý chỉ, hắn đã dẫn theo thuộc hạ đi gấp rút vào cung. Vừa nghe tin đại quân Tây Tuyết áp sát, sắc mặt lập tức tối lại, không chờ Vân Nhiễm lên tiếng, hắn đã xung phong tới thành Liên Dương dẫn quân tới thành Hành Dương. Vân Nhiễm lập tức đồng ý, để cho hắn xuất phát ngay lập tức tới Liên Dương điều mười vạn tinh binh kết hợp với tướng thủ thành Đồng Quan cùng nhau ngăn chặn Tiêu Chiến. Sau đó nàng còn có thể phái binh lính tới yểm trợ.

Trầm Thụy lĩnh chỉ, lập tức về phủ, chuẩn bị đồ đạc, từ biệt tân nương tử, chạy không ngừng nghỉ tới Liên Dương. Chỉ là hắn còn chưa tới nơi, đã nghe tin tướng thủ thành Hành Dương tự sát, quân lính tan rã, sợ hãi mở cửa nghênh đón Tiêu Chiến vào. Đáng tiếc hắn là tên sát thần, vừa vào thành đã đại khai sát giới, binh lính chết vô số, dân chúng cũng thương vong không đếm xuể.

Thành Hành Dương máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể, tang thương.

Cung thân vương Tiêu Chiến từng thua thiệt trong tay Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, thẹn quá hóa giận, hơn nữa ông ta về Tây Tuyết dưỡng thương, con mình hành động khắp nơi, khiến thuộc hạ của hắn làm phản, ra nhập về phe con hắn. Hắn vốn có sáu mươi vạn quân, bây giờ chỉ còn ba mươi vạn. Tiêu Chiên quy hết tội cho Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm, trong lòng phẫn hận, căm hận, oán giận, đủ loại cảm xúc, nên ra tay tàn nhẫn.

Thành Hành Dương thất thủ, binh lính bị diệt, ngay cả dân chúng cũng thương vong vô số, ngay cả người già trẻ nhỏ đều không thoát được. Nhiều người chạy tới Đồng Quan, binh linh thủ thành không dám mở cửa cho dân chúng vào, theo sau bọn họ là đại quân Tây Tuyết, mở cửa cho dân chúng vào, ba mươi vạn đại quân thế như trẻ san bằng Đồng Quan. Nếu Đồng Quan thất thủ, vài thành trì xung quanh chỉ sợ cũng không giữ được.

Tướng thủ thành không dám mở cửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính Tây Tuyết chém giết dân chúng Đại Tuyên, giống như chém đồ ăn, máu bắn tung tóe, chân tay đứt rời, mổ bụng moi gan, tiếng gào thét thê thảm.

Binh lính đừng trong thành nhìn thấy tất cả, ai cũng biến sắc, hừng hừng lửa giận, như có vạn con ngựa chạy quan, máu sôi trào, hận không thể lao ra liều chết với bọn họ. Bọn họ giết đều là dân chúng vô tội tay trói gà không chặt, trong đó còn có rất nhiều trẻ con.

Trên tường thành Đồng Quan, không ít người đỏ mắt, hét lên với tướng thủ thành: “Tướng quân, mở cửa thành đi, chúng ta cùng nghênh chiến.”

“Đúng vậy, chúng ta nghênh chiến, cùng lắm thì người chết ta sống, thiên chức của quân nhân là tắm máu trên sa trường. Chúng ta dù chết cũng vinh còn hơn nhìn dân chúng vô tội bị tàn sát, đó chính là nhu nhược.”

Tướng thủ thành là người có tâm tư sâu xa, nhìn nhiều người bị giết, trong lòng đã hiểu được ý của Tiêu Chiến. Hắn đang dùng phép khích tướng, dùng dân chúng vô tội để kích động bọn họ, chỉ cần mở cửa thành nghênh chiến, ba mươi vạn đại quân tràn vào, Đồng Quan chỉ có khoảng mười vạn, trong đó còn nhiều người bệnh tật yếu ớt. Mở cửa thành chỉ có con đường chết.

Tiêu Chiến căn bản là tên biến thái, cuồng ma giết người, nếu hắn công phá được Đồng Quan sẽ càng thêm nhiều người phải chết. Cho nên bọn họ phải giữ vững Đồng Quan, tin tưởng triều đình sẽ phái người tới trợ giúp.

“Không thể mở.”

Tướng thủ thành hét lên, binh lính bị dọa, nhưng nhìn thấy dân chúng bị chém giết, bọn họ lại đỏ mắt, cắn chặt răng, nhìn ba mươi vạn đại quân Tây Tuyết đang bất động, hận không thể ăn thịt uống máu cho xả hận.

Trong thành có người binh lính tới bẩm báo: “Tướng quân! Trầm Thụy đại tướng quân đóng ở Liên Dương dẫn mười vạn đại quân tới tiếp viện.

Tướng thủ thành lập tức phấn chấn lên: “Tốt! Bản tướng đi thương lượng với Trầm đại tướng quân xem làm thế nào để giảm nhuệ khí của Tây Tuyết.”

...

Hoàng thành Đại Tuyên, hai đội tinh binh sắp hàng chỉnh tề, dân chúng vỗ tay hoan hô, đi đầu là Yến vương gia cùng Vân vương gia, tư thế oai hùng, tinh thần hưng phấn bừng bừng, áp giải tri phủ Hán Trung cùng Ngư Dương tới thẳng đại lao bộ hình. Phía sau là một loạt xe chở tù nhân, ban đầu có vài người còn kêu gào khóc lóc ầm trời, nhưng lâu dần không còn sức để rên. Bọn họ đã hiểu rõ tình hình thực tại, bọn họ là phạm nhân, khâm sai đại nhân phụng chỉ áp giải vào kinh thành, chờ bọn họ chính là chém đầu thị chúng, hoặc là sung quân biên ải. Vẫn nên an phận một chút, biết đâu hình phạt sẽ nhẹ hơn.

Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang áp giải phạm nhân tới đại lao bộ hình, dân chúng hai bên đường hoan hô như sấm dậy, không khí vui mừng phấn khởi. Nhưng hai người lại không cảm thấy vui vẻ, bọn họ đã nhận được tin Hành Dương thất thủ, Cung Thân vương Tiêu Chiến chẳng những công phá thành trì, còn đập nồi dìm thuyền tàn sát dân chúng trong thành, ngay cả người già trẻ nhỏ cũng không tha. Đám súc sinh, nếu để bọn chúng công phá nốt Đồng Quan, Đại Tuyên sẽ mất thêm vài thành trì xung quanh, tới lúc đó người chết càng nhiều.

Cho nên Đồng Quan không thể thất thủ, dân chúng Lương Thành không biết chuyện Hành Dương thất thủ, nên chỉ lo vui mừng.

Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang ra lệnh cho thuộc hạ về phủ, còn mình dẫn theo vài tên thuộc hạ tiến cung.

Trong ngự thư phòng tập trung rất nhiều người, tất cả triều thần đều bị triệu vào cung, mọi người đang thương nghị, xem phái ai làm nhị tiên phong nguyên soái, dẫn trước mười vạn binh tới Đồng Quan trợ giúp cho Trầm Thụy. Trận chiến này rất ác liệt,tướng địch là Tiêu Chiến cuồng sát, tâm ngoan thủ lạt, tàn nhẫn vô tình, nhưng không thể phủ nhận năng lực của hắn rất lợi hại, nhất là cầm quân đánh giặc.

Tuy rằng Đại Tuyên không thiếu dũng tướng, nhưng rất hiếm người có thể đối đầu với Tiêu Chiến. Hắn ta chẳng những mưu lược hơn người, còn có võ công thượng thừa, Vân Nhiễm lo lắng Trầm Thụy không phải đối thủ của hắn, nên nhị nguyên soái đạo quân thứ hai rất quan trọng, phải có năng lực, tối thiểu không thể kém Tiêu Chiến mới có thể đẩy lui được hắn. Nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui không tìm ra được ai.

Các triều thần bàn tán đủ loại.

Trong đó có người chờ lệnh dẫn quân tới Đồng Quan.

Thế tử phủ Tần quốc công Tần Dục Thành đang chờ lệnh tới Đồng Quan trợ giúp, Sở Văn Hiên cũng vậy, ngoài ra còn có hai viên tướng trẻ tuổi.

Vân Nhiễm khẽ bóp đầu, nhìn đám triều thần đang nhao nhao.

Cẩm thân vương gia nhìn hoàng hậu trầm giọng lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, có phải hoàng thượng không có trong cung?”

Một câu khiến mọi người đang tranh cãi im bặt, người người nhìn về phía Vân Nhiễm

Đúng vậy, xảy ra chuyện lớn như vậy, hoàng thượng vẫn không xuất hiện. Huống chi lần này ngài bệnh đã lâu như vậy vẫn chưa khỏi, gần một tháng trời, xem ra hoàng thượng thật sự không có trung cung.

Vân Nhiễm muốn lên tiếng, Hứa An lại nhanh chóng tiến vào: “Hoàng hậu nương nương, Yến vương gia cùng Vân vương gia đang cầu khiến ngoài.”

Vừa nghe thấy Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu trở về, mắt Vân Nhiễm sáng lên, năng lực của hai người đều phi phàm, nhiều năm chinh chiến sa trường, cầm quân đánh giặc rất lợi hại. Hơn nữa bọn họ rất am hiểu Tiêu Chiến, Vân Nhiễm nghĩ nghĩ lập tức phất tay, ra lệnh cho Hứa An: “Truyền hai vị vương gia vào.”

Hứa An nhanh chóng lui ra ngoài, truyền Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang vào, có người nhìn về phía cửa, có người đăm chiêu, hoàng thượng thật sự không có trong cung sao. Nghĩ lại gần đây xảy ra nhiều chuyện lớn, đều do hoàng hậu chủ trì, xem ra là thật rồi. Không ít triều thần thầm nghĩ.

Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang tiêu sái tiền vào, cung kính hành lễ: “Chúng thần gặp qua hoàng hậu nương nương.”

Vân Nhiễm phất tay ôn hòa: “Mời hai vị đứng lên, hai vị vất vả rồi.”

Vốn để cho bọn họ về phủ nghỉ ngơi, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, xem ra không được. Vân Nhiễm hơi áy náy. Nhưng hai người lại vội vàng lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, nghe nói thành Hành Dương thất thủ, cẩu tặc Tiêu Chiến giết vô số dân chúng.”

Nhắc tới tên ngày, ai cũng trầm mặc, ánh mắt Vân Nhiễm lo lắng nhìn Vân Tử Khiếu cùng Yến Khang.

“Thành Hành Dương đã thất thủ, Đồng Quan không thể tiếp diễn, bản cung đã lệnh cho Trầm Thụy điều mười vạn đại quân ở Liên Dương sang tiếp ứng, Đông Quan có mười vạn, tổng cộng hai mươi vạn, có thể cầm cự trong thời gian ngắn. Nhưng nếu muốn bảo vệ cần cũng không dễ dàng, nên bản cung định phái đạo quân thứ hai đi tiếp vện, nguyên soái nhị lộ rất quan trọng, bản cung triệu các vị đại thần tới để xem ai thích hợp.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Yến Khang lên tiếng trước: “Thần nguyện làm nguyên soái nhị lộ, đi Đồng Quan tiếp viện, xin hoàng hậu hạ chỉ.”

Vân Tử Khiếu cũng không cam lòng lạc hậu nhanh chóng bước ra: “Thần xin làm nguyên soái nhị lộ, xin hoàng hậu hạ chỉ.”

Vân Nhiễm nhìn hai người, rốt cuộc nên chọn ai, tuy rằng bọn họ có năng lực. Nhưng trận chiến này rất ác liệt, nàng không mong bọn họ gặp bất trắc, cho nên ai đi ai ở thật sự khó khăn.

Nhất thời ngự thư phòng yên tĩnh, đúng lúc Vân Nhiễm đang khó xứ, đột nhiên ngoài cửa truyền tới một giọng nói trầm thấp: “Trẫm ngự giá thân chinh.”

Quần áo màu đen, vạt áo cùng cổ tay theo kim tuyến đẹp như hoa hải đường, tỉnh xảo, cả người phong tư tuyệt sắc, tóc đen như mực được búi lên bằng trâm ngọc, ngũ quan lập thể, hơi thở lạnh lẽo, từ từ đi vào ngự thư phòng, khiến cho người khác có cảm giác áp lực. Mọi người đồng loạt hành lễ: “Chúng thần gặp qua hoàng thượng.”

Yến Kỳ lướt qua mọi người đi tới trước long án, ánh mắt nồng như rượu, mùi thơm nhàn nhạt quấn quanh người Vân Nhiễm, cách biệt hơn một tháng, hắn thật sự nhớ nàng, nhớ từng cái nhăn mày. Phương Trầm An bẩm báo chuyện trong cung cho hắn, hắn hận không thể ra roi thúc ngựa trở về ngay lập tức. Nhưng hắn vừa mới tới Hoài Nam nếu về ngay sẽ uổng phí một chuyến, nên hắn nán lại điều tra, thật vất vả mới tìm ra cửa vào bảo tàng, hơn nữa còn xác nhận quả thật có một số tài sản khổng lồ giấu trong núi Phượng Hoàng.

Hắn điều tra ra rõ đường đi, sau đó khẩn cấp về kinh, không muốn để cho nàng một mình gánh vác chuyện này. Chỉ là không ngờ chưa về tới kinh thành đã nghe thấy tin Cung thân vương Tiêu Chiến dẫn ba mươi vạn quân vây thành Hành Dương, còn công phá thành.

Tiêu Chiến phá thành, lạm sát dân chúng vô tội. Vừa nghĩ tới chuyện này, khí lạnh trên người Yến Kỳ càng âm trầm, thu hồi ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Nhiễm, quay sang nhìn đám triều thần, trầm giọng lên tiếng: “Đứng dậy đi.”

Chúng triều thần nhanh chóng đứng dậy, trước đó còn hoài nghi hoàng thượng xuất cung. Giờ khắc này không ai dám động, âm thầm nghĩ hoàng thượng có xuất cung hay không.

Yến Kỳ quét mắt nhìn những người này, lặp lại một lần nữa: “Trẫm muốn ngự giá thân chinh.”

Yến Kỳ vừa nói xong, mọi người hồi phục tinh thần, Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu dẫn đầu, nhanh chóng quỳ xuống: “Hoàng thượng, vạn vạn không thể, người là ngọc thể ngàn vàng, không thể có nửa điểm sai xót, xin hoàng hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.”

Mọi người trăm miệng một lời: “Xin hoàng thượng thu hồi lệnh đã ban.”

Phía sau văn án, Vân Nhiễm cũng không tán thành Yến Kỳ ngự giá thân chinh. Tiêu Chiến đã phát cuồng, nếu biết Yến Kỳ ngự giá thân chinh chỉ sợ càng thêm biến thái. Vậy chẳng phải hắn sẽ gặp nguy hiểm sao. Hắn là hoàng đế Đại Tuyên sao có thể phiêu lưu như vậy. Nhưng Vân Nhiễm cũng không nói gì, nếu Yến Kỳ đã quyết định, cho dù nàng nói hắn cũng sẽ không thu hồi lệnh đã ban. Hơn nữa Vân Nhiễm biết, nếu muốn đối phó với kẻ nguy hiểm như Tiêu Chiến, Đại Tuyên cũng chỉ mình Yến Kỳ có thể phân thắng bại ông ta.

Yến Khang nhanh chóng trầm giọng lên tiếng: “Hoàng thượng, xin cho thần dẫn đạo quân thứ hai tới Đồng Quan trước, thần quyết không phụ sự ủy thác của người, sẽ cùng Trầm tướng quân bảo vệ Đồng Quan, đoạt lại Hành Dương, xin hoàng thượng yên tâm.”

Yến Kỳ nhìn về phía Yến Khang, sở dĩ hắn muốn ngự giá thân chinh là vì biết Tiêu Chiến cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ hắn, Đại Tuyên không ai có thể chống lại hắn. Nếu để cho Yến Khang hoặc Vân Tử Khiếu tới Đồng Quan chỉ có năm phần thắng. Nếu để Tiêu Chiên công phá luôn Đồng Quan, dân chúng sẽ chết vô số. Nên hắn không dám mạo hiểm, huống chi hắn không muốn Yến Khang cùng Vân Tử Khiếu gặp nạn.

Trong lòng Yến Kỳ hạ quyết định, quét mắt nhìn triều thần, trầm ổn lên tiếng: “Ý trẫm đã quyết, đích thân dẫn đạo quân thứ hai ngự gia thân chinh, Cung Thân vương Tiêu Chiến công phá Hành Dương, giết vô số dân chúng, khiến sĩ khí Đại Tuyên bị đả kích. Nếu trẫm ngự giá thân chinh, thứ nhất có thể cổ vũ sĩ khí, thứ hai từ khi đăng cơ tới nay, trẫm chưa làm được gì cho Đại Tuyên, còn khiến vô số dân chúng mất mạng. Nên trẫm quyết định phải chém Tiêu Chiến, giết ba mươi vạn binh lính Tây Tuyết.”

Yến Kỳ dứt lời, cuối cùng mọi người cũng im lặng, Yến Khang lo lắng để mình hắn thân chinh, nên nói nhanh: “Hoàng thượng ngự giá thân chinh, thần không dám kháng nghi, nhưng xin hoàng thượng cho thần làm tiên phong nhị lộ.”

Yến Khang nói xong, Vân Tử Khiếu cũng tranh đoạt: “Xin hoàng thượng cho thần làm tiên phong nhị lộ.”

Yến Kỳ nhìn hai người, trầm ổn lạ lệnh: “Yến Khang làm tiên phong nhị lộ.”

Yến Khang nhanh chóng nhận lệnh: “Thần tuân chỉ.”

Vân Tử Khiếu có chú ảm đạm, ánh mắt Yến Kỳ dừng trên người hắn: “Vân vương gia, ông tới Hàm Cốc chủ trì đại cụ, cần phải bắt được Trương Trung Thành, khống chế các bộ lạc du mục.

Vân Tử Khiếu trầm giọng lên tiếng: “Thần lĩnh chỉ.”

Ông đã quên mất chuyện ải Hàm Cốc.

Yến Kỳ quét mắt nhìn mọi người: “Ta ngự giá thân chinh, các vị đại nhân nên tận tâm tận sức phò tá hoàng hậu, quản lý chuyện triều chính.”

“Chúng thần lĩnh chỉ.”

“Được rồi, các vị đại nhân có thể trở về, Yến vương gia trước tới đại doanh kinh thành tuyển mười vạn binh linh, giờ sửu một khắc lập tức xuất phát.”

“Ân!” Yến Khang lĩnh mệnh, chúng triều thần cáo lui rời khỏi ngự thư phòng. Hứa An, Phương Trầm An nhanh chóng đi theo, để lại không gian cho đế hậu, hai người xa cách một tháng, dĩ nhiên rất nhung nhớ.

Chờ trong phòng không có ai, Yến Kỳ xoay người, ánh mắt sáng rực gợn sóng, nóng bỏng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Hắn duỗi tay ra ôm nàng vào lòng, mạnh mẽ hôn lên môi nàng. Vân Nhiễm cũng động, một tháng xa cách, nàng cũng nhớ hắn, chưa từng nhớ một người nhiều như vậy, nàng ngày càng thích hắn. Vân Nhiễm ôm eo Yến Kỳ đáp trả hắn. Nụ hôn tinh tế như mưa xuân khiến lý trí của hắn tan rã, cả người như lửa cháy lan trên đồng cỏ, cuối cùng không thể dập tắt, hắn ôm Vân Nhiễm thở hổn hà hổn hển: “Nhiễm Nhi, bây giờ có được không, chúng ta về cung Vân Hoa.”

Vân Nhiễm đỏ bừng hai má, đỏ tới tận mang tai, mỗ hoàng đế đói khát khẩn cấp ôm lấy nàng, làm như không nhìn thấy rời khỏi ngự thư phòng, lên nhuyễn kiệu về cung Vân Hoa.

Vân Nhiễm nằm trong lòng hắn, không dám nhìn ai, bây giờ đang ban ngày ban mặt, hắn ôm nàng về cung Vân Hoa. Mọi người đều có đầu óc, ai cũng biết hắn định làm gì. Mặt Vân Nhiễm càng đỏ hơn, bấu chặt thắt lưng Yến Kỳ. Yến hoàng đế mặt không đổi sắc nghênh ngang ôm Vân Nhiễm vào tẩm cung Vân Hoa.

Hắn làm như không thấy đám thái giám cung nữ đang cung kính thỉnh an.

Phương Trầm An cùng Hứa An nhanh chóng ra lệnh, không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy đế hậu. Một tháng trời hoàng thượng không gặp hoàng hậu, nhất định muốn nàng, kẻ nào không có mắt đi quấy rầy chủ tử, kéo xuống đánh chết.

Trong tẩm cung.

Yến Kỳ cẩn thận đặt Vân Nhiễm xuống, lúc này hai má nàng đỏ như nhỏ máu, giống như được thoa một lớp son, nàng không nhịn được khẽ chọc vào ngực hắn tức giận: “Chàng lưu manh , háo sắc, tất cả mọi người đều biết chàng háo sắc.”

“Biết thì thế nào, một tháng không được gặp nàng, ta gấp muốn chết, còn quản bọn họ nghĩ gì?”

Yến Kỳ cúi người hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Vân Nhiễm, nụ hôn rơi xuống như mưa, nhiệt độ trong tẩm cung nháy mắt dâng cao.

Vân Nhiêm khẽ đẩy Yến Kỳ ra quan tâm hỏi: “Có tìm được tin tức của bảo tàng không?”

Yến hoàng đế bất mãn, đã tới lúc này nàng vẫn còn phân tâm. Không được! Phải trừng phạt nàng mới được, mưa hôn rơi xuống dồn dập, hung hăng cắn mút, bàn tay hắn nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo trên người nữ nhân không chuyên tâm: “Hiện tại không được nghĩ tới chuyện khác, chỉ được nghĩ tới ta, xa cách một tháng, có nhớ ta không?”

Ánh mắt Vân Nhiễm dịu dàng, đừng nói một tháng, hắn vừa đi, nàng đã nhớ. Hoàng cung rộng lớn không có hắn, chẳng khác nào một nhà giam lạnh giá. Nếu không vì yêu hắn, nàng không cần ở chỗ này, thay hắn thủ hộ giang sơn, làm hoàng đế tuy rằng cao cao tại thượng, nhưng phải hi sinh biết bao nhiêu? Vân Nhiễm nghĩ nghĩ nhìn Yến Kỳ, nhu tình như nước.

“Nhớ!”

“Nhớ như thế nào, nói cho gia nghe xem!”

Yến Kỳ kích động, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Nàng nói: “Nhớ trong lời nói, trong lòng, cả người chỗ nào cũng nhớ.”

Theo từng câu của nàng, Yến Kỳ hôn như mưa, tẩm cung rất nhanh truyền tới tiếng rên rỉ, nhu tình như nước.

Hai người ở trong tẩm cung rất lâu, tới tận nửa đêm cũng không đi ra nửa bước. Cuối cùng Vân Nhiễm vô lực nằm trong lòng Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chàng muốn ta mệt chết sao? Trong bụng ta còn có con của chàng?”

Yến Kỳ thỏa mãn, như nguyện giựa vào thành giường, im lặng không biết nói gì. Vừa rồi vận động kịch kiệt, khiến cả người hắn đổ mồ hôi, tóc rũ xuống vai, cực kỳ gợi cảm. Vân Nhiễm liếc hắn, không nhịn được nhủ thầm, yêu nghiệt. Cả người nàng mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, nhất là nghĩ tới chuyện hắn ngự giá thân chinh, Vân Nhiễm lo lắng.

“Yến Kỳ, chàng thật sự cần phải ngự giá thân chinh sao?”

Nàng nằm trong ngực hắn, ôm lấy hắn, không muốn tách ra, vừa mới trở về, lại phải chia ly.

Yến Kỳ tự nhiên nhìn ra sự quyến luyến trong mắt nàng, kỳ thật hắn cũng không muốn xa Nhiễm Nhi, hơn nữa hắn cũng lo lắng cho nàng.

Nhưng ngoại trừ hắn, không ai có thể đối đầu với Tiêu Chiến: “Nhiếm Nhi! Ta cũng không muốn xa hai mẹ con nàng, nhưng chỉ sợ người khác không đối phó được với Tiêu Chiến. Cho nên ta phải đích thân tới Đồng Quan một chuyến, hơn nữa tên này phát cuồng, hắn khiêu khích ta, nếu ta không đi còn đâu kiêu ngạo của hoàng đế Đại Tuyên.”

“Ta biết, nhưng ta lo lắng, ta sợ hãi, ta bất an.”

Vân Nhiễm nói liên tiếp, nàng chưa từng cảm thấy như vậy, thật sự nghĩ tới chuyện Yến Kỳ tới Đồng Quan nàng thấy hoang mang rối loạn, một cảm giác không thể nói thành lời lan tràn trong lòng nàng, nàng thật sự rất sợ.

Tiêu Chiến chính là tên điên cuồng sát, Yến Kỳ giao chiến với hắn thật sự sẽ không sao chứ.

Yến Kỳ ôm lấy nàng, trong lòng rất khó chịu, cẩn thận vén tóc cho nàng, nhỏ nhẹ nói lảng sang chuyện khác: “Nhiễm Nhi, nàng đoán xem lần này ta tới Hoài Nam có tìm được bảo tàng không?”

Vừa nói tới chuyện này, Vân Nhiễm có chút hứng thú, nhanh chóng nhìn hắn, thấy mắt hắn sáng rực vẻ mặt sung sướng, liền biết hắn đã tìm được bảo tàng, nàng vui vẻ thở dài nhẹ nhõm: “Thật sự tìm được bảo tàng?”

Yến Kỳ gật đầu: “Umh! Ta tốn rất nhiều công sức, có thể xác nhận, quả thật có bảo tàng, chờ ta trở về, chúng ta nghĩ cách chuyển số bảo tàng này về.”

“Được! Được!” Vừa nghe có bạc, Vân Nhiễm cười hớn hở, trước kia nàng cũng không phải tiểu nhân tham tiền, nhưng bây giờ làm hoàng hậu, phát hiện rất nhiều nơi đều cần tới tiền, cho nên liền tham tiền.

Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay của mình: “Nếu đưa bảo tàng về, chúng ta có thể sử dụng số tiền này biến Đại Tuyên thành một quốc gia cường đại giàu có. Đầu tiên bỏ ra một phần, chọn lựa binh lính xuất sắc, huấn luyện bọn họ trở thành một đội quân thiết giáp, trang bị tốt nhất, vũ khí tốt nhất, nhất định phải khiến các quốc gia khác không giám khinh thường. Giống như lúc này Tây Tuyết có thể dễ dàng đạp đổ thành Hành Dương đều vì binh lính quá yếu.”

Yến Kỳ gật đầu, Vân Nhiễm nằm trên ngực hắn, tiếp tục nói: “Chờ có tiền, ta định chính thức triển khai chính sách đất đai, cùng buôn bán.”

Vân Nhiễm lảm nhảm, bởi vì quá mệt mỏi, từ từ thiếp đi. Yến Kỳ ôm nàng, nhìn nàng, tới tận lúc này, hắn mới ngắm rõ, chỉ một tháng ngắn ngủi, nàng gầy đi rất nhiều. Hắn đau lòng, khẽ ôm làng, vuốt nhẹ vài sợi tóc rủ xuống trán nàng, thì thầm: “Nhiễm Nhi, chờ từ Đồng Quan trở về, trẫm sẽ không tùy tiện rời khỏi nàng, sau nàng trẫm sẽ ở cạnh hai mẽ con, sẽ không để nàng phải vất vả.”

Hắn cúi đầu hôn hai má của nàng, ánh mắt như thu thủy, nhìn nàng ngủ. Chờ tới giờ sửu một khắc, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi mặc quần áo, quay đầu nhìn người đang ngủ say trên giường, mỉm cười đi ra ngoài. Phường Trầm An nhanh chóng vào hầu hạ, đợi hoàng thượng chuẩn bị tốt, hai người rời khỏi tẩm cung.

Yến Kỳ không chậm trễ thêm khắc nào, dắt vài tên thuộc hạ, nhanh chóng rời khỏi tẩm cung. Đi tới đại doanh kinh thành.

Yến Kỳ vừa đi Vân Nhiễm đã tỉnh lại, mở mắt không thấy người bên cạnh, nàng vội vàng xoay người dậy, gọi to: “Sơn Trà, Dữu Tử.”

Hai cung nữ nhanh chóng tiến vào: “Hoàng hậu nương nương.”

“Hoàng thượng đi lúc nào.”

“Hoàng thượng vừa mới đi không bao lâu, người bảo chúng nô tỳ không cần kinh động nương nương.”

Sơn Trà cẩn thận nói, nhìn ra sắc mặt hoàng hậu không tốt, hình như rất lo lắng hoàng thượng ngự thân chinh, ngẫm ra cũng phải. Nghe nói Cung thân vương là tên sát nhân cuồng loạn, lần này hoàng thượng tới biên quan cực kỳ nguy hiểm, tự nhiên hoàng hậu lo lắng.

“Nhanh, hầu hạ bản cung mặc quần áo, bản cung cần phải tới đại doanh tiễn đưa đại quân.”

“Nương nương?”

Sơn Trà cùng Dữu Tử ngăn cản, thấy hoàng hậu hung hăng lườm mình, không dám cãi lại lệnh chủ tử, hai người nhanh chóng thay quần áo, vấn tóc cho Vân Nhiễm, chuẩn bị xong, vội vàng chạy ra ngoài. Sơn Trà cùng Dữu Tử nóng vội kêu lên: “Hoàng hậu, người cần thận một chút, chú ý tới đứa nhỏ trong bụng.”

Vân Nhiễm chậm lại một chút, nhưng cũng không dừng lại, đi thẳng tới cửa điện, nhìn thấy Hứa An đi tới, Vân Nhiễm trầm ổn phân phó: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, bản cung muốn tới đại doanh đưa tiễn mười vạn đại quân rời kinh.”

“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đã dặn không cần kinh động tới người.”

Vân Nhiễm trầm xuống ra lệnh: “Sai ngươi đi thì đi đi, làm gì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

Hứa An không dám nói tiếp, nhanh chong ra ngoài chuẩn bị xe. Vân Nhiễm, Sơn Trà, Dữu Tử cùng lên xe. Long Nhất, Long Nhị, còn có Phương Trầm An dẫn theo mười thuộc hạ hộ tống xe ngựa tới đại doanh.

Trong xe ngựa, Vân Nhiễm ôm ngực dựa vào thành xe, im lặng. Không hiểu vì sao, nàng luôn thấy bất an, rất lo lắng, hận không thể theo Yến Kỳ tới Đồng Quan trợ giúp hắn. Nhưng Đại Tuyên phải làm sao, chuyện lớn nhỏ trong triều phải làm thế nào, vẫn cần có người quản lý, hắn giết địch trên tiền tuyến, nàng là hoàng hậu tự nhiên muốn làm hậu phương vững chắc chờ hắn trở về.

Đại doanh kinh thành, cách Lương Thành một trăm lý, lúc này trên đài hoàng thượng mặc giáp bạc như chiến thần giáng thế, bên cạnh hắn là Yến Khang mặc giáp đen, hai cha chon đứng trên đài điểm binh, phía dưới có khá nhiều quan to trong triều, ai cũng nghiêm trang, không dám gây ra động tĩnh lớn.

Giọng Yến Khang vang dội: “Các vị tướng lĩnh, ba mươi vạn đại quân Tây Tuyết xâm lược Đại Tuyên ta, làm nhục dân ta, chúng ta thề phải báo thù rửa hận cho những người đã chết. Lần này hoàng thượng ngự giá thân chính, thề giết binh lính Tây Tuyết phiến giáp bất hoàn, các vị có lòng tin không.”

Dưới đài, đông nghìn nghịt binh lính, ai cũng phẫn hận nghĩ tới đồng đội cùng dân chúng vô tội ở Hành Dương. Người người hét lên: “Chúng ta thề liều mạng với Tây Tuyết.”

“Thề liều mạng với Tây Tuyết.”

“Hoàng thượng của chúng ta là đế vương tinh chuyển thế, chúng ta nhất định đánh cho Tây Tuyết phiến giáp bất hoàn.”

Mọi người khí thế bừng bừng, Yến Kỳ cũng không nói thêm gì, ra lệnh cho quan viên: “Mang rượu tới.”

Dưới đài lập tức có người chuyển rượu tới, Yến Kỳ cầm bát lên, uống một ngụm lớn, sau đó nhìn binh lính dưới đài, hắn giơ bát lên thét: “Lần này nhất định phải diệt ba mươi vạn đại quân Tây Tuyết, không chết không ngừng, nhất định phải chém chết Tiêu Chiến, báo thù cho dân chúng Đại Tuyên. Xuất phát!”

Lệnh vừa ra, đại quân bắt đầu nhổ trại, kỵ binh đi trước, phía sau là lương thảo, đoàn quân đi thẳng về hướng Đồng Quan.

Yến Kỳ gọn gàng lên ngựa, áo giáp bạc như một con rồng ẩn hiện, mọi người quỳ xuống tiễn: “Chúng thần cung tiễn hoàng thượng, chúc ngài xuất quân thuận lợi, sớm ngày khải hoàn trở về.”

Yến Kỳ kéo cương ngựa, phi như bay trong đêm,

Đại quân vừa nhổ trại, phía sau đại doanh có xe ngựa tới, Vân Nhiễm vội vàng xuống xe, ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu bạc đang gấp rút rời đi. Ánh mắt nàng dịu dàng, khẽ vuốt ve bụng mình. Yến Kỳ, ta cùng con ở nơi này cầu nguyện cho chàng, chàng nhất định phải sớm ngày khải hoàn trở về.

Người đang chạy phía trước, nháy mắt như cảm nhận được ánh mắt dịu dàng phía sau. Trong lòng tê rần, hắn biết Nhiễm Nhi tới tiễn hắn, nhưng hắn không dám quay đầu, hắn sợ chỉ cần ngoảnh lại, sẽ không muốn đi nữa.

Nhiễm Nhi! Ta sẽ sớm trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.