Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 409: Mất ngủ




Một người khi tìm được gốc rễ của mình, thì giống như có được một hơi thở, chỉ cần hơi thở này còn thì Yến Tam Hợp cảm thấy sức mạnh trên người mình dùng bao nhiêu cũng không hết cả.

Đến ngủ cũng không cần ngủ.

Nàng dán lên người Lý Bất Ngôn, đưa tay gãi gãi thắt lưng nàng.

“Bất Ngôn, nói chuyện với ta đi.”

“Tiểu thư của ta ơi…” Lý Bất Ngôn cố gắng chống đỡ tinh thần một chút.

"Từ sáng đến tối mệt mỏi cả ngày, hơn nữa bây giờ đã là nửa đêm, chỉ hai canh giờ nữa là trời đã sáng rồi, ngày mai nói được không?"

“Nhưng trong lòng ta có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói.”

Ta là người nhà họ Trịnh.

Trịnh gia ở Vĩnh Hòa tám năm trước bị người ta giết sạch.

Chỉ có mình ta sống sót.

Làm sao ta sống sót được?

Từng câu hỏi dâng lên trong lòng, càng hiện lên rõ ràng trong đầu, Yến Tam Hợp chợt giật mình ngồi dậy.

Lý Bất Ngôn giữ chặt nàng, cũng ngồi dậy theo.

“Yến Tam Hợp.” Giọng nàng lộ vẻ mệt mỏi: “Có nói hay không, ta luôn ở bên cạnh ngươi. Ngươi không thể gấp, ngươi phải bình tĩnh lại.”

“Ta không bình tĩnh được.”

Yến Tam Hợp chỉ cần nghĩ đến mình là người Trịnh gia, đã cảm thấy máu cả người đều bốc cháy.

“Ngươi ngủ trước đi, ta đến thư phòng ngồi một lát.”

Lý Bất Ngôn yên lặng nhìn cô, thỏa hiệp: "Vậy ngươi đừng ngồi lâu quá, về sớm một chút.”

“Được.”

Yến Tam đứng dậy, ngây ngốc một hồi, lại ngồi xuống bên giường.

“Bất Ngôn, ta muốn ở lại kinh thành, để giải hết những bí ẩn này.”

“Vậy thì mua tòa nhà này đi.” Lý Bất Ngôn vừa ngáp một cái, vừa ngả người ra sau: “Kinh thành là gốc rễ của ngươi, chúng ta cứ cắm rễ xuống trước đã.”

***

Trong một viện khác.

Tiểu Bùi gia một chân đè chăn, một mắt nhắm lại, một mắt liều mạng chống đỡ, hữu khí vô lực nói:

“Tạ Ngũ Thập, Tạ tam gia, Tạ tổ tông, ngươi có thể ngủ đi hay không.”

“Không thể.” Tạ Tri Phi ở sau giường dùng chân đá đá hắn: “Nói chuyện với ta một lát.”

“Huynh đệ, ngươi làm khó ta rồi.” Tiểu Bùi gia trùm chăn lên đầu: “Như vậy đi, ngươi coi như ta đã chết.”

“Bùi Minh Đình, ngươi chết biến thành quỷ, cũng phải nói chuyện với ta.”

Tạ Tri Phi lại đá một cái, cơ thể đột nhiên giật nảy, đôi mắt yên lặng nhìn người phía sau chân mình.

Tạ Tri Phi bị hắn nhìn đến sửng sốt: “Ngươi làm gì vậy?”

“Gì, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

“Ở trong phòng bao, Yến Tam Hợp bảo ngươi véo nàng một cái, sao ngươi lại tự tát mình?”

Chút chuyện nhỏ này mà hắn cũng còn nhớ rõ nữa?

Tạ Tri Phi cười gằn: “Ta véo nàng? Véo ở đâu? Véo nhẹ nàng không có cảm giác. Véo nặng, ngươi có đau lòng không?”

“Ài, ta còn tưởng ngươi không đành lòng chứ!: Cơ thể lại ngã xuống.

“Ta không đành lòng giúp ngươi.”

“Ta tất nhiên là không đành rồi, nàng da mịn thịt mềm, làm sao chống lại loại người thô lỗ như ngươi.”

Giọng Tiểu Bùi gia càng ngày càng thấp.

"Ngũ Thập, ngươi nói ta vây quanh nàng như vậy, nàng có rung động với ta không nhỉ?”

“Ừ.”

"Ta cũng cảm thấy có, ánh mặt nàng nhìn ta bây giờ khác trước rồi, tâm ma Tĩnh Trần giải xong, ta phải thêm chút sức lực, chỉ là cái tên phá đám Lý Bất Ngôn kia chướng mắt quá…”

Nương nó, ta tới đây nghe ngươi lảm nhảm sao?

Tạ Tri Phi dứt khoát đứng dậy khoác áo, đi ra khỏi phòng.

Nước mưa chảy xuống theo mái hiên, không giống nhỏ trên mặt đất, mà giống như nhỏ vào trong đầu của hắn, hiện ra gương mặt của Yến Tam Hợp.

Dần dần, khuôn mặt kia lại biến thành Đường Minh Nguyệt.

“Gia?” Chu Thanh nghe được động tĩnh, thì khoác xiêm y đi ra, dụi dụi mắt: “Sao còn chưa ngủ?”

Tạ Tri Phi quay đầu nhìn hắn một cái, trong lòng lập tức có quyết định.

“Nếu đã tỉnh lại, thì hồi phủ đi.”

“Lúc này?”

Chu Thanh nhìn sắc trời, vẫn còn tối đen!

Không đúng, trong viện bên cạnh còn sáng.

“Yến cô nương còn chưa ngủ, ta đi nói với nàng một tiếng.”

“Không cần, ta tự đi.”

Tạ Tri Phi cầm lấy ô dưới mái hiên, đi ra khỏi viện, nhẹ nhàng đẩy cửa viện bên cạnh.



Cánh cửa mở ra, Yến Tam Hợp nhíu mày.

Đã trễ thế này, ai còn vào trong viện của nàng?

“Là ta, Yến Tam Hợp.”

Người nọ đứng dưới cửa sổ nói chuyện, Yến Tam Hợp đi qua, nâng cửa sổ lên, đầu tiên là nhìn thấy một cái ô giấy dầu màu đen, ô nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.

Không thể không thừa nhận, tướng mạo người này thật sự rất tốt.

“Đã trễ thế này, sao Tam gia còn chưa ngủ?”

“Còn ngươi?” Hắn hỏi ngược lại.

Yến Tam Hợp dời mắt: “Đang suy nghĩ một ít chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Trịnh gia.”

Khóe miệng Tạ Tri Phi cong lên, nhưng trong mắt chẳng hề có ý cười.

“Vụ án vẫn ở đó, sớm một ngày, muộn một ngày, nó đều chạy không thoát được.”

“Sao Tam gia lại không vội?”

“Gấp, nhưng cũng biết giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt, đừng tưởng rằng ngươi được làm bằng sắt.”

Tạ Tri Phi nhìn tơ máu dưới mắt nàng.

“Nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe, hai ngày sau ta tới tìm nàng, đến lúc đó sẽ mang hồ sơ vụ án đến.”

Thời gian hai ngày, cũng đủ hắn tìm hiểu được sinh nhật của Đường Minh Nguyệt, cũng thuận tiện tìm hiểu còn người nàng.

Nếu như không có tình huống gì đặc biệt thì cũng chỉ là trùng hợp mà thôi, hẳn là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Ngồi đơ cả nửa ngày, Yến Tam Hợp đã bình tĩnh trở lại.

Lý Bất Ngôn và hắn đều nói không sai.

Vụ án ở đó, nhiều năm như vậy cũng đã chờ được rồi, nàng còn phải làm công tác chuẩn bị nữa.

Đầu tiên, nàng còn phải đến am Thủy Nguyệt một chuyến, để gặp một người, làm một chuyện.

Tiếp theo, còn phải gặp Hàn Hú một lần, nhờ hắn hỏi thăm chuyện Trịnh gia.

Cuối cùng, nàng sẽ đến nhìn lại đống đổ nát đó một lần nữa.

Bởi vì suy nghĩ, ánh mắt Yến Tam Hợp chợt trống rỗng, đôi môi khép chặt, làn da vẫn tái nhợt như vậy, lộ ra sự yếu đuối hiếm có.

Không có anh khí.

Không có lông mày kiếm.

Không có mũi nhọn xinh đẹp.

Tạ Tri Phi dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt này, đồng thời cẩn thận nhớ lại diện mạo của phụ mẫu mình.

Ngoại trừ tiếng mưa rơi, trời đất bây giờ cực kỳ yên tĩnh, giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Một người đứng bên trong cửa sổ, một người đứng bên ngoài cửa sổ.

Đều có tâm sự riêng.

Yến Tam Hợp hoàn hồn, thấy nam nhân nhìn mình chằm chằm: “Tam gia đang nhìn cái gì thế?”

Lời nói chưa qua đầu óc.

“Nhìn ngươi.”

Yến Tam Hợp chẳng thể ngờ tới, hắn sẽ nói thẳng như thế: “Nhìn ta làm gì?”

“Đang suy nghĩ…” Tạ Tri Phi: "Ngươi giống nương nhiều hơn, hay giống cha nhiêu hơn.”

“Ta cũng muốn biết.” Yến Tam Hợp không thích bị người khác hỏi về quá khứ: “Tam gia có phải suy nghĩ quá nhiều rồi hay không?”

Tạ Tri Phi chợt cười: “Yến Tam Hợp, trên đời này có mấy đôi tình nhân, giống như Lục Thời và Đường Chi Vị?"

“Hỏi cái này làm gì?”

“Cứ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cảm giác như nghe xong một vở kịch, nghe rồi vẫn thấy không đủ, nhưng lại chẳng thế quên được.”

Giọng hắn rất thấp, bị tiếng mưa che khuất, nghe có vẻ rất bi thương.

Tạ Tri Phi như vậy, Yến Tam Hợp chống đỡ không nổi.

“Mỗi người đều có số mệnh, rất nhiều chuyện không thể nghĩ kỹ, nghĩ kỹ lòng sẽ lạnh đi, Tam gia vẫn nên thoát vai đi thì hơn.”

"Còn người thì sao, đã thoát vai chưa?” Tạ Tri Phi nâng ô lên, như cười như không nói: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, chỉ vì một Trịnh gia sao?"

“Đúng!” Yến Tam Hợp đóng cửa sổ lại.

Lại tới trêu chọc nàng?

Hừ! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.