Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 256: Đố kỵ




Là đã lâu không gặp!

Hắn chẳng qua thì đến phủ Bảo Định làm một cuộc mua bán, thời gian còn chưa đến mười ngày, thì đã có một người bị thương, một người què, còn có một người… Điên rồi!

Tạ Bất Hoặc liếc nhìn phía sau, Ô Hành bước lên phía trước nhét túi giấy vào tay Thang Viên.

“Đây là mứt ở phủ Bảo Định, mang đến cho cô nương giải sầu.”

Tạ Bất Hoặc nói xong, cũng đi tới trước cửa sổ, nhìn Yến Tam Hợp trên giường trúc, vẻ mặt tiếc hận.

“Ta không biết chân cô nương bị thương, nếu không thì đã mua ít thuốc dán bên kia về rồi, nghe nói dược hiệu rất tốt.”

Yến Tam Hợp gật đầu: "Đa tạ.

Lý Bất Ngôn mỉm cười: “Hai vị gia vào nhà uống chung trà đi!” Đứng chặn cửa sổ thật chẳng ra sao cả!

Tạ nhị gia: "Không cần!”

Tạ Tam gia: "Được!”

Tam gia mỉm cười, ngữ khí không mặn không nhạt nói: "Nhị ca sao đến rồi mà không vào trong nhà ngồi một chút?”

Nhị gia trả lời bằng ngữ khí không mặn không nhạt: "Mới vừa đến phù, quần áo còn chưa thay, cũng chưa gặp trưởng bối, đến trễ lại mất lễ nghĩa.”

Tạ tam gia nghe xong lời này, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tạ nhị gia, chỉ là liếc mắt một cái rồi từ bên cửa sổ đi tới chính đường.

“Thang Viên, mứt quả quý giá này là tâm ý của Nhị gia, ngươi đừng có ăn vụng đó.”

Mặt Thang Viên đỏ bừng, nói: "Ai ăn vụng, Tam gia đừng oan uổng người khác chứ.”

“Ngốc, ta là có lòng tốt nhắc nhở.” Tạ tam gia gõ đầu nàng một cái, nói với trong phòng: “Nói kêu vào uống trà mà trà đâu thế?”

Lý Bất Ngôn vặn vẹo khuôn mặt một lát rồi, vội vàng chạy ra ngoài pha trà.

Tạ Bất Hoặc như không nghe thấy mấy lời kia của lão tam, ôn hòa nói: "Yến cô nương dưỡng thương cho tốt, chờ ta gặp trưởng bối xong lại đến trò chuyện với Yến cô nương.”

“Đa tạ.” Yến Tam Hợp vẫn nói hai chữ không nóng không lạnh.

Nhị gia vừa đi, Tam gia cũng không uống trà nữa, nói với Lý Bất Ngôn hai chữ "Có việc", rồi nghênh ngang rời đi.

Lý Bất Ngôn cầm một nắm lá trà, cất đi cũng khó mà pha ra cũng khó chịu.

Sửng sốt hồi lâu, nàng dứt khoát ném lá trà đi, túm lấy Thang Viên đang cất mứt quả đi, hung tợn nói: "Nói, nhà nhị gia và tam gia nhà các người có thù oán gì?”

Thang Viên giật mình: “Thì là chuyện thứ đích kia thôi…”

“Không thế nào.” Lý Bất Ngôn hung tợn: “Ngươi nói thật với ta đi.”

Thang Viên lắc đầu như trống bỏi: “Cô nương, nô tỳ thật sự không biết, chỉ biết là Tam gia không thích gặp Nhị gia, không chỉ Tam gia, đại gia cũng không thích gặp.”

“Bất Ngôn, nghe nói Tạ tổng quản buổi tối đều ngủ một mình, hay là… ngươi đi hỏi hắn thử.”

“Ý kiến hay.”

Lý Bất Ngôn buông Thang Viên ra, thò đầu vào trong phòng: "Tiểu thư, hỏi nhã nhặn, hay là hỏi thô lỗ?”

“Xem biểu hiện của hắn.” Ánh mắt Yến Tam Hợp chợt lạnh lẽo.

Vốn nàng không tò mò gì, nhưng bị hai người họ Tạ làm ầm ĩ như vậy thì không tò mò cũng tò mò.

Quần áo không thay, trưởng bối không gặp, nghe nàng bị thương đã chạy tới.

Thế nhưng lại chẳng hỏi thăm một chữ người bị thương đang ở trước mặt hắn, còn là huynh đệ tay chân.

Một cô nữ như nàng thì có tài đức gì chứ?

……

Trên đường lát đá xanh, chủ tớ hai người sóng vai bước đi.

“Nhị gia đi chuyến này đến Tĩnh Tư Cư có hơi xúc động rồi, ít nhất cũng nên hỏi thương thế Tam gia chứ.” Ô Hành nhìn sắc mặt chủ tử, nhỏ giọng nói: "Tam gia vừa rồi nhìn Nhị gia, rất bất thiện.”

“Thế nào, người khắp thiên hạ đều phải vây quanh Tạ lão tam hắn sao?” Tạ Bất Hoặc cười lạnh: "Người thăm hỏi hắn xếp hàng dài, cần gì chút hư tình giả ý của ta chứ?”

“Đây không phải là làm cho lão gia và lão phu nhân xem sao?”

“Dù sao bọn họ có nhìn thấy, cũng coi như không nhìn thấy thôi.” Tạ Bất Hoặc cười gằn một tiếng, đi về phía viện Mộc Hương.

Liễu di nương nghe nói con trai trở về, thì đã đứng ở dưới mái hiên chờ.

Tạ Bất Hoặc tiến lên hành lễ.

Liễu di nương nhìn khuôn mặt phong trần mệt mỏi của con trai, cười nói: "Rượu và thức ăn đều đã chuẩn bị xong, vào trong phòng di nương dùng đi.”

“Vâng.”

Mẫu tử hai người đi vào gian trong, Tạ Uyển Xu xinh đẹp đã sớm ngồi trước chiếc bàn tròn nhỏ.

Cô vừa thấy mặt ca ca mình thì cái miệng nhỏ nhắn đã chu lên, bàn tay nhỏ bé duỗi ra: "Mứt hoa quả muội nhờ huynh mang về đâu?”

“Đi vội quá nên không có thời gian.” Tạ Bất Hoặc vén áo ngồi xuống: "Vừa trở về đã nghe nói tiểu Bùi gia tới cửa cầu hôn Yến cô nương, di nương, chuyện này là sao thế?”

Liễu di nương rót rượu cho con trai: “Nghe nói là gạt trưởng bối tới, vừa mới bị xách về đó, tiểu Bùi gia lần này làm việc hơi lỗ m ãng.”

Tên nhóc kia, không phải là chính là bản thân khắc hai chữ lỗ m ãng sao?

Tạ Bất Hoặc nhấp một ngụm rượu: “Vết thương của lão tam và chân Yến cô nương, là chuyện gì vậy ạ?”

“Tam ca là bị người Từ gia đánh, Yến cô nương là tự bị trật chân.” Giọng Tạ Uyển Xu vừa giòn vừa ngọt: “Ta và di nương đều đến thăm rồi, không có chuyện gì lớn cả.”

“Nhị ca, Từ gia rơi đài, tên súc sinh khi dễ ta nghe nói bị đưa vào Cẩm Y vệ thẩm vấn rồi, đúng là đáng đời!”

Tạ Bất Hoặc biết việc này không đơn giản như vậy: “Ca biết rồi, dùng cơm đi!”

Tạ Uyển Xu lại không động đũa, tay chống má nói: "Nhị ca, sao tiểu Bùi gia lại chọn trúng Yến cô nương nhỉ, một người tính tình nóng nảy, một người tính tình lạnh lùng, đâu có xứng đâu!”

Tạ Bất Hoặc nhìn muội muội mình một cái, không nói gì.

“Hơn nữa, môn đệ cũng kém mười vạn tám ngàn dặm.” Tạ Uyển Xu nhẹ giọng thở dài: “Có điều muội lại hơi hâm mộ phúc khí của Yến tỷ tỷ, mệnh sao lại tốt như vậy chứ, lọt được vào mắt xanh của tiểu Bùi gia!”

“Bốp!” Chiếc đũa trong tay Tạ Bất Hoặc vỗ mạnh lên bàn: “Đường đường là nhị tiểu thư Tạ phủ, lời này muội có nên nói không?”

“Huynh, muội nói thì làm sao chứ?”

“Muội nói như vậy, không chỉ có vẻ ngu xuẩn, mà còn chứng tỏ tầm nhìn của muội nông cạn.”

“Muội…”

“Muội cái gì mà muội?” Tạ Bất Hoặc: "Ta đã nói với muội rồi, thân với Yến Tam Hợp một chút, muội thì hay rồi, thân không thân còn đi ghen tỵ.”

“Muội ghen tị rồi sao? Muội, muội…” Tạ Uyển Xu sốt ruột đến rơi nước mắt: “Muội chỉ cảm thấy số nàng tốt. Gì mà Tạ phủ nhị tiểu thư, ta còn không tốt số bằng nàng nữa!”

Tạ Bất Hoặc: "Số muội không tốt chỗ nào đâu?”

“Đâu có con trai trưởng cầu hôn với muội!” Tạ Uyển Xu nước mắt lưng tròng: “Ca ca đã hai mươi hai, theo lý đã sớm nên thành gia lập nghiệp, cũng không thấy ai tính toán cho ca ca, mệnh thứ xuất rõ ràng là không tốt, chẳng lẽ muội nói sai sao?”

Tạ Bất Hoặc đứng lên, lạnh mặt nói với Liễu di nương: "Di nương quản giáo nó cho tốt, còn ăn nói hàm hồ thì ngày nào đó sẽ gây họa cho nhị phòng chúng ta đó.”

Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi.

Trong phòng truyền đến tiếng khóc của Tạ Uyển Xu, còn cả tiếng trấn án của di nương, nghe vào trong tai Tạ Bất Hoặc, lại giống như thời tiết khô nóng này, khiến cho lửa trong lòng hắn, cứ xông lên từng cỗ.

“Nhị gia.” Ô Hành tiến lên, lấy trong ngực ra một phong thư: “Vừa rồi người gác cổng đưa tới.”

“Của ai?”

Ô Hành nhìn xung quanh, che miệng nói: "Đỗ cô nương.”

“Đỗ Y Vân?” Tạ Bất Hoặc khẽ cau mày, cất thư vào tay áo, làm như không có việc gì trở về thư phòng.

Đèn dầu thắp sáng.

Hắn lấy thư trong tay áo ra đọc, trời đang nóng như vậy, không ngờ hắn lại rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.