Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 227: Tiết ngoại(*)




(*)Tiết ngoại trong tiết ngoại sinh chi, ý nói ngoài chuyện này lại phát sinh ra chuyện khác

Trong Hàn Lâm Viện.

Tạ Nhi Lập chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, bật dậy từ trong ghế thái sư.

“Ngươi nói cái gì?”

“Đại gia, Tam gia bị người ta đánh ngất bắt đi, bây giờ toàn bộ binh mã ti ngũ thành đều đang tìm người.”

Trước mắt Tạ Nhi Lập tối sầm, nhanh chóng dùng hai tay chống góc bàn: “Lão gia đâu, lão gia có biết hay không?”

“Lão gia còn chưa hạ triều, đã phái người chờ ở cửa cung rồi.”

Yết hầu Tạ Nhi Lập trượt vài cái, ép bản thân phải mau tỉnh táo lại: "Giấu bên kia trước đi.”

“Đại gia, chuyện lớn như vậy...”

“Lão phu nhân chịu không nổi kích thích, có thể giấu được bao lâu hay bấy lâu.” Tạ Nhi Lập đứng thẳng dậy: “Chuẩn bị xe, ta tự mình đến Cẩm Y Vệ một chuyến.”

“Đại gia, chúng ta có nên phái người đi tìm không?”

Không cần, ta tin thái độ làm người bình thường của lão Tam, hắn gặp chuyện không may, đám huynh đệ Binh Mã Ti chắc chắn sẽ tận tâm tận trách.” Tạ Nhi Lập tức dứt lời, đã đi ra ngoài.

Dưới chân thiên tử, giữa ban ngày ban mặt, người dám động đến Tạ phủ lão tam, sẽ không có người khác.

Tạ Nhi Lập không chút che dấu sự tức giận trong mắt.

Đám này này coi Tạ phủ ta là quả hồng mềm, có thể tùy tiện xoa tùy tiện bóp ư?

……

Đoan Mộc Cung.

Triệu Diệc Thời vừa đi tới cửa viện nơi Thái tử phi Trương thị ở.

“Điện hạ.”

Bước chân Triệu Diệc Thời dừng lại, xoay người: "Chuyện gì?”

Thẩm Trùng đi lên phía trước, ghé vào bên tai hắn nói nhỏ một hồi.

Triệu Diệc Thời nghe xong, quay mặt nhìn Thẩm Trùng, tiêu cự trong mắt chợt biến thành hư ảo.

“Gia.” Thẩm Trùng: "Tam gia ra tay rồi, chúng ta là yên lặng theo dõi, hay là thêm chút dầu vào lửa?”

Sau một lúc lâu, Triệu Diệc Thời mới phục hồi tinh thần: “Hắn lập bẫy, chúng ta cứ yên tâm ở bên cạnh nhìn, không cần thêm gì cả.”

“Vâng!”

“Đúng rồi, Thái tử đang ở đâu? Đã hạ triều chưa?”

“Bẩm gia, thái tử điện hạ còn đang nghị sự trong cung.”

Thái tử ở trong cung, vậy có nghĩa là Tạ Đạo Chi cũng ở trong cung, bên ngoài do ai chủ trì đại cục.

“Là Bùi gia.”

“Có hắn tọa trấn, ta lại càng không lo lắng.” Triệu Diệc Thời thoải mái cười: “Ta đi ăn cơm với mẫu thân, ngươi phái người quan sát, có gì phức tạp thì quay lại báo với ta.”

“Vâng!”

……

Bùi gia giờ phút này đang ngồi ở lầu hai phường Khai Qũy, vừa uống trà, vừa cau mày tính toán hành động tiếp theo.

Mai Nương ở một bên tính sổ sách, mười ngón tay nhỏ nhắn đẩy bàn tính nhanh nhẹn.

Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Vừa nghe tiếng bước chân, đã biết người tới là Hoàng Kỳ.

Bùi Tiếu vừa ngẩng đầu, vừa lúc Hoàng Kỳ đẩy cửa đi vào, đầu đầy mồ hôi.

“Gia, vừa rồi Chu Thanh truyền tin đến, phía Ngũ Thành Binh Mã Ti, Cẩm Y Vệ, đại gia Tạ gia đều ổn thỏa cả rồi.”

“Rất tốt!”

Bùi Tiếu dùng sức vỗ tay một cái, hắn là đang chờ tin tức này.

Từ gia tổng cộng có ba cái trang viện ở ngoài thành, cái bí mật nhất là ở tại góc tây bắc dưới chân núi Thái Hành.

Từ Lai tám chín phần mười sẽ đưa Tạ Ngũ Thập tới đó.

Từ Từ gia xuất phát đi trang viện, nếu cưỡi ngựa nhanh thì chỉ cần một hai canh giờ.

Nhưng vết thương kia của Từ Thịnh, chỉ hơi đụng thôi cũng đau điếng rồi, cho nên ngựa sẽ chạy không nhanh, ít nhất cần ba canh giờ, chạng vạng mới có thể chạy tới trang viện đó.

Mà binh mã ti năm thành, Cẩm Y Vệ lề mề nhất, qua giờ tý chắc chắn có thể tìm tới.

Điều này cũng có nghĩa Tạ Tri Phi chỉ cần chịu đựng qua mấy canh giờ là có thể xử lý hai cha con chó điên Từ gia kia.

Đồ đạc trên người Tam gia đều đã chuẩn bị đầy đủ?

“Hồi bẩm gia, lưỡi dao mỏng, thuốc mê, độc dược, Ba Đậu... đều giấu trên người Tam gia, là Chu Thanh ca tự mình chuẩn bị.”

“Vậy ta yên tâm rồi!” Bùi Tiếu cầm lấy một chung trà sạch sẽ, rót cho hắn nửa chung trà: “Ngươi ngồi xuống đi, uống một ngụm trà lạnh giải nhiệt, sau đó chúng ta làm từng bước là được.”

Bên này, Mai Nương cũng đã làm xong sổ sách, thu bàn tính lại: “Bùi gia, tháng này vào sổ...”

“Bà cô, mau đừng nói với ta, mấy ngày nay ngày đều chẳng nghỉ ngơi mấy, nghe thứ này chỉ tổ đau não.” Bùi Tiếu chỉ chỉ huyệt Thái Dương: “Ta còn phải nghĩ xem có bỏ sót gì không.”

Vừa dứt lời, cửa đã bị đá văng ra.

Còn không đợi Bùi Tiếu kịp phản ứng, Chu Thanh đã xông tới: “Bùi gia, xảy ra chuyện rồi, Yến cô nương bị bắt đi rồi.”

“Cái gì?” Bùi Tiếu sốt ruột giậm chân: “Lý đại hiệp lên trời xuống đất đều được kia đâu?”

Chu Thanh: "Lúc đó Lý cô nương ở trong nước vớt đồ.”

Bà nó, sao lại trùng hợp như vậy!

Bùi Tiếu: "Vậy người Tạ Ngũ phái đi theo dõi thì sao?”

Chu Thanh: "Tay chân đối phương quá nhanh, hắn ở cách xa, không đuổi kịp.”

Ái chà!

Nương tử ta gần đây chắc chắn là không thắp hương, vận khí quá kém rồi.

Bùi Tiếu hoàn toàn trầm xuống.

“Chuyện đã rõ ràng, chắc chắn là thằng cháu trai Từ Thịnh, khoan đừng hoảng hốt, không thể làm loạn trận tuyến, phải tính toán một chút.”

Chu Thanh: "Bùi gia, Am Thủy Nguyệt ở phía tây, tám chín phần mười Yến cô nương cũng bị dẫn tới cái trang kia.”

“Ngươi nói rất đúng!” Ánh mắt Bùi Tiếu chậm rãi nhìn về phía Chu Thanh: “Nhưng vấn đề mấu chốt là, chúng ta biết rõ nàng ở nơi nào, lại không thể đi cứu.”

Nếu cứu nàng thì kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại hoàn toàn, nếu muốn lập lại cái bẫy như này thì rất khó khăn.

“Vậy phải làm sao bây giờ, gia à, Yến cô nương không thể xảy ra chuyện được!”

Hoàng Kỳ gấp đến độ giọng đều run rẩy, phủ Nam Ninh vừa đi vừa về, hắn bội phục Yến Tam Hợp sát đất.

"Ta đương nhiên biết nàng không thể xảy ra chuyện!”

Đó là thê tử tương lai của ta đó!

Bùi Tiếu rũ mắt, lông mi đồng loạt cụp xuống, che khuất sự sốt ruột trong mắt hắn.

Một hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Ta vừa muốn kế hoạch thành công, lại phải bảo vệ Yến Tam Hợp.”

“Làm sao bảo vệ?” Chu Thanh hỏi.

“Còn chưa nghĩ ra.” Bùi Tiếu: "Nhưng các ngươi đi làm hai chuyện trước cho ta.”

“Chu Thanh?”

Chu Thanh: "Bùi gia xin cứ phân phó?”

Bùi Tiếu: "Lý Bất Ngôn hiện tại đang ở đâu?”

Chu Thanh ngẩn ra: “Hẳn là còn đang tìm người ở gần Am Thủy Nguyệt.

Bùi Tiếu bình tĩnh phân tích: “Yến Tam Hợp bị bắt đi, nàng chắc chắn là nổi điên rồi, nói không chừng sẽ xách nhuyễn kiếm, đến giết Từ gia không còn mảnh giáp.”

Da đầu Chu Thanh tê dại: “Nàng làm được.”

Bùi Tiếu: "Ngươi đi ngăn nàng lại, mặc kệ dùng cách gì, tốt nhất là đánh ngất người, không thể để nàng làm hỏng chuyện, mau đi đi.”

Chu Thanh: "Vâng!”

Bùi Tiếu nhìn Hoàng Kỳ: “Thằng cháu trai Từ Thịnh lúc này chắc chắn đang ở trên đường, nghĩ cách kéo dài thời gian của nó, chỉ cần thằng cháu trai kia không đến trang, đám khốn kiếp bên dưới sẽ không làm gì Yến Tam Hợp.”

Hoàng Kỳ: “Vâng.”

Hai người rời đi, Bùi Tiếu đặt mông ngồi xuống ghế, tức muốn đứng tim.

“Bùi gia.” Mai Nương thấp giọng nói: "Vị Yến cô nương này...”

Bùi Tiếu đứng lên, thần sắc nặng nề chưa từng có: “Chuyện này quá lớn, ta phải thương lượng với Hoài Nhân.”

Mai Nương vội nói: "Ta sẽ đi đưa tin cho khách.”

Bùi Tiếu: "Nhanh đi!”

Mai Nương vội chạy xuống, trong lòng trăm nghĩ ngàn suy.

Yến Tam Hợp này rốt cuộc là ai?

Sao mấy người Bùi gia thoạt nhìn căng thẳng đến thế?

Đúng là chuyện chưa từng thấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.