Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế Phi

Chương 35




-Chết tiệt...tên khốn nhà người.....-Cúc quận vương bị ngã một cú,đau đến nỗi không thể đứng lên nổi,dù phải để mấy tên hầu cận vất vả vất dậy nhưng miệng vẫn không ngừng chửi bới.

-Phiền quá...cái thân thể béo nhà ngươi cản đường của bổn công tử giờ còn dám lớn tiếng...-Cẩm Vân bất mãn vừa nói vừa nấc,ai nhìn ra chẳng biết là một kẻ say rượu,nhưng vẫn không khỏi khâm phục vị lục y công tử này,nhỏ nhắn như vậy thế mà lại có thể một cước đá bay cái thân thể nghìn tấn kia,công lực quả cao cường.

-Tên hỗn đản nhà ngươi,trước mặt vương gia dám láo xược như vậy, không biết vương gia nhà ta là ai hay sao.Gây sự với hứa gia tộc lớn nhất kinh thành này, tên điêu dân nhà ngươi đừng hòng sống yên ổn ở Bắc Tề này.

Tên hầu cận đi theo Cúc Quân Vương lớn tiếng huênh hoang với nàng,Câm Vân nghe mà chả lọt chữ nào liền kích đểu:

-Ồ! ta biết rồi ngươi là lợn vương....gia tộc ngươi khắp thiên hạ ai mà không biết...Yên tâm,yên tâm bổn công tử sẽ cẩn thận ba tháng không đụng vào thịt lợn nhà các ngươi....Bảo trư vương các người không cần lo ha ha ha.......

Khắp vạn hoa lâu từ trên xuống dướng ai nghe song lời này của nàng cũng đều không thể nhìn được mà cười như chết khiến cả đám chủ tớ Cúc Quân Vương tức đổ cả mặt mũi.

-Chết tiệt,ngươi dám sỉ nhục bản vương...hôm nay bản vương cho ngươi biết thế nào là lễ độ.Người đâu giết chết tên điêu dân đó lại cho bổn vương.

Vương gia có lệnh cả mười tên nô bộc liền hung dữ tiến đến chỗ nàng.Quân Lâm Phong và Hắc Ưng đứng trên lầu biết là không thể xem kích được nữa liền nhảy xuống trợ giúp .Quân Lâm Uyển tưởng chừng vẫn còn đang kẹt trong vòng vây của đám kĩ nữ ,vừa nghe được từ "GIẾT" đầy tức giận phía dưới,liền biết cẩm Vân gây ra chuyện không hay.Hắn nổi nóng tung một chưởng đánh bay cả đám nữ nhân không chút thương tiếc rồi cũng lập tức cũng xuống phía dưới.

Cẩm Vân say đánh còn hăng hơn khi tỉnh,không tàn phế cũng bại liệt,xem ra nàng kì công lấy đến đai đen taekwondo cũng không phải vô dụng.Quân Lâm Phong và Hắc ưng giải quyết giúp nàng một nửa cũng không dám tranh dành,thái tử phi một chiêu đã hạ được đối phương nằm la liệt trên đất đã vậy còn không tha đánh người không một chút kiềm chế vô cùng đáng sợ,xem ra này giờ chỉ là bọn họ lo thái quá.

Quân Lâm Uyển xuống đến nơi cũng là lúc Cẩm Vân giải quyết xong tên cuối cùng,cả đám người quận vương phủ giờ chỉ còn sọt lại mỗi cúc mỗi cúc quận vương cao quý đang tái mét mặt mày nhìn nàng.Quân Lâm Uyển đứng lại trên cầu thang,nét mặt bình thản nheo mắt nhìn Cẩm Vân chờ hành động tiếp theo của nàng,hắn hôm này muốn thử xem kịch một lần.

Thân bạch y từ đầu đến chân xuất hiện một cách bất ngờ,cả người là một vầng hào quang xuất chúng,khiến ai cũng phải chú ý đến.Như Hoa vừa nhìn thấy hắn liền bị kích động mạnh,ánh mắt cô đỏ ngầu đày sát khí,nét mặt trở nên giận giữ một cách lại thường tưởng chừng chỉ muốn giết ngay kẻ trước mắt .Người sở hữu mã tóc bạch kim khắp thiên hạ chỉ có một người duy nhất,không ai khác ngoài thái tử Bắc Tề -Quân Lâm Uyển. Kẻ khiến một công chúa như nàng phải lâm vào cảnh ngày hôm nay.

Cẩm Vân bất ngờ rút kiếm của Hắc Ưng,loạng choạng đi về phía Cúc Quận vương.

-Dừng lại...ta là Cúc Quân Vương...là tỉ phu của hoàng đế...là nhạc phụ của Thái tử...ngươi dám động vào Bổn Vương.

-Bổn công tử không chỉ động vào người mà còn dám chọc tiết con lợn béo nhà ngươi,ngươi có tin không.

Cẩm Vân nhếch mép cười một cách khinh bỉ,"loại mỡ thừa ảo tưởng "này cũng đáng cho nàng phải sợ sao. Đừng quên nàng mới là chính phi phủ thái tử đính thân hoàng đế sắc phong,nếu nói người có tư cách làm nhạc phụ của Quân Lâm Uyển ngoài Thiên Quốc thừa tướng "người mạng danh phụ thân của nàng" thì chẳng kẻ nào dám.Nhạc phụ của thái tử,tỉ phu của hoàng đế,Cúc Quận vương này đúng là một kẻ chán sống,phen này không dạy cho hắn một bài học nàng thề mình không phải là quốc bảo thiên hạ.

-Thái tử!...thái tử con mau cứu ta,chẳng phải con rất yêu thương Tuyết nhi sao...cứu ta...

Cúc Quân Vương bị nàng doạ ngã bỗ chửng ra trên đất,vừa đúng lại nhìn thấy Quân Lâm Uyển đang ung dung đứa đó liền vội vã cầu cứu.Đáng tiếc lại phải để hắn thất vọng rồi,con gái lão đến nhìn Quân Lâm Uyển còn trả thèm liếc mắt một cái nói gì đến sủng ái,Cẩm Vân thở dài một chán chường quay cổ ra nhìn Quân Lâm Uyển đứng đực đó không chút động tĩnh.

-Quân Lâm Uyển xem ra hắn chả để huynh vào mắt,hay ta cho hắn làm thái giám nhé?

Câu hỏi của nàng tựa lời tuyên tử vói cúc quận vương,mắt hắn tái mét cắt không còn giọt máu hết nhìn nàng rồi lại nhìn Thái tử "sao...sao lại có thể "

Quân Lâm Uyển nhẹ nhàng chớp mắt,tựa sự đống ý vói nàng,Thiên Cẩm Vân nàng đã muốn chơi vậy thì để nàng chơi đến cùng kẻo sau này ân hận thì lại trách hắn.Cẩm Vân nhìn thái độ của Quân Lâm Uyển cười một cách gian sảo quay đầu lại nhìn cúc quận vương,tay nhanh chóng liền vung kiếm lên cao và...

"Không........."Tiếng hét hét thê lương đến tột cùng của Cúc Quận vương vang vọng cả Vạn hoa lâu,hắn nhìn thanh kiếm sắc bén trước mặt đang cắm giữa hai chân mình không một lời liềnngất xỉu,ai nấy xung quanh đều không dám nhìn cảnh máu me này.

...khoan đã,kiếm đã đâm trúng đâu mới chỉ rách miếng vải ở đũng quần vậy mà đã ngất xỉu rồi,đã vậy còn có nước chảy ra từ chỗ đó.Cúc Quân vương gan nhỏ đến mức tè ra cả quần luôn rồi ha ha ha....

-Còn chưa trúng...lại.

Câm Vân vội rút lại kiếm lau lên người Cúc Quận Vương rồi lại giơ cao nhưng lần này còn chưa đâm xuống đã bị Quận Lâm Uyển bất ngờ cướp lấy kiếm một tay kéo nàng đi.Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn nàng "vị công tử này thanh tao như thế...vậy mà ra tay đúng là đáng sợ thật!"

-Trấn Bắc vương đến lúc đệ nên làm chút chuyện cho hoàng tẩu rồi chứ?

-Hoàng huynh yên tâm,mai nhất định sẽ có tin tốt được đưa đến hoàng cung,hoàng huynh cứ an tâm đưa tẩu tẩu về phủ -Quân Lâm Phong biết hoàng huynh đang ám chỉ điều gì liền vui vẻ tiễn hai người bọn họ.

-Hắc Ưng ở lại giúp vương gia giả quyết nốt.-Quân Lâm Uyển nói song liền đưa nàng giời khỏi vạn hoa lâu.

Như hoa vì không biết sự thực bất giác lại sinh lòng lưu luyến,nhìn vị lục y công tử vì cứu cô mà bị thái tử Bắc Tề bắt đi,lòng chợt lo lắng đến xót xa.Cả đời này cô nợ chàng,"phận nữ nhi mong mảnh yếu đuối không thể làm được gì cho chàng,chỉ mong công tử bình an vô sự không mong ngày được tái ngộ."

-----------------------------------------------------------------

Bị lôi lên xe ngựa Cẩm Vân có chút bất mãn liên tục vùng vẫy khỏi tay hắn,thân còn chưa kịp chạy thì đã bị một cỗ lực lớn từ phía sau kéo lại khéo ngã ngay vào lòng Quân Lâm Uyển.

-Trật tự một chút.-Quân Lâm Uyển chau mày chầm giọng nhắc nhở,nàng say đúng là rắc rồi vô cùng bình thường đã khó bảo giờ thì lại càng cứng đầu hơn.

Nàng từ trong lòng ngực rắn chắc ấn áp của Quân Lâm Uyển ,bất chợt ngước lên,khuôn mặt đỏ hồng không tỉnh táo của nàng đối diện nét mặt nghiêm nghị lạnh lùng của hắn.

-Ồ! thì ra là "mĩ nam rắn rết"...

-Cái gì...

Quân Lâm Uyển ngạc nhiên,còn chưa kịp nói hết câu thì mặt hắn đã bị đôi bàn tay trắng nõn của nàng véo một cách tàn bạo,không chịu buông tha.

-Đồ đáng ghét,đồ sao chổi,tại huynh mà cuộc đời ta ra nông nỗi như vậy........QUÂN LÂM UYỂN!HUYNH TRẢ LẠI CUỘC ĐỜI CHO TA............"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.