Quốc Bảo Thiên Hạ: Cẩm Đế Phi

Chương 24: Phế vật lột xác




-Thái tử phi sao lại hiểu lầm Tuyết nhi như vậy,nàng chẳng qua vì giúp mẫu hậu lơ là vô ý,sao có thể nói là quên đi lễ nghi được. Thái tử phi con tấm lòng rộng lượng chắc hẳn sẽ không chấp nhặt tuyết nhi chứ

Hứa hậu rốt cục cũng vì thanh danh Hứa gia mà lên tiếng bảo vệ cô cháu gái vô dụng của mình,nói Cẩm vân nàng rộng lượng há chẳng phải nói nữa nàng sẽ biến thành kẻ nhỏ nhen hay sao!hoàng hậu quả thật rất khôn khéo.

-Hoàng hậu nương nương sao con lại trách phạt quận chúa được cớ chứ.Quận chúa hôm nay vì mọi người hiến vũ góp vui,con khen ngợi còn không hết sao có thể trách muội ấy được chứ.

Cẩm Vân lễ phép trả lời,giọng cũng vô cùng ôn nhu khiêm nhường ý tứ muốn chấm dứt với việc gây sự của Hứa Vân Tuyết.Một phần nàng cũng vì không muốn đem lại rắc rối cho Quân Lâm Uyển,cũng là để tránh rắc rói từ phía hoàng hậu.

-Tỉ tỉ dù sao Văn Tuyết cũng vì mọi người mà đã hiến vũ hay tỉ tỉ cũng biểu hiện một chút cho các vị công chúa tiểu thư ở đây mở rộng tầm mắt học hỏi một chút.Đàn một khúc chắc không khó chứ tỉ tỉ.

Hứa Văn tuyết cứ không biết điều gây sự tiếp với Cẩm Vân,nàng nhìn dáng vẻ của ả càng lúc càng khó chịu. Ai trong thiên hạ đều không biết thái tử phi Thiên Cẩm Vân là một phế vật,cầm kì thi hoạ đều không biết,kêu nàng biểu hiện là đang cố ý làm nhục nàng hay sao.

Tiếng xì xào bên dưới lại vang lên bên tai Cẩm Vân,còi thường nàng,chế nhạo nàng.Đã vậy hôm nay nàng cho bọn họ mở rộng con mắt.

-Quận chúa thất sự muốn ta đàn?

-Mong tỉ tỉ có thể thành toàn.-Hứa Văn tuyết dịu dàng nói với nàng nụ cười trên môi càng ngày càng lộ rõ vẻ đắc ý.

-Được,nhưng xưa nay ta đàn đều có người múa,không biết có vị nào muốn giúp.-nàng nói mà ai cũng một vẻ khinh thường,phế vật đàn chưa biết ra cái gì mà còn muốn bọn họ múa phụ hoạ có phải muốn bọn họ cũng một phen mất mặt cùng hay không,họ ngu gì mà chui đầu vào rọ.

-Nếu có thể bổn cung rất vinh hạnh được múa trên tiếng đàn của thái tử phi bắc tề-Cả một khoảng lặng rốt cục cũng có người lên tiếng,người để mọi người đáng ngạc nhiên đấy không phải ai khác mà là vị trưởng côn chúa cao quý của Đông Yên Quốc -Đông Yên Trâm Ngư.

-Công chúa mời

......................................giả phân cánh..............................................

Quân Lâm Uyển vừa trở lại,mặt mày đã hết sức sa sẩm,quả nhiên là đoán không sai mới nửa canh giờ mà ngay cả người cũng mất tăm.

-Tả uý nương nương đâu?-Tả Uý biết mình bị gọi ngay lập tức xấu hiện từ bóng tối đi tới quỳ trước hắn kế lại từ đầu cho Quân Lâm Uyển mọi truyện khi hắn không có ở đây.

Quân Lâm Uyển lúc này biết truyện khí sắc mới có chút dịu đi,bản thân cũng có phần tự trách là hắn bảo nàng không được giời hắn nửa bước nhưng cuối cùng hắn lại bỏ nàng lại đối diện với đám người đó.

Sân Khấu chợt bừng sáng phía sau rèm trắng mỏng được buông xuống che mờ đi bóng hình nữ tử ngồi chơi đàn. Đông Yến Trầm Ngư vũ y trắng thanh thoát bay xuống sân khấu trông nàng đẹp tựa tiên tử hạ phàm không ai muốn giờ mắt đi. Cẩm Vân vì muốn để sự tập trung trong điện về phía khắc mới nhờ người biểu diễn vũ nghệ,bản thân chỉ có thể ngồi sau màn che đề phòng một số chuyện sảy ra. Hôm nay bất đắc dĩ mới phải động đến đàn hi vọng nó thật sự sẽ không phát tác.

-"Không thể thấy tâm hồn lạc lõng của anh

Cũng không thể hiểu được dáng vẻ của đôi mắt anh

1 cơn gió thoảng, 1 giấc mộng dài

Tình yêu khó đoán như cuộc sống vậy

Trái tim của anh rốt cuộc thì đã bị điều gì mê hoặc?

Hình bóng của anh chìm trong đêm tối

Ngắm hoa đào cuối cùng cũng nở rộ

Nhìn anh ôm em vô cảm còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng cô đơn

Thì thôi đành để anh hạnh phúc bên người khác

Tình yêu dành cho anh như nhịp đập con tim

Vẽ anh nhưng không vẽ được tâm hồn anh

Nhớ về gương mặt anh là điều em có thể làm khi chờ đợi anh

Anh là bản tình ca bất tận trong em...........

Trái tim em chỉ nguyện trao về anh (Bài này là nhạc phim Hoạ Bì nhé,hay nên minh mượn chút)"

Giọng hát vang lên cùng tiếng đàn ấy sao lại bi thương chân thật đến vậy,vạn vật xung quanh như vậy cũng mang theo nỗi buồn.Không ít người cứ vậy mà rớt nước mắt,trong lòng vô cùng thương tâm cũng không biết vì sao.Đấy chẳng phải mới chính là cảnh giới cao nhất của âm luật sao,gảy đàn mà còn có thể điểu khiển cảm xúc của người khác.(đoạn này mình hơi chém tí có gì bỏ quá cho nha^^)

Quân Lâm Uyển vì tiếng đàn mà ngỡ ngàng ,bản thân không ngỡ đó là nàng.là nàng đàn!là nàng hát!Con người luôn vui vui vẻ vẻ hoạt bát như nàng cũng có tâm tư nỗi khổ mà hắn không biết hay sao.

Hứa Văn Tuyết vì không nhìn thất bóng dáng nàng mà lòng vô cùng khó chịu,đã vậy bản thân còn phải thua thảm hai trước công chúa Đông Yến kia.Rồi còn phản ứng của người trong điện,ả không tin nữ nhân phế vật đó có thể đàn được như vậy nhất định ả phải vạch trần sự thật.Nóng lòng sai hai cung nữ tới phía trước kéo màn lại,người kia chắc chắn là giả Thiên Cẩm Vân kia nhất định đã giở trò,phế vật kia không thể nào tài giỏi hơn nàng được.

Tấm màn mỏng cứ thế bị kéo xuống bất ngờ, Cẩm Vân cứ vậy suất hiện trân trân thật thật trước trước mặt mọi người cả đại điện như được thêm một phen kinh ngạc.Cẩm Vân cắt chặt răng cố gắng đàn tiếp,cố gắng để mọi người không nhận ra được điều bất thường trên nàng.

Dung mạo nữ tử trước mắt khiến mọi người đều vô cùng kinh ngạc,kinh ngạc hơn cả tiếng đàn xuất chúng kia.khuynh quốc khuynh thành,tuyết sắc gia nhân cũng còn chưa đủ để nói về nàng,nếu so với thái tử điện hạ của họ thật sự đúng là không hơn không kém.

Tóc dài bay phiêu dật trong gió,đôi mắt long lanh đượm buồn, đẹp hơn cả trời đêm,dung nhan tuyệt sắc thân vận y đen tuyền giữa màn đêm không hề chìm đi mà còn vô cùng nổi bật dưới ánh trăng.Đôi tay ngọc ngà múa lượn trên từng dây đàn tạo ra âm thanh rung đọng đến lòng người. Tựa thần tiên trong mộng ảo, chỉ sợ vừa chạm vào là lập tức tan biến mất.Người con gái đó không phải chính là vị thái tử phi phế vật mà họ vừa chế nhạo khinh thường đó sao.

Cả đại điện như hít phải ngụm khí lạnh,sửng sốt không nói nổi lên câu.Lời đồn nàng xấu xí vô cùng! thái tử phi thế kia mà xấu xí thì con gái bọn họ xứng làm cái cục gì đây,lời đồn nàng phế vật vô dụng! thái tử phi mà là phế vật vô dụng thì con gái bọn họ chẳng lẽ là đồ vứt bỏ.Quả nhiên đều bị lời đồn thiên hạ làm mù mắt cả rồi,Thiên thừa tướng của họ là ai chứ, thiên tài xuất chúng,tuyết thế kinh người sao có thể sinh ra một đứa con tầm thường cho được.

Hứa Văn Tuyết nhìn nàng mà ngạc nhiên đến sợ,ả vẫn không thể tin được đó là Thiên Cẩm Vân xấu xí ngày nào bị ả xem thường xỉ nhục,vết sẹo đó làm sao có thể..làm sao có thể.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.