Quên Đi Mùa Gió

Chương 6: Đó là một câu chuyện dài




"Đi, đứng dậy. Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về."

Khương Thanh Khúc đứng dậy, gõ nhịp chân chờ cô đáp lời.

Lam Ngọc lấy giấy lau qua miệng sau đó chậm rãi đứng lên trước cái nhìn của anh ta.

"Không cần thiết phải như vậy. Nhà tôi cách đây có 1km. Tôi chậm rãi đi bộ về nhà xuôi cơm là được. Anh cứ về đi."

Khương Thành Khúc chẳng nói chẳng rằng bỏ đi luôn khiến cô có đôi chút hụt hẫng. Chẳng nhẽ anh ta cứ thế mà đi sao.

Cô gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô là ai mà anh ta phải đưa về chứ.

"Em nhanh chân lên. Lề rề dữ vậy. Nhanh tôi đi bộ về cùng em cho xuôi cơm."

Khương Thành Khúc đẩy cửa cho cô. Ánh mắt anh ta nhíu lại vì thấy cô vẫn an phận đứng cạnh cái bàn ban nãy.

Lam Ngọc ớ ra. Hai mắt bồ câu xinh đẹp mở to nhìn chằm chằm vào anh ta.

Cô nhìn chằm chằm anh lâu đến nỗi cũng khiến Khương Thành Khúc phải đỏ mặt, sẵng giọng để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.

"Nhanh lên không tôi đi về đây."

Bây giờ, Lam Ngọc mới tỉnh mộng và phát hiện ra cái sẵng giọng đấy đang muốn nhắc cô. Hai má cô nóng hết cả lên vì xấu hổ. Con gái con đứa từng tuổi này rồi mà nhìn chằm chằm bạn khác giới với ánh mắt như vậy quả thực khiến người ta không thể không suy nghĩ lung tung được.

Cô vội vàng chạy ra cửa. Gió mùa thu ập vào trong chiếc áo blouse mỏng manh của cô. Hai má đỏ ửng từ luac nãy giờ còn đỏ hơn.

Chiếc áo khoác ấm ấp choàng lên bờ vai gầy của Lam Ngọc. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Khương Thành Khúc.

"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy. Lúc nãy tôi ôm em thì em không thích. Bây giờ tôi đưa áo tôi cho em thì em nhìn tôi như thằng tâm thần. Thế thì chẳng nhẽ em muốn tôi đóng làm một thằng đàn ông hèn mọn không cho con gái mượn áo sao!!??"

Lam Ngọc bây giờ mới nhận ra, quả thực là cô có hơi vô duyên. Cũng chỉ là một chiếc áo khoác thôi mà.

"Anh Thành, anh Thành... Sao không nghe điện thoại của em?! Mấy tháng nay e m tìm anh mãi."

Bỗng một cô gái từ đằng sau đuổi theo, tóm lấy áo len của Khương Thành Khúc. Lam Ngọc phải công nhận rằng cô ta rất xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan. Mắt đen láy, to với hàng lông mi dài cong vút. Xét về cả nhan sắc lẫn cơ thể cô ta đều được xếp vào dạng "không đùa được đâu".

Khương Thành Khúc chẳng mảy may lưu luyến người đẹp sau lưng. Anh ta chỉ liếc nhìn cô ta một cái rồi quay người khoác vai tôi bước đi tiếp.

Cô kêu í ối vì anh ta đi cứ như kéo cô theo vậy. Cô loạng choạng mấy bước suýt ngã lại bị anh ta dựng cổ dậy đi tiếp.

Cô gái kia vẫn thất thần đứng đó như không thể tin vào mắt mình nữa. Đôi mắt xinh đẹp ngập nước chỉ chờ một cái búng tay cũng đủ làm nó tràn bờ.

Đi được một đoạn, khi không thể thấy bóng dáng cô gái đáng thương kia nữa thì cô mới dám hỏi Khương Thành Khúc.

"Tại sao anh lại làm vậy? Theo tôi thấy hình như cô ấy cũng rất thích anh mà, tại sao anh lại có thể lạnh lùng như vậy."

"Bởi vì cô ta không xứng đáng nhận được sự tha thứ của tôi."

Mặt Khương Thành Khúc lạnh lùng, giọng nói anh còn sắc đá hơn như vậy.

"Cô ấy đã làm gì anh?"

"Cô ta chẳng làm gì tôi cả."

Lam Ngọc khó hiểu nhìn anh ta. Cô thấp hơn anh một cái đầu nên từ dưới nhìn lên, cô thấy khuôn mặt góc cạnh rám nắng của đang đanh lại. Điều đó lại càng rấy lên sự tò mò của cô.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đến nhà cô rồi."

Lam Ngọc ngẩng đầu lên. Đúng là nhà cô rồi. Căn trọ bé nhỏ ấm cúng của cô. Lam Ngọc vẫn đang con tiếc hùi hụi vì chưa được nghe lại câu chuyện kia.

"Đó là một câu chuyện dài."

Lam Ngọc vấn khởi quay lại nhìn Khương Thành Khúc.

"Tôi coa thời gian. Anh lên nhà tôi làm ngụm trà thong dong kể truyện."

Cô nghĩ lại rồi bổ sung thêm một câu.

"...nếu anh không phiền."

"Được thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.