Quảng Trạch Cựu Sự Chi Nhất

Chương 50: Ngươi vừa hát xong ta lên sân




Bóng đêm vẫn tĩnh mịch như vậy.

Nơi trạm dịch xa hoa nhất biên cảnh Kinh Châu, đèn trong một gian phòng mãi vẫn chưa tắt, một loạt thị vệ đứng ngoài cửa, rõ ràng là không phận sự miễn vào.

Nhiễm Thanh Hoàn ôm lò sưởi co ro trên ghế, trừng mắt nhìn một tấm bản đồ, giống như có thể trừng ra hoa vậy. Trịnh Việt khoác y phục dựa lên giường, im lặng chờ gã mở miệng.

Nhiễm Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn quét qua hắn: “Hay ngươi ngủ trước đi, để ta nhìn lại xem. Vai ngươi đang bị thương, đừng cố.”

“Ngủ mấy ngày rồi, ngươi nghĩ ta là heo à?” Trịnh Việt cười cười, “Ngược lại ngươi mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi, hãy…”

“Không sao, ta oán Lữ Diên Niên là được.” Nhiễm Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, đẩy bản đồ qua một bên, “Nói chiến lược đại khái trước đi, ngươi phải cho ta một phương hướng chứ.”

“Trước mắt chúng ta có hai con đường có thể đi,” Trịnh Việt dừng lại, “Tình hình Hồng Châu ngươi cũng thấy rồi đấy, tuy rằng binh cường nhưng quốc lực không hề giàu có – hoặc nói là, bách tính không hề giàu có.”

“Lão cặn bã ức hiếp bách tính.” Nhiễm Thanh Hoàn mở miệng chửi ngay, “Quản được tốt thì quản, quản không tốt còn dày mặt ăn trên ngồi trốc. Trịnh Việt, tới Thượng Hoa ngươi nhất định phải kéo ta lại, chứ không ta sợ thanh đao này của ta sẽ vì dân thỉnh nguyện.”

“Quản được tốt thì quản, quản không tốt thì thoái vị?” Trịnh Việt nhướng mày nhìn gã, “Nếu ai cũng như ngươi, há chẳng phải trên đời này không còn hôn quân và nịnh thần.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày: “Ừ, không nói chuyện này nữa, đừng lạc đề, Hồng Châu không giàu có thì làm sao?”

“Với thực lực Yên Kỳ ta, có thể đánh lâu dài với lão, mà một khi kéo dài thời gian chiến tranh, người Hồng Châu không nhất định chịu được, tới lúc đó quan phủ tất nhiên còn phải trắng trợn bóc lột dân gian – Sớm muộn sẽ có một ngày bách tính không sống nổi, tự nhiên phải nghĩ biện pháp khác. Đến khi ấy chẳng cần chúng ta thắng lão, hậu viện của Lữ Diên Niên nhất định tự bốc cháy.”

Nhiễm Thanh Hoàn hơi chần chừ: “Có… lý…”

“Cho nên Lữ Diên Niên vội vã tốc chiến tốc thắng.” Trịnh Việt nói, “Dọc đường lão ám sát, dùng hết mọi thủ đoạn, nếu có thể đẩy ta vào chỗ chết đương nhiên là tốt nhất, còn không thì cũng có thể kích ta chiến một trận.”

“Vậy nên lão phái Tiêu Tương kia đến, để Nhược Ly nhìn thấu thân phận?”

“Không sai.”

“Thế ý kiến của ngươi là?”

Trịnh Việt lắc đầu: “Ta chỉ đang nói một sự thật mà thôi, không phải ý kiến của ta, hơn nữa, ngươi tựa hồ không hề tán thành.”

“Ngươi nói về con đường thứ hai kia trước đi.” Nhiễm Thanh Hoàn không mắc mưu.

“Đường thứ hai, đương nhiên là như lão mong muốn, chúng ta tốc chiến tốc thắng một trận, một ván quyết định thành bại.” Trịnh Việt nhìn thẳng vào mắt gã, “Ngươi cảm thấy sao?” Thế mới nói làm lãnh đạo điều quan trọng nhất chính là bất luận trong lòng đã có tính toán hay chưa, đều cần người khác mở miệng trước, ý kiến của hắn luôn luôn là lúc cần quyết định mới đưa ra.

Kỳ thực làm chủ soái trên chiến trường lâu như thế, đây cũng là phương thức quen thuộc của Nhiễm Thanh Hoàn. Gã âm thầm thở dài, bỗng nhiên cảm thấy một vài thời điểm mình với Trịnh Việt có nhiều chỗ không nên giống nhau như vậy, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, gã nói: “Chúng ta phân tích sơ về ba phương diện, mạo hiểm, phí tổn, lợi nhuận.”

“Thú vị đấy, ngươi tựa hồ cũng rất tinh thông việc buôn bán.”

“Vốn dĩ không khác nhau mấy mà.” Nhiễm Thanh Hoàn gõ nhẹ bản đồ, “Trước tiên nói về mạo hiểm, thoạt nhìn là đường thứ hai lớn hơn, đến lúc đó rất có khả năng cả thiên hạ đều bị cuốn vào cuộc phân tranh này, sự hỗn loạn của cục diện và mức độ phức tạp, một chiêu bất cẩn thì sẽ thua hết; song độ nguy hiểm của đường thứ nhất kỳ thực cũng không thấp lắm.”

Gã thở gấp một hơi: “Có câu ‘đêm dài lắm mộng’, hiện tại có rất nhiều nhân tố không xác định, không ai có thể biết trước về sau sẽ xảy ra chuyện gì. Kế đến, nói về phí tổn, phí tổn của con đường thứ hai hiện tại còn chưa thể xác định là bao nhiêu, điều duy nhất biết được là, nếu chúng ta và Hồng Châu cứ tiếp tục kéo dài, mức độ hao tài tốn của nhất định sẽ tăng lên độ cao gây phẫn nộ, phí tổn đoán chắc sẽ cực lớn. Về phần lợi nhuận – kỳ thực đây mới là then chốt nhất.”

“Sao ngươi lại nói vậy?” Trịnh Việt nhìn gã như cổ vũ, cười rất chắc chắn. Nhiễm Thanh Hoàn vừa thấy vẻ mặt hắn liền biết hắn đã hiểu suy nghĩ của mình, cũng chỉ đành phải nói tiếp theo mạch suy nghĩ của hắn: “Lữ Diên Niên xưng bá phía bắc, chúng ta chiếm nửa nam giang sơn, nhìn bề ngoài, hai con đường này nếu đi thông đều sẽ là một kết quả, tọa ủng thiên hạ, nhưng nghĩ kỹ lại, khác biệt lại rất lớn.”

“Khác biệt ở đâu?”

Nhiễm Thanh Hoàn dừng một thoáng: “Bắc Thục.”

Không biết tại sao, khi Nhiễm Thanh Hoàn tạm dừng, Trịnh Việt tựa hồ có chút chờ mong, song sau đó gã bình tĩnh mở miệng, thật sự nói ra hai chữ này, sắc mặt Trịnh Việt lại đột nhiên tối đi.

“Lão đầu tử Bắc Thục là một lão già thành tinh, mọi bề thuận lợi, thoạt nhìn lão dường như nghiêng về chúng ta, song không ai biết lão với Lữ Diên Niên lại có giao dịch bí mật gì, loại người như lão sẽ không thể đặt hết của báu ở một chỗ. Nếu chúng ta thật sự đi con đường thứ nhất, phương bắc dân chúng lầm than là nhất định, mà phương nam tất cũng tổn thất nặng nề, đến lúc ấy rất có khả năng chúng ta sẽ bị ngư ông này chia bớt rất nhiều lợi, chi bằng đánh một trận trở tay không kịp, gây ra hỗn loạn, biết đâu còn có thể kéo Bắc Thục vào – Đánh bại Lữ Diên Niên chẳng khác nào đã đoạt được thiên hạ.”

Nhiễm Thanh Hoàn nhàn nhạt nói hết một tràng, cho ra kết luận: “Đề nghị của ta là, tốc chiến tốc thắng.”

Trịnh Việt nhìn gã chăm chăm, tựa hồ có chút thất thần, cả buổi không nói gì.

“Sao, có chỗ nào không ổn thỏa à?”

Trịnh Việt thở dài, chầm chậm gật đầu: “Không có, chú ý mọi mặt, nhanh nhẹn chu đáo.”

“Như vậy…”

“Chờ một chút, Thanh Hoàn,” Trịnh Việt cắt ngang gã, bỗng nhiên nhắc đến chuyện cũ, “Ngươi có còn nhớ lần đầu tiên khi ta hỏi ý kiến ngươi không? Ngươi uống say, lúc ấy ném cho ta một câu ‘trong lòng ngươi sớm đã nắm được, còn hỏi ta làm gì’…”

“Ta nói khi nào?” Nhiễm Thanh Hoàn nghi hoặc nhìn hắn, không biết người này lại muốn nói gì.

“Uống say khướt, đứng còn chẳng nổi, đương nhiên không nhớ rồi,” Trịnh Việt cười cười quạnh quẽ, “Nhưng sau đó, chỉ cần thần trí tỉnh táo, ngươi không nói như vậy với ta nữa.”

“Ngươi… có khuynh hướng thích bị ngược đãi?” Nhiễm Thanh Hoàn giật nảy mình.

“Ai nói với ngươi?” Trịnh Việt giơ tay cốc nhưng gã đã né được, “Ý ta là, rõ ràng trong lòng ngươi không thích, tại sao còn phải thuận theo ta, không thể như lần đó say rượu nói chuyện với ta không hề kiêng dè?”

“Lần đó không phải ta uống quá chén còn nát rượu à, đương sự cũng bỏ qua rồi mà ngươi còn băn khoăn.” Nhiễm Thanh Hoàn đã hiểu hắn muốn nói gì, thế là lại lần nữa phát huy tinh thần đà điểu, nhanh nhẹn dọn dẹp bản đồ mở ra trên bàn, “Quả nhiên con người ta hễ bị bệnh là dễ nghĩ ngợi lung tung, ngươi mau nghỉ ngơi đi, để ta cân nhắc lại, tranh thủ trước khi đến Thượng Hoa có thể đưa ra một tổng phương lược cụ thể.”

Sau đó chuồn mất, chạy còn nhanh hơn thỏ.

Nhiễm Thanh Hoàn đã làm rõ thân phận, dịch dung trên mặt khiến gã vẫn canh cánh trong lòng cũng tẩy đi, đương nhiên cũng không còn lý do gì để ở chung với Trịnh Việt. Trịnh Việt nhìn bóng lưng hốt hoảng chỉ sợ chậm một bước của gã, không khỏi cười khổ – Ngươi có thể không biết lớn nhỏ, không dùng chức vị nói chuyện với ta, ngươi có thể đùa giỡn, cợt nhả chọc cười, lại không muốn cãi lời ta một tẹo. Đều nói rượu say nói thật, tất cả suồng sã ngươi biểu hiện ra đều chỉ trên mức độ thân mật, không muốn mảy may tiếp cận giới hạn dính đến quyền lực, ngươi vẫn không chịu dùng tính tình thật đối mặt với ta ư?

Một người có thể che giấu mình sâu đến mức nào?

Mà ta, đến nay vẫn không giành được lòng tin của ngươi sao?

Hay là, ép hơi căng quá rồi… Trịnh Việt hít sâu một hơi, săn hồ là cần kiên nhẫn nhất.

Nhiễm Thanh Hoàn về phòng mình, đóng cửa thở phào một hơi, hơi đau đầu – Trịnh Việt như vậy, thật là ngày càng khó hầu hạ, thứ hắn muốn ngày càng nhiều, trừ trung thành và trí tuệ ra thì bây giờ lại thêm cả tình nghĩa.

Sóng vai chiến đấu nhiều năm, dù là kẻ lòng dạ sắt đá cũng không thể không có tình cảm. Nhưng mà, trộn lẫn càng nhiều thứ, thì mối quan hệ này càng là cắt không đứt, xếp còn rối, cứ thế mãi, lao tâm lao lực cũng chưa chắc xử lý được quan hệ quân thần quỷ dị này.

Làm thế nào đây? Gã tự hỏi chính mình, phiền phức quá.

Đương khi gã hao tổn tâm trí, bỗng nhiên cửa bị đẩy mạnh ra, Nhiễm Thanh Hoàn quay đầu lại, trợn mắt nhìn Anh Ti đứng ở cửa: “Nha đầu…”

Thiếu nữ cả người đẫm máu, sắc đỏ tươi thê lương ấy như lan tận vào mắt nàng, thần sắc trống rỗng, nàng ngơ ngác đứng ở cửa, im lặng như một con búp bê vải.

“Nha đầu, sao vậy? Đi đâu mà giờ mới về?” Nhiễm Thanh Hoàn thử tới gần nàng.

Anh Ti chợt lao tới ôm chầm lấy gã, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực gã, run rẩy nhè nhẹ, mà sức lực lại mạnh đến kinh người.

Nhiễm Thanh Hoàn thoáng cứng đờ, ngay sau đó từ từ thả lỏng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng: “Không sao, không sao, nha đầu, được rồi, được rồi, chúng ta đều ở đây.”

“Đặc sứ cô nương…” Lý Dã lo lắng không thôi đuổi theo Anh Ti vào vừa vặn nhìn thấy màn này, hắn dừng bước sững sờ nhìn họ, mấp máy môi tựa hồ muốn nói gì.

Nhiễm Thanh Hoàn thấy thần sắc hắn kỳ lạ, đang tính gọi hắn lại, thì thấy Lý Dã gượng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, từ xa hành quân lễ, rồi sải bước đi không hề quay đầu lại, giống như có mãnh thú gì đang đuổi theo đằng sau vậy.

Nhiễm Thanh Hoàn bị Anh Ti ôm chặt, nhất thời không thể động đậy, đầu gã tức khắc căng lên, đúng thật là sóng trước chưa yên sóng sau lại nổi.

***

Lý tướng quân đầu gỗ não gỗ mở miệng ra là giọng quan kia đối với sát thủ cấp cao giả ngu vờ ngốc này… không có ý gì chứ?

Một ngàn con quạ đen bay qua trên đầu Nhiễm Thanh Hoàn, chẳng biết hoàng lịch soạn kiểu gì mà gần đây quả thật là mọi việc đều không thuận lợi.

Anh Ti ôm gã một lúc lâu mới buông tay, quay người đi luôn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có nước mắt, biểu cảm rất đờ đẫn. Nhiễm Thanh Hoàn kéo nàng lại, chuyện này là thế nào, tự dưng bị nha đầu này sàm sỡ, ăn đậu hũ xong chùi miệng đi luôn à?

“Chờ đã, cô làm sao vậy?”

Anh Ti thoáng chần chừ, lắc đầu thấp giọng nói: “Thuộc hạ lơ là nhiệm vụ, dẫn đến Vương gia bị thương, giờ ta đi thỉnh tội với Vương gia.” Nàng xuất thân giang hồ, không quy không củ, lúc này nói như thế khiến vẻ mặt Nhiễm Thanh Hoàn y như gặp quỷ vậy – nói thế cũng không đúng, gã gặp quỷ đâu có hiếm.

Gã không tự chủ được buông lỏng tay ra, Anh Ti cúi đầu bỏ đi.

Nhiễm Thanh Hoàn đứng ở cửa một lúc, không biết tại sao mà có cảm giác giống như nàng bỗng nhiên đi qua mười năm vậy. Trong ấn tượng Anh Ti còn là một tiểu cô nương, còn trong độ tuổi chơi búp bê, nàng tựa hồ phong bế mình ở đầu kia thời gian, vĩnh viễn không muốn đối mặt, vĩnh viễn không muốn lớn lên.

Nàng coi mạng người như cỏ rác, không thông thế sự, không thông nhân tình, không muốn nhìn thẳng vào sự tịch mịch của mình, không muốn thừa nhận người bạn Băng Băng trước nay vẫn nhận định kỳ thực không tồn tại trên thế giới này. Nàng có võ công và sức mạnh nghe rợn cả người, nhưng trong lòng vĩnh viễn đều là đứa trẻ dị dạng yếu ớt.

Nhiễm Thanh Hoàn lắc đầu, nếu Lý Dã thật sự thích Anh Ti như vậy…

Đúng là mọi rắc rối đua nhau đến.

Khi một lần nữa giơ tay đóng cửa quay vào phòng, lại bị người trước mắt dọa giật nảy mình – Trường Không đại sư đang im lặng đứng đó, cười tủm tỉm nhìn gã.

Nhiễm Thanh Hoàn nhảy lui một bước, vỗ ngực: “Đại sư, người hù người là chết người đó.”

Tại sao đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng gã không phải một đại mỹ nữ, mà là lão đạo sĩ không biết nông sâu này? Gã xét lại vận may của mình.

“Nhiễm thí chủ.”

Nhiễm Thanh Hoàn đen sì mặt nhớ ra, lão đạo nhân này bị mình để lại Cẩm Dương đóng giả mình… Mang khuôn mặt mình, hòa khí gặp người liền nói “X thí chủ”… May mà có chuẩn bị trước, bảo lão không tùy tiện lộ diện, đúng là đáng sợ quá.

Nhiễm Thanh Hoàn mời lão ngồi xuống, tự mình dâng trà: “Trường Không đại sư, sao ông lại lặn lội đến tận đây?”

“Có vài việc, bần đạo đã suy nghĩ, đại khái vẫn phải cho thí chủ biết.”

Nhiễm Thanh Hoàn tròn mắt nhìn lão, lão đạo sĩ này bổn sự vờ vịt là nhất lưu, không phải thật sự hết cách thì sẽ tuyệt đối không mở miệng, hỏi gì cũng lắc đầu không biết, vậy mà vượt ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ để nói mấy câu với gã?

“Việc, việc… việc gì?” Kích động đến cà lăm.

“Mạnh thí chủ và Dung thí chủ gần đây gặp phải một loạt vụ án, liên lụy đến Tống lão thái sư.” Trường Không lấy ra một tờ giấy, trên đó chi chít tên người, lão không hề đưa Nhiễm Thanh Hoàn, chỉ mở ra cho gã thấy rõ, “Đây đều là triều thần bị cuốn vào.”

Nhiễm Thanh Hoàn theo giọng điệu nhàn nhạt của lão gật đầu – ừm, tin tức đầu tiên, hai tên lăng đầu thanh này làm hơi quá rồi.

“Vương gia thiên tuế tựa hồ định đại nghĩa diệt thân, truyền lệnh sai người tra rõ.”

Tin tức thứ hai, Trịnh Việt lần này hình như đang mượn đao giết người… Ngay cả lão Thái sư cũng không buông tha.

“Ở Cẩm Dương, bần đạo không quản sự vụ gì cụ thể, theo lời thí chủ mỗi ngày đóng cửa không ra ngoài, thỉnh thoảng lộ mặt một cái, cho nên người động thủ là cửu thái phi.”

Tin tức thứ ba… Cái gì?!

Nhiễm Thanh Hoàn suýt nữa nhảy dựng lên, cửu thái phi?!

Trường Không thủng thỉnh nói: “Cửu thái phi là người duy nhất mỗi ngày có thể tự do ra vào tướng phủ.”

Nói xong, lão đạo sĩ đứng dậy chắp tay vái: “Vô lượng thọ phật, thí chủ thứ lỗi, đây không phải nhục thân của bần đạo, không thể trì hoãn quá lâu, trà ngon của thí chủ chỉ sợ không có phúc hưởng, xin tạm biệt từ đây, thí chủ hãy tự giải quyết đi.”

“Đa tạ đại sư.” Nhiễm Thanh Hoàn hơi lơ đễnh.

“Không có gì, thí chủ là thiên mệnh chi tôn, khi pháp lực khôi phục, bần đạo cũng phải bái một tiếng tôn giả, đương nhiên nên làm trâu làm ngựa.”

Dứt lời biến mất tăm như một làn khói. Nhiễm Thanh Hoàn dựa lưng lên ghế cười khổ, lão đạo sĩ này, vốn còn tưởng là siêu phàm thoát tục lắm, thì ra tặc tâm nhãn không hề ít.

Bên phía Cẩm Dương bị hai tiểu tử ma mới khuấy tung đến mịt mù trời đất, tuy rằng sớm biết sự thối nát và mức độ rắc rối khó gỡ của thế gia Yên Kỳ, nhìn thấy thứ Trường Không mang đến vẫn khiến Nhiễm Thanh Hoàn giật mình.

Không thể không nói là xem mà ghê người. Yên Kỳ như một cỗ máy khổng lồ sáng bóng, nhưng bên trong đã bắt đầu hỏng hóc. Trung Quốc thời kỳ phong kiến tồn tại rất nhiều quy tắc ngầm, mỗi một chế độ đều có lỗ hổng để lợi dụng, mỗi một trình tự đều có thể bị kẻ rắp tâm gây rối cắt xén hoặc nhiều hoặc ít, từ xưa đã như thế.

Cho dù là thịnh thế gì đó.

Kỳ thực Nhiễm Thanh Hoàn thấy rằng, chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục thì không sao cả, dù gì chúng quan viên cũng là người, cũng cần sống. Cửa son quả thật có mùi hôi của rượu thịt, nhưng từ giản dị sang xa hoa dễ, mà từ xa hoa về giản dị khó, con cháu thế gia thật sự có một số người có phong thái danh môn, song hạng ăn chơi trác táng cũng không ít.

Không sợ ngươi tham, không sợ ngươi không rõ ràng trên vấn đề kinh tế hoặc vấn đề tác phong sinh hoạt, chỉ cần đừng quá trớn, đừng ảnh hưởng quốc thể, coi như lương cao nuôi liêm khiết cũng được, chỉ sợ ngươi vô năng, ngồi trên vị trí này mà không lo làm việc.

Nhiễm Thanh Hoàn giới thiệu chế độ khoa cử, Trịnh Việt không hổ là một quân chủ trị thế, từ vài câu nói đã phát triển ra cuộc thi thanh thế lớn ba năm một lần. Nhưng điều Nhiễm Thanh Hoàn lo lắng là những tài tuấn rễ cỏ này nên đặt chân trong triều làm sao, lại nên sinh tồn như thế nào trong đám thế gia tự phát kết thành Cẩm Dương không kẽ hở nhất trí với bên ngoài.

Những người đề bạt lên thông qua nhiều đợt khảo thí, không phải phát tiền lương nuôi làm thư ký hay tiểu đệ sai vặt.

Cho nên gã bắt đầu đàn áp thế gia từ cấm quân, ai biết được hai tiểu tử kia không còn nhỏ mà làm việc thật sự không phụ sự mong đợi của mọi người, chẳng biết nặng nhẹ gì hết, tinh thần chính nghĩa quá cao, nhổ củ cải lôi cả đất mà gây ra bao nhiêu rắc rối, người lớn nhất bị liên lụy tới lại là Tống thái sư.

Tống thái sư tên Tống Hiền, là cha của thái hậu quá cố, nói ngắn gọn chính là ông ngoại Trịnh Việt, lão nhân gia đứng ngoài triều chính đã rất nhiều năm. Nhiễm Thanh Hoàn thầm nghĩ, chèn ép thế gia là không sai, nhưng làm quá dẫn đến người người lo lắng, biến thành cách mạng văn hóa phiên bản cổ đại thì không ổn đâu.

Song đây đều là những việc Trịnh Việt phải nhọc lòng, Nhiễm Thanh Hoàn nghiên cứu có hạn đối với triều chính, chỉ có thể đưa ra một số kiến nghị, thực thi còn cần Trịnh Việt… Đương nhiên, xử lý phiền toái giai đoạn sau tựa hồ cũng là hắn.

Nhưng mà, phiền toái là, xem chừng Trịnh Việt bây giờ đã quyết tâm kéo gã vào.

Cửu thái phi trước nay không hay ra mặt lo việc triều chính, mà lần này lại nhúng vào mớ bòng bong này, trăm phần trăm là Trịnh Việt mớm lời. Gã vốn quyết định để hai tiểu tử ngốc xông pha, Trịnh Việt giải quyết hậu quả, mình chỉ lo thân mình là được, không phiền phức, cũng không mong danh lợi gì, ai ngờ bị Trịnh Việt bẫy.

Đừng nói cửu thái phi chỉ sợ thiên hạ không loạn thỉnh thoảng còn đến tướng phủ dạo một vòng – cả tướng phủ chỉ có một lão đạo sĩ gặp mặt là vòng vo, nàng đương nhiên không phải vì đi thanh đàm với lão đạo sĩ. Cho dù nàng căn bản không có nửa phần liên hệ với người của tướng phủ, chỉ cần Nhiễm Thanh Hoàn còn gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, thì việc này gã sẽ không thoát được can hệ.

Cứ như vậy, chỉ sợ về sau cả đám người mới này đều sẽ bị coi là phe Thừa tướng.

Nhiễm Thanh Hoàn chỉ quan tâm chiến sự, đã có ý muốn đi, vốn không muốn nhúng vào những việc này, lại bị Trịnh Việt kéo xuống nước… Hắn trăm phần trăm là cố ý!

***

Tạ Thanh Vân nhìn tiểu nữ hài trước mắt, hơi đau đầu.

Do không rõ mục đích của cục rắc rối Hồ Điệp này, Nhiễm Thanh Hoàn Trịnh Việt Anh Ti nhất trí cho rằng nên ném củ khoai lang phỏng tay này về cho Hồng Châu. Tạ Thanh Vân dĩ nhiên đoán được Hồ Điệp Đình là do ai mời đến, nhưng tiểu cô nương này hỏi gì cũng không biết cộng thêm trình độ nói hươu nói vượn ẩu tả thật sự khiến hắn đau đầu.

“Tiểu cô nương, hiện giờ nhiệm vụ của ngươi hẳn đã hoàn thành, Vương gia còn điều gì phân phó không?”

“Ta tên Hồ Điệp Đình, không tên tiểu cô nương!” Hồ Điệp Đình dẩu môi, “Vương gia nhà ngươi phân phó… Phân phó cái gì? Ừm, ta quên rồi, hay ngươi về hỏi thử ông ta đi.”

– Nói thừa, Tạ Thanh Vân hậm hực, “Ngươi có cần quay về chỗ Vương gia phục mệnh không? Nếu như vậy, thì ta không giữ ngươi nữa, trong quân đội rất bất tiện…”

“Không,” Hồ Điệp Đình túm tay áo hắn lắc qua lắc lại, “Hồ Điệp không muốn đi một mình đâu.”

“Khụ… việc này…” Tạ Thanh Vân không được tự nhiên kéo tay áo lại. Đứa nhãi này rốt cuộc muốn thế nào?

Hắn cũng bắt đầu nghi hoặc dụng ý của Lữ Diên Niên Vương gia nhà mình.

Tạ Thanh Vân chẳng có cách gì, chỉ có thể tìm người trông nom rồi đưa đến Vũ Lâm. Hắn không biết là, chỉ vài năm sau nữ hài bé xíu này sẽ gây ra một đợt phong ba kinh động thiên hạ – chuyện này thì để nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.