Quan Môn

Chương 237: Phát Hiện Kinh Người




- Đương nhiên là có ý đồ thâm sâu hơn rồi.

Diệp Khai nở nụ cười, rất có hương vị cao thâm khó lường.

Hai người Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nhìn nhau, không hiểu rõ vấn đề này có nên hỏi thêm hay không, Diệp Khai làm việc tuy nhìn qua có vẻ rối loạn không theo lẽ thường, thế nhưng cho tới cuối cùng luôn có thể làm người cảm thấy chấn động, hay là lần này an bài cũng không sai lầm đi?

Trên thực tế từng chứng minh những người đã khinh thị Diệp Khai cuối cùng thậm chí đều đã gặp phải bi kịch rồi.

Cho nên mặc dù Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đều cảm thấy trong một tháng không cách nào làm ra được con đường, thế nhưng cũng không dám khẳng định Diệp Khai mở miệng hứa hẹn khoa trương, không dám xác định là hắn không cách nào hoàn thành được nhiệm vụ này.

Hoặc là Diệp Khai thực sự sẽ có thủ pháp làm điên đảo càn khôn cũng nói không chừng.

Những chuyện khác không cần nói tới, mượn vị Tạ tổng đội đang nằm ngủ bên trong kia, lúc trước chính là oan gia đối đầu của Diệp Khai, hiện tại không phải đã nằm ngủ say trên giường của hắn rồi đó sao?

Hai người còn đang trầm tư, chợt nghe được Diệp Khai nói với bọn họ:

-Công tác di dời người trong thôn có lẽ đã không còn quá phiền toái, đã có lực động viên của hơn trăm đại biểu kia, cộng thêm hoàn cảnh nơi này xác thực là không tốt, tôi đoán chừng chuyện này rất nhanh liền có thể định ra, sau đó chuyển dời ra ngoài.

-Khi nào nhị thiếu gia bắt đầu cho bọn họ tìm địa phương để chuyển ra ngoài vậy?

Lê Nhị có chút tò mò hỏi thăm.

Kể từ khi bước lên phi cơ trực thăng, Diệp Khai cùng họ đều ở chung một chỗ, không thấy hắn có động tác gì khác thường, bởi vậy Lê Nhị suy đoán hẳn là từ trước khi xuất phát Diệp Khai đã làm xong an bài chặt chẽ chu đáo, nếu không sẽ không khả năng có được kết quả như vậy.

-Đều do Dư tổng ra mặt an bài, tôi chỉ quy hoạch một chút mà thôi.

Diệp Khai hồi đáp.

Nguyên lai khi Diệp Khai vẫn còn ở trong thủ đô đã ủy thác Chung Ly Dư còn bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận, thông qua những hạng mục cùng phương diện trong tỉnh Giang Trung, mua xuống một địa phương có diện tích không nhỏ, kế hoạch sẽ kiến thiết một căn cứ gia công nông sản phẩm, dùng để an trí hơn bốn ngàn nhân khẩu trong Thánh Vương thôn.

Diệp Khai đã cân nhắc phi thường chu toàn, sau khi toàn bộ di dời, trên sinh hoạt tập quán phải chiếu cố cho bọn họ, cho nên nhất định cũng phải thu xếp việc làm ruộng, mà đối với một ít thôn dân trẻ tuổi có thể trải qua huấn luyện đơn giản trở thành công nhân căn cứ tạo thuyền hoặc là nhận loại công tác khác.

Bởi như vậy, Diệp Khai chỉ cần đại khái cung cấp cho bọn họ mấy ngàn mẫu ruộng cày cấy là được, chuyện này hắn vẫn có thể làm được đến.

-Nhưng mục đích của thiếu gia làm như vậy là vì cái gì?

Lê Nhị vẫn không hiểu rõ ý đồ của Diệp Khai.

Diệp Khai gật đầu nói:

-Mang theo công cụ, hai người đi theo tôi một chuyến sẽ hiểu được thôi.

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch gật nhẹ đầu tỏ vẻ phi thường cảm thấy hứng thú.

Vì vậy ba người liền đi chuẩn bị, đổi giày, sửa soạn balo, sau đó chuẩn bị đi vào sâu trong núi điều tra.

-Mấy anh muốn đi đâu?

Tạ Quân Ngọc đột nhiên nhảy ra.

Sau khi ngủ lại một giấc, tinh thần Tạ Quân Ngọc rốt cục đã khá hơn nhiều.

Lần này nàng đi tới khu núi tỉnh Giang Trung tuy cũng ngồi phi cơ trực thăng tới, nhưng trên đường xảy ra một chút ngoài ý muốn cho nên phải xuống phi cơ, sau đó phải tự bôn ba đi thêm vài chục km nên tinh thần có chút mỏi mệt.

Chỉ là thân thể của Tạ tổng đội rất khỏe mạnh, chỉ vừa nghe được chút động tĩnh đã bò lên, tỏ vẻ muốn đi theo ba người Diệp Khai ra ngoài thám hiểm.

-Như vậy không tốt đi, chúng tôi cũng không mang theo trang phục leo núi khác.

Diệp Khai không quá nguyện ý cho Tạ Quân Ngọc tham dự chuyện này.

-Không sao cả, tôi có.

Tạ Quân Ngọc tỏ vẻ nói.

Sau khi nàng nói xong liền cởi áo khoác, lộ ra bộ quần áo màu đen bó sát giữ ấm, dáng người có lồi có lõm làm ba người đàn ông có chút ngây ngẩn, đại khái loại quần áo bó sát đen nhánh như vậy rất dễ dàng đem dáng người hoàn mỹ của nữ tính phụ trợ đi ra, xác thực phi thường hấp dẫn ánh mắt người khác.

Sau đó Tạ Quân Ngọc mở balo lấy ra một bộ trang phục leo núi chuyên nghiệp, nhanh nhẹn mặc vào, lại có đầy đủ cả công cụ đi núi, làm ba người Diệp Khai vừa nhìn thấy không khỏi cảm khái Tạ tổng đội đúng là làm đủ công tác chuẩn bị thật sự quá tốt!

-Tạ tổng đội đều có chuẩn bị trước khi đến ah!

Diệp Khai cảm khái một câu, cũng không nói thêm lời gì.

Tuy chuyện hắn muốn làm không có khả năng truyền ra bên ngoài, có thể xác thực xưng là kinh thiên động địa, bên người có vài người đi theo chứng kiến cũng đủ thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của hắn.

Dù sao loại chuyện làm việc tốt không lưu danh như Cẩm Y Dạ Hành hay là Hoạt Lôi Phong, kỳ thật sẽ làm người lưu lại tiếc nuối nho nhỏ trong lòng đấy.

Nguyên nhân xã hội loài người tiến bộ ngoại trừ chiến tranh cùng thỏa mãn dục vọng riêng tư ra, động lực lớn nhất chính là lòng hư vinh.

Bốn người rất nhanh hợp thành một đội, sau đó cùng nhau đi ra thôn.

Khi rời khỏi thôn, lão nhân Tây Môn Báo cố ý hỏi thăm, Diệp Khai liền nói là muốn ra ngoài chuyển một vòng, nhìn xem trong núi có bảo bối gì có thể khai thác, đến lúc đó có thể lợi dụng giải quyết vấn đề sinh hoạt cùng phát triển của thôn dân sau này.

Các thôn dân nghe được liền tỏ vẻ phi thường cảm kích, Diệp thôn trưởng chẳng những mang tiền tới cho bọn họ, còn mang tới hi vọng về cuộc sống tốt đẹp.

-Người ở nơi này thật sự là lợi thế, anh vừa đem tiền rắc khắp nơi, cũng đã sắp được bọn họ khoa trương anh là chúa cứu thế rồi.

Tạ Quân Ngọc có chút mỉa mai nói.

-Vậy cũng phải xem mị lực cá nhân của tôi mạnh mẽ mới đúng, nếu không Tạ tổng đội cũng sẽ không nhớ mãi không quên, một mực theo sau.

Diệp Khai chế giễu.

Tạ Quân Ngọc nghe xong trừng mắt liếc Diệp Khai, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cau mày, nghĩ tới có lẽ bên trong có nguyên nhân gì đó không thể nói ra.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, không hiểu được mục đích của Tạ Quân Ngọc đến đây lần này, chỉ liên tưởng tới thân phận thượng tá trong Cục cảnh sát trung ương của nàng, Diệp Khai thật hoài nghi có khả năng nàng nhận lệnh từ trung ương đi theo giám sát hành vi của hắn.

Nhưng có thể động tới được bộ môn này, phái nàng đi ra bên ngoài cũng chỉ có một mình đồng chí Giang Thành mà thôi, cho dù là tân nhậm cục trưởng tướng quân Lâm Uy cũng không quá khả năng tùy tiện vận dụng bọn họ, trừ phi thật sự có nhiệm vụ tương đối trọng yếu mới xong.

Tốt xấu Tạ Quân Ngọc cũng được xem là một cao thủ, giữ lại bên người cũng có chỗ tốt rất nhiều, nếu không phải hôm nay có nàng ra tay giúp đỡ, những người có chút ít vũ lực trong thôn đã không dễ dàng đàn áp.

Diệp Khai đối với sự xuất hiện của Tạ Quân Ngọc cũng không có cảm giác gì xấu, chỉ là vừa nhìn thấy nàng rất dễ dàng làm cho hắn liên tưởng tới chuyện xảy ra đêm hôm đó, cũng không nói rõ được trong nội tâm có loại cảm giác gì, không khỏi khẽ lắc đầu.

-Rốt cục chúng ta muốn đi nơi nào? Có địa đồ hay không? Vạn nhất bị lạc đường là chuyện lớn…

Trên đường Tạ Quân Ngọc liên tục hỏi nhiều vấn đề, chỉ là Diệp Khai chỉ xua tay tỏ vẻ không thể trả lời, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đi theo Diệp Khai một tấc không rời tiến vào trong đường núi.

Mặc dù Diệp Khai không mang theo địa đồ, nhưng tựa hồ hắn tương đối quen thuộc với địa hình nơi này, mang theo ba người đi qua hai đỉnh núi, bầu trời cũng đã đến giữa trưa, dựa theo thông thường nếu còn chưa đến được mục đích thì nên quay trở về, nếu không tới tối sẽ không kịp trở lại.

Diệp Khai đứng trên đỉnh núi, nhìn quanh khắp bốn phía xa xa, rốt cục xác định:

-Chính là chỗ này!

-Nơi này là địa phương nào?

Tạ Quân Ngọc cùng hai người Lê Nhị có chút tò mò hỏi thăm.

-Ở bên dưới này có một địa hình dung nham cỡ lớn, nói cách khác có một động núi khổng lồ!

Diệp Khai nói với ba người bọn họ.

-Ở nơi nào? Sao chúng tôi chưa từng nghe nói qua đây?

Ba người lập tức nổi lên hứng thú, nhao nhao hỏi.

Địa hình dung nham cỡ lớn, đó chính là nơi mà những nhà địa lý học yêu nhất, đồng thời cũng là nơi tốt có thể khai mở tài nguyên du lịch, nếu như trong núi có phát hiện trọng đại như vậy, đoán chừng mấy năm về sau sẽ được khai phát thành khu cảnh điểm du lịch cỡ lớn, đối với cư dân sơn thôn mà nói cũng là một chuyện tốt.

-Từ nơi này đi xuống dưới là có thể thấy được.

Diệp Khai chỉ chỉ xuống một sườn núi nhỏ, nói với mọi người.

Tạ Quân Ngọc liếc nhìn Diệp Khai, lập tức mượn một cây chùy nhỏ bắt đầu đem thép đinh đánh vào trong khe núi, sau đó cột dây thừng lôi kéo thử xem có rắn chắc hay không, lại một đường trượt xuống bên dưới, không bao lâu đã đi xuống được hơn trăm thước, vượt qua một đoạn đường thật bất ngờ.

-Cô gái này động tác thật là nhanh nhẹn, chúng ta cũng đi xuống đi.

Diệp Khai hắc một tiếng nói.

Ba người cùng nhau động thủ, bắt đầu đi xuống dưới.

Tổng cộng dùng ba sợi dây thừng, chiều dài hơn bốn trăm thước, rốt cục đi xuống dưới đáy cốc.

Tạ Quân Ngọc đã đứng ở bên dưới, nàng cũng không phát hiện được động huyệt dung nham nào, không khỏi có chút kinh dị nhìn xem bốn phía, cảm thấy Diệp Khai nhất định đã lừa gạt mọi người.

-Động dung nham ở đâu đây?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

-Ngay trong lòng núi thôi!

Diệp Khai nhìn nhìn địa hình, đem ngón tay chỉ qua một chỗ nói với Lê Nhị:

-Hướng vách núi đá chỗ đó bỏ vào một ít thuốc nổ đi!

Lê Nhị gật nhẹ đầu, cùng Phùng Thiên Dịch đi tới, lấy ra mười khối thuốc nổ trong balo, dính vào trên vách núi đá.

Chuẩn bị xong xuôi, mọi người thối lui ra sau rời xa hơn trăm thước phạm vi mới dừng lại.

-Bắt đầu đi!

Diệp Khai nói ra.

Lê Nhị gật nhẹ đầu, nhấn nút khởi động.

Chỉ nghe thanh âm nổ mạnh vang lên liên tiếp, sau một lúc trước mặt nổi lên thật nhiều khói bụi, bao phủ một mảng lớn không gian.

Đợi thêm vài phút sau, mọi người ngạc nhiên phát hiện khói bụi vừa dâng lên lại nhanh chóng biến mất, tựa hồ đã bị hút vào địa phương nào đó.

-Trong vách núi là rỗng sao?

Tạ Quân Ngọc lập tức liền phản ứng, có chút kinh ngạc nói.

-Cô cũng không ngu ngốc nha!

Diệp Khai nở nụ cười, không để ý tới ánh mắt trừng lên của Tạ Quân Ngọc, hắn dẫn đầu đi tới.

Chỉ thấy địa phương bị nổ tung phía trước xuất hiện một miệng động đen nhánh cao chừng mười thước đang toát ra nhiệt khí, đối với khí hậu rét lạnh bên ngoài bên trong hẳn là có một thiên địa khác.

Nhưng Tạ Quân Ngọc lập tức ngăn trở hành động của Diệp Khai:

-Phải xác minh rõ thành phần khí thể trong hang động trước, đừng vội vàng đi vào.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, kỳ thật hắn cũng không có ý nghĩ đi thám hiểm, lần này đi tới chỉ vì muốn tìm được cửa vào hang núi, về phần những chuyện khác cũng cần phải sớm đi xử lý, không cần tiếp tục tốn thêm thời gian trong việc này.

-Chúng ta trở về đi!

Diệp Khai liền quyết định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.