Quân Chủ Chọc Phi

Chương 2




“Nói với các ngươi, ta thật sự không phải là Phó Ngọc Tinh!” Lạc Dã Nhạn vừa bị quan binh mang đi, vừa cố gắng muốn giải thích thân phận chân chính của nàng.”Đã nói với các ngươi ta tên là Lạc Dã Nhạn, là tỳ nữ Phó gia, tiểu thư nhà chúng ta mới là Phó Ngọc Tinh...”

“Mặc kệ! Ngươi với cô gái trong bức tranh có khuôn mặt giống nhau như đúc, cho nên chính là ngươi rồi.” Quan binh giáp kiên quyết nói.”Chúng ta cũng không muốn mang theo một con voi trở về phục mệnh, nếu không không phải hoàng thượng bị con voi xấu xí kia hù đến chết thì chính là chúng ta sẽ bị hoàng thượng bắt đi xử trảm... Chúng ta cũng không muốn rơi vào kết quả đầu lìa khỏi thân.”

“Ta hiểu các ngươi rất vất vả.” Lạc Dã Nhạn thở gấp. “Nhưng mà ta thật sự không phải là Phó Ngọc Tinh, các ngươi dẫn ta trở về không phải là lừa gạt hoàng thượng sao?”

“Ai da, tên không quan trọng á! Hoàng thượng là ngủ cùng nữ nhân không phải là ngủ cùng tên!” Quan binh ất dứt lời, phát hiện lời mình nói tựa hồ không nho nhã, vội vàng che miệng.

“Ngủ?” Lạc Dã Nhạn nháy mắt sáng ngời, không biết hắn đang nói gì. “Ngươi có ý gì, ta nghe không hiểu?”

“Nghe không hiểu càng tốt, nghe không hiểu càng tốt.” Quan binh ất vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. “Đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta còn phải đưa ngươi đi tập hợp cùng ba vị mỹ nhân khác, sau đó cùng đưa các ngươi cùng tiến cung!”

“Nhưng mà...” Lạc Dã Nhạn vẫn cảm thấy vấn đề thân phận rất nghiêm trọng, nàng cần phải giải thích rõ.

“Được rồi, trước hết ngươi theo chúng ta trở về, có muốn giải thích gì chờ gặp hoàng thượng người hãy giải thích, như vậy có được hay không?”

Một đám quan binh thấy nàng không ngừng muốn giải thích như vậy cũng không phải là biện pháp, trước hết nghĩ phương pháp để cho nàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

“Nhưng là, hiện tại rõ ràng các ngươi có thể thả ta trở về trước a.” Lạc Dã Nhạn còn không buông tha nói.

“Trước hết để cho hoàng thượng gặp ngươi rồi chờ người định đoạt. Cô nương, ngươi cũng không cần làm khó chúng ta, có được hay không?” Đám nam tử nghiêm túc ngược lại cầu xin nàng.

“A...” Lạc Dã Nhạn tâm mềm nào có biện pháp chống lại chiêu này của quan binh, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu. “Được rồi, ta cùng các ngươi trở về. Nhưng xin các ngươi không nên gọi ta Phó Ngọc Tinh, bởi vì ta thật sự không phải là Phó Ngọc Tinh. Các ngươi có thể gọi ta là tiểu Lạc, có được hay không?”

“Được được được.” Quan binh nhất trí gật đầu.

Chỉ cần nàng chịu theo chân bọn họ đi, không cần nói loạn phải về, bọn họ cái gì cũng theo bà cô là nàng!

-----------------

“Các ngươi chính là ba mỹ nhân muốn vào cung gả cho hoàng thượng sao?” Lạc Dã Nhạn thấy trước mặt là những tuyệt thế đại mỹ nhân, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt trong suốt.

“Ách...” Mai Phượng Tuyết dừng một chút.”Thành thật mà nói, ta không phải. Trên thực tế, ta là muốn thỉnh tội cùng hoàng thượng. Căn bản ta cũng không muốn gả cho hoàng thượng...”

“Ta cũng thế.” Hoa Nhan Hi buông trán xuống.”Ta cũng vậy không muốn gả cho hoàng thượng. Ta... Ta đã có tướng công rồi.”

“Ta cũng thế.” Ngay cả Hình Y Thảo cũng gật đầu. “Ta đã có người yêu sâu đậm rồi, không thể gả cho hoàng thượng.”

“À?” Lạc Dã Nhạn không nghĩ tới mình sẽ nghe được những câu trả lời như thế, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: “Các ngươi cũng không muốn gả cho hoàng thượng?”

“Đúng vậy... Ngay cả ngươi cũng sẽ không như vậy chứ? Ngươi cũng có người yêu sao?” Mai Phượng Tuyết kinh ngạc ngưng mắt nhìn Lạc Dã Nhạn, trong lòng bắt đầu thương tiếc cho số mạng đáng thương của hoàng thượng.

Thật vất vả chọn Tứ đại mỹ nhân, cứ nhiên bốn nữ nhân đều không muốn gả cho hắn... Số mạng hoàng thượng không phải éo le thì là cái gì?

“Ta cũng không muốn gả cho hoàng thượng, nhưng mà nguyên nhân không giống với các ngươi.” Lạc Dã Nhạn khoát khoát tay, giải thích thật nhanh: “Chuyện là thế này, mỹ nhân hoàng thượng tuyển chọn là Phó Ngọc Tinh, nhưng bức vẽ Phó Ngọc Tinh cùng Phó Ngọc Tinh chân chính là hai người khác nhau, quan gia bọn họ nói dáng dấp ta cùng bức vẽ Phó Ngọc Tinh giống nhau, cho nên liền bắt ta. Trên thực tế ta tên là Lạc Dã Nhạn, căn bản không phải là Phó Ngọc Tinh, cho nên ta không thể gả cho hoàng thượng.”

“A?” Ba cô gái nghe được đều sửng sốt.

“Lời ta nói rất khó hiểu sao?” Lạc Dã Nhạn thấy vẻ mặt nghi ngờ của ba cô gái, cũng nổi lên nghi ngờ đối với đoạn văn mình vừa nói.

“Ta chỉ biết ngươi tên là Lạc Dã Nhạn.” Mai Phượng Tuyết nói thật.

“Ta cũng vậy chỉ biết là ngươi tên là Lạc Dã Nhạn.” Hoa Nhan Hi mặt bối rối.”Nhưng mà, đến tột cùng ngươi có phải là Phó Ngọc Tinh hay không?”

“Ta cũng có nghi ngờ như thế. Tại sao ngươi có hai tên đây?” Trong con mắt sáng long lanh của Hình Y Thảo tràn đầy hoang mang.

“Ách, dù sao ta tên là Lạc Dã Nhạn, không phải là Phó Ngọc Tinh. Còn nữa, bởi vì ta không phải Phó Ngọc Tinh, mà là Lạc Dã Nhạn, cho nên ta không thể gả cho hoàng thượng.” Lạc Dã Nhạn lời ít mà ý nhiều, vài ba lời thoải mái chuyển qua.

“À? Nguyên nhân của ngươi chỉ đơn giản như vậy?” Nghe thấy lý do Lạc Dã Nhạn không muốn gả cho hoàng thượng so với lý do bản thân không muốn gả cho hoàng thượng thật là gặp sư phụ, Mai Phượng Tuyết kinh ngạc mở to mắt đẹp.

“Nguyên nhân này rất đơn giản sao? Ta cảm thấy đây là một chuyện rất trọng đại... Hoàng thượng nếu là phát hiện ta không phải Phó Ngọc Tinh làm thế nào?” Lạc Dã Nhạn thấy đây rõ ràng chính là tội khi quân.

“Phó Ngọc Tinh chỉ là một cái tên nha, hoàng thượng có thích ngươi hay không lại là một chuyện khác a, trước hết để cho hoàng thượng nhìn thấy ngươi hãy nói, hiện tại đừng nói không muốn gả cho hoàng thượng.” Hoa Nhan Hi dịu dàng khuyên.

“Nhưng các ngươi cũng không không muốn gả cho hoàng thượng đó thôi?” Lạc Dã Nhạn đem vấn đề ném cho ba nữ nhân khác.

“Chúng ta là bởi vì có... Ai!” Hình Y Thảo thân thiện lôi kéo Lạc Dã Nhạn.”Ta nói, ngươi vẫn là tấm thân xử nữ chứ?”

“A?” Lạc Dã Nhạn căn bản cũng không biết Hình Y Thảo đang nói cái gì.

“Sẽ không hiểu ra sao liền chứng tỏ thật không biết.” Hình Y Thảo cao hứng gật đầu.”Vậy rất tốt, xem ra ba người chúng ta phải nhờ vào ngươi giúp năn nỉ hoàng thượng đặc xá tội của chúng ta.”

“Cái gì?” Lạc Dã Nhạn trừng lớn đôi mắt đẹp. Nàng vì sao càng nghe càng không hiểu?

“Yên tâm, có phải Phó Ngọc Tinh hay không cũng không phải vấn đề, vấn đề là ngươi có thể khiến hoàng thượng yêu ngươi hay không!” Hình Y Thảo cười đến cực kỳ kiều diễm.

“À?” Đây là cách nói gì? Lạc Dã Nhạn phát hiện ba nữ nhân trước mắt này nếu là đánh đàn cho nàng nghe, nàng khẳng định chính là đàn gảy tai trâu rồi, vô luận như thế nào nàng cũng nghe không hiểu!

“Đợi chút, tại sao vừa mới vào cung lại muốn đem chúng ta tách riêng mang đi? Ta thích cùng các nàng ở chung một chỗ... Này -” Lạc Dã Nhạn nhìn ba nữ nhân bị mang đi, khẩn trương vẫn kêu to.

Nàng lo lắng cực kỳ - dĩ nhiên không chỉ là nàng thích cùng các nàng ấy ở chung một chỗ, còn có các nàng cùng nam nhân của họ tình cảm tốt như vậy, ngộ nhỡ hoàng thượng biết sẽ rất tức giận, mang các nàng ấy cùng bọn họ đi chém, vậy... Đó không phải là thật đáng tiếc sao? Vô duyên vô cớ giết chết nhiều tuấn nam mỹ nữ như vậy... Không không không, không được á!

“Phó cô nương xin đi theo chúng ta.” Cung nữ hầu hạ nàng cực kỳ ưu nhã nện bước chân, kéo nàng về phía trước không biết đi tới nơi nào.

“Nhưng mà...” Lạc Dã Nhạn gấp gáp nghĩ muốn tránh thoát, nhưng căn bản không giãy thoát được những nữ nhân đang kéo nàng đi.

“Phó cô nương xin mời đi theo chúng ta, để chúng ta tắm cho cô, sau đó phải nghiệm thân.” Cung nữ vẫn là vô cùng bình thản ung dung, một chút cũng không bị sự khẩn trương hề hề của Lạc Dã Nhạn quấy nhiễu.

“Các ngươi tắm cho ta?” Gọi không đúng tên nàng thì thôi đi, còn nói là phải giúp nàng tắm rửa? Nàng mới không cần người khác giúp nàng tắm rửa, nàng cũng có tay mà!

“Đúng vậy, Phó cô nương.”

“Này miễn đi.” Kỳ quái, những nữ nhân này tại sao có thể cầm lấy tay nàng, làm cho nàng vô luận như thế nào đều giãy không thoát. “Ta nói với các ngươi, chuyện tắm rửa này tự ta làm là được rồi, không cần các ngươi giúp ta.”

Tắm rửa còn phải nhờ người khác giúp, điều này thật sự là quá kỳ quái rồi. Nàng cũng không phải là đại tiểu thư gì, nàng chỉ là cô gái nhỏ bình thường mà thôi a.

“Nô tài nhất định phải tắm rửa cho cô nương.” Các cung nữ không nói lời nào kéo Lạc Dã Nhạn đi thẳng, căn bản không tính toán thả nàng.

“Các ngươi rốt cuộc là thế nào? Tại sao ngang ngạnh như vậy? Các ngươi để cho ta tự mình tắm rửa không được sao?” Lạc Dã Nhạn thật sự nóng nảy.”Ta nhất định muốn tự mình tắm rửa... Buông ta ra!”

Mặc cho nàng khàn cả giọng rống lớn, cung nữ vẫn vững vàng kéo nàng, căn bản cũng không để cho nàng có đường trốn chạy.

Không thể động đậy Lạc Dã Nhạn cứ như vậy bị bắt đến hồ tắm bên cạnh. Nhìn thấy hồ tắm hơi nước mù mịt mà cả đời nàng chưa từng nhìn qua, đầu tiên là nàng sững sờ nhìn chòng chọc thật lâu, sau đó suy nghĩ đến tình cảnh bản thân, liền bắt đầu kêu la giãy giụa.

“Cũng chỉ là tắm rửa mà thôi, có cần thiết làm cho không chịu nổi như vậy sao?” Đột nhiên, một thanh âm lành lạnh trầm thấp mà dồi dào từ tính bay vào trong tai Lạc Dã Nhạn.

“A?” Cung nữ từ đầu đến cuối vô cùng ưu nhã, cùng với Lạc Dã Nhạn từ đầu tới đuôi đều liều chết giãy giụa đồng thời kinh ngạc quay đầu lại.

“Hoàng -” Thanh âm cung nữ sau khi nhìn thấy ánh mắt nam nhân chợt im bặt.

“Ngươi là ai? Không phải ngươi cũng tới giúp ta tắm rửa chứ?” Lạc Dã Nhạn mãnh liệt thể hiện tâm phòng bị.”Ta nói với ngươi, nữ nhân ta còn không để cho họ giúp ta tắm, huống chi là nam nhân! Ta nhất định sẽ không để cho ngươi giúp ta tắm rửa đấy!”

“Là thế này phải không?” Con ngươi Dận Lệ màu đen như mực tỏa sáng lấp lánh, cười như không cười nhìn chằm chằm vào ánh mắt kiên quyết của nàng.

“Nói nhảm, đương nhiên là như vậy!” Lạc Dã Nhạn đã bất chấp tất cả rồi, mở miệng ngăn cản tóc rối bời, đâu còn để ý đến hình tượng.

“Là thế này phải không?” Nhìn nàng kêu la ý cười yếu ớt bên môi Dận Lệ sâu hơn.”Các ngươi lui xuống trước đi. Ngược lại ta muốn xem, nàng muốn cự tuyệt ta giúp nàng tắm rửa thế nào... Còn nữa, nghiệm thân cũng do ta tự mình làm là được.”

“Vâng” cung nữ kính cẩn lễ phép lui xuống.

“Ngươi là ai? Tại sao họ nghe lời ngươi nói như vậy?” Bị cung nữ buông ra, bởi vì hiếu kỳ với thân phận của hắn mà Lạc Dã Nhạn tạm thời quên chuyện chạy trốn.

“Ta là ai rất quan trọng sao? Ngươi không cảm thấy trước hết ngươi nên lo lắng cho tình cảnh bây giờ của ngươi một chút sao?” Dận Lệ từng bước một đến gần về phía nàng, hai cánh tay duỗi ra phía trước, vòng chặt, nàng liền vững vàng, mạnh mẽ rơi vào trong ngực hắn.

“A?” Lạc Dã Nhạn chưa từng có dựa vào nam nhân gần như vậy, nam nữ rõ ràng khác nhau, như vậy làm cho nàng kinh ngạc thân thể lập tức cứng ngắc.

“Buông ta ra!” Nghĩ đến chừng mực giữa nam nữ, nàng lập tức muốn đem hắn đẩy ra.”Lúc nãy những cung nữ kia kéo ngươi, ngươi cũng đẩy không ra, ngươi cho rằng ngươi đẩy được ta ra sao?” Bên môi Dận Lệ hiện lên nụ cười hài hước, nhìn nàng phải làm như thế nào để lấy sức lực con kiến tới rung chuyển gốc cây đại thụ hắn.

“Đẩy không ra cũng muốn đẩy!” Lạc Dã Nhạn còn chưa buông tay nghĩ muốn đẩy hắn ra. Vậy mà coi như nàng đã mất sức của chín trâu hai hổ, hắn vẫn là không nhúc nhích, ôm nàng thật chặt vòng vào trong ngực.

“Vậy ngươi cứ tiếp tục đẩy, đẩy tới khi ngươi mệt mỏi, ta sẽ giúp ngươi tắm rửa, ngươi nói cứ như vậy được chứ?” Dận Lệ mặt mỉm cười để cho nàng tự động lựa chọn.

“Nói nhảm, dĩ nhiên không tốt, bởi vì ngươi căn bản cũng không buông ta ra!” Lạc Dã Nhạn đã hiểu hơi sức hai người cách xa, cũng biết nàng tiếp tục đẩy chẳng qua là đang làm việc ngu ngốc, liền quyết định thay đổi sách lược.”Ta đã nói với ngươi, ngươi mau buông ta ra, ta gánh vác sứ mạng rất quan trọng, không có rảnh cùng ngươi ở chỗ này làm bừa làm càn rỡ!”

Dận Lệ hơi nheo lại con mắt lợi hại.”À? Ngươi gánh vác sứ mạng rất quan trọng gì?”

“Nhìn ngươi nói một câu, cung nữ liền ngoan ngoãn lui xuống, ngươi phải là nhân vật lớn mới đúng, vậy tại sao ngươi không biết ta là ai đây?” Lạc Dã Nhạn cố gắng bày ra dáng vẻ.”Chẳng lẽ ngươi không biết ta là một trong Tứ đại mỹ nhân phải hầu hạ hoàng thượng sao?”

“Dĩ nhiên ta biết. Vậy thì thế nào?” Dận Lệ giống như là tám trăm năm trước đã biết này sự kiện, một chút cũng không thấy kinh ngạc.

“Vậy ngươi còn ôm ta như thế? Không sợ hoàng thượng thấy được, sẽ bị hoàng thượng chặt đầu? Ta chính là nữ nhân của hoàng thượng!” Lạc Dã Nhạn muốn lợi dụng bản tính sợ hãi hoàng thượng để cho hắn buông nàng ra.

Thử nghĩ, trên đời này có ai không sợ hoàng thượng?

Nàng tính kế đương nhiên là rất tốt, chỉ là nàng không biết, người đàn ông trước mắt nàng từ trước đến giờ không biết vị sợ hãi như thế nào, đừng nói đến sợ hãi nhân vật số một là hoàng thượng.

Bởi vì, hắn chính là hoàng thượng!

“À?” Dận Lệ gảy nhẹ lông mày anh tuấn.”Ngươi là nữ nhân của hoàng thượng? Nhưng mà ta nghe thấy ngươi một mực nói không phải Phó Ngọc Tinh, ngươi không muốn trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, không phải sao?”

Xem ra tin tức của hắn vẫn còn rất linh thông nha, thậm chí điều này cũng biết. “Thật sự ta không phải Phó Ngọc Tinh, chẳng qua dáng dấp ta đẹp như thế, hoàng thượng nhất định sẽ thích ta, cho nên ngươi chính là nhanh buông ta ra, miễn cho rước lấy phiền phức. Ta nghe nói qua, hoàng thượng muốn nữ nhân, là ai đều không cho đụng... Ngươi bây giờ nhanh một chút buông ta ra, ta sẽ không nói với hoàng thượng ngươi ôm ta chặt như vậy.” Lạc Dã Nhạn lấy tình để cảm động, muốn thuyết phục hắn.

“Nói như vậy, trong lòng ngươi rất muốn ở chung một chỗ với hoàng thượng, trở thành nữ nhân của hoàng thượng?” Bên môi Dận Lệ nổi lên ý cười kỳ lạ xấu xa.

“Đúng a!” Ở nơi này dĩ nhiên Lạc Dã Nhạn không thể nào lựa chọn đáp án bất lợi đối với mình, liền vội vàng gật đầu.

“Có thật không?” Dận Lệ híp con mắt hoàn mỹ. “Trong mắt của ta, dáng vẻ ngươi không giống muốn ở chung một chỗ với hoàng thượng.”

“Đương nhiên là thật.” Lạc Dã Nhạn gật đầu như bằm tỏi, chỉ muốn chứng minh với nam nhân trước mắt rằng nàng đối với hoàng thượng là trung thành không hai lòng.

“Chuyện này rất dễ xử lý.” Dận Lệ bên môi hiện ra mỉm cười như trút được gánh nặng.

“Ngươi còn không nhanh buông ra? Ta chính là nữ nhân của hoàng thượng nha!” Lạc Dã Nhạn thấy hắn vẫn không có buông nàng ra, vội vàng la ầm lên.

“Nữ nhân của hoàng thượng? Vậy thì ta càng không thể nào thả ngươi ra rồi.” Nụ cười nồng đậm hiện ra trong con mắt đen thẳm của Dận Lệ.

“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?” Lạc Dã Nhạn thật sự là chưa từng thấy qua nam nhân nói không thông giống hắn.

“Dĩ nhiên không phải. Ngươi đoán một chút.” Dận Lệ bình tĩnh mà đối với nàng lộ ra mỉm cười khích lệ.

“Ta điên rồi sao phải nghe lời ngươi nói đoán thứ này thứ kia? Ta mới không cần rõ ràng, ngươi nói cho ta biết vì sao nhanh lên.” Kiên nhẫn của Lạc Dã Nhạn đã sớm bởi vì nam nhân trước mắt không thể xuyên thủng mà không còn sót lại chút gì rồi.

“Tại sao?” Nụ cười bên môi càng lúc càng nồng đậm, Dận Lệ chậm chạp thả hơi ấm trên miệng, “Bởi vì, ta chính là hoàng thượng!”

Hắn? Hoàng thượng?

Nghe đáp án như thế, Lạc Dã Nhạn không dám tin trừng lớn mắt đẹp sóng sánh.”Hoàng thượng? Ngươi? Làm sao có thể?”

“Tại sao không thể nào?” Dận Lệ môi nở nụ cười, hỏi lại.

“Hoàng thượng làm sao là một tên háo sắc ôm người linh tinh!” Lạc Dã Nhạn tức giận trợn trừng mắt nhìn nam nhân trước mắt cười đến cực kỳ sung sướng vui vẻ. “Ta biết rõ ngươi căn bản không phải là hoàng thượng! Ngươi giả mạo hoàng thượng như vậy, nếu như bị biết, khẳng định bị lăng trì đến hài cốt không còn.”

“Thì ra là hoàng thượng ở trong lòng ngươi là người hai mặt sao? Sẽ không ôm loạn người, nhưng mà sẽ chém người lung tung?” Dận Lệ suy xét nói.

“Ta...” Lạc Dã Nhạn bị một câu nói của hắn kích thích không biết nên tiếp nhận cái gì mới tốt. “Dù sao ngươi không phải muốn giả mạo hoàng thượng, nhanh lên buông ta ra... Giả mạo hoàng thượng là sẽ không có kết quả tốt.”

“Nếu ta không phải hoàng thượng, ta thật đúng là lười phải giả mạo hoàng thượng.” Dận Lệ khẽ cười yếu ớt. “Vậy thì không cần giả mạo a! Ngươi làm gì thế không có việc gì muốn giả mạo hoàng thượng?” Lạc Dã Nhạn tựa như dạy dỗ nói.”Ngươi nên học ta một ít. Giống ta, không phải là Phó Ngọc Tinh, cũng rất nghiêm túc cùng mọi người nói ta là Lạc Dã Nhạn, không phải Phó Ngọc Tinh.”

“Bình thường, chỉ có thời điểm không muốn làm hoàng thượng, ta mới có thể giả mạo người khác. Chẳng qua ta thật không muốn giả mạo hoàng thượng.” Dận Lệ môi hiện lên nụ cười yếu ớt.”Chính mình là hoàng thượng lại muốn giả mạo hoàng thượng? Vậy phải giả mạo thế nào? Ngươi có thể chỉ giúp ta sao?”

“Sao ngươi lại kiên trì cho rằng ngươi là hoàng thượng như vậy? Giả mạo hoàng thượng là chuyện rất đắc ý sao?” Mặc dù dáng dấp hắn thật sự rất tuấn mỹ, vừa khí thế phi phàm, Lạc Dã Nhạn vẫn là giữ ấn tượng ban đầu kết luận hắn nhất định không phải hoàng thượng.

“Ta không biết, ta không có giả mạo... Nếu không đổi cho ngươi đảm đương, ngươi nói cho ta biết có được hay không, như thế nào?” Bên môi Dận Lệ nổi lên cười yếu ớt, có điểm quan trọng khác.

“Được! Ai sợ ai?” Lạc Dã Nhạn vào lúc này cùng hắn khiêng lên rồi.

“Đây chính là ngươi nói, không đổi ý?” Bên môi Dận Lệ hiện ra mỉm cười gian xảo đắc ý.

“Dĩ nhiên không đổi ý.” Lạc Dã Nhạn ngẩng đầu ưỡn ngực trả lời, một chút cũng không cảm thấy có gì phải sợ. Dù sao hoàng thượng chính hiệu cũng không biết chuyện gì xảy ra, đến lúc đó nàng sẽ giải thích với hoàng thượng là do nàng chỉ muốn chỉnh ác đồ trước mắt này thôi.

“Được lắm.” Dận Lệ khẽ buông nàng ra, vỗ tay một cái, một đám cung nữ cũng không biết từ nơi nào đi ra, đồng loạt xông lên.

“Đem long bào của trẫm mang tới đây, hầu hạ nàng mặc lên!” Dận Lệ hạ lệnh.

Lời của hắn, làm hiện ra chân tướng sự việc sao... Lạc Dã Nhạn hơi híp mắt, càng thêm khinh thường người ở trước mắt này rồi.

“Ngươi ngụy trang hoàng thượng có cần phải quá mức khoa trương hay không? Ngay cả diễn viên phụ đều có, hơn nữa còn có long bào? Ngươi thật không sợ bị hoàng thượng bắt đi chặt đầu sao?” Lạc Dã Nhạn giáo huấn hắn.

“Nếu ta giả làm hoàng thượng, vậy hiện taị hoàng thượng thật còn không bắt ta đi chặt đầu sao?” Dận Lệ trực tiếp lấy giọng điệu của nàng đáp trả.

“A?” Lạc Dã Nhạn bị những lời này của hắn phải bắt đầu sinh nghi. Hắn nói quả thật có đạo lý. Hoàng thượng thật làm sao có thể sẽ để hoàng thượng giả làm xằng làm bậy trong hoàng cung? Huống chi bây giờ hoàng thượng đúng là thánh chủ anh minh, làm sao có thể đần như vậy?

Lúc này, cung nữ đã mang long bào tới.

“Giúp nàng thay.” Dận Lệ ra lệnh.

Khí thế vừa rồi của Lạc Dã Nhạn đột nhiên vô ảnh biến mất. “Không cần, ta không muốn mặc! Này, ta không tuân thủ! Các ngươi có nghe hay không? Này...”

Nàng còn chưa có giãy giụa xong, cung nữ đã lợi hại phi phàm mà đem áo khoác ban đầu của nàng cởi ra, lại đem long bào trùm lên trên người nàng; trong phút chốc xác định nàng là một cô gái nhỏ nhắn động lòng người, bộ y phục thật sự là rộng quá mức, nói có bao nhiêu cười thì có bấy nhiêu buồn cười.

“Đi xuống trước đi.” Dận Lệ lại phân phó cung nữ lui ra.

Bên cạnh hồ tắm to như vậy lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ta muốn nhanh cởi long bào này ra.” Lạc Dã Nhạn tự mình lẩm bẩm, bắt đầu cởi long bào.

“Chậm đã.” Dận Lệ đưa tay ngăn lại động tác của nàng.

“Ta muốn cởi long bào ra á..., ngươi buông ta ra!” Lạc Dã Nhạn lần nữa đi trên con đường giãy giụa khó khăn.

“Ta sẽ không buông ngươi. Còn có...” Bên môi Dận Lệ lộ ra nụ cười tà ác tán tỉnh. “Có người nào nói cho ngươi biết kiện long bào này là muốn để cho ngươi động thủ cởi ra hay sao? Để cho ngươi mặc vào kiện long bào này, là bởi vì ta muốn tự tay cởi nó xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.