Quá Thời Hạn

Chương 2




Cố Bình An đem theo xách tay ra khỏi văn phòng. Quan Tiểu Bảo đã vui vẻ lên xe rời đi từ lâu giờ đây chỉ còn Cố Bình An đang đứng trước cửa lớn công ty, tựa như hòn vọng phu đang chờ Thẩm An Bình đến.

Hai tay ôm trước ngực, đầu cúi xuống nhìn mũi chân.Đôi giày cao gót màu hồng nhạt tôn thêm làn da trắng nõn, đôi chân lộ ra càng thêm xinh đẹp, vài phần dụ hoặc. Khí trời vào đầu thu,ăn mặc như vậy cô không tránh khỏi cảm thấy hơi lạnh. Hôm nay là thứ sáu, nếu không có gì thay đổi thì theo thường lệ Thẩm An Bình cũng sẽ đến rước cô cùng ra ngoài ăn cơm. Sáng nay lúc ra khỏi nhà, không biết cô nghĩ cái gì mà nhìn thế nào cũng thấy bản thân có phần không đúng, phải mất công trang điểm còn diện một bộ váy liền thân màu vàng nhạt rất nữ tính này. Cố Bình An trước giờ không phải là người thích chưng diện, nếu không muốn nói là cực kỳ đơn giản, bản thân ngoài nhờ thừa hưởng được mái tóc dài óng mượt của Cố gia ngoài ra không có gì đáng để kiêu ngạo cả. Nhưng có người từng nói với cô rằng cô sở hữu một đôi chân rất đẹp, đã là học sinh trung học mà khuôn mặt cứ như là một học sinh sơ trung ấy. Cô không mấy để ý lời khen tặng đó, nhưng có điều cô nhớ rất rõ chính là khi nghe người nói thế, Thẩm An Bình lại không khách khí buông một câu khinh thường :”Có gì mà đẹp? Cùng củ cải chẳng khác gì nhau, mà còn là loại vừa thô vừa ngắn, lại còn dám mặc váy?”

Chính vì những lời này của Thẩm An Bình, tự tin thiếu nữ trong cô bị thương tổn cho nên một thời gian dài sau đó cô không bao giờ mặc váy. Đến khi lên đại học, được tuyển vào đội cổ động viên trường, khi biễu diễn bắt buộc phải mặc váy, chính cô lúc đó không ngờ đôi chân dài của mình lại đổi được một tràng âm thanh tán thưởng nhiệt liệt. Cô phát giác chuyện này nên liền oán trách Thẩm An Bình: tại sao những gì anh cho là khó coi thì trong mắt người khác thì ngược lại đều rất đẹp cơ chứ a?

Trước cửa công ty gió mạnh, trời chạng vạng tối, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, Cố Bình An hai tay theo bản năng bất giác ôm chặt thân mình. Cô thoáng liếc qua đồng hồ, cách 10 phút mà Thẩm An Bình nói còn 1 phút nữa, chỉ cần nhịn thêm 1 phút nữa thôi.

Quả nhiên một phút sau, Thẩm An Bình đúng giờ xuất hiện. Trên người anh mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, chiếc quần tây được cắt may tỉ mỉ, thể hiện phong cách thư thái an nhàn cùng bộ váy mà Cố Bình An đang mặc trên người hai người giống như là một cặp tình nhân. Cổ tay áo xoắn cao tới khủy tay, nếu là nam nhân khác ăn mặc như thế Cố Bình An sẽ thấy rất bình thường, nhưng Thẩm An Bình thì lại khác: tên này từ nhỏ đến lớn khôi ngô, tuấn tú, mắt sáng mày kiếm, không nghiêm nhưng lại làm cho người cảm giác sợ hãi, nụ cười pha chút thâm hiểm, nhưng thập phần mê người. Anh không hề lưu tâm đến những kiểu tóc trào lưu hiện nay, chỉ cắt ngắn, lộ ra một đôi mắt sắc bén, mỗi khi nhìn đến ai đều làm họ có cảm giác như đang bị phóng điện. Môi anh rất mỏng, người ta nói đây là bờ môi của những kẻ bạc tình, quả là không sai mà.

Thẩm An Bình hơi tựa mình vào thân trên xe, một tay mở cửa cho cô. Cô ba bước đi thành hai bước tiến nhanh vào, không quên liếc anh một cái.

Thẩm An Bình lên xe, nhìn cô đang bị đông lạnh đến nhe răng trợn mắt, không khỏi cười khẽ:” Ai cho em ăn mặc thế này, thiệt đúng là quả báo mà!”

Cố Bình An trừng mắt nhìn anh, lại không biết phải nói gì thêm nên đành quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh nữa.

Anh đột nhiên chồm đến gần,động tác không nhanh không chậm, ngón tay thon dài giúp cô cài dây an toàn. Giờ phút này khoảng cách hai người rất gần, hơi thở anh trong nháy mắt phủ lên toàn bộ giác quan của cô. Cô cảm thấy hai má mình nóng lên, sửng sốt làm cô thẹn quá hóa giận đẩy Thẩm An Bình ra :’Cái kiểu quyến rũ con gái này của anh đối với em mà nói là vô dụng, xong chưa sao còn không tránh ra!”

Khóe miệng Thẩm An Bình hơi động, hắn cười cực kỳ thoải mái, mà cái kiểu cười chết tiệt này lại làm cho người ta nhìn đến thập phần mê mẫn mà, cảm giác như từng cơn gió xuân đang thổi tới thấm vào cả ruột gan. Anh quay đầu khởi động xe, tay vững vàng cầm lái, mắt hướng thẳng phía trước.

“Lát nữa phải gặp một người” anh như không để ý hướng Cố Bình An giải thích chuyện sắp sửa phát sinh” Là của dì giới thiệu, mẹ anh lại ngại không dám từ chối”

Cố Bình An hiểu ra, lập tức cởi bỏ dây an toàn, lớn tiếng nói:”Dừng xe! Em mặc kệ! Em không đi!”

Thẩm An Bình như cũng dự đoán được phản ứng của cô, anh bình tĩnh cười rồi phun ra hai chữ:”Hiệp ước!”

Cố Bình An liền ũ rũ…

Tới điểm hẹn, dù đã từng giúp anh làm qua loại chuyện này, nhưng hôm nay Cố Bình An đột nhiên có chút hoảng sợ. Bởi vì trái ngược lời Thẩm An Bình, đây chẳng có gì giống những cuộc hẹn trước đây cả. Nhà hàng của khách sạn được trang trí rất sang trọng, tinh xảo, thế nhưng không cần hẹn trước mà đã có chỗ, còn chưa nói nơi đây nổi tiếng các món cay Tứ Xuyên không dễ kiếm. Cô cảm giác được, người con gái mà Thẩm dì giới thiệu lần này thật không phải người tầm thường, so với địa vị anh chắc cũng không kém bao nhiêu, cho nên lần này cô không dám mơ tưởng sẽ thành công giúp anh phá hỏng đoạn nhân duyên còn chưa bắt đầu này, dù biết rằng bản thân đương sự là Thẩm An Bình một mực từ chối.

Sau khi ngồi vào bàn, Cố Bình An càng thêm tin tưởng vào suy luận ban đầu của mình. Cô gái trước mắt, khuôn mặt luôn nở nụ cười, lộ hai cái đồng tiền nhìn qua làm người khác cảm thấy rất hòa nhã dễ gần, cô mặc bộ đồ màu hồng phấn, bên ngoài khoát nhẹ chiếc áo lông, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đong đưa theo từng động tác; giọng nói có hơi nhỏ, tuy có phần hơi nhạt nhẽo nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến ấn tượng của Cố Bình An dành cho cô.

Rõ ràng đã làm quen với loại việc này, nên khi Thẩm An Bình giới thiệu, cô rất tự nhiện hào phóng bắt tay trò chuyện.

Kỳ thật Cố Bình An cũng không nói cụ thể gì, chi giới thiệu:”Đây là Cố Bình An”, cũng không nói rõ quan hệ hai người, không giải thích cô vì sao lại xuất hiện ở đây, anh thậm chí cố tình tỏ vẻ phong độ đem thực đơn giao cho Cố Bình An, bá đạo bắt mọi người phải theo khẩu vị của cô.

Cố Bình An nhìn qua thực đơn một lượt, toàn là món ăn mình thích, suy nghĩ lại nếu như cô gái kia đã không có ý kiến thì cô cũng không cần giả vờ khách sáo nữa.

Nhưng đột nhiên vị tiểu thư trước mặt kia gọi người phục vụ đến, âm thanh nhỏ nhẹ như đang tán gẫu :”Cố tiểu thư đồ ăn ở đây rất ngon, có điều tôi rất kén ăn, hay là gọi thêm hai món, thế nào?”

Thẩm An Bình trước sau vẻ mặt vẫn nụ cười bình đạm như không để ý, Cố Bình An thấy vậy phóng ánh mắt tức giận nhìn anh.

Bữa cơn đang ăn được một nửa, cảm giác như chân mình bị ai đá, khỏi nghĩ cô cũng biết đó là ai, nhưng cô hiện tại rất thích tiểu thư đang ngồi trước mặt đây nên cứ mặc cho anh tiếp tục đá đều giả vờ như không nghe thấy.

Thẩm An Bình thấy cô không phản ứng, cố tình đưa một chén canh sang bên cô. Ngay lúc đến gần, cô nghe anh thấp giọng nói:”Hiệp ước”

Cố Bình An tức giận liếc anh, sau đó lập tức cúi đầu ra vẻ nhận lệnh. Ai biểu cô có việc cần nhờ vả chứ, đành phải cam chịu để cho anh áp bức thôi. Cô cầm lấy cái muỗng vờ như đang muốn ăn, đột nhiên xoay người che miệng, nôn khan một trận.

Thẩm An Bình rất phối hợp lập tức cầm một ly nước nhanh chóng đến trước mặt cô, lộ vẻ ân cần, lo lắng:”Không sao chứ? Thấy không thoải mái chỗ nào? Đã nói cứ nghỉ ngơi lại không chịu, cứ theo anh đến đây, bây giờ xảy ra chuyện, thật muốn làm cho anh đau lòng mà.”

Anh vừa nói xong, Cố Binh An cảm thấy giờ phút này cô không cần phải giả bộ, thật sự rất muốn ói mà. Khóe mắt vì nôn khan không ngừng mà cũng lấp lánh, ướt át nhìn Thẩm An Bình, như có thiên ngôn vạn ngữ đang nghẹn, lại không biết phải nói sao,chỉ ảm đạm cầm lấy khăn tay che miệng.

Một lúc sau, cô nghe Thẩm An Bình hít sâu một hơi, hướng người đối diện nói”Tiểu thư, tôi thật xin lỗi, thật ra tôi đã có bạn gái từ lâu nhưng vì cha mẹ không đồng ý.” Thẩm An Bình cố tình vòng tay ôm thật chặt Cố Bình An nói tiếp:”Tuy rằng hiện tại cha mẹ vẫn còn chưa chấp nhận cô ấy, nhưng chúng tôi đã quyết định đời này sẽ luôn cạnh nhau, không bao giờ phân ra.”

Tiểu thư đối diện vẻ mặt khó tin, không ngờ lại rơi vào cái tình trạng này, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, lát sau mới thấy nàng đôi mắt hơi ươn ướt nói:”Trước đây vẫn nghe người ta nói anh là một công tử ăn chơi, phong lưu, thì ra cũng chỉ là bề ngoài.” Trông cô rất là xúc động, nhưng giọng nói lại đầy nghĩa khí:”Vị tiểu thư này chắc là đang mang thai, yên tâm đi, dù sao cũng đã gạo nấu thành cơm chắc hẳn về sau sẽ không thành vấn đề nữa, anh nên đem cô ấy đi, để cô ấy an ổn sinh con xong thì sợ gì mà không thuyết phục đươc hai bác!”

Thẩm An Bình tỏ vẻ đã hiểu, gật gù đồng ý, nhưng mí mắt hơi nhíu lại như có chuyện gì muốn nói lại thôi:”Nhưng mà người lớn bên kia…..”

“Không thành vấn đề!” cô vỗ bàn sảng khoái:”Ccứ để đó cho tôi giải quyết”

“Cám ơn cô!” Thẩm An Bình này đúng là tên hồ ly giảo hoạt mà, chỉ hai ba câu đã gạt được người khác. Cố Bình An từ nãy giờ vẫn trầm mặc một bên không lên tiếng.

Giải quyết được cái đuôi, Thẩm An Bình thấy thật cao hứng, lập tức đồng ý tiếp nhận hơp đồng của công ty Cố An Bình , rồi lại mang theo Cố An Bình đến một nhà hàng khác đi ăn một bữa no nê.

Thật ra thức ăn nơi đó rất ngon, nhưng mỗi lần có chuyện gì vui anh đều cố ý đem cô đến đây ăn uống.

Nhưng khi nào thì quan hệ cô cùng Thẩm An Bình, lại tới mức lãng mạn như thế này chứ?.

Nhiều người cho rằng Thẩm An Bình với Cố Bình An là một cặp, thậm chí đôi khi chính cô cũng cảm thấy thế, cũng coi như có chút môn đăng hộ đối đi. Cô biết tình yêu thanh mai trúc mã không phải là không tồn tại, chị họ của cô đang sống tại thành phố B xa xôi kia là một ví dụ, tuy rằng cùng anh rễ đã từng cách xa một thời gian nhưng hiện tại họ xem ra rất hạnh phúc đi. Chuyện tình của anh rể cùng chị họ như một sự tích, không trách cô hâm mộ và sùng bái; thậm chí trước kia cô còn đem anh rể coi như là mẫu người tiêu chuẩn để chọn kết hôn.

Ý nghĩ luôn xa vời với thực tế, chuyện cô cùng Thẩm An Bình so với chuyện anh rể và chị họ thật không giống nhau. Không nói gì nhiều, chỉ nói chuyện tay chân có chạm qua vô số lần cô vẫn thấy không gì khác biệt, cảm giác anh chạm vào so với cô tự chạm vào chính mình không khác lắm. Cô nghĩ cho dù ở trước mặt anh mà cởi bỏ hết quần áo, anh cũng sẽ không có phản ứng. Đôi khi cô còn ác ý nghĩ rằng nếu có một ngày anh cùng cô này nọ, lúc đó cô không biết cảm giác lại nhàm chán đến cỡ nào đi.

Nhưng nói không thích Thẩm An Bình, cô lại có chút mịt mờ không hiểu mình đối với anh là cái loại tình cảm nào. Ví như khi nghe Thẩm An Bình đổi bạn gái, cô lại thấy thật uể oải, chán nản tự an ủi mình nói:”Chỉ là chuyện hàng tháng của đàn bà thôi đừng nên để ý quá”. Người tinh mắt nhìn sẽ nhận ra ý tứ trong đó, nhưng Thẩm An Bình lại cố tình không để ý , còn tỏ vẽ không hứng thú, thiệt làm cho cô tức chết mà.

Từ từ cô cũng không để ý, nhiều khi còn cùng bạn gái Thẩm An Bình qua lại vui vẻ.

Suy nghĩ một hồi, Cố Bình An dời mắt nhìn Thẩm An Bình. Giờ phú này anh đang chuyên tâm uống trà, cử chỉ hết sức nho nhã, một cái nhăn mày thôi cũng làm người khác chú ý. Từ khi theo anh ngồi xuống, chung quanh không biết có bao cô gái đang vụng trộm quan sát mỗi cử chỉ lớn nhỏ của anh, nhưng anh lại vờ như không để ý, thong thả ngồi nhấm nháp cá phê. Tay nâng cốc, môi chậm rãi hớp từng ngụm thưởng thức, mỗi một động tác đều liền mạch, lưu loát, trông rất đẹp mắt.

Cố Bình An khó hiểu hỏi:”Anh không thích đi xem mắt, cứ trực tiếp từ chối tại sao lại phải lôi em vào?”

Thẩm An Bình hơi nhíu mày, lơ đãng rồi trả lời:”Cư tuyệt con gái không phải là việc làm tốt đẹp của một người đàn ông”

“Hừ” Cố Bình An khinh thường:” Thôi đi, anh sợ mẹ anh chứ gì!”

Thẩm An Bình vẫn ung dung, hơi nhún nhún vai:”Em muốn nói vậy cũng được”. Nói xong, anh đổi đề tài:”Mẹ em nhờ anh chuyển lời cho em, nếu như lễ quốc khánh mà em không về nhà dì sẽ gọi tất cả mọi người trong nhà kéo đến công ty chỗ em làm, em hãy tự lo liệu”

Cố Bình An kinh hãi:” Chuyện xảy ra khi nào?”

“Hôm qua”

“Anh đúng là hỗn đán mà, tại sao lại không nói sớm chứ, lễ quốc khánh không phải là ngày mốt sao, em còn chưa chuẩn bị gì” Cố Bình An thở hổn hển, trừng mắt nhìn Thẩm An Bình quở trách.

Thẩm An Bình bộ dáng bình thản không sợ chết:”Anh cũng phải về, sẽ đi cùng với em, nên em không cần thiết chuẩn bị gì cả”

“Anh thì biết cái gì chứ! Em hiện đang giảm cân, sụt hẳn hai kí này, mẹ mà biết được còn không lột da lóc xương em sao?”

Thẩm An Bình nghe xong nhìn cô đánh giá, mắt dừng trước ngực cô, lắc đầu thở dài, vô cùng nghiêm túc nói:”Nhìn đi nhìn lại chỉ có một chỗ duy nhất là bị teo nhỏ thôi, thật là đáng thương mà!”

Cố Bình An theo tầm mắt biết là anh đang nhìn ngực mình bèn tức giận, cô ưỡn ngực thẳng lưng, bắt chước theo Quan Tiểu Bảo phản bác: “Em giống ba không được sao”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.