Phúc Hắc Cũng Phải Biết Cách

Chương 32




Cái gọi là dã ngoại sống còn chính là không hề có chút nhân đạo ném một nhóm người không có chút trang bị (vũ khí, quân trang) vào trong một vùng rừng núi hoang vu để trải nghiệm gian khổ đơn sơ nhất.

Diệp Vũ cảm thấy cô đã bị phim ảnh và truyền hình lừa rồi.

Nào là la bàn? Không có!

Nào là chỉ dẫn hành động? Không có.

Nào là bản đồ chỉ dẫn đường, vẫn không có!

Nào là lương khô một ngày một đêm, muốn sống yên ổn, tất cả đều không có!

ở nơi này dã ngoại sinh tồn, việc này chính xác là cố ý giết người!

Diệp Vũ tựa vào thân cây nhìn mấy chiếc xe quân dụng biến mất hồi lâu mới tìm lại được cảm xúc. Hằng năm vào những ngày như thế này cũng sẽ xuất hiện những tình huống ngoài dự đoán, nhưng so với năm nay, thật sự là không có chút tình người nào.

Huấn luyện viên đã nói, bọn họ phải tự mình tìm cách sống sót trong núi lớn trong vòng ba ngày hai đêm.

Trước khi đi, doanh trưởng còn đặc biệt không biết xấu hổ nói cho bọn họ biết, phạm vi xung quanh đây mấy dặm không có một thôn xóm nào, khiến cho bọn họ đừng ôm hi vọng đến mức ảo tưởng.

“Chị, giờ là thế nào?”

Diệp Vũ liếc qua mặt Diệp Kiếm, ngồi thẳng, không chút tinh thần nói: « Không còn cách nào khác, chị chỉ biết nếu tiếp tục đợi ở đây chính là lãng phí thời gian, muốn ăn muốn uống chúng ta phải vào núi. »

Cũng may họ còn chưa bị ném vào trong sa mạc, rừng núi so với sa mạc quả thực là thiên đường so với địa ngục.

« Chúng ta không có la bàn, cứ liều lĩnh bất chấp tất cả đi vào núi, đến lúc bị lạc đường thì biết làm thế nào ? »

« Ngu ngốc, doanh trưởng nói chỉ cho chúng ta ở chỗ này ba ngày hai đêm, nói cách khác, đến lúc đó đã xảy ra chuyện gì cũng sẽ do bọn họ đảm nhiệm giải quyết. »

Diệp Phong mím môi một cái, ý tứ của chị hắn đã hiểu.

Còn có một vài người cũng đã hiểu ra trước.

Sống sót qua ba ngày hai đêm là bọn họ thắng !

« Tiểu Phong, có mang theo dao không ?” Diệp Vũ đặt tay lên vai em họ yêu, di chuyển người.

Diệp Phong lấy một con dao nhỏ ra đưa cho cô nhìn.

Diệp Vũ cười híp mắt, “Tốt, cái này không bị người ta lấy đi, đủ có thể giấu.”

Diệp Phong im lặng là vàng.

Diệp Vũ vung tay lên, dẫn đầu các em, “Đi thôi, chúng ta vào núi cắm trại đi, đây đúng là môi trường thiên nhiên trong lành không hề bị ô nhiễm.”

« Chị, có thể cắm trại để vui chơi sao ? » Điền Lôi vẫn rất ngây thơ như vậy.

« Chơi rất thích. » Diệp Vũ gật đầu, « Quả thật chính là chơi rất tốt. » Bọn họ chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào đã bị người ta vứt bỏ một cách độc ác. Là ai đã nghĩ ra chiêu không có chút tính người nào như vậy ?

« À, đúng rồi, không muốn vào trong núi cũng được, dù sao đói ba ngày cũng không chết người được, ở đây chờ người tới đón cũng như nhau. » Diệp Vũ rất có lương tâm đưa ra lời đề nghị cho những bạn chiến đấu đang ngu ngốc ngay tại chỗ.

Giang Chí Viễn ghé vào tai chị Cả nói nhỏ: « Chị căn bản không cần phải chăm sóc bọn họ, mặc kệ bọn họ. »

Giang Chí San trực tiếp đạp cậu em một cái, là hắn nói nhiều.

« Chị, trong núi có thỏ sao ? »

“Chắc là có.”

“Vậy chúng ta đi bắt thỏ rồi nướng ăn đi.”

“Quan sát tình hình một chút, có thể nướng thỏ cũng là một chủ ý rất tốt.”

Diệp Vũ kéo tay em gái nhỏ vừa cười nói vừa đi vào trong núi, dáng vẻ kia dường như quả thật đã chuẩn bị hành trang đầy đủ để ra ngoài chơi cắm trại vậy.

“Tiểu Phong, đến lúc đó em phụ trách làm thịt.”

“Được.” Diệp Phong đi sau cô, trước sau vẫn lạnh lùng như cũ.

Diệp Kiếm kéo bạn học tiểu Minh, ra vẻ anh trai đức hạnh, “Tiểu Minh, hai ta đi bắt tổ chim đi, đúng là niềm vui tuổi thơ, những năm này cũng bị thành phố làm cho hỏng mất rồi.”

Giang Chí San khoác cánh tay Giang Dao, nói thì thầm nho nhỏ, “Điều đầu tiên phải làm là tìm một nơi có thể che gió che mưa, ngộ nhỡ trời đột nhiên có mưa và sấm chớp chúng ta sẽ rất thảm.”

“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại đi.” Mấy người cùng đồng thanh trách cứ.

Giang Chí San rất hối hận làm động tác kéo khóa miệng lại.

Giang Chí Lâm đạp cậu em nào đó một cái, “Thật là xui xẻo, anh lại phải đi chung với em.”

Giang Chí Viễn đá lại, “Nằm mơ, ai xui xẻo còn chưa biết, anh cho là em vui vẻ lắm.”

Những người còn lại, đa số đều đi vào núi, còn lại một vài người ở lại chờ.

Diệp Kiếm vừa vào trong núi liền như được về nhà, thấy tổ chim trên cây còn vui vẻ hơn so với gặp cha mẹ, “Có tổ chim, tiểu Minh, trên này.”

Vương Giai Minh đứng dưới tán cây nhìn ông anh bò lên như con khỉ, hai tay vòng trước ngực nói: “Em không tranh giành với anh, ổ thuộc về anh, trứng chim thuộc về em là được.”

“Phụt.” có người bị chọc cười.

Nhưng Diệp Kiếm trên cây không hề tức giận còn tỏ ra rất vui vẻ, hắn rất sảng khoái trả lời, “Được, dù gì em cũng gọi anh một tiếng anh, lúc này anh cần phải có chút độ lượng.”

Vận khí Diệp Kiếm không tệ, sau khi lấy được tổ chim có khoảng bảy, tám quả trứng chim, dĩ nhiên, kết quả đều thuộc về bạn học tiểu Minh.

Trên đường đi Diệp Vũ đều nhặt cành cây khô, thấy cỏ tranh khô cũng tiện tay nhặt lấy,

Giang Dao khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở, “Chẳng nhẽ chúng ta thật sự có thể đánh lửa (dùng hai thanh gỗ đánh mạnh vào nhau để tạo lửa) à chị?”

“Được, thầy giáo dạy em không bảo là không có đồ bỏ đi à?”

“Chị, thật sự chị muốn đánh lửa sao?” Giang Chí San cũng cau mày.

Diệp Vũ ngẩng đầu lên nhìn mặt trời trên bầu trời, nheo nheo mắt, “Mặt trời đã lên trên đỉnh, chuẩn bị một chút, nhanh chóng tìm nơi có nguồn nước. Không có đồ ăn có thể tìm, không có nước uống liền tiêu đời.”

Diệp Phong nói: “Em đảm nhiệm.”

“Vốn là để em đảm nhiệm.”

Đi không bao lâu rốt cuộc cũng nghe được tiếng nước chảy, dòng suối không lớn nhưng trong suốt.

Diệp Vũ chọn một tảng đá giữa nắng làm điểm dừng chân, bắt đầu chất củi thành đống.

Giang Dao nói với em gái nhỏ: “Xem ra phải thay phiên đi nhặt củi rồi.”

Diệp Vũ lấy kính mắt trên mũi xuống, điều chỉnh tiêu cự.

Diệp Kiếm sáng mắt, “Sao em không nghĩ đến việc lợi dụng nguyên lí kính lúp nhỉ?”

“Em ngu ngốc chứ sao.” Diệp Vũ cũng không chừa cho em trai một chút mặt mũi.

“Không cần phải xem kính chiếu ảnh ở đây (trò chơi dân gian đặt ảnh phong cảnh dưới thấu kính, cho xem ảnh qua kính - trong phim đã từng thấy, chưa từng thử chơi hì hì), đi với tiểu Minh đến chỗ dòng suối, may mắn có thể bắt được cá, đưa lên đây chị nướng cho.”

“Không cần, nếu bắt được cá, tự em sẽ nướng, khó khăn lắm mới có thể được nấu cơm dã ngoại một lần.” Diệp Kiếm không cảm động chút nào.

“thôi dẹp đi, có ai muốn phục vụ em.”

Nghỉ hè chính là lúc sản vật trong núi vô cùng phong phú, mà mấy đứa nhà Diệp gia cũng không giống như đám người từ nhỏ đã được rèn luyện như mình đồng da sắt, cho nên bọn họ vẫn thích ăn trái cây nhất, bảo người đi hái.

Nhiều người sức mạnh, lúc trời dần tối, kết quả thu hoạch quả dại không ít.

Diệp Vũ rất thần kỳ kiếm được con thỏ hoang.

Theo như lời Nhị đại nào đó có mặt tại hiện trường thuật lại, đúng là khiến người ta không dám tin.

Cô gái cột tóc, đi một vài vòng, lấy mấy viên đá quả nhiên là ném tới chỗ con thỏ - cô cứ như nhân vật bước ra từ trong truyện võ hiệp? Nhất định là thế đúng không?

Nhị đại nào đó lặng lẽ hỏi Diệp Kiếm, “Chị anh kết hôn chưa?”

“Đã thì sao?”

“Như vậy mà đã lấy chồng rồi sao?”

“Cậu phải công nhận bề ngoài chị tôi đúng là có tính lừa người.”

“…” không thể trông mặt mà bắt hình dong, lấy một bà vợ như vậy về nhà, trái tim ông chồng cũng phải rất cứng cỏi mới được, “Anh rể anh thật vĩ đại.”

“Ừ, vĩ đại.” Diệp Kiếm rất đồng ý với quan điểm này.

“Chị, chị không sao chứ?” Diệp Kiếm có chút lo lắng nhìn tới bóng người bé nhỏ đang ngồi bên bờ suối.

Diệp Kiếm khoát khoát tay, kìm nén trong lồng ngực, thật đúng là khổ muốn chết, cũng không phải bị trúng gió, sao lại cảm thấy buồn nôn như vậy?

Vừa liếc thấy em trai đang dọn dẹp chỗ máu thỏ, cảm giác buồn nôn càng ùa về, thật sự không nhịn được ọe một cái.

“Chị…”

“Chị…”

“Chị họ…”

Mấy người Diệp gia chạy tới đầu tiên.

“Không sao.” Diệp Vũ lấy tay che ngực cố gắng kìm nén cơn buồn nôn.

“Chị, tay.” Diệp Phong nói rất ngắn gọn.

Diệp Vũ phất tay một cái, “Trên người em mùi máu quá nồng, cách xa chị một chút.”

Diệp Phong cau mày.

Diệp Vũ trừng mắt nói: “Dù gì em cũng là người học y, đây chính là phản ứng thời kì đầu mang thai mà cũng không biết.”

“…”

“Phóng hỏa đốt rừng thôi.” Diệp Phong quả quyết đề nghị.

“Đầu óc không có bị hỏng chứ, đây là phạm pháp.”

“Tình hình bây giờ của chị không thể tiếp tục dã ngoại, thời kỳ đầu thai nhi rất quan trọng.” Diệp Phong có lý do của mình.

“Không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn khi ngửi mùi máu tươi thôi.”

“Em đi rửa sạch.”

“Ừ.”

Đêm cắm trại dã ngoại đầu tiên trôi qua vẫn rất yên lặng.

Như lời Diệp Vũ đoán, cô chỉ có phản ứng với mùi máu tươi, ngược lại ăn thịt không bị ảnh hưởng gì, coi như là trong cái rủi có cái may.

Tự nhiên lại trúng thưởng rồi!

Đáng tiếc, tin tức này không có cách nào để thông báo cho thiếu tá nào đó ở cách xa ngàn dặm.

Diệp Vũ ngồi trên tảng đá lớn, Điền Lôi gối lên chân cô đã ngủ say.

Ban đêm trong rừng núi cực kỳ yên tĩnh làm cho người ta không khỏi cảm thấy nhớ thương.

Vui mừng, cô là vui mừng, nhưng trong lòng cũng không nhịn được có cảm giác phiền muộn và chán nản.

Tay nhè nhẹ đặt lên bụng, đột nhiên có chút sợ hãi, lại cảm thấy có chút may mắn. Mấy ngày ở trại huấn luyện cô không thực hiện theo quy trình huấn luyện thông thường, rất tốt vẫn không ảnh hưởng đến thai khí.

Lúc này đứa bé có liên quan đến quân đội sao?

Diệp Vũ im lặng cười. Nếu như tương lai đứa bé này làm lính, chỉ sợ lão đầu sẽ giơ chân.

Người cha này của cô chính là quá bảo thủ với nghề nghiệp cảnh sát, chỉ là cũng vừa bảo thủ vừa đáng yêu.

Vương Giai Minh lén lén lút lút đi tới.

Diệp Vũ liếc mắt, “Phát hiện cái gì?”

Vương Giai Minh giơ ngón tay lên trước mặt chị họ, chỉ chỉ thứ ngụy trang trên mũ, dùng khẩu hình miệng nói: “Đường truyền cỡ nhỏ.”

Diệp Vũ cười, nhìn về phía huy hiệu trên mũ nói: “Thật đáng tiếc chị không thể tiếp tục tham gia lần huấn luyện dã ngoại sinh tồn này, chị cũng cần phải dưỡng thai.”

Đầu tiên là Vương Giai Minh sững sờ, sau đó bừng tỉnh.

Một bộ phận thầy giáo nào đó đang nhìn màn ảnh, mấy thủ trưởng hai mặt nhìn nhau.

“Nhanh chóng phái người đi đón, chắt ngoại của tôi.” Tiếu gia gia kích động.

“Chúc mừng lão thủ trưởng.”

“Vui chung vui chung.”

Lúc nửa đêm, Diệp Vũ thuận lợi trở về quân khu chỗ mấy thầy giáo.

An thai mới là nhiệm vụ nhất định phải tiến hành ngay bây giờ của cô, những thứ khác chỉ là mây bay.

Về phần huấn luyện dã ngoại sống còn vẫn chưa xong, dĩ nhiên là không thuộc phạm vi suy tính của cô rồi, hy vọng những người đó có thể thuận lợi gắng gượng qua thời gian còn lại.

Đêm khuya yên tĩnh lại không hề buồn ngủ.

Cuối cùng Diệp Vũ ngồi vào bàn đọc sách, mở xấp giấy viết thư ra, bắt đầu nghiêm túc viết thư.

Chỉ là viết xong, cái cô gửi đi cuối cùng cũng không phải là thư báo tin mừng như lúc đầu.

Diệp Vũ nghĩ, có lẽ chờ nào đó đồng chí thiếu tá trở về đột nhiên thấy cảnh cô bụng to sẽ có nét mặt vô cùng khó chịu.

Cô cảm thấy điều này có thể có.

Sau đó, Tiếu gia gia phối hợp với cháu dâu bắt đầu hành động.

Vì vậy chuyện nàng dâu có thai hoàn toàn giấu diếm đồng chí thiếu tá đang ở đơn vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.