Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 30: Tranh hơn thua




Editor: Mèomỡ

Đoàn Chính Trung ngồi trên giường, bắt đầu cởi giày, sau đó trả lời:“Ta nghe nói trước khi Cố gia mưu phản, là thông gia với Cầu gia.”

Cầu Mộ Quân hơi hơi có chút buồn bã, nói: “Sau đó thì từ hôn.”

Đoàn Chính Trung thản nhiên nói:“Vận khí Cầu gia thật tốt, vừa từ hôn, Cố gia mưu phản đã bị phát hiện.”

Cầu Mộ Quân không muốn nói về chuyện này, rất không muốn. Nàng cúi đầu không nói chuyện.

Đoàn Chính Trung buông giày trong tay, chậm rãi vươn tay, nắm cằm của nàng làm cho nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Tuy từ hôn, nhưng trong lòng Cầu đại tiểu thư ngươi vẫn còn nhớ đến phu quân đã chết kia sao?” Cả người hắn tản ra một loại hơi thở nguy hiểm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng tựa như ngay sau đó hắn sẽ bóp chết nàng.

Cầu Mộ Quân thở dốc, không khỏi có chút e ngại nhưng vẫn nghênh diện hắn, hợp lý hợp tình nói:“Ta nhớ rõ người thay đổi là ngươi, mấy ngày hôm trước ta đã suýt chết, ngươi không nhớ rõ sao?”

Lực trên tay Đoàn Chính Trung giảm dần, nắm mặt nàng tìm tòi nghiên cứu nhìn rất lâu, trên mặt không nhìn ra cảm xúc thay đổi, đột nhiên đá nàng lên trên giường.

Cầu Mộ Quân ngã xuống giường, cằm bị nhéo hồng hồng, nhìn hắn chậm rãi lui đến sát mép giường.

“Đừng làm chuyện khiến mình hối hận.” Đoàn Chính Trung cảnh cáo.

Cầu Mộ Quân tuy rằng tránh ở mép giường, cuộn thành một đống, lại vẫn lớn mật trả lời: “Ngươi sợ ta cho ngươi đội nón xanh sao? Như vậy chỉ sợ ngươi phải đuổi hết nam nhân trong quý phủ của ngươi thôi!”

“Hừ!” Đoàn Chính Trung hừ lạnh một tiếng, chậm rãi cởi thắt lưng, chống tay trên giường nhìn Cầu Mộ Quân nói:“Không cần, mà nếu cần, cứ một tháng ta lại cho người tới nghiệm thân ngươi một lần.”

“Ngươi!”

Cầu Mộ Quân tức đỏ mặt, hít sâu mấy hơi nói:“Ngươi nghiệm đi, nghiệm đi, ta thì không sao, chỉ cần phu -- quân ngươi cũng chịu đựng được là tốt rồi.”

Đoàn Chính Trung cười rộ lên quỷ dị lại nguy hiểm nhìn Cầu Mộ Quân, khiến nàng lập tức hối hận mình nói mà không nghĩ đến hậu quả.

Hắn đột nhiên vươn một tay túm lấy vạt áo của nàng, kéo nàng đến trước mặt, sau đó đặt một chân lên giường, quỳ gối trên giường, một tay ấn nàng, một tay cởi quần áo của nàng.

Lòng của nàng kịch liệt nhảy dựng lên, lại kìm chế để mặc hắn xé quần áo, trừng mắt nhìn hắn.

Đoàn Chính Trung lại đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng.

“A --” Cầu Mộ Quân sợ hãi, ngăn cổ tay hắn lại, vội vàng lùi ra phía sau.

Đoàn Chính Trung lại giữ chặt chân của nàng, nàng điên cuồng mà đánh trả, sau đó lập tức lùi vào góc khuất nhất, dùng chăn bao lấy mình, mở to mắt, sợ hãi nhìn hắn.

Đoàn Chính Trung đứng lên, nhìn nàng cười, sau đó bắt đầu chậm rãi cởi quần áo.

Sau khi cởi xong đai lưng hắn vung về phía sau, Cầu Mộ Quân sợ tới mức run lên, nhịn không được co rụt vào trong chăn.

Trơ mắt nhìn hắn cởi đai lưng, áo ngoài, quần áo trong, tim Cầu Mộ Quân như muốn ngừng đập, giây phút đó nàng vô cùng hối hận.

Nàng chế nhạo hắn, chế nhạo hắn là thái giám, chẳng có thê tử ai xử nữ chỉ trừ thê tử thái giám.

Thật ra nàng cũng không coi thường hắn, chỉ là dỗi mà thôi.

Hắn đã cứu nàng một lần, thế nên nàng đã quên hắn là loại người nào, hắn dung túng một hai lần không có nghĩa là nàng có thể không ngừng chọc giận hắn.

Sau tối nay, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng chẳng còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.