Phong Hoa Tuyết

Chương 22: Nhìn lại




Lời của nàng như là có tâm lại giống như vô tình, Triệu Uyển Như nhéo nhéo góc áo, gật đầu: "Ta sẽ suy nghĩ, đa tạ sư phụ."

Giản Khuynh Mặc gật đầu: "Một khi đã như vậy, phu nhân nghỉ ngơi trước đi, suy nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết, mấy ngày này ta đều ở đây."

Đi theo Giản Khuynh Mặc ra khỏi phòng, Mạc Tử Ngôn mơ hồ cảm thấy Giản Khuynh Mặc có chuyện muốn hỏi mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Sư phụ."

"Ân? Làm sao vậy?" Giản Khuynh Mặc quay đầu lại, gương mặt ôn hòa không có một tia u ám.

"Không có việc gì." Mạc Tử Ngôn lắc đầu, là mình đã đoán sai sao?

"Tử Ngôn."

"Có đồ nhi."

"Ngươi cũng đã lớn, suy nghĩ gì, muốn làm gì, tự trong lòng phải đều xác định rõ." Giản Khuynh Mặc khẽ xoa mặt nàng, môi đỏ mọng kiều. "Vi sư không thể cái gì cũng đều quản ngươi, cho nên, chuyện của ngươi, ta sẽ không hỏi đến. Bất quá, ngươi nên biết kiềm chế bản thân, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng đều phải xác định rõ, biết không?"

"Dạ, đồ nhi đã biết." Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, trong lòng hiểu rõ, thì ra nàng đã nhận ra mình đối với Triệu Uyển Như là đặc biệt quan tâm, lại không nói toạc ra, mà để mình tự định đoạt. Sư phụ đã không còn giống trước kia là một người lãnh khốc hà khắc, mà đã ôn hòa từ ái hơn. Trước đây nàng cũng khá giống Mạc Tử Ngôn của bây giờ, thậm chí âm ngoan và tàn nhẫn hơn.

Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng phải xác định rõ... Nhưng những điều nàng đã làm, là nên hay không nên.... Nàng còn có cơ hội bù lại không?

Vịnh Châu thành không thể so Thúy Vũ Sơn, kém yên tĩnh và thanh nhã hơn, lại khá ồn ào và sôi động. Hai đồ đệ đều ở dưới núi, trở về lại không có chuyện gì trọng yếu phải làm. Mấy đồ đệ mới thu đã có đại đồ đệ Cung Trường Nguyệt quản giáo, Giản Khuynh Mặc cũng không vội đi, mà lưu lại chỗ này chờ quyết định của Triệu Uyển Như.

Mạc Tử Ngôn tuyển trạch viện này không tệ, cách xa phố xá sầm uất, sẽ không quấy nhiễu nàng nghỉ ngơi. Trong hậu viên trồng vài cây thông đỏ, trong rất tuyệt, thân cây sừng sững, đổ trên mặt đất là bóng cây loang lổ. Dọc theo hai bên đường rải sỏi là những chậu đỗ quyên Mạc Tử Ngôn mới trồng. Hoa hồng hồng nở rộ tuyệt đẹp, cảnh đẹp ý vui.

Không khí buổi sáng sớm hòa trộn với hương hoa cỏ, hít một hơi sâu, cảm nhận một cỗ thơm ngát thanh thuần, Giản Khuynh Mặc híp mắt, chậm rãi tiêu sái đi dọc theo hành lang đến hậu viện. Vừa bước lên con đường rải sỏi nhỏ, liền nhìn thấy một con thỏ nhỏ phì phì từ trong bụi cây nhảy ra, tựa hồ là bị dược hương trên người nàng hấp dẫn, thoăn thoắt nhảy đến bên chân, lớn mật vươn đầu cắn giày nàng.

"Nơi này sao lại có thỏ con?" Giản Khuynh Mặc thầm thấy kỳ quái, tò mò ngồi xổm xuống bế thỏ con lên, tròn vo lại khá nặng, nàng xoa nắn hai lỗ tai nó hỏi: "Vật nhỏ, ngươi từ đâu đến đây?"

Thỏ con tự nhiên sẽ không trả lời, oa ở trong lòng nàng, dùng thân mình xù lông cọ qua lại, không có một chút sợ hãi.

Giản Khuynh Mặc ngẩng đầu tìm kiếm xung quanh, phát hiện một thân ảnh đơn bạc dưới tàng cây liễu bên bờ hồ.

Hôm nay lại là một ngày có thời tiết tốt. Mộ Dung Tuyết nhìn chăm chú những gợn sóng trên mặt hồ, xem đàn cá nô đùa bơi lội dưới những tán lục bình, trên khuôn mặt gầy gò xuất hiện chút ý cười mơ hồ.

Đây đã là ngày thứ mấy rồi? Bị giam lỏng ở trong này, rõ ràng không có tường cao, lại như có thể vây chặt nàng. Linh hồn bị trục xuất, tâm can bị khóa giữ, nàng đã không còn sức để giãy dụa.

Giương mắt nhìn bầu trời, đám mây tuyết trắng bồng bềnh nhẹ nhàng trôi, mặt trời từ những đám mây hiện ra, tỏa ra vầng sáng chói mắt. Nàng đứng phơi mình dưới ánh mặt trời, cố ý quên đi tâm sự nặng nề làm nàng không thở nổi, nhắm mắt lại cảm thụ vị trí của mặt trời.

Ánh mặt trời xuyên qua mí mắt chiếu rọi vào con ngươi, hình thành những đốm vàng trong ánh mắt, đây là trò mà nàng từng thích nhất. Nhưng nay cảnh còn người mất. Cái loại khoái hoạt đơn thuần này, nàng đã không còn cảm nhận được nữa rồi.

Không khí trộn lẫn hương hoa nồng đậm, tiếng chim hót thanh thúy líu lo truyền vào lỗ tai, còn có tiếng ong mật vỗ cánh, bay qua bên người, ở đậu lại trên những cánh hoa tỏa hương. Nàng không có nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ phía sau, chỉ toàn tâm toàn ý cảm nhận khoảng trời thần tiên của riêng nàng.

Giản Khuynh Mặc chiếu ánh mắt tìm tòi nhìn cô nương trước mặt, tuổi so với Mạc Tử Ngôn không sai biệt lắm, mái tóc đen mượt như lụa buông xõa trên vai, cằm như được gọt đẽo, cần cổ trắng nõn. Trên khuôn mặt còn mang chút nét trẻ con lại ẩn ẩn lộ ra vẻ cô đơn, như là đứa trẻ bị vứt bỏ toát ra hơi thở yếu ớt tịch mịch. Điều này làm cho nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tử Ngôn. Đứa trẻ kia, cũng từng lộ ra ánh mắt bất lực như thế, nay đã qua bảy năm, vẻ non nớt cùng khiếp nhược lúc trước đã sớm không còn. Năm tháng mài dũa tạo thành một cô nương trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, không có vui cười, cũng không có đau thương. Nàng không biết thay đổi như vậy đối với Tử Ngôn mà nói là tốt hay xấu nữa.

Ngưỡng lâu, cổ đã bắt đầu tê rần, Mộ Dung Tuyết mở mắt, chống đỡ thân cây bên cạnh, trước mắt là một mảnh trắng bóng, là bóng của mặt trời. Nàng nháy nháy mắt để thích ứng, đầu óc có chút choáng váng. Mặt hồ phía trước gợn sóng sáng nhấp nháy, những dải sáng như những con cá chép bạc, nhảy lên rồi phóng về phía nàng, làm cho nàng kìm lòng không đậu vươn tay ra.

"Cẩn thận!"

Trên lưng căng thẳng, một bàn tay chộp lấy nàng khỏi rơi xuống nước. Cảm giác thanh mát truyền đến chóp mũi, hơi thở mang theo mùi lá cây cọ xát. Thân mình bị kéo lại, rơi vào vòng tay mang theo hương hoa trộn lẫn mùi thảo dược, Mộ Dung Tuyết chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn nữ tử đang ôm mình vào lòng.

"Ngươi vừa thiếu chút nữa sẽ ngã xuống hồ. Sau này đừng ngắm mặt trời lâu như vậy." Trên mặt Giản Khuynh Mặc không lộ chút biểu tình, giúp nàng đứng vững. Mộ Dung Tuyết ổn định thân mình, lui về phía sau dựa vào thân cây, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."

Nữ tử này là ai? Sao lại ở chỗ này?

Trong lòng hai người đều mang theo nghi hoặc như vậy.

Giản Khuynh Mặc suy nghĩ một lúc, nhớ lại vị phu nhân bị hỏa thiêu hỏng mắt, cũng nhớ lại lời Mạc Tử Ngôn nói, trừ bỏ còn một nữ nhi, những người khác đều bị đại hỏa thiêu chết.

Đây là nữ nhi của Triệu Uyển Như sao?

Xem nàng sắc mặt tuy có một tia hồng nhuận, lại không có chút sinh khí, thân mình cũng đơn bạc như chỉ cần một gió thổi qua sẽ ngã mất, nhu nhược làm cho người ta thương tiếc.

"Ngươi tên là gì?"

"Ta họ Mộ Dung, tên một chữ Tuyết."

"Mộ Dung Tuyết sao? Tên thật đẹp."

Vi phong diêu đình thụ, tế tuyết hạ liêm khích (*). Người cũng như tên, tinh thuần thấu triệt. Mi phong lơ đãng rung động, Vịnh Châu này, tựa hồ còn có một nhà họ Mộ Dung......

Mộ Dung Tuyết rũ mi mắt, nhìn chằm chằm chân mình, đối với người xa lạ đột nhiên xuất hiện này, nàng có chút không biết làm sao.

"Con thỏ kia là của ngươi sao?"

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, trong mắt có tia mềm mại. "Nó là bằng hữu tốt nhất của ta."

Giản Khuynh Mặc hơi nhướng mày: "Bằng hữu? Không làm bằng hữu với con người, lại cùng vật nhỏ này? Không thể nói chuyện, cũng không an ủi ngươi được, chỉ để nó bên cạnh ngươi không cô đơn sao?"

"Con người rồi sẽ xấu đi, rồi sẽ làm tổn thương người khác. Còn động vật sẽ không, chúng nó vĩnh viễn đều đơn thuần vô hại, cho dù bị khi dễ cũng sẽ không mang thù, sẽ không oán giận. Vô cùng đơn giản, rất tốt." Mộ Dung Tuyết tìm trên bãi cỏ khối thịt cầu màu trắng, con ngươi trong suốt mang theo điểm lo lắng. "Chúng nó rất dễ hài lòng, cũng rất dễ thỏa mãn, chỉ cần được ăn thứ mình thích thì chúng cũng đủ vui vẻ."

"Nhìn ngươi giống như đang không vui." Giản Khuynh Mặc phỏng đoán, là vì trong nhà gặp tai họa bất ngờ mà khổ sở sao? Chỉ là một đứa trẻ mới lớn, mất đi phụ thân, mẫu thân lại bị hủy dung mạo, nghĩ đến cũng chịu không nổi. Nhưng ánh mắt này tựa hồ không chỉ là đau xót, mà như là đối hết thảy đều không còn hy vọng.

"Ngươi thích người nào không?" Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên mở miệng hỏi. "Ngươi có thể nói cho ta biết như thế nào là thích không?"

Giản Khuynh Mặc thực ngoài ý muốn. "Sao lại hỏi như vậy?"

"Ta chỉ là muốn biết."

"Chưa có ai nói cho ngươi sao?"

"Có, nương của ta từng nói, cha ta cũng đã nói qua, lúc đó ta nghĩ mình đã hiểu, nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy thực hoang mang." Giọng của Mộ Dung Tuyết đầy sự mờ mịt

"Thích là cái gì, thích một người là cái cảm giác gì? Muốn gặp nàng, muốn ôm nàng, muốn nàng luôn ở trong tầm mắt mình, như vậy là thích sao?"

Bờ môi mấp máy, Mộ Dung Tuyết nhớ kỹ câu nói kia, bỗng nhiên nhớ tới người từng ôm mình vào lòng, ngón tay trắng ngần ở trên lưng mình vẽ một vòng lại một vòng, giống như từng đợt từng đợt gợn sóng trong. Nhớ tới ánh mắt xinh đẹp của nàng khi gặp mặt lần đầu, nhớ tới khuôn mặt kiên nghị của nàng khi giương căng cung tên, nhớ tới nụ cười giảo hoạt của nàng khi thực hiện được gian kế, nhớ tới thanh âm bối rối của nàng khi nói lời kia, nhớ tới...... Những kỷ niệm tưởng chừng đã chôn sâu trong trí nhớ giờ này lại tràn ra, nàng nắm chặt vạt áo trước ngực, hít thở sâu, ngăn lại dòng suy nghĩ, khi nào thì nơi này mới có thể tĩnh lặng thực sự đây?

Giản Khuynh Mặc tựa hồ bị câu hỏi của người này làm cho lâm vào trầm tư, cũng không có chú ý tới dị thường của nàng.

Thích, cái gì là thích?

Sinh không thể cùng sinh, nhưng tử muốn được cùng tử, tương cứu trong lúc hoạn nạn, chết không thay lòng, kia đó là thích.

Trí nhớ phong bế đã lâu nay lại mở ra, một thân ảnh chậm rãi hiện ra, khuôn mặt tuy mơ hồ, nhưng nụ cười gợi lên trên khóe môi kia đã ghi tạc vào trong tim, làm cho nàng ngọt ngào, làm cho nàng đau đớn, làm cho nàng khoái hoạt, cũng làm cho nàng khổ sở.

Khóe miệng lơ đãng dẫn theo tia cười lạnh, thích, bao nhiêu người có thể chân chính có được? Lại có bao nhiêu người có thể thoát ra cái vòng vô vọng này? Nếu không phải hai bên tình nguyện, thì thích cỡ nào cũng là uổng phí. Rõ ràng trong lòng hiểu rõ, lại không chịu bỏ qua, ngày ngày đêm đêm tự thôi miên chính mình. Mãi đến khi nó thành sự thực......

"Ngươi có người thích sao?" Giản Khuynh Mặc khẽ mở mắt phượng, sóng mắt lưu chuyển. "Có sao?"

"Ta... Ta cũng không biết."

Mộ Dung Tuyết lộ ra nụ cười khổ, không muốn để người ta thấy mặt yếu ớt của mình, liền xoay người nhìn đàn cá trong hồ.

Giản Khuynh Mặc chăm chú nhìn Mộ Dung Tuyết. "Trang chủ Ngự Kiếm sơn trang hình như cũng mang họ Mộ Dung, ngươi và hắn có quan hệ gì không?"

"Mộ Dung trang chủ kia, là cha ta."

Giản Khuynh Mặc hiểu rõ, quả nhiên, như nàng suy đoán. Mạc Tử Ngôn cư nhiên dẫn theo hai người nguy hiểm như vậy trở về, không sợ có người tìm đến trả thù sao? Thật đúng là...... Kỳ quái.

Thời gian Ngự Kiếm sơn trang gặp họa diệt môn, đã gây ra một trận huyên náo trong giang hồ, ngay cả người ẩn cư trong núi là nàng đều nghe được tin tức. Nói là Ngự Kiếm sơn trang kia bị diệt, mười thanh tuyệt thế bảo kiếm trong trang đã không thấy bóng dáng. Có người đồn rằng, từng ở biên rừng Giang Châu gặp một nam tử, trong tay hắn là bảo kiếm phía trên có dấu ấn của Ngự Kiếm sơn trang. Thanh kiếm kia toàn thân hồng sắc, còn có những chi tiết nhỏ như vảy rắn, tên là Xích Lân.

Bảo kiếm này, bị đem vào giang hồ sao? Mộ Dung Tuyết biết không?

Giản Khuynh Mặc đoán, lập tức lại nghĩ, cho dù là đã biết thì lại có thể làm gì. Một cô nương nhu nhược, một vị phu nhân bị trọng thương, thì có thể làm cái gì? Trang chủ kia hiện giờ sống chết không rõ, phỏng chừng đã sớm mất mạng, chẳng bằng để mẹ con nàng xa rời phân tranh, tốt xấu vẫn là còn sống.

Giang hồ hiểm ác, thời khắc này còn sống, cũng chưa chắc có thể bảo toàn tính mệnh cho đến cuối cùng. Không có đúng hay sai, kẻ mạnh mới có tư cách nói chuyện. Nhưng hôm nay ngay cả Ngự Kiếm sơn trang uy danh một phương cũng gặp ám toán, kẻ đứng phía sau kia, thực lực cũng không nhỏ. Chẳng lẽ giang hồ lần này lại nổi lên một hồi tinh phong huyết vũ (mưa tanh gió máu) sao?

Thực ra có chút ý tứ.

"Ngươi là từ đâu tới đây?" Mộ Dung Tuyết nhớ tới nghi vấn của mình, nghiêng đầu nhìn nàng.

Giản Khuynh Mặc đi đến bên người nàng, nhìn chằm chằm lục bình trên mặt hồ. "Giản Khuynh Mặc. Mạc Tử Ngôn, là đồ nhi của ta."

Đầu ngón tay khẽ run, lại nghe được cái tên kia, trong lòng gợn sóng như trước làm cho người ta khổ sở. Hóa ra là sư phụ của nàng......

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Giọng của Mộ Dung Tuyết lại nhẹ đi vài phần. "Ta đã từng nghe nói về ngươi."

"Là Tử Ngôn nói cho ngươi?"

Mộ Dung Tuyết gật gật đầu. "Nàng nói mình từ nhỏ đã không còn mẫu thân, là sư phụ nuôi nàng lớn."

"Này nàng đều nói cho ngươi?" Giản Khuynh Mặc có chút kinh ngạc, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết. "Thật kỳ lạ, Tử Ngôn trước kia chưa từng nói chuyện của mình với người khác. Xem ra ngươi ở trong lòng nàng thực là đặc biệt."

Đầu quả tim run lên, lập tức co rút, đặc biệt? Nào có cái gì đặc biệt, có cũng chính là cừu hận. Bỗng nhiên nhớ tới lời của nàng khi ở sơn trang.

Ngươi, vẫn sẽ ở cạnh ta sao? Ngươi sẽ rời khỏi Ngự Kiếm sơn trang sao?

Có lẽ sẽ, bất quá, lúc ta đi, nhất định mang ngươi theo.

Là ngươi nói, không được đổi ý.

Ta biết, đây là hứa hẹn của ta. Về sau, cho dù ta rời khỏi Ngự Kiếm sơn trang, ta cũng sẽ mang ngươi đi.

Trải qua bao nhiêu khoái hoạt, hiện tại chỉ còn lại thống khổ. Rõ ràng đã dặn lòng đừng nghĩ nữa, nhưng kỷ niệm cứ thế không ngừng tuôn trào. Nàng từng ở trong mộng thấy những đàn bướm dập dờn vỗ cánh, đẹp đến nỗi làm người ta cảm thán. Nhưng mộng cũng chỉ có thể là mộng. Nàng từng đáp ứng dẫn mình đến Hồ Điệp cốc, chắc đã sớm quên đi.

Là mình đã cướp đi thời thơ ấu khoái hoạt của nàng, để nàng sống trong cô độc lâu đến vậy, mầm móng phẫn nộ bén rễ trong tim, sinh ra cành dài nhọn, rồi nở ra hoa của cừu hận. Oán hận của nàng tích góp từng chút từng chút, đến bây giờ thì hoàn toàn bạo phát.

Mạc Tử Ngôn, nàng là muốn giữ lại cho mình chút gì đó.

"Nàng...... có người thích sao?"

"Nàng?" Giản Khuynh Mặc hiểu được Mộ Dung Tuyết là nói đến Mạc Tử Ngôn, có chút buồn cười, tiểu cô nương này, tựa hồ là thoại lý hữu thoại (mỗi câu nói đều có hàm ý) đâu.

Không tự chủ được phải trả lời. "Trước kia nàng cùng Tư Sở luôn ở trên núi, ngày thường cũng chưa từng thấy nàng đặc biệt chiếu cố sư huynh đệ nào, hẳn là không có đi. Bất quá, từ sau khi nàng xuống núi thì ta không rõ. Ngươi còn có vấn đề gì sao, có thể hỏi hết, ta đều nói cho ngươi."

"Đã không còn." Mộ Dung Tuyết tránh khỏi tầm mắt của Giản Khuynh Mặc, hốc mắt thoáng phủ kín sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.