Phong Đao

Chương 63: Người tới




Thời điểm Sở Tích Vi tỉnh lại, đã là sáng sớm ba ngày sau.

Hắn ngủ đã lâu, toàn thân gân cốt vừa đau đớn lại vừa vô lực, trong đầu còn có chút mê mang, hai mắt nhìn lên một hồi, mới nhận ra chính là màn lụa màu vàng nhạt, chóp mũi còn ngửi được một cỗ dược hương như ẩn như hiện.

Sở Tích Vi giật mình, miễn cưỡng dùng sức nghĩ muốn ngồi dậy, không ngờ người lại bị một bàn tay chặn ngang. Hắn nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Diệp Phù Sinh đang ghé vào bên giường ngủ đến say sưa.

Xa cách mười năm, gặp lại cũng chỉ được hơn nửa tháng, Sở Tích Vi vẫn là lần thứ hai ngắm nhìn Diệp Phù Sinh tỉ mỉ như vậy. Hơn ba ngàn ngày đêm khiến hắn từ một tiểu thiếu niên đã trở thành đại nhân, lại không lưu nhiều dấu vết trên người Diệp Phù Sinh. Gương mặt chỉ thêm chút trầm ổn, tuy rằng vẫn phong lưu anh khí, lại không còn vẻ khinh cuồng tràn đầy trên mi mục như xưa.

Sở Tích Vi không cử động nữa, chỉ lẳng lặng mà ngắm y. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Diệp Phù Sinh, trong lòng càng thêm mềm nhũn, vốn dĩ là đầy mình hỏa khí đều bị cảm xúc ôn nhu bất chợt này xóa sạch.

Hắn nhớ tới lúc Tần Liễu Dung còn tại thế, Thẩm Vô Đoan mỗi ngày dậy sớm, đều nhất định trở về phòng trước khi nàng thức giấc, nhìn người nọ từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy, mỗi ngày ánh mắt đầu tiên đều dừng ở trên người mình.

Cái gọi là tương thủ, ngoại trừ đồng sinh cộng tử, chính là sớm chiều ở chung. Trước khi ngủ nhìn thấy người cuối cùng là ngươi. Tỉnh lại nhìn thấy người đầu tiên cũng là ngươi. Một mình ngươi, liền chiếm cứ vị trí tối mềm mại trong lòng ta, bảo ta phải đem ngươi từ bỏ, liền đau đến nửa điểm cũng không chịu nổi.

Thần sui quỷ khiến, Sở Tích Vi cẩn thận mà xê dịch thân thể, nghiêng đầu muốn chạm môi vào đôi mày cho dù đang trong giấc mộng cũng hơi hơi nhăn lại của Diệp Phù Sinh. Kết quả sắp sửa chạm vào, đột nhiên Diệp Phù Sinh lại mở mắt ra.

Sở Tích Vi: “…”

Hắn như tia chớp mà rụt trở về, động tác nhanh đến độ không giống kẻ bị trọng thương phải nằm trên giường, Diệp Phù Sinh còn chưa lấy lại tinh thần, vươn tay dụi dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “A Nghiêu, ngươi tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”

Sở Tích Vi bày ra bản mặt quan tài, nói: “Hoàn hảo.” (*)

[(*) nguyên bản “mộc kiểm”: vẻ mặt trơ ra không cảm xúc]

Diệp Phù Sinh ngáp một cái: “Ngươi vừa mới xích lại gần như vậy làm chi? Làm ta sợ nhảy dựng!”

Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, áp xuống hỏa khí đang cháy thành tinh ở trong ngực nhảy nhót, Sở Tích Vi quay mặt đi nhắm mắt làm ngơ: “Có tia sáng dừng ở trên mặt ngươi, khiến ta chói mắt.”

Diệp Phù Sinh chớp chớp mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng mặt trời đã mọc, nhưng ánh sáng chưa lấy gì là ấm áp, càng miễn bàn đến việc chói mắt.

Cảm thán một câu “Hài tử lớn lên học được vô nghĩa”, Diệp Phù Sinh tự nhận mình là người khoan dung hiểu chuyện, bỏ qua việc này, nghe thấy giọng hắn khàn khàn, liền xoay người đi rót một chén nước ấm.

Sở Tích Vi tiếp nhận uống xong, hỏi: “Lan Thường đâu?”

“Lăn lộn ba ngày hai đêm, mới vừa bị ta đánh ngất xỉu đem đi nghỉ ngơi rồi.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Diệp Phù Sinh liền đem sự tình sau khi hắn hôn mê chọn trọng điểm nói qua một lần, thả mồi: “Đêm hôm đó nàng mở ra gian phòng bên trái, ngươi đoán bên trong có cái gì?”

Thời điểm Sở Tích Vi còn bé bị y trêu ghẹo nhiều rồi, biết người này cố ý thừa nước đục thả câu, liền không hề mắc bẫy: “Thích nói thì nói, không thích thì thôi. Dù sao cũng không liên quan đến ta.”

Diệp Phù Sinh: “Ngươi thật không đáng yêu gì cả! Được rồi, ta cho ngươi biết, bên trong phòng là…”

Gian phòng đóng kín kia so với phòng ngủ bên này rộng hơn rất nhiều, nhưng bên trong không đặt đồ cổ tranh chữ, cũng không có vàng bạc châu báu, một chút cũng không hợp với vẻ cẩn mật nghiêm ngặt cửa đóng then cài bên ngoài.

Tần Lan Thường vừa mới tiến vào đã bị bụi trên khung cửa rơi xuống đầy mặt. Diệp Phù Sinh lấy ra hỏa tập thổi lửa châm lên, mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ tình hình trong phòng.

Chỉ là vừa thấy, Tần Lan Thường liền như bị sét đánh.

Đây là một gian từ đường, dùng màn trúc phân ra chính thất cùng thiên thất, bố trí đến trang nghiêm túc mục. Ở trên giá gỗ phía trước đặt dày đặc linh vị, liếc mắt nhìn qua sợ là có trên trăm cái. Lư hương trên án vẫn còn đầy tro tàn.

Tần Lan Thường đi bước một chậm rãi dịch qua, nương theo ánh lửa hôn ám, thấy rõ mỗi linh vị một cái tên, từng nét bút đều xác nhận cùng một người viết ra, không có địa vị bối phận cụ thể khi còn sinh thời, chỉ ghi mỗi tên họ, tựa hồ không phải là thân tộc của người thiết lập.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên linh vị đặt chính giữa. Linh vị kia nét bút cũng giống những cái khác, mặt trên khắc ba chữ: Tần Hạc Bạch.

Tần Lan Thường hai chân mềm nhũn, khuỵu gối quỳ xuống bồ đoàn, cung kính mà dập đầu ba cái, ngay cả bụi trên trán cũng không lau, xoay người đi vén lên màn trúc.

Diệp Phù Sinh đi phía sau lưng nàng, vẻ mặt nghiêm nghị hướng về phía giá sắp xếp linh vị thở dài hành lễ, sau đó mới theo đi qua. Phòng trong đồ vật bài trí càng thêm đơn giản, chỉ có một cây trường thương đặt trên giá.

Thương dài bảy thước, mũi nhọn tuy rằng phủ đầy bụi, nhưng không dấu nổi hàn quang. Dưới ngù thương màu đỏ, cán thương được khắc một con giao long quấn chín vòng xoay quanh, trông rất sống động.

Ánh lửa bập bùng chiếu rọi, giao long tựa như muốn mang theo trường thương bay lên, cùng với thanh âm thiên quân vạn mã leng keng gào thét, lại ẩn ẩn khí tức phong hỏa thiết huyết quanh quẩn không tiêu tan.

Mặc dù chưa từng thấy qua, Diệp Phù Sinh cùng Tần Lan Thường chỉ nhìn một cái đã nhận định đây chính là Tỏa Long thương.

Năm đó Tần gia cả nhà bị sưu trảm, chỉ có Tần Liễu Dung tránh được một kiếp. Nhưng nàng cũng chỉ là một thân thoát hiểm, làm cách nào mà mang đi di vật? Khắp thiên hạ đều cho rằng, Tỏa Long thương hoặc là bị vứt bỏ nơi hoang dã, hoặc là rõ ràng đã bị hủy.

Lại không ngờ rằng nó ở trong này, vẫn sánh vai cùng với linh vị chủ nhân như cũ, tựa như sinh tiền một tấc cũng không rời.

Tần Lan Thường nước mắt rơi như mưa. Nàng một bên khóc một bên vươn tay cầm lấy thương. Cây thương này rất nặng, nàng bỏ ra khí lực thật lớn mới cầm lên được, nói chi đến huy động tự nhiên. Chỉ là nàng không chịu thả ra, cũng không cho Diệp Phù Sinh giúp một tay, hai tay mang theo trường thương ra cửa, ở trong sân bắt đầu luyện ba mươi ba chiêu Tỏa Long thương thuật, cho dù cực kỳ mệt mỏi, cũng chống thương nghỉ ngơi trong chốc lát, lại tiếp tục luyện đi luyện lại.

Diệp Phù Sinh biết nàng trong lòng cực kỳ bi ai khó bình tâm, cũng không ngăn cản nàng. Chờ đến lúc xem ra Tần Lan Thường sắp đến cực hạn, mới ra tay đem nàng đánh bất tỉnh, mang về từ đường đặt nàng ghé vào trên bồ đoàn mà ngủ.

Nghe Diệp Phù Sinh nói xong, Sở Tích Vi nhíu nhíu mày, hỏi: “Đã ba ngày rồi, vẫn còn muốn chờ?”

“Chờ đi. Xem bộ dáng nha đầu kia tựa như rùa gặm quả cân, nhất định quyết tâm muốn chờ câu trả lời kia. Ngươi cho dù ép buộc nàng trở về, quay đầu nàng liền nghĩ biện pháp chạy trở lại, hà tất phải thế?” Diệp Phù Sinh ngáp một cái “Nàng còn chưa có tỉnh, ngươi đói không? Ta làm cơm cho ngươi ăn.”

Sở Tích Vi: “Năm đó ta nhớ rõ ngươi đã nói, đời này chỉ biết làm một món ‘Hỏa thiêu trù phòng’?”

Diệp Phù Sinh ngạc nhiên nói: “Ta gạt ngươi, ngươi cũng tin?”

Sở Tích Vi: “…”

Hắn lại muốn bóp chết tên hỗn đản này!

Diệp Phù Sinh ngày hôm qua đã ra khỏi nhà mua chút lương thực, lúc này liền vào phòng bếp lăn lộn một trận. Một lát sau y mang ra một chén cháo, trông cũng rất giống ngoài tiệm, bên trong còn để thịt cá cùng hành ngò xắt nhỏ, Sở Tích Vi nhìn xem hiếm thấy mà ngẩn ngơ.

Thấy Sở Tích Vi cầm lấy bát cháo nhìn trái nhìn phải, Diệp Phù Sinh liếc một cái xem thường: “Thích ăn thì ăn, ngươi không thích ta liền để lại cho nha đầu.”

Sở Tích Vi yên lặng mà uống một hơi. Cháo nấu đến vừa vặn, mặn nhạt đủ dùng, mùi vị quả thực không tệ.

Hắn đè xuống nhịp tim còn chưa ổn định, chợt nghe Diệp Phù Sinh mở miệng: “Lại nói tiếp, A Nghiêu ngươi cũng đã trưởng thành, khi nào thì ngươi tìm một cô nương tốt vì ngươi rửa tay làm canh chứ?”

Đường đường Bách Quỷ môn chủ, suýt nữa bị một hơi cháo sặc chết.

Diệp Phù Sinh đem phản ứng của hắn thu hết vào trong mắt, âm thầm thở dài trong lòng, cũng không tiếp tục tra vấn, liền thay đổi đề tài: “Đúng rồi, nha đầu nói ngươi có thương tích trong người còn dùng mãnh dược, liều mạng như vậy làm cái gì?”

Sở Tích Vi: “…”

Hắn một chữ cũng không đáp, gương mặt bình thản uống cháo, sau đó đem bát không đặt xuống, khoác thêm y phục xuống giường.

Kinh mạch vẫn còn ẩn ẩn làm đau, trái lại so với trước đã tốt hơn rất nhiều. Trên trán Sở Tích Vi ra một tầng mồ hôi, hắn đi thật chậm, để gân cốt suốt ba ngày không nhúc nhích có thể thích ứng. Diệp Phù Sinh chống má nhìn trong chốc lát, đứng dậy mở cửa ra, nói: “Căn phòng này quá nhỏ, ta cùng ngươi đi dạo trong sân đi.”

Sở Tích Vi nhìn y một cái, ân chuẩn.

Thoáng một cái đã đến buổi trưa. Tần Lan Thường rốt cục tỉnh giấc, trong đầu tỉnh táo lại, liền muốn đi xem tiểu thúc nhà mình. Kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy Sở Tích Vi cùng Diệp Phù Sinh ở trong sân tản bộ.

Nàng ngẩn người, vui mừng khôn xiết vội vàng chạy qua: “Tiểu thúc ngươi rốt cục tỉnh lại rồi!”

Sở Tích Vi vốn là nghẹn một bụng tức giận với nàng, sớm đã chuẩn bị thu thập nha đầu không biết trời cao đất rộng này. Hiện tại nhìn đến vẻ mặt mỏi mệt cùng đôi mắt quầng thâm của nàng, lập tức đem hỏa khí thu lại, không mặn không nhạt mà “Ân” một tiếng.

Tần Lan Thường nghe cái chữ này, như được đại xá, từ trong phòng lấy ra gối mềm phủ lên ghế đá, ân cần mà khuyên cả hai người bọn hắn ngồi xuống. Lại không biết moi móc từ nơi nào ra được một nhúm trà, pha một bình mang lên, rất có ý lập công chuộc tội.

Diệp Phù Sinh ngồi ở trên đệm, tay cầm chén trà nóng uống một hơi, cảm khái nói: “Tuy rằng có chút ngỗ nghịch, nhưng ta mà có tiểu khuê nữ như vậy, cũng phải đem nàng sủng tận trời.”

Sở Tích Vi: “…”

Hỗn đản này hôm nay đại khái đầu lưỡi chưa tỉnh ngủ, nói chuyện toàn là cái hay không nói, đi nói cái dở!

Cứ như vậy ăn không ngồi rồi, cũng phí thời gian nửa ngày. Chờ đến lúc Diệp Phù Sinh phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện đã là hoàng hôn.

Y đã thật lâu không có nhàn nhã như vậy, đặc biệt ở nơi tiểu viện nông thôn này, trải qua những ngày bình thản, cuộc đời xa lạ với những ngày không chết không ngừng, quả thực là trong mộng cũng khó mà nghĩ tới.

Y ôm chén trà đã lạnh, thần sắc có chút mờ mịt, Sở Tích Vi nhìn thoáng qua, đang muốn nói cái gì, ngoài cửa liền vang lên tiếng vó ngựa.

Thanh âm này kinh động ba người trong viện. Tần Lan Thường ba ngày nay luyện võ, chiêu thức không biết có tinh tiến ít nhiều gì, khí lực lại có chút lớn, cầm thương tiến lên mở cửa. Kết quả là một thư sinh bạch y phong trần phóng ngựa chạy vào.

Chính là Lục Minh Uyên.

Tần Lan Thường theo bản năng mà vươn tay chạm vào hắn, sờ soạng một tay đầy bụi. Nhìn lại thư sinh nguyên bản quần áo trắng tinh chỉnh tề đã bị rách mấy chỗ, phía trên mơ hồ có thể thấy vết máu, trong lòng liền rơi bịch một cái.

May mà thời gian này mấy nhà trong thôn đều đang nhóm lửa nấu cơm, hắn lại theo đường nhỏ đến đây, cũng không khiến người chú ý. Tần Lan Thường nhanh chóng đem ngựa dắt vào cột bên cạnh đại thụ, đóng cửa lại.

Sở Tích Vi trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Lục Minh Uyên thoạt nhìn thật sự chật vật, mặt xám mày tro, trên người rất nhiều vết thương, lớn nhỏ đều có. Máu khô khiến cho quần áo dán vào da thịt, nhưng hắn dường như không biết đau, nhìn có chút ngốc lăng, ánh mắt đảo từ gương mặt Sở Tích Vi sang Diệp Phù Sinh, cuối cùng đóng đinh mọc rễ trên người Tần Lan Thường.

Tần Lan Thường bị hắn nhìn khiến lông tơ dựng thẳng đứng, trong lòng có ý niệm gì đó nảy sinh, lại bàng hoàng đến căn bản nắm bắt không được.

Lục Minh Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Sư phụ ta đã qua đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.