Phồn Hoa Ánh Tình Không

Quyển 2 - Chương 1: Chân tướng không rõ (một)




Editer+beta: Nht Tiếu Vô Tâm

Ánh dương buổi sớm chậm rãi từ hướng tây chiếu tới.

Phiền Tế Cảnh cảm thấy ánh nắng phía tây sáng rực rỡ đang phủ lên phía sau lưng chính mình. Cảm nhận độ ấm dào dạt, lại làm cho hắn có loại cảm giác đau đớn tổn thương.

Hoa Hoài Tú thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, chỉ có hai mắt đăm đăm mà nhìn chằm chằm mặt đất, liền thiếu kiên nhẫn nói:”Ngươi tốt xấu cũng nói một câu đi chứ.”

“Biểu ca.”

Hoa Hoài Tú trái tim có chút căng thẳng, đôi mắt sáng lòe lòe mà nhìn hắn.

Phiền Tế Cảnh lúc nói chuyện chỉ có môi là động đậy, khuôn mặt cùng các bộ phận khác cứng ngắc như bàn thạch,”Ngươi đói bụng sao?”

Hoa Hoài Tú cái gì cũng không nói, trực tiếp ra cước đá lên bắp chân của hắn.

Phiền Tế Cảnh vẫn không nhúc nhích mà đỡ một cú.

Hoa Hoài Tú cau mày nói:”Như thế nào không tránh?”

Phiền Tế Cảnh chậm chạp quay đầu, một hồi lâu mới ủy khuất nói:”Chân đã tê rần.”

“….”

Oanh oanh liệt liệt thổ lộ cứ như vậy theo Phiền Tế Cảnh khập khiễng đi ra phòng khách tạm cáo mà chấm dứt.

Hoa Hoài Tú nguyên bản nghĩ muốn thừa dịp sắt còn nóng để tiếp tục hỏi tới, nhưng Phiền Tế Cảnh lại lấy cớ bụng rất đói, lừa gạt  trốn vào phòng bếp, sau đó đem cánh cửa khóa trái, mặc cho y gõ như thế nào cũng không được.

Mắt thấy mặt trời sắp đi xuống, đêm sắp tới, Hoa Hoài Tú rốt cục nổi giận, giơ cước hung hăng mà đá lên cánh cửa nói:”Ta cũng muốn ăn.”

Qua một lát, rốt cuộc truyền đến một tiếng ê a. Nhưng không phải từ cánh cửa, mà là từ cửa sổ.

Một tay bưng chén ở nơi cao lắc lắc.

Hoa Hoài Tú tức giận mà đi qua, ôm trụ tay hắn.

Phiền Tế Cảnh kinh hoảng mà nhìn y.

“Ta không bức ngươi.” Cho dù ráng màu đầy trời  tạo nên cảnh đẹp khi mặt trời lặn, dung mạo của y vẫn như cũ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa khi cười, lại do với màu của trời chiều đẹp hơn ba phần.”Chúng ta bây giờ thảo luận vấn đề án tử.”

Phiền Tế Cảnh ngưng mi, chốc lát ngẩng đầu nhìn Hoa Hoài Tú nói:”Biểu ca.”

“Uh?”Hoa Hoài Tú tận lực làm cho mình trông thật hòa ái dễ gần.

“Ngươi chớ có muốn gạt ta.”Phiền Tế Cảnh thở dài nói,”Ta sẽ không đi ra ngoài.”

Hắn vừa dứt lời, liền chứng kiến Hoa Hoài Tú chạy đến hai phiến cửa sổ lớn nhất, sau đó khom người nhảy vào.

Phiền Tế Cảnh:”…”

Hoa Hoài Tú cười tủm tỉm nói:”Bên trong nói cũng giống nhau.”

Phiền Tế Cảnh nói:”Ngươi vừa mới rồi nói tra án?”

Hoa Hoài Tú híp mắt đánh giá hắn không nói lời nào.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên nửa bên khuôn mặt hắn, cẩn thận mà tô vẽ trên mỗi tấc da, đồng tử đen nhánh lóe lên, điểm một chút kim quang, tràn ngập nóng bỏng chờ đợi.

Phiền Tế Cảnh cúi đầu, nhìn mũi chân chính mình nói:”Biểu ca, như vậy vốn là không đúng.”

Hoa Hoài Tú cũng không cảm thấy thất vọng. Hắn cũng không hy vọng một đầu gỗ đột nhiên lại có thể khai hoa,”Trên đời này cái gì gọi là đúng? Cái gì gọi là sai? Đối với cái sai ấy cũng là do người nhận định tạo ra, vậy tại sao lại không thể do người đến lật đổ?”

Phiền Tế Cảnh ngơ ngác mà ngẩng đầu, nhìn về phía Hoa Hoài Tú với ánh mắt mới mẻ, thật giống như mới lần đầu nhận thức người này.

“Làm sao vậy?”Hoa Hoài Tú cau mày.

Phiền Tế Cảnh nói: “Không nghĩ tới biểu ca trừ phá án ra lại còn có thể giảng đạo lý.”

“Ngươi xem đến bất quá vốn chỉ là một phần băng sơn.”Hoa Hoài Tú vừa nói vừa đưa hắn về lại chỗ cũ, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên,”Chờ một chút, cái gì gọi là không nghĩ tới?”

Phiền Tế Cảnh nói:”Nói ta biết đến bất quá chỉ là một phần băng sơn.”

Hoa Hoài Tú nghẹn họng.

“Biểu ca thật sự có đầu mối phá án rồi sao?”Phiền Tế Cảnh vội vàng nói quanh quẩn.

Nhưng Hoa Hoài Tú há có thể dễ dàng như vậy ngã ngựa ở thời khắc quan trọng?

Y cao thâm khó lường mà theo dõi hắn, muốn đem tầng cứng nhắc xấu hổ trên mặt Phiền Tế Cảnh lột xuống, xem một chút xem giấu ở phía sau thật sự là loại tâm tình gì.

“Biểu ca?”Phiền Tế Cảnh bất an mà hỏi thăm.

Hoa Hoài Tú chậm rãi thu liễm ánh mắt thăm dò, thản nhiên nói:”Việc này sau này bàn luận tiếp nhưng trước phải xử lý chuyện hậu sự của sư phụ ngươi đã.” Đối với y mà nói, phản ứng của Phiền Tế Cảnh đã làm cho y mừng rỡ. Y nguyên tưởng rằng lấy cá tính cổ hủ chất phác của Phiền Tế Cảnh, lúc biết tất nhiên sẽ miệng đầy lễ nghi đạo đức cự tuyệt y cả nghìn dặm. Nhưng kết quả là hắn từ chối cũng là từ chối rồi, nhưng là từ chối mập mờ không rõ, do dự không chắc. Chỉ cần không phải nghiêm tử đánh chết, hắn liền tự tin có thể xua tan mây đen để thấy khoảng trời không.

Phiền Tế Cảnh lén lút thở phào nhẹ nhõm nói:”Biểu ca thật sự biết hung thủ là ai?”

“Ta không biết hung thủ là ai, nhưng có người có lẽ sẽ biết.”

“Người nào?”

“Tam sư thúc của ngươi.”Hoa Hoài Tú nói,”Chưởng môn qua đời chuyện lớn như vậy cũng không lộ diện, phương diện này nhất định có nguyên nhân khác.”

Phiền Tế Cảnh cau mày nói:”Tam sư thúc bế quan đã lâu, có lẽ đã không còn nghĩ đến chuyện phàm tục nữa.”

“Đến tột cùng là không nghĩ hay không thể nghĩ, tổng thể phải gặp qua mới biết được.”Hoa Hoài Tú dừng một chút nói,”Không thể bỏ qua bất cứ một đầu mối nào.”

Phiền Tế Cảnh còn đang do dự, Hoa Hoài Tú đã giải quyết dứt khoát,”Chờ ta ăn xong phải đi gặp mặt hắn”

“Ách.”

“Được rồi, mặt đâu?”Hoa Hoài Tú tựa hồ bây giờ mới nhớ tới cái bát mì trắng nọ.

Phiền Tế Cảnh nhìn mì trên mặt đất không biết từ khi nào đã bị hắn không cẩn thận lộn một vòng, vẻ mặt xấu hổ.

Hoa Hoài Tú nói:”Quên đi, ta sẽ tìm thêm cái gì khác nữa để ăn.”

“Không có gì ăn đâu.”Phiền Tế Cảnh vừa nói, vừa sờ sờ cái bụng lồi lên sụt xuống,”Mới vừa rồi tại phòng bếp không có chuyện gì, ta nhân tiện đã ăn…”

Hoa Hoài Tú:”…”

Giữa hai lựa chọn để bụng đói cùng đi gặpTống Bách Lâm, Hoa Hoài Tú chọn cái trước, vì vậy chỉ có thể mang theo cái bụng đói đi đến Phi Long động nơi Biển Phong đang bế quan.

Phiền Tế Cảnh thấy y sắc mặt khó coi, không dám sủa bậy, im lặng không lên tiếng theo sát phía sau y.

Tới trước Phi Long động, Phiền Tế Cảnh nói:”Ta đi trước thông báo một tiếng.”

Hoa Hoài Tú đói đến nói cũng chẳng muốn nói, tùy tiện phất phất tay.

Phiền Tế Cảnh cẩn cẩn dực dực mà đi tới cái động khẩu, tiếng kêu nhỏ như tiếng gió:”Tam sư thúc.”

Hoa Hoài Tú cùng hắn cách nhau ba bốn thước, thấy hắn đôi môi trên dưới chuyển động, lại không nghe thấy có âm thanh nào phát ra, không nhịn được hỏi:”Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Ta đang thông báo.”Phiền Tế Cảnh thanh âm ép tới cực thấp

“Ngươi như vậy người nào nghe đến được?”Hoa Hoài Tú tức giận nói.

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn của một người nói:”Người nào?”

Phiền Tế Cảnh sửa sang lại quần áo, cung kính nói:”Môn hạ đệ tử chưởng môn Phiền Tế Cảnh cầu kiến Biển sư thúc.”

Bên trong nhất thời yên lặng.

Hoa Hoài Tú chống giữ trong được tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống.

Cái mông y vừa mới dính lên hòn đá, đã nghe Biển Phong trầm giọng nói:”Vào đi.”

Phiền Tế Cảnh lúc này mới nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra.

Hoa Hoài Tú đứng lên đi theo, vừa cất bước, lại nghe Biển Phong nói:”Những người khác trước ở ngoài cửa chờ.”

Phiền Tế Cảnh thấy Hoa Hoài Tú cau mày, lập tức cho y một cái ánh mắt trấn an đừng nháo.

Hoa Hoài Tú hừ lạnh một tiếng, tâm không cam tình không nguyện mà ngồi xuống.

Đi vào bên trong động, Phiền Tế Cảnh liền nghe thấy mùi đàn hương  thanh nhã thơm mát truyền tới, làm cho tâm nguyên bản lo sợ chậm rãi bình phục an ổn lại.

Biển Phong khoanh chân ngồi ở trên tháp đá trong động. Bởi vì lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà trở nên tái nhợt dị thường, đồng tử lộ ra sắc hổ phách thản nhiên.

“Tam sư thúc.”Cánh cửa chậm rãi khép lại, trong phòng còn lại ngọn đèn yếu ớt chống đỡ hắc ám xâm nhập.

Biển Phong chậm rãi mà nâng mắt lên,”Ngươi đã đến rồi.”

Phiền Tế Cảnh buông xuống con ngươi trong mắt nói:”Sư phụ đã qua đời.”

Biển Phong gật đầu nói:”Nhị sư thúc của ngươi đã nói cho ta biết rồi.”

“Đệ tử vốn không muốn quấy rầy sự thanh tĩnh của sư thúc, thầm nghĩ muốn mời sư thúc rời núi, chủ trì hậu sự của sư phụ.”

Biển Phong nói:”Có nhị sư thúc của ngươi rồi, cần ta quan tâm làm gì.”

Phiền Tế Cảnh im lặng.

“Các loại tin đồn sư phụ ngươi bị làm hại, năm sư đệ đã báo cho ta nghe.”Biển Phong khẩu khí dừng một chút, tựa hồ nói quá dài hao phí của hắn nhiều tinh lực lắm rồi, thế nê tốc độ nói chuyện càng thả chậm.”Cái án tử bây giờ giao cho ngươi điều tra.”

Phiền Tế Cảnh tất cung tất kính nói:”Đúng vậy.”

Biển Phong mắt nhìn ngọn đèn, thở dài nói:”Người chết như đèn tắt. Có một số viện chớ cố chấp quá.”

Phiền Tế Cảnh thân thể chấn động, há mồm giống như muốn phản bác, nhưng ánh mắt chạm đến thế giới trong cặp mắt màu hổ phách kia, lời nói lại bị cường ngạnh nuốt xuống, nhẹ giọng nói:”Đa tạ sư thúc dạy bảo.”

“Tha thứ được chỗ tha thứ” Biển Phong nói một câu thâm ý, nhẹ nhàng phất tay nói:”Ngươi đi đi”

Phiền Tế cảnh lại vừa cung kính vừa thi lễ, thụt lùi đi ra.

Hoa Hoài Tú thấy hắn đóng lại cánh cửa, cùng hắn đi ra năm sáu thước, mới hạ giọng hỏi:”Như thế nào?”

Phiền Tế Cảnh lắc đầu nói:”Sư thúc cũng không biết hung thủ là ai.”

Hoa Hoài Tú thất vọng nói:”Một điểm đầu mối cũng không có?”

“Sư thúc bế quan nhiều năm như vậy, chúng ta chớ để việc này làm kinh động phiền nhiễu tới lão nhân gia.”

Hoa Hoài Tú giờ phút này đã có chút đói đến không chịu nổi, cũng không cảm thấy trong bụng trống trơn khó chịu, tâm tư lại lần nữa sống lại đứng lên nói:”Nếu án tử không đầu mối, ngươi liền tranh thủ ngẫm tại chuyện của ngươi và ta?”

Phiền Tế Cảnh cả kinh, mặt cùng rặng mây hồng giống nhau, phát hồng từ cần cổ tràn lên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.