Phi Hồ

Chương 25




Một chiếc xe ngựa thoạt nhìn giản đơn mà thực chất tinh xảo đi đến trước Hiên Trạch quý phủ, đại môn bình thường vắng bóng người nay lại tụ hội đông đúc như đang nghênh đón ai kia.

Người đứng ở ngoài cửa nhìn thấy này chiếc xe ngựa trờ đến, tất cả đều lộ ra thần sắc mừng rỡ, “Đến đây đến đây, quay về rồi!”

“Đúng vậy tới rồi, mau, mau mở cửa ra, để cho xe ngựa đi vào!”

“Hảo, lập tức!” ——

Sau đó, Xuân Mãn khó hiểu hỏi người bên cạnh, “Hiên Trạch, hôm nay trong phủ có đại sự sao? Vì sao tất cả mọi người đứng ở ngoài cửa a?”

Nhìn Xuân Mãn, Hiên Trạch cười đến ý vị thâm trường, “Đúng vậy, có đại sự a, đại hỷ, đợi ngươi đi vào rồi sẽ hiểu!”

“Đại hỷ gì?” Xuân Mãn bị bộ dáng thần bí của Hiên Trạch khơi mào lòng hiếu kỳ, y nhịn không được vùi vào trong ngực hắn làm nũng.

Hiên Trạch chính là cười cười, nhẹ nhàng hôn hạ lên bờ mi của  Xuân Mãn, vẫn là vẻ mặt thần bí, “Chỉ cần ngươi vào phủ, ngươi chẳng phải sẽ biết sao, Mãn nhi.”

“Hiên Trạch!” Hắn đáp phi cũng như không, Xuân Mãn không thuận theo, thật muốn bức cung.

Người nào đó còn lại là quyết tâm không nói, còn hôn không ngừng, phá bỏ tư thái bức cung của y. Thật ra, Hiên Trạch cũng lường được, nếu Xuân Mãn biết nguyên nhân hôm nay trong phủ rộn ràng, e rằng sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy, nên hắn phải dời lực chú ý của y đi.

Mọi người đương nhiên vui vẻ rồi, hồ vương muốn kết hôn, đây là chuyện bọn họ đã cùng chờ với hắn hơn mấy trăm năm. Người kia đầu thai không có manh mối, mấy trăm năm qua, bọn họ vì tông chủ, truy tìm với hắn không mệt mỏi, không có ý định buông tha.

Trải qua bao nhiêu năm không đếm nổi, ngay lúc bọn họ tưởng chừng là vô vọng, thì lại nhận một phong thư ở thành Nam báo rằng đã thấy người.

Loại chuyện này chẳng có gì lạ, cơ hồ mỗi tháng đều phải đi rồi về hai lượt, kết quả lúc nào cũng đều làm cho bọn họ thất vọng. Tông chủ lúc nào cũng vừa hy vọng lại thê lương.

Nhưng phong thư đó thay đổi tất cả, đến Tông chủ cũng xác nhận. Trong phủ hai đêm liền đều thả đèn hoa rợp trời để mừng!

Tông chủ tìm hơn bảy trăm năm, bọn họ tìm hơn bốn trăm năm a!

Hơn một tháng sau, Hiên trạch lão gia hỏi cưới Vạn đại tiểu thư cho Vũ công tử.

Mới đầu bọn họ còn nghi hoặc đây là vì cái gì, sau đó nghe đến vật hồi môn phải là hạ nhân Vạn gia, bọn họ mới hiểu, đây là cách thông thường nhất để đưa Xuân Mãn thiếu gia vào phủ.

Chuyện hiếm thấy, hôn sự của đại công tử Hiên Trạch gia lại chỉ là chuyện nhỏ, tiếp đón hạ nhân Vạn gia mới là chuyện lớn!

Thật không ngờ tông chủ vĩ đại của bọn họ thế mà lại biến thành gà mẹ, từ quét tước phòng ốc đến bày biện trang trí, từng phân đều dụng tâm theo dõi sít sao.

Ai, người còn chưa tới. Bọn họ chỉ lo đến khi gặp người rồi, rơi một sợi tóc cũng có thể làm tông chủ nổi trận lôi đình.

Ngày tân nương tử đến Hiên Trạch gia, trong phủ trừ người biết Xuân Mãn thiếu gia sẽ đến đây, đại đa số người lại cảm thấy kì quặc về cỗ xe ngựa khoa trương kia!

Rất nhiều người tò mò Xuân Mãn thiếu gia là hạng người gì, đều rất muốn tận mắt nhìn y, muốn xem người để tông chủ khắc khoải đến thế là như thế nào.

Bọn họ biết Xuân Mãn thiếu gia là một người hay ngại ngùng, là một người thiện lương, là một người lễ nghĩa, là một người không màng thân phận cao thấp, là một người sẽ yêu tông chủ  ——

Xuân Mãn thiếu gia đến làm cho Hiên Trạch gia không còn trầm lặng như trước. Đến tông chủ như băng đá cũng dần ôn nhu. Làm mọi người đối với y thêm phần yêu mến.

Chính là không bao lâu sau, vị Xuân Mãn thiếu gia này đi cùng tông chủ vào thành chơi rồi mất tích!

Chuyện này so với ngày trước còn nghiêm trọng hơn!

Mọi người đều muốn tìm y về, bằng không, tất cả mọi người trong phủ đều sẽ biến thành băng nhân, bị tông chủ tỏa hàn khí đông chết.

Cũng may cũng may, Xuân Mãn thiếu gia sau khi mất tích đến ngày thứ ba cũng tìm được.

Chuyện khủng bố như vậy, sau này triệt để không được tái diễn.

Sau khi tìm được người, tông chủ trước khi đi đón còn cho bọn họ quãng thời gian nửa tháng chờ hắn quay lại, phải tức tốc chuẩn bị hôn sự.

Nói thật, nửa tháng để chuẩn bị một hôn lễ long trọng thật sự quá gấp, nhưng cho dù không có mệnh lệnh của tông chủ, bọn họ vẫn sẽ dốc sức làm hỉ yến! Cho dù thời gian chỉ có nửa tháng cũng phải chu toàn, ai bảo tông chủ của bọn họ là hồ vương chứ!

Sau đó trong nửa tháng này, Hiên Trạch phủ không có lấy một ngày an bình. Từ trên xuống dưới mọi người đều vội, bận rộn nhưng lại náo nhiệt vô cùng.

Dù sao cũng sẽ là lúc bọn họ được quang minh chính đại nhìn thấy người được tông chủ bảo hộ!

Bởi vậy toàn phủ đều hợp lực vào đại sảnh, không khí rộn rã, đèn treo pháo kết, người chật như nêm cũng không có gì lạ.

Xuân Mãn nhìn thấy một đám người đông như vậy, đã ngốc lặng, không ngờ quanh y hồ tinh nhiều như thế. Rồi sau đó, y biết rõ sự tình, trong đầu chỉ có một chữ – trốn!

Tất nhiên y không thể che mắt Bàng Nguyệt, Xuân Mãn thầm thở dài, nàng nói, “Xuân Mãn thiếu gia, sự tình đã đến mức này, ngươi nên ngoan ngoãn đi?”

Xuân Mãn lập tức đỏ bừng, “Mức mức gì?!”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bàng Nguyệt đột nhiên cười khoái trá, “Ngươi trên thực tế cũng đã là người của tông chủ, còn thẹn thùng chuyện này làm gì!”

“Ta, ta ta ——!” Xuân Mãn không thể phản bác, chỉ còn đỏ bừng mặt.

“Ta không phải thẹn thùng!” Cuối cùng, thẹn quá hóa giận, Xuân Mãn rống lên, “Ta đang tức giận Hiên Trạch quyết định chuyện lớn như vậy cũng không bàn với ta!”

“Vậy Xuân Mãn thiếu gia ngươi quyết định rời khỏi tông chủ, chuyện lớn như vậy sao ngươi không hỏi tông chủ?” Bàng Nguyệt thẳng thắn vạc lại.

Bởi vì lời của nàng, Xuân Mãn áy náy cúi đầu, “Thực xin lỗi, là ta tự ý làm các ngươi lo lắng.”

“Xuân Mãn thiếu gia, hôm nay là ngày vui của ngươi, không được khổ sở!” Bàng Nguyệt tươi cười, “Ta sở dĩ nói với ngươi như vậy, là muốn nói cho ngươi biết, không cần hoài nghi tông chủ, hắn chỉ yêu ngươi, cho nên—— ”

Xuân Mãn cắt lời nàng, ánh mắt nhìn nàng thẳng thắn, “Bàng Nguyệt, ta thừa nhận ta ngay từ đầu bởi vì đủ loại  nguyên nhân mà hoài nghi Hiên Trạch, nhưng ta đã thấy hắn đối xử với ta, biết bảy trăm năm qua của hắn! Bàng Nguyệt, ta cam đoan với ngươi, ta sẽ không làm cho hắn thống khổ thêm nữa!”

Nhìn vào ánh mắt kiên định của Xuân Mãn, Bàng Nguyệt nhịn không được nở nụ cười…

“Ai, các ngươi sao vậy? Không khí kì quái quá!” Linh Linh ôm hỉ phục vừa tiến vào liền tò mò hỏi.

Bàng Nguyệt không giận, nhìn nàng một cái, “Quái! Ta thấy ngươi mới là quái, chỉ lấy hỉ phục cũng đi lâu như vậy!”

Bàng Nguyệt làm Linh Linh phát giận, nhưng vì là hôm nay, nàng chỉ có thể trừng hai người, “Bàng Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao. Ta cũng muốn sớm quay lại. Chính bên ngoài Dung tuyết cư tụm năm tụm bảy, các nàng muốn vào giúp Xuân Mãn, nói là có kinh nghiệ, thật ra chỉ muốn tò mò xem người. Kính nhờ, ngươi có biết vượt qua các nàng khó khăn thế nào đâu!”

Sau khi nói xong  Linh Linh cầm hỷ phục đưa cho Bàng Nguyệt.

“Nguyên lai là như vậy a.” Bàng Nguyệt gật gật đầu, tiếp nhận quần áo đang chuẩn bị giúp Xuân Mãn mặc vào, lại phát hiện ——

“Xuân Mãn thiếu gia, ngươi không cần cứng ngắc như vậy, không mặc được a!” Bàng Nguyệt lại bất đắc dĩ thở dài.

Linh Linh thấy thế, nhịn không được chọt chọt Xuân Mãn, “Ai, Xuân Mãn thiếu gia thật sự rất mềm mà!”

Lời của nàng làm cho Bàng Nguyệt liên tục phất tay, “Phi phi phi, ngươi này nói cái gì a Linh Linh! Lời như thế không chỉ có hôm nay không thể nói, về sau cũng không thể nói, nếu tông chủ nghe được, ngươi chết không dễ chịu đâu!”

Biết mình nói sai, Linh Linh liến thoắng, “Thực xin lỗi, ta cũng chỉ là nhất thời nhanh miệng.”

“Nhanh miệng?! Ngươi uốn lưỡi nhiều vào, bằng không chết lúc nào không biết.” Bàng Nguyệt liếc nàng một cái, “Tốt lắm, không nói với ngươi. Nhanh giúp Xuân Mãn thiếu gia chải đầu, Tông chủ đang chờ ngoài sảnh!”

“Ác.” Biết thời gian không đợi, Linh Linh lập tức tới ngay hỗ trợ.

Chính là, người được chuẩn bị phải hợp tác mới đc.

“Xuân Mãn thiếu gia!” Lúc này thở dài chính là hai nàng.

Mà Xuân Mãn nhìn chằm chằm trước mặt  hỉ phục, vẫn là không định phối hợp.

“Xuân Mãn thiếu gia, ngươi rõ ràng coi như ngươi mặc hỉ phục đi gặp người nhà không được sao!” Bàng Nguyệt nói.

“Ta không có người nhà.” Nhiều đến làm người ta líu lưỡi.  ——

“Xuân Mãn thiếu gia, nếu ngươi sợ nhiều người. Có tông chủ ở bên cạnh ngươi, ngươi còn lo gì?”

Xuân Mãn hiểu Linh Linh, “Linh Linh, còn có Bàng Nguyệt, ta trước kia cùng Hiên Trạch không phải là quan hệ nam thiếp sao. Cho dù ta cùng Hiên Trạch là bởi vì yêu nhau mới cùng một chỗ, nhưng thân phận bất đồng, ta còn là nam —— các ngươi, còn có gia tộc các ngươi không phản đối sao?”

Nghe xong lời của y, Bàng Nguyệt cùng Linh Linh cũng hiểu được.

Y là lo cho tông chủ.

Các nàng nhìn nhau vui mừng, Bàng Nguyệt mở miệng, “Xuân Mãn thiếu gia, ngươi biết không? Chúng ta ngay từ đầu biến thành người là vì ngươi.”

Xuân Mãn có chút không hiểu nhìn nàng, “Hiên Trạch hắn không phải nói là bởi vì phải xây dựng lại tộc hồ sao?”

“Chuyện đó là phụ, tìm ngươi mới là chính.”

“Tìm ta?!” Xuân Mãn ngoài ý muốn trừng lớn mắt.

“Đúng vậy a, chỉ cần là người hơn ba trăm năm tuổi đều đã từng bị tông chủ phái đi tìm ngươi, những người khác là do tu luyện chưa tới. Bởi vì chúng ta tất cả đều lớn lên trong Hiên Trạch phủ. Từ hơn bốn trăm năm trước, tộc  nhân chúng ta cũng đã xem người tông chủ yêu là người trong tộc, là chủ tử của Hiên Trạch gia. Bất luận ngươi là nam hay là nữ, là giàu có hay bần hàn, trong mắt chúng ta, ngươi đều có tư cách trở thành bạn đời của tông chủ.”

“Đúng vậy!” Linh Linh không chịu nổi cũng nói vài câu, “Xuân Mãn thiếu gia, ngươi căn bản là không cần lo lắng cái gì, đợi ngươi đi ra ngoài, ngươi sẽ được tối thành tâm chúc phúc! Tam cô lục bà bên ngoài đều thật sự rất muốn trông thấy ngươi, chúc phúc cho ngươi, đáng tiếc tông chủ không cho, sợ ngươi cảm động phát khóc, không thể bái đường nổi.”

Bởi vì lời Linh Linh nói, Xuân Mãn đã muốn đỏ hốc mắt liền bật cười khúc khích.

Bàng Nguyệt thấy y như vậy, biết y sẽ không lại phản đối việc thay hỉ phục, lập tức ý bảo Linh Linh lại đây hỗ trợ.

Giúp y mặc xong, Linh Linh hỏi một câu nàng vẫn muốn hỏi, “Đúng rồi, Xuân Mãn thiếu gia, ngươi nghe tông chủ nói chúng ta không phải nhân loại, tất cả đều là hồ ly, ngươi chẳng lẽ không sợ sao?”

“Ân ——” Xuân Mãn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Ta lúc đầu nghĩ là Hiên Trạch hắn nói giỡn —— ”

“Bình thường.” Bàng Nguyệt thừa nhận. Ai có thể tưởng tượng mình ở với hồ ly qua ba tháng chứ, không sợ đến phát ngốc cũng hay —— bất quá cũng là do bọn nàng che giấu tốt.

“Biết Hiên Trạch không nói giỡn, ta thực khiếp sợ —— ”

“Phi thường bình thường.” Bàng Nguyệt gật đầu.

“Bất quá, không phải là sợ hãi. Lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, ta cảm thấy thật cảm động.” Chỉ vì y cứu một lần, lại đau khổ tìm y đủ bảy trăm năm. Không phải là loài người thì sao, nhân loại cũng không ai đối tốt với y như vậy.

“Này ——” Bàng Nguyệt ngẩng đầu cười Xuân Mãn, “Cũng thực bình thường, không ai không bị si tình của tông chủ làm cho cảm động.”

Xuân Mãn khẳng định, “Không chỉ có cảm động, còn có yêu.”

Xuân Mãn nói nhỏ, “Chính là, ta có thể làm bạn hắn bao lâu? Đợi ta già rồi chết đi, hắn có phải sẽ lại chờ đợi hay không.”

Nghĩ đến đây cái, y liền vì hắn đau lòng.

Mà nghe được y nói vậy, Bàng Nguyệt cùng Linh Linh không hẹn mà cùng lộ ra ánh mắt khó hiểu.

Linh Linh nhanh miệng nói ra nghi vấn, “Xuân Mãn thiếu gia, chẳng lẽ tông chủ còn chưa nói sao, hắn có cách cho ngươi có đồng dạng sinh mệnh cùng hắn.”

“Có sao?!” Xuân Mãn ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn nàng chằm chằm, “Vậy hắn vì cái gì không nói với ta?”

Linh Linh nhìn Bàng Nguyệt, Xuân Mãn cũng không khỏi nhìn về phía Bàng Nguyệt.

Mà Bàng Nguyệt suy nghĩ rồi mới lên tiếng, “Có thể, là tông chủ không muốn làm Xuân Mãn thiếu gia khó xử đi. Bởi vì, Xuân Mãn thiếu gia phải biến thành hồ. Huống hồ, sinh mệnh bị kéo dài hơn ngàn lần —— Xuân Mãn thiếu gia, ngươi cho rằng ngươi có thể chịu được không?”

Ngàn năm trẻ mãi không già cảnh vật không hay đổi?

Sau khi nói xong, Linh Linh cùng Bàng Nguyệt nhìn Xuân Mãn, mà y, lại cúi đầu trầm tư.

Hơn nửa tháng chuẩn bị chỉ vì một ngày, một ngày qua đi, cũng chỉ còn lại ký ức.

Cho dù từng vô số lần  dựa vào Hiên Trạch, nhìn trời đêm, nhưng lúc này y thật sự hạnh phúc.

Đêm, yên lặng.

Nhưng hai người trải qua một ngày đặc biệt trong lòng không bình tĩnh.

Bởi vì kích động, bởi vì cảm động, bởi vì hạnh phúc, bởi vì thỏa mãn.

Không biết đắm chìm trong cảnh vật bao lâu, Xuân Mãn lẳng lặng mở miệng, “Hiên Trạch, Đại tiểu thư nàng hiện tại thế nào?” Hắn nói với y Vạn gia bây giờ đã điêu tàn, lại trở thành khất cái. Vạn tiểu thư được cho phép quay về thăm nhà, cũng không sợ nàng bị đả kích sao?

“Đại tiểu thư?!” Hiên Trạch nhíu mi, “Trong phủ có người này sao? Ta chưa nghe nói qua.”

Hiên Trạch sở dĩ nói như vậy một là do Xuân Mãn đến bây giờ vẫn còn không đổi được cách xưng hô của hạ nhân, hai là hắn ghét nàng ta, nữ nhân đáng chết,, nếu không bởi vì Vũ yêu nàng —— nàng thật sự không thảm, hắn sẽ không tên là Hiên Trạch.

“Hiên Trạch!” Biết hắn đang giả ngây giả dại  Xuân Mãn có chút tức giận một quyền.

“Trong phủ không có ai là ‘ Đại tiểu thư ’!” Hiên Trạch tỏ vẻ vô tội.

Xuân Mãn liếc nhìn Hiên Trạch đang giả ngu, cũng chỉ có thể chiều ý hắn, “Thê tử của Vũ ca, nàng hiện tại thế nào, ngươi có biết không!”

“Nga, nguyên lai là nàng a!” Hiên Trạch làm bộ như giật mình, “Nàng không phải ở trong phủ thôi sao! Nàng cũng đã là thê tử của Vũ, nàng có thế nào nữa, ta cũng sẽ không làm gì nàng. Chẳng qua hôm nay ta sợ ngươi nhìn thấy nàng sẽ mất hứng, liền phân phó Vũ không để nàng đi ra mà thôi.”

“Như vậy sao. Vạn gia bị ngươi bức thành như vậy, nàng chẳng lẽ không đối với Hiên Trạch gia tâm tồn khúc mắc sao?”

“Tâm tồn khúc mắc?!” Hiên Trạch cảm thấy buồn cười, “Hiên Trạch gia không tâm tồn khúc mắc với gian tế như nàng thì thôi, nàng còn tâm tồn khúc mắc!”

Xuân Mãn ngoài ý muốn nhìn hắn, “Hiên Trạch, ngươi biết chuyện đó lúc nào?”

“Ngay từ đầu đã biết, Hiên Trạch gia không phải là nơi để ngoại nhân tự tại, chúng ta là thú, tính cảnh giác. Chẳng qua ta biết nàng rốt cuộc đang tìm cái gì cho nên vẫn tùy ý nàng thôi.” Lại không ngờ người đàn bà đó đưa Mãn nhi đến ‘ lưu tâm ’ phòng.

Cũng may Mãn nhi bởi vì chưa quen thuộc nơi này nên không thể đi xa, hắn mới có thể tìm được y, bằng không —— quên đi, dù sao hắn sẽ không để việc này tái diễn.

“Hiên Trạch, kỳ thật nàng cũng là người đáng thương, nàng còn phải nghĩ về gia phụ, ngươi sẽ không trách nàng chứ?”

Nhìn ánh mắt Xuân Mãn cầu xin, Hiên Trạch không thể nề hà, “Mãn nhi, nàng từng như vậy đối với ngươi, ngươi vì cái gì còn muốn nói giúp nàng?”

“Quá khứ đã qua, bây giờ là hiện tại, trước kia ta có điểm không thích nàng. Bây giờ ta hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả những gì ta từng mơ, vì sao ta lại còn phải so đo với nàng! Ngươi nói có đúng không!” Xuân Mãn mỉm cười.

Hiên Trạch cũng cười hôn y, “Hảo, nghe lời ngươi!”

“Nàng có biết thân phận thật của Vũ ca chưa?”

“Chưa, bất quá cũng sẽ nói cho nàng biết.” Tựa như hắn. Kỳ thật hắn không nên giấu diếm Mãn nhi. Người có tình, rồi sẽ hiểu nhau.

A, bất quá hiện tại cái gì cũng tốt, y đã nhớ lại chuyện trước kia.

Xuân Mãn tựa vào trên vai Hiên Trạch  , “Hy vọng đến lúc đó nàng có thể chấp nhận thân phận của Vũ ca.”

Hiên Trạch ôm lấy Xuân Mãn, thì thầm bên tai y, “Mãn nhi, thời gian không còn sớm, không bằng chúng ta —— ”

“Hiên Trạch, ta phải hỏi ngươi?” Xuân Mãn đột nhiên ngẩng đầu, mở to ánh mắt nhìn Hiên Trạch.

Hiên Trạch bất đắc thở dài, hắn phản kháng không được cái bộ dạng này của y!

“Được! Ngươi nói đi, là chuyện gì?” Mặc dù là tâm không cam lòng không muốn, nhưng vẫn phải vui vẻ trả lời.

“Hôm nay Đại tổng quản trộm nói với ta, ngươi lúc tìm được ta, đêm nào cũng lẻn vào Vạn gia? Vì cái gì ta không thấy ngươi?”

Hiên Trạch không kiềm lòng được mà hôn y, “Đương nhiên là thi điểm pháp thuật cho ngươi ngủ thật say. Bằng không ngươi tỉnh lại thấy có người ôm ngươi ngủ, ngươi sợ hãi mới là lạ!”

“A, hóa ra.” Xuân Mãn cười tủm tỉm địa gần sát hắn, “Trách không được lúc đó ta ngủ ngon như vậy, hơn nữa, lúc gặp ngươi ta cũng cảm thấy quen thuộc.”

“Đúng rồi, ta còn nghe nghĩa phụ nói ngươi lần đầu tiên thấy đã nhận ra ta, còn phi thường chắc chắn. Ngươi làm sao biết?”

Hiên Trạch ôm y, hồi tưởng, “Lúc ấy ta cũng  không hy vọng mấy, bởi vì thất vọng  đã nhiều. Khi ta cùng Minh Hàn ẩn thân tiến vào Vạn gia, không biết tại sao tim lại đập nhanh, cả người hồi hộp. Ngay tại giây phút thấy ngươi, cả người ta ngây dại.”

“Sau đó, ta cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Ta liều mạng tự nói với mình, không thể kích động, ngươi chính là người giống người mà thôi, lúc tìm ngươi cũng gặp nhiều người đồng dạng. Nhưng, đúng lúc này, ngươi đi đến trước mặt của ta, ta nghe được hương vị của ngươi —— lúc ấy ta chỉ muốn ôm lấy ngươi, nếu Minh Hàn không ngăn cản, ta có thể liền đem ngươi về Hiên Trạch phủ, căn bản là không suy nghĩ phản ứng của ngươi. Lúc sau ta vẫn ở bên cạnh ngươi, không thể rời đi. Chỉ có Minh Hàn mới còn đủ tỉnh táo để nghĩ cách giúp ta mang ngươi về.”

“Hiên Trạch, ngươi cũng đã xác định người đó là ta. Vậy sao lúc đó còn đến trong núi làm bão tuyết?”

“Cái gì người kia! Người kia chính là ngươi!” Xuân Mãn làm cho Hiên Trạch có chút tức giận  bóp mũi y.

“Được rồi được rồi, nói mau!” Bị nắm cái mũi,  Xuân Mãn đẩy ra thúc giục hắn.

“Sự thật ta vốn là không muốn làm như vậy. Nhưng ngay lúc các ngươi sắp đi qua chỗ kiếp trước ngươi đã chết, ta lại muốn thử xem, ngươi có còn nhớ gì hay không  —— ”

“A, nói sao cũng chỉ là ngươi muốn cân bằng khổ tâm mấy năm qua thôi!” Xuân Mãn mở to mắt nhìn hắn.

“Ân, ta lúc ấy có nghĩ như vậy sao?” Hiên Trạch thực “Còn thật sự”  nhớ lại.

“Ha, ngươi thật sự là!” Xuân Mãn có chút dở khóc dở cười đẩy hắn.

“Tốt lắm, vậy ngươi nói, ngươi hao hết khổ tâm như vậy rồi biết đến đáp án còn hài lòng không? Hiên Trạch đại nhân!” Xuân Mãn có chút uy hiếp nheo mắt. Ha, hắn chẳng qua muốn thử xem mình là có nhớ hắn, vậy mà nếu không có Xuân Phúc hẳn mình đã chết rồi!

Xuân Mãn nghĩ gì Hiên Trạch sao lại nhìn không ra, lập tức liên tục cầu xin tha thứ nói, “Sao lại không hài lòng! Ta thật sự là cầu còn không được. Mãn nhi, tha thứ ta lúc đó vì quá hưng phấn mà sơ suất đi?”

“Hừ!” Xuân Mãn vừa lòng câu trả lời của hắn, lại lùi về để hắn ôm.

Nhìn Xuân Mãn không giống như là tức giận, Hiên Trạch thật cẩn thận mở miệng, “Mãn nhi, đêm đã khuya, chúng ta nên —— ”

“Còn nữa a, Hiên Trạch ——!” Xuân Mãn lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hiên Trạch.

Còn nữa?! người nào đó lúc này quả thật khổ sở mà.

Xuân Mãn gian trá hôn lên cổ Hiên Trạch, nở nụ cười thật ngọt ngào, “Hiên Trạch a, ta là người không dễ nhìn —— đừng trừng ta, này là sự thật. Cho nên, lúc ta già đi nhất định rất khó xem. Tuy rằng ngươi chắc là không để ý, bất quá, ta không muốn để ngươi thấy ta là lão nhân. Trừ phi, ngươi và ta đều thành lão nhân, đến lúc đó, ai cũng sẽ không ngại ai xấu.”

“Mãn nhi!” Nghe y nói ý tại ngôn ngoại  Hiên Trạch có chút kích động mà ôm thật chặt y.”Ngươi thật sự không ngại biến thành hồ nhân?!”

Xuân Mãn cũng ôm lấy bờ vai của hắn, “Ta chỉ muốn cùng ngươi.”

“Mãn nhi!”

“Hiên Trạch?!” Có chút kinh hoảng nhìn Hiên Trạch, Xuân Mãn không rõ hắn như thế nào đột nhiên bế mình lên.

Cúi đầu hôn y, Hiên Trạch trầm thấp đáp, “Mãn nhi, xuân tiêu nhất khắc thiên kim, chúng ta không thể lãng phí!”

Xuân Mãn vừa nghe, mặt so với y phục còn muốn đỏ hơn.

Bất quá, y vẫn là rất hợp tác để Hiên Trạch bế đến giường.

Hiên Trạch cũng là một thân hồng y ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn y.

“Mãn nhi, còn nhớ rõ giấc mơ của ngươi ngày đó, chúng ta đã thề thế nào không?”

Xuân Mãn lấy tay vỗ về khuôn mặt của hắn, đáp lại hắn thâm tình, “Nhớ rõ.”

“Nói lại lần nữa xem.”

“Ta tin tưởng ngươi, vĩnh không đổi ý, nghĩa vô phản cố.”

“Lần này là sự thật sao? Thật sự không hề hoài nghi?”

“Ta thề.” Y kiên định nhìn hắn, giống như lời của y.

Hiên Trạch yên tâm, “Vậy là tốt rồi, không cần lại ly khai được không?”

“Ta đáp ứng ngươi.” Bởi vì hắn bất an, Xuân Mãn cũng đau lòng.

“Mãn nhi, cám ơn ngươi, nguyện ý chấp nhận ta.”

“Hiên Trạch!” hắn còn muốn dùng bộ dáng này làm y cảm động đến chết sao?

Hắn thành công, hắn làm y đau lòng đến mức, y sẽ không bao giờ để hắn phải lộ ra bộ mặt này nữa.

Trong lòng nghĩ như vậy, Xuân Mãn liền nhịn không được đứng dậy hôn môi hắn.

Y chủ động luôn làm hắn mất tự chủ, hiện tại Xuân Mãn làm như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho Hiên Trạch sớm đã nổi lên dục vọng.

Vì thế, hồng sa che ái tình, bọn họ động phòng hoa chúc chân chính bắt đầu.

Từ từ, còn một chút ——

“Hiên Trạch, chờ một chút!”

“Làm sao vậy, Mãn nhi.”

“Hiên Trạch, dù sao ta về sau cũng không giống phàm nhân mà chết đi dễ dàng nữa, ta nghĩ phải tìm sinh ý để làm?”

“——…”

“A! Hiên Trạch ngươi đang làm gì?!”

“Ta muốn cho ngươi mệt đến mức không bao giờ … có thể nghĩ chuyện làm sinh ý nữa!”

“A?!” …

Đêm nay, cũng đã không phải những đêm vừa qua.

Đêm nay làm người ta say mê.

Đêm nay không còn một chút thống khổ, chỉ có hạnh phúc, hạnh phúc làm người ta viên mãn.

Hoàn

———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.