Phế Tài Nghịch Thiên: Lính Đánh Thuê Cuồng Phi

Chương 67




Bách Lý Thần Hi tốn không ít thời gian và sức lực nhưng lại không có cách nào mở chiếc hộp màu đen đang cầm trong tay ra. Nàng giơ tay muốn chém xuống nhưng Ngự Thanh thấy không ổn nên vội vàng cản lại, hắn nói: "Phàm nhân, ngươi thử cho một giọt máu vào lỗ khóa xem. "

"Làm như vậy thì có ích lợi gì? Thật sự coi máu của ta là vạn năng à?" Bách Lý Thần Hi một bên hỏi lại, một bên nghe lời Ngự Thanh, thử may mắn, trực tiếp từ ngón trỏ nhỏ một giọt máu vào lỗ khoá.

Máu đỏ tươi nằm ở trên lỗ khoá chậm rãi hấp thu. Trong nháy mắt ở chỗ lỗ khóa đang hấp thu máu đã xảy ra kỳ tích. Bách Lý Thần Hi chật vật cả nửa ngày cũng không mở được khoá, liền như vậy có thể dễ dàng mà mở ra.

Mẹ kiếp!

Bách Lý Thần Hi trừng lớn đôi mắt, chửi thầm một tiếng, việc này cũng quá kỳ ảo, quá trêu người rồi phải không? Sớm biết rằng dễ dàng như vậy, nàng cần gì phải tiêu hao thời gian cùng chất xám của mình?

Ngự Thanh làm như không thấy bộ dạng buồn bực của Bách Lý Thần Hi, thúc giục nói "Mở ra nhìn xem."

Bach Lỳ Thần Hi giơ tay mở hộp ra, ánh sáng phát ra chính là một chuỗi dây xích châu liên bảy màu. Mỗi một quả nhìn qua rất là cổ xưa, không có một chút đặc biệt gì của thế giới ngầm cả.

Bách Lý Thần Hi cũng không e ngại, cầm lấy châu liên lên nhìn. Hồng, vàng, xanh, trắng, cam, đen, tím, bảy loại màu sắc khác nhau kết hợp thành một cái liên, nhìn qua không có gì đặc biệt, hình dáng trông rất bình thường nhưng trực giác nói cho nàng biết, đây không phải là liên châu bình thường.

"Đem dây xích cùng nhẫn mang hết lên đây." Ngự Thanh lại lần nữa nói.

Bách Lý Thần Hi đem châu liên bảy màu đi tới, một bên hỏi: "Ngự Thanh, chắc là ngươi biết đây là thứ gì đúng không?"

"Màu đỏ là châu Tị Hoả; màu cam là châu Tị Phong; màu trắng là châu Tị Thuỷ; màu vàng là châu Phong Lôi……" Ngự Thanh giải thích từng màu một, cuối cùng nói tiếp "Đem nhẫn cũng mang lên đây."

"Nhẫn xấu như vậy, có ích lợi gì chứ?” Bách Lý Thần Hi chỉ thích đơn giản, nhưng không phải cái gì cũng lọt vào mắt nàng.

Ngự Thanh hung hăng mà giật giật khóe miệng, trên trán treo đầy một loạt hắc tuyến, hắn nói "Cái này kêu là nhẫn không gian, nhưng nó không phải nhẫn không gian bình thường. Nó có thể cất chứa vạn vật trên thế gian, bao gồm cả sinh vật sống trên thần giới. Ngươi không phải muốn đem nơi này đều mang đi sao? Có nó ngươi đem không gian mang đi khắp nơi cũng được."

"Cái gì, ngươi làm sao biết ta muốn mang nơi này đi?" Bách Lý Thần Hi cầm lấy nhẫn, đem nó đùa nghịch ở hai lòng bàn tay. Bởi vì nhìn cảm thấy không giống như vậy nên không tránh khỏi nghi ngờ. Một chiếc nhẫn mà thôi, thật có thể cất chứa vạn vật?

Ngự Thanh nói "Ánh mắt cùng với hành động của ngươi đều nói cho ta, ngươi muốn đem những cuốn sách này mang theo."

Bách Lý Thần Hi "…"

Nàng thể hiện rõ ràng như vậy sao?

Bách Lý Thần Hi đem nhẫn đeo vào ngón trỏ tay trái, hỏi Ngự Thanh "Ta nên sử dụng như thế nào?"

Ngự Thanh nói: "Dùng tinh thần lực của ngươi, ngươi muốn đem thứ gì mang đi, vậy đem thứ đó bỏ vào là được."

Bách Lý Thần Hi im lặng bắt đầu dùng toàn bộ tinh lực của nàng, đem mấy thứ này vào bên trong chiếc nhẫn. Chính là, thử vài lần vẫn không được, nhịn không được liền hỏi “Có thấy cái gì đâu? Ta muốn đem chỗ sách đều mang đi, nhưng chúng một chút lay động cũng không có.”

Ngự Thanh suy nghĩ, nói: "Ngươi nhỏ một giọt máu vào trên mặt nhẫn thử xem."

Bách Lý Thần Hi làm theo lời như Ngự Thanh nói, ngưng lực nhỏ một giọt máu vào chiếc nhẫn.

Máu đỏ tươi tích tụ trên mặt nhẫn, chiếc nhẫn lập tức hấp thụ hoàn toàn. Cùng lúc đó một ánh sáng tím từ chiếc nhẫn loé lên, rất là bắt mắt. Ngay cả không gian bên trong chiếc nhẫn cũng nhiễm một mảnh tím nhàn nhạt.

Sau một chút, ánh sáng tím lập tức biến mất, Bách Lý Thần Hi rũ mắt nhìn thấy chiếc nhẫn hoàn toàn thay đổi bộ dáng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.