Ôm Một Cái Nha!

Chương 43




Trì Bối giật mình nhìn người xuất hiện ở cách đó không xa, có chút kinh ngạc.

Lý Tình Mỹ càng đến gần, cô đột nhiên chớp chớp mắt, điều đầu tiên nghĩ đến là chuyện của mình và Tần Việt có thể sắp bị mọi người biết rồi, điều thứ hai nghĩ đến là… biết thì biết, hình như cũng không có chuyện gì lớn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trong mấy giây đó, trong đầu cô xuất hiện không ít suy nghĩ.

“Trì Bối, ngẩn ra cái gì vậy?”

Lý Tình Mỹ đến gần, nghi hoặc nhìn cô chằm chằm.

Trì Bối hoàn hồn, kinh ngạc nhìn qua cô ấy: “Tình Mỹ, sao chị lại ở đây?”

Lý Tình Mỹ nhìn cô, giải thích: “Hôm nay bên này có hoạt động, cuối tuần cũng rảnh nên đến xem xem.”

Cô ấy tới cùng bạn, hôm nay sân khấu ở đây được một triển lãm anime thuê, bạn của cô ấy rất thích loại hình hoạt động này nên năn nỉ cô ấy đến đi dạo cùng.

Lý Tình Mỹ nghĩ cuối tuần công ty bọn họ cũng phải đến đây mở sự kiện nên đồng ý, còn tiện xem trước sân khấu một chút, đến cuối tuần đến đây nói không chừng sẽ tiện hơn một chút.

Chỉ là cô ấy không ngờ sẽ gặp được Trì Bối.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---



Trì Bối khẽ gật đầu, nói thầm một tiếng: “Chẳng trách.”

Chẳng trách vừa rồi lúc ở trong xe cô nhìn thấy khá nhiều người mặc váy cầu kì xinh đẹp, còn có không ít người đi đường mặc trang phục cosplay, nhìn thoáng qua Trì Bối nghĩ bọn họ có hoạt động, chỉ là không để ý hoạt động đó tổ chức ở đây.

Cô nhìn về phía Lý Tình Mỹ, có chút xấu hổ: “Bạn của chị đâu?”

“Ở bên kia.” Lý Tình Mỹ chỉ chỉ: “Bên đó ồn quá, chị ra ngoài hít thở, không ngờ còn gặp được em.”

Cô ấy mỉm cười nhìn về phía Trì Bối: “Không biết em cũng có hứng thú với cái này đấy.”

Trì Bối nghẹn lời, hơi hiện ra ý xin lỗi: “Em không phải đến đây xem hoạt động.”

Cô chọc chọc hai ngón tay vào nhau, có chút căng thẳng và ngại ngùng, Trì Bối ngước mắt nhìn về phía Lý Tình Mỹ, suy nghĩ một chút nói: “Em nói với chị một chuyện… chị đừng giận nhé.”

“Cái gì?” Lý Tình Mỹ nghi hoặc nhìn cô, dở khóc dở cười: “Chị giận cái gì chứ, em mau nói đi.”

Trì Bối “ừm” một tiếng, có chút khó mà mở miệng được: “Em không phải đến một mình.”

“Đoán ra rồi nhé.”

“Em đến cùng bạn trai.”

Lý Tình Mỹ sửng sốt một chút, chớp chớp mắt nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cho nên… hôm nay chị có thể nhìn thấy bạn trai em rồi?”

Trì Bối: “Ừm, có điều chị đừng quá…”

Hai chữ kinh ngạc còn chưa nói ra khỏi miệng, sau lưng đã truyền đến giọng nói quen thuộc: “Trì Bối.”

Trì Bối: “…”

Lý Tình Mỹ: “…”

Hai người quay đầu nhìn về phía người đàn ông lên tiếng kia, mắt của Lý Tình Mỹ trừng hết cả lên, nhìn Tần Việt đi về phía bên này.

Trì Bối ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, ngoại trừ có một chút ngại ngùng ra, còn lại đều khá bình thường.

Tần Việt đến gần mới phát hiện ra là người quen của công ty, ấn tượng của anh đối với nhân viên công ty mặc dù không quá sâu, nhưng người của bộ phận nghiên cứu anh đều biết, hơn nữa quan hệ của nhân viên nữ trước mắt này và Trì Bối cũng khá được, nên càng quen thuộc.

Anh nhìn Lý Tình Mỹ, khẽ gật đầu.

Khi Lý Tình Mỹ nhìn thấy Tần Việt thì đã sợ ngây người rồi. Cô ấy lắp ba lắp bắp nhìn Tần Việt đột nhiên xuất hiện kêu lên: “Chào giám đốc Tần, sao anh cũng tới đây?”

Tần Việt dừng lại một chút, liếc nhìn Trì Bối, dùng ánh mắt hỏi thăm: Chuyện gì vậy?

Trì Bối: Em không biết.

Cô muốn biết Lý Tình Mỹ đã nhận ra rồi… hay là không nhận ra.

Tần Việt “ừm” một tiếng: “Tới xem sân khấu một chút.”

Lý Tình Mỹ bừng tỉnh hiểu ra, nhịn không được trêu chọc nói: “Thật sự là có duyên, không ngờ ở đây còn có thể gặp cả anh lẫn Trì Bối. Đúng không Trì Bối?”

Trì Bối: “…”

Cô không muốn trả lời đúng.

Cô suy nghĩ một chút, bật cười nói: “Tình Mỹ.”

“Hả?”

“Em và Tần Việt đến cùng nhau.”

Lý Tình Mỹ sửng sốt một chút, trợn mắt há mồm nhìn cô: “Hả?”

Trì Bối trừng mắt nhìn, ngại ngùng nói: “Bạn trai em.” Cô chỉ vào Tần Việt, mềm giọng nói: “Ở bên cạnh em.”

Lý Tình Mỹ: “…”

Lần này, cho dù cô ấy phản ứng chậm đến mấy cũng biết hai người trước mắt này xảy ra chuyện gì. Tầm mắt của cô ấy chậm rãi lướt từ dưới lên… nhìn bàn tay đã nắm lấy không biết từ lúc nào của hai người, còn có nụ cười khi nhìn đối phương, không khí xung quanh dường như đều bị hơi thở yêu đương của hai người bao phủ.

Ngọt ngào quá đi mất.

Cô ấy chớp chớp mắt, một hồi lâu sau cũng chưa hoàn hồn.

Cho nên, bạn trai của Trì Bối... là Tần Việt, mà người đàn ông độc thân hoàng kim, ông chủ mà tất cả mọi người tán thưởng của công ty bọn họ đang yêu đương với cô nhân viên nhỏ.

Trì Bối bị cô ấy nhìn đến xấu hổ, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó… không phải cố ý giấu giếm chị.”

Tần Việt nhướn mày, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, thấp giọng hỏi: “Anh đi vào trước nhé?”

Anh ở lại đây không quá thích hợp.

“Được.”

Trì Bối nói: “Em muốn uống trà sữa, anh mua giúp em ly trà sữa đi.”

Cô suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lý Tình Mỹ: “Chị muốn uống không?”

Lý Tình Mỹ: “… Được.”

Để ông chủ mua trà sữa cho mình, nghĩ thôi đã kích động rồi.

Sau khi Tần Việt đi, Trì Bối nói đơn giản quan hệ của mình và Tần Việt, còn giải thích hai câu.

Lý Tình Mỹ vịn vai cô nói: “Không sao, chị hiểu, nhưng hiện tại chị cần tỉnh táo mấy phút.”

Trì Bối: “…”

Mấy phút sau, Lý Tình Mỹ hét lên một tiếng, khó nén được ý cười ở khóe miệng, kích động nắm lấy tay Trì Bối hỏi: “Ôi trời ơi, em thật sự ở bên giám đốc Tần rồi, hóa ra bạn trai của em chính là anh ấy!!! Mấy người ở công ty còn nói chuyện chua ngoa với em nữa chứ, chị nói em nghe, sau này công khai hù chết bọn họ đi.”

Còn lúc nào cũng nói Trì Bối có quan hệ lung tung.

Lý Tình Mỹ nghĩ, để họ biết là Tần Việt chẳng phải phải sẽ làm mọi người tức chết à. Hiện tại Trì Bối chỉ mặc đồ dùng đồ tốt, mọi người đã ghen ghét như thế, nếu biết được quan hệ của Tần Việt và cô… ha ha ha, cô ấy chỉ nghĩ đến vẻ mặt của những người kia đã cảm thấy phấn khích!

Trì Bối bật cười, nhịn không được nói: “Đừng kích động, đừng kích động.”

Lý Tình Mỹ liếc cô một cái: “Em cũng được lắm đấy nhé, giấu giếm đến tận bây giờ.”

Trì Bối nhéo nhéo tai nói: “Chủ yếu là trước đó quả thật không biết phải nói thế nào, cũng lo mọi người sẽ suy nghĩ nhiều.”

Nhưng bây giờ cô nghĩ thông suốt rồi, người khác thích nghĩ thế nào thì nghĩ, dù sao cô cũng dùng thực lực để vào Thần Việt, hơn nữa cho dù mọi người nói cô đi cửa sau, vậy thì đi cửa sau đi, cô rõ ràng có cửa sau có thể đi mà.

Vừa nghĩ như thế, cô bỗng cảm thấy không quan trọng gì nữa.

Hai người xúm lại thầm thì, Lý Tình Mỹ rất nhanh đã tiêu hóa được chuyện của Trì Bối và Tần Việt, mặc dù vẫn cảm thấy có chút không thể tin được, nhưng sự thật bày ra ở trước mặt mình rồi, hình như cũng không có gì khó tin nữa.

Không bao lâu sau, Tần Việt mang theo hai ly trà sữa quay về.

Lý Tình Mỹ cảm ơn, không quấy rầy thế giới hai người nữa, tự giác chuồn đi.

Tần Việt cúi đầu nhìn về phía  cô gái trước mắt, nhìn cô uống trà sữa cười một tiếng: “Nói xong rồi sao?”

Trì Bối gật đầu: “Thật ra chỉ là sợ mọi người hiểu lầm thôi.”

Tần Việt “ừm” một tiếng, vỗ vỗ đầu cô: “Cùng anh đi vào thôi.”

“Được.”

“Uống trà sữa không?”

Tần Việt quay đầu, lườm cô một cái, nhấp một ngụm trên ống hút của cô, đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”

Trì Bối: “…”

Cô đã quen với việc Tần Việt thỉnh thoảng chiếm tiện nghi của mình rồi.

“Hãng này ngon, sau này đều mua ở đây.”

Tần Việt nắm tay cô, đáp lời: “Được.”

Mà Lý Tình Mỹ vô tình cùng bạn đi ra ngoài, đúng lúc lại nhìn thấy một màn này, nếu không phải cô ấy tận mắt nhìn thấy… thật đúng là không thể tin được, ông chủ công ty yêu đương thì ra là như vậy.

Bạn của cô ấy cũng nhìn thấy, chẳng qua là không biết Trì Bối và Tần Việt.

“Woa, cặp đôi phía trước kia ngọt ngào quá đi.”

Lý Tình Mỹ cười: “Là rất ngọt ngào.”

“Cảm thấy bóng lưng rất xứng đôi, không biết là dáng dấp có đẹp không nhỉ?”

Lý Tình Mỹ gật đầu, mặt mày cong cong mà cười: “Đẹp, hai người đều đẹp.”

Người bạn: “…”



Sau khi xem sân khấu xong, Trì Bối và Tần Việt ra ngoài.

Sân khấu bên trong đủ rộng, chỉ có điều bởi vì hôm nay có hoạt động nên rất đông người, có hơi chen chúc.

Tần Việt gặp mặt người phụ trách sân khấu, sau khi nhìn một chút, trong lòng cũng đã có tính toán.

Trì Bối cả quá trình đều đi theo, thỉnh thoảng ghi nhớ một vài chuyện quan trọng.

Chờ sau khi xem hết sân khấu thì thời gian vẫn còn sớm.

Cô cúi nhìn thời gian, mới mười một giờ rưỡi.

Tần Việt liếc mắt nhìn cô: “Buổi trưa muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Tần Việt: “…”

Bạn gái nói gì cũng được, ý là muốn mình chọn.

Anh bật cười, ép Trì Bối vào trong ngực mình: “Gì cũng được?”

“Ừm.” Trì Bối nén ý cười, đưa tay vòng qua eo anh nói: “Không muốn ăn cái gì cả, tùy ý ăn cái gì đó cũng được.”

Ngược lại cô muốn giao quyền chủ động cho Tần Việt.

Tần Việt nhướn mày, bóp mặt cô, cười vô cùng cưng chiều.

Anh vừa muốn lên tiếng đã nhận được điện thoại của Quý Bạch.

“Tần Việt, cậu đang ở với Tiểu Bối Bối sao?”

“Ừm.”

Tần Việt thầm liếc nhìn Trì Bối, thấp giọng nói: “Có chuyện gì không?”

Quý Bạch “À” một tiếng: “Không có chuyện gì, cuối tuần nên bà xã tôi muốn gặp Trì Bối, nói là tụ họp một chút, hỏi có muốn cùng nhau ăn cơm không?”

Tần Việt nhướn mày, hơi kinh ngạc: “Ở đâu?”

Quý Bạch nói địa chỉ, Tần Việt quay đầu nhìn Trì Bối, dùng ánh mắt hỏi ý cô.

Trì Bối gật đầu, cô cũng đã lâu không gặp mấy người Hứa Nịch rồi, qua đó chơi cũng không tệ.

Cúp điện thoại, Tần Việt mới bất đắc dĩ cười cười: “Hôm nay là sinh nhật Hứa Nịch.”

“Hả?” Trì Bối kinh ngạc nhìn qua anh: “Vậy vừa rồi sao anh lại làm ra dáng vẻ giả bộ không biết gì cả thế?”

Tần Việt cười: “Vừa nhớ ra.”

Mới đầu lúc Quý Bạch gọi điện thoại tới, anh thật sự không nhớ ra. Mãi đến khi vừa tắt điện thoại Tần Việt mới xem lại ngày tháng một chút, hôm nay hẳn là sinh nhật Hứa Nịch, không thì Quý Bạch cũng sẽ không chính thức gọi điện thoại bảo bọn qua đó như thế.

Anh vỗ vỗ đầu Trì Bối, nói khẽ: “Dẫn em qua đó.”

“Phải mua quà thôi.” Trì Bối nói: “Chúng ta đi mua quà trước rồi qua đó.”

Cô và Hứa Nịch không tính là quá thân thiết, nhưng dù sao trước kia Hứa Nịch khá quan tâm Trì Bối, hơn nữa lại là bà xã của anh em của Tần Việt, nếu phải tham gia tiệc sinh nhật, vậy nhất định phải chuẩn bị quà.

Tần Việt gật đầu: “Đi thôi.”

Hai người mua quà xong mới xuất phát đi đến nhà Quý Bạch.

Lúc Trì Bối và Tần Việt đến, trong nhà đã khá đông người rồi. Có người cô biết và cũng có người không quen, nhưng đều là bạn bè thân thiết của Hứa Nịch.

“Nào nào nào, giới thiệu mọi người một chút. Đây là Chu Sơ Niên, bà xã của giám đốc Hoắc.”

“Đây là Trì Bối, bạn gái của Tần Việt.”

Trì Bối và Chu Sơ Niên nhìn nhau, hai người cười cười chào hỏi.

Không lâu sau, Trì Bối đã gia nhập vào phe cánh của mấy người bọn họ rồi, cô và Chu Sơ Niên nói chuyện khá hợp, là kiểu vừa nhìn thấy mặt đã có ấn tượng tốt với nhau, tính cách của cô và Chu Sơ Niên thật ra còn hơi giống nhau.

Về phần mấy người đàn ông kia, Tần Việt và Hoắc Gia Hành đã ra ngoài thảo luận công việc, Quý Bạch ở phòng bếp, còn có mấy người bạn không quen đang bận rộn, Ôn Nhiên không đến, nghe nói ra đi công tác rồi, nhưng cũng nhờ người đưa quà đến.

Trì Bối cười tủm tỉm nhìn Hứa Nịch: “Chị Hứa Nịch, sinh nhật vui vẻ.”

Hứa Nịch nhướn mày nói: “Cảm ơn Tiểu Bối Bối.”

Chu Sơ Niên ở bên cạnh cười: “Chị Hứa Nịch lại già thêm một tuổi rồi.”

Hứa Nịch: “…”

“Tiểu Niên Niên, em càng ngày càng nghịch ngợm đó.”

Chu Sơ Niên nhún vai: “Đây không phải là sự thật sao?”

Cô ấy cười, đột nhiên nhìn về phía Trì Bối: “Tiểu Bối Bối, sinh nhật em vào lúc nào?”

Trì Bối mềm giọng trả lời: “Mùa xuân sang năm.”

Chu Sơ Niên “À” một tiếng, khẽ gật đầu nói: “Mấy người tụi chị khá nhiều người sinh vào mùa đông, Hứa Nịch này, còn có Quý Bạch, Hoắc Gia Hành, chị với Tần Việt nữa.”

“Hả?” Trì Bối sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Chu Sơ Niên: “Tần Việt cũng vậy?”

Chu Sơ Niên và Hứa Nịch liếc nhìn nhau, hét nhỏ: “Không phải chứ, em không biết sinh nhật của Tần Việt?”

Trì Bối: “…”

Cô thật đúng là… không biết.

Chủ yếu là hai người từ trước đến nay không nói những chuyện này, hơn nữa Tần Việt cũng không quá thích nhắc đến chuyện sinh nhật, nhưng Trì Bối biết ngày sinh nhật kia là giả, cũng không phải là thật.

Nhưng bây giờ...

Bị hai người nhìn chăm chú như vậy, Trì Bối hơi có chút thấp thỏm: “Không biết, rất ngạc nhiên sao?”

Chu Sơ Niên nghẹn lời, vỗ vỗ vai Trì Bối cảm khái: “Chị đột nhiên có chút đồng cảm với Tần Việt.”

Hứa Nịch cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Chị cũng vậy. Thảm thật sự, bạn gái cũng không biết sinh nhật của mình.”

Trì Bối bật cười: “Các chị đừng như vậy mà, tụi em chỉ là chưa nói đến chuyện này thôi.”

Hứa Nịch cười: “Chị lén nói cho em biết, Tần Việt không đón sinh nhật, có điều sinh nhật của anh ta vào đúng tết Nguyên đán*.”

(*: Ở Trung Quốc gọi tết Dương lịch là Nguyên đán.)

Nghe vậy, mắt Trì Bối sáng rực lên gật đầu: “Vậy cũng sắp rồi.”

Chu Sơ Niên cọ cánh tay cô, chớp mắt: “Đúng, có thể chuẩn bị quà rồi.”

Hứa Nịch: “Chuẩn bị cái gì chứ, tặng bản thân cho Tần Việt là được.”

Trì Bối: “…”

Hai người này là bị Tần Việt mua chuộc rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.