Ôm Một Cái Nha!

Chương 30




Nhìn chằm chằm tin nhắn trong điện thoại nhận được kia, Trì Bối cạn lời một lúc lâu, đang suy tư phải trả lời thế nào thì bị người ta cắt ngang.

….

Tần Việt bên này, một hồi lâu chưa nhận được tin nhắn trả lời của cô gái nhỏ, ánh mắt của anh nặng nề nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, nhắn lại một câu rồi mới đặt di động sang một bên.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cả một buổi chiều, Tống Văn Hạo ra ra vào vào văn phòng của Tần Việt, vô cùng bận rộn.

Cuối năm công ty nhiều việc, còn là thời điểm của nhiều dịp lễ, Giáng sinh công ty bọn họ còn có một hoạt động công khai, mở triển lãm khoa học kỹ thuật cách đó không xa, gần đây đều đang chuẩn bị sự kiện này.

Kế hoạch được bàn giao, Tần Việt thậm chí còn muốn lấy người máy tình yêu ra ở buổi triển lãm khoa học kỹ thuật vào lễ Giáng sinh hôm đó, lần đầu tiên biểu diễn trước mặt công chúng. Loại ngày lễ giống như lễ Giáng sinh và Tết Nguyên đán, có rất nhiều cặp đôi, cũng rất thích hợp để làm một bước cải tiến, anh muốn đưa ra thị trường đợt đầu tiên, về phần thời gian chính thức ra mắt đã định vào ngày lễ tình nhân sang năm.

Có điều tất cả đều chỉ là suy nghĩ ban đầu, cụ thể có thể thực hiện hay không thì phải nhìn vào sự tiến triển.

“Giám đốc Tần, thời gian triển lãm khoa học kỹ thuật bên kia đã định ra rồi, anh tiện lúc nào đi xem sắp xếp địa điểm một chút?”

Nghe vậy, Tần Việt ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, ngẫm nghĩ giây lát nói: “Buổi sáng thứ bảy tôi qua đó nhìn một chút.”

“Một mình qua đó?”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tần Việt dừng lại một chút, cong môi cười một tiếng: “Cậu không cần đi cùng, có người sẽ tăng ca.”

Tống Văn Hạo là người tinh mắt, trong nháy mắt đã hiểu.

“Được.”

Sau khi sắp xếp xong tất cả, Tần Việt liếc nhìn điện thoại, Trì Bối bên kia vẫn chưa trả lời. Anh nhíu mày, ngược lại không nhìn nữa.

Đoán chừng là đang bận.

Trì Bối quả thật đang bận, buổi sáng và buổi chiều đều chạy thử nghiệm, còn bị gọi đi mở hai cuộc họp, lúc cô họp xong đi ra thì đã là giờ tan làm rồi.

Một đoàn người tối nay không tăng ca, hô hào đi ăn cơm.

“Đi thôi, tối nay cùng nhau ăn cơm.”

“Có ai không đi không?”

Có mấy người không đi, ngoại trừ đồng nghiệp tăng ca ra thì còn có người muốn về nhà, cho nên tính số người có thể cùng đi chỉ có mười người, bộ phận của bọn họ tổng cộng có năm nữ, Thẩm Tĩnh không đi. Cô ấy đã có gia đình, nói là đã hẹn với ông xã tối nay phải ăn cơm nhà chồng, cho nên bất đắc dĩ từ chối.

“Trì Bối, cùng đi đi.”

“Được.” Trì Bối dọn dẹp đồ, nhét laptop vào trong túi, cầm điện thoại trên bàn.

Tôn Hân Nhiên liếc nhìn, dừng lại một chút nói: “Trì Bối vừa rồi có người gửi tin nhắn Wechat cho em, rung lên mấy lần đấy.”

Trì Bối ngẩn ra, cười một cái nói: “Em xem xem. Có thể là chị của em.”

Wechat của cô đa số người đều là chế độ yên lặng, chỉ có Tần Việt và Trì Bảo, cùng với mấy người ở ký túc xá là có tiếng. Chưa hết giờ làm việc thì bạn cùng phòng đều sẽ không gửi tin nhắn riêng cho cô, đoán chừng chỉ có Tần Việt và chị của cô.

Tôn Hân Nhiên nhìn cô, cười gật đầu: “Lúc nào cũng nghe em nói đến chị em, chị em lớn hơn em rất nhiều sao?”

“Không nhiều lắm, chị ấy như sáu tuổi vậy.”

Có điều Trì Bảo trưởng thành hơn cô.

Tôn Hân Nhiên khẽ gật đầu, biểu thị hiểu rõ: “Quan hệ của em và chị em thật là tốt.”

Trì Bối mặt mày cong cong cười một cái, nhẹ giọng đáp lời: “Đó là đương nhiên.”

Tình cảm chị em của cô và Trì Bảo không giống như người khác nghĩ, ở chung với nhau cũng không giống. Nhưng bản thân bọn họ hưởng thụ là đủ rồi.

Cô cúi đầu, mở khóa điện thoại xem tin nhắn, là Tần Việt gửi tới.

Tần Việt: [Gửi lì xì.]

Mười phút sau, có lẽ là biết cô không trả lời, Tần Việt tiếp tục nhắn lại một câu: [Sau khi kết thúc thì gọi điện cho anh.]

Trì Bối nhìn, bất đắc dĩ bật cười. Cô không thể không thừa nhận, Tần Việt thực sự là thẳng nam.

Có điều cũng đúng, sinh nhật đồng nghiệp cũng không có quà gì để tặng, tặng không tốt thì cảm thấy qua loa, nhưng đổi lại tỉ mỉ lựa chọn thì sợ bị hiểu lầm. Trì Bối sợ nhất chính là các loại hiểu lầm, cho nên sau khi nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng cảm thấy gửi lì xì là thích hợp nhất.

Cô quyết định, buổi tối sẽ gửi lì xì cho người ta!

Một đoàn người vô cùng náo nhiệt đi đến nhà hàng hải sản, nhà hàng này rất nổi tiếng, hải sản vô cùng đắt, bình quân đầu người thấp nhất đại khái phải hai trăm tệ trở lên. Người bình thường sinh nhật thật ra sẽ không tới nơi như thế này chứ đừng nói bộ phận của bọn họ đa số đều là đàn ông, đàn ông ăn nhiều hơn một chút, Trì Bối ở trong lòng tính toán, bữa cơm này bao gồm cả rượu đồ uống các loại, không thể nào ít hơn bốn, năm ngàn tệ.

Cô vốn đi cùng Tôn Hân Nhiên, nhưng lúc tới lại tách nhau ra, Trì Bối cùng một đồng nghiệp tên Lý Tình Mỹ đi qua hướng khác. Cô rất thích Lý Tình Mỹ, vào công ty trước bọn họ một năm, tính cách vô cùng tốt, là kiểu cởi mở, cũng rất thân thiện với Trì Bối.

Hai người đi theo phía sau mọi người, Lý Tình Mỹ liếc mắt nhìn về phía Trì Bối: “Trì Bối, đợi chút nữa chúng ta ngồi cùng nhau đi.”

“Được.”

Hai người đi theo vào phòng, một đám người ngồi cùng nhau, vừa đủ một phòng.

Thật ra sinh nhật đồng nghiệp đại đa số là vui chơi giải trí, nhân tiện vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh. Trì Bối và Lý Tình Mỹ giống như người đứng xem, nghe đàn ông trên bàn cơm bắt đầu tán gẫu nói chuyện phiếm các loại, không thể không nói… đàn ông bắt đầu nhiều chuyện cũng rất đáng sợ.

Tôn Hân Nhiên ngồi ở một bên khác Trì Bối, thỉnh thoảng sẽ đáp lời.

Lúc bọn họ nói đến Tần Việt, sự hứng thú của đám người trong nháy mắt lập tức tăng vọt lên.

“Tôi nói với các cậu, đừng thấy giám đốc Tần của chúng ta rất lạnh lùng, trên thực tế con người thật sự không tệ.”

“Đó là đương nhiên, lão Lý của chúng ta cũng phục anh ấy.”

Lão Lý trong miệng bọn họ là một đồng nghiệp có thâm niên của bộ phận bọn họ, sinh nhật lần này không tới, lý lịch trước kia của anh ta vô cùng “khủng”. Mãi đến sau này khi quyết định vào Thần Việt, mọi người còn cho rằng anh ta nói giỡn mà thôi, không ngờ thật sự gia nhập công ty, hơn nữa còn ở lại Thần Việt năm sáu năm, từ lúc Thần Việt mới sáng lập đến tận bây giờ.

Thậm chí còn không thích bất kỳ vị trí nào, hiện tại cũng chỉ làm nhân viên kỹ thuật, không làm quản lý và tổ trưởng gì cả, nhưng quan hệ với Tần Việt vô cùng tốt.

“Chuyện này các cậu không biết rồi.” Có một nam đồng nghiệp ra vẻ thần bí nói: “Lão Lý và giám đốc Tần có chuyện cũ sâu xa đấy.”

Ánh mắt Tôn Hân Nhiên sáng lên, vô cùng tò mò hỏi: “Chuyện cũ gì, sao tụi em đều không biết?”

Đồng nghiệp kia “xùy” một tiếng, cười nói: “Bình thường cũng sẽ không có ai nhắc đến, dù sao thì đây là việc tư, cũng không được chứng thực. Tôi chỉ biết là lúc lão Lý quen biết giám đốc Tần còn rất nghèo túng, lão Lý không để người ta vào mắt. Nhưng giám đốc Tần là người quật cường còn không coi ai ra gì, sau khi PK một cuộc thi đấu với nhau, lão Lý mới cam tâm tình nguyện làm việc cho anh ấy.”

Cụ thể là cái gì, thật ra mọi người không rõ ràng, nhưng nói chuyện linh tinh sau khi ăn cơm vẫn rất thú vị.

Tôn Hân Nhiên nghe xong chỉ cảm thấy động lòng.

Đám người mồm năm miệng mười nói: “Giám đốc Tần quá ưu tú.”

“Đó là đương nhiên, nếu không thì sao lại có nhiều cô gái thích như vậy chứ.”

“Cũng không biết là ai có thể bắt được trái tim giám đốc Tần của chúng ta.”

“Tôi đoán là con gái cả giám đốc Úy. Suy cho cùng cũng môn đăng hộ đối, giám đốc Úy cũng luôn đối đãi với giám đốc Tần như con rể.”

“Giám đốc Úy nào?” Tôn Hân Nhiên kinh ngạc hỏi.

Có người biết chuyện khẽ cười một tiếng, đảo mắt nhìn đám người: “Chính là giám đốc Úy mà mọi người đều biết đó, hôm nay còn là sinh nhật của con gái giám đốc Úy đấy nên giám đốc Tần lúc này mới không đến tiệc sinh nhật này của chúng ta.”

Minh Tâm uống một hớp nước, hỏi ra thắc mắc trong lòng của mấy người: “Cho nên giám đốc Tần đi tham gia tiệc sinh nhật của con gái giám đốc Úy rồi đúng không?”

“Đó là đương nhiên, lúc tôi tan làm gặp được một trợ lý khác của giám đốc Tần nói, trợ lý Tống đi cùng đấy.”

“Đậu xanh… sẽ không phải là hai người này đã sớm xác định rồi chứ?”

“Có khả năng, nói không chừng Thần Việt của chúng ta sắp có bà chủ rồi.”



Đám người nghị luận ầm ĩ, Trì Bối hơi cụp mắt xuống, yên lặng uống nước trái cây.

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng của Tôn Hân Nhiên, cô ấy kéo áo của Trì Bối nhỏ giọng hỏi: “Trì Bối, sao em không kinh ngạc, không có gì muốn hỏi sao?”

Trì Bối quay đầu, liếc mắt nhìn cô ấy: “Kinh ngạc cái gì?”

Tôn Hân Nhiên nghẹn lời, nhìn cô: “Kinh ngạc chuyện của giám đốc Tần và con gái giám đốc Úy ấy, đây là lần đầu tiên nghe nói giám đốc Tần đi tham gia tiệc sinh nhật của phụ nữ đấy.”

Nghe vậy, Trì Bối cong môi cười một tiếng, rất lạnh nhạt “À” một tiếng: “Không tò mò, cũng không có gì kinh ngạc.”

Cô ho một tiếng, đứng lên nói: “Em đi vệ sinh rồi quay lại, uống hơi nhiều nước trái cây.”

Lúc mọi người nói chuyện, cô vẫn luôn trầm mặc uống nước trái cây, một mình mình sắp uống hết luôn rồi. Quả thật là nhiều qua rồi!

Nói xong, cô trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài ngay trước mặt mọi người, cũng không gây ra động tĩnh lớn nào.

Tôn Hân Nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc, cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đáy mắt hiện lên một chút cảm xúc không rõ.

Giám đốc Úy là một ông chủ lớn tương đối nổi tiếng trong ngành, nguồn lực dồi dào và vô cùng vững chắc.

Quan hệ của giám đốc Tần và giám đốc Úy không tệ, anh cũng từng nhận được sự trợ giúp của giám đốc Úy, cho nên tiệc sinh nhật ông ta mời, anh đương nhiên phải tới.

Tiệc rượu có không ít người tới, nói là tiệc sinh nhật, chẳng bằng nói là liên hoan làm quen, con gái giám đốc Úy vừa về nước không lâu, chuẩn bị vào công ty của Úy gia làm việc, giám đốc Úy đương nhiên là cần một cơ hội quang minh chính đại giới thiệu con gái với mọi người, cũng thuận tiện cho công việc trong tương lai.

Trong đại sảnh lầu một đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, không ít đàn ông và phụ nữ ưu tú trong giới kinh doanh đều đến đây, còn có không ít người dẫn bạn tới, Tần Việt giống như mọi người dự đoán, chỉ dẫn theo trợ lý của mình.

Sau khi anh vào cửa, trong đại sảnh không ít người đều nhìn về phía anh bên này, âu phục phẳng phiu, thân hình thẳng tắp, khí chất xuất chúng, vừa xuất hiện lập tức có thể hấp dẫn ánh mắt và sự chú ý của đa số phụ nữ.

Ánh mắt mọi người sáng rực nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng thảo luận.

“Giám đốc Tần tới rồi.”

“Đây mới là cao trào của tiệc rượu lần này.”

“Hẳn là vậy, có điều con gái giám đốc Úy không phải còn chưa xuất hiện à?”

“Tôi nghe người ta nói, giám đốc Úy coi trọng giám đốc Tần, muốn để giám đốc Tần ở rể Úy gia đấy.”

“Kí/ch thích như thế sao?? Bản thân giám đốc Tần cũng rất có tiền mà.”

“Vậy thì vẫn không thể so với Úy gia.”

….

Tần Việt không nghe thấy những tiếng nghị luận kia, anh dẫn Tống Văn Hạo rất tự nhiên đi về phía giám đốc Úy, lên tiếng chào hỏi.

“Giám đốc Úy.”

Giám đốc Úy là người đàn ông tướng mạo nho nhã, cho dù là năm tháng để lại vết tích trên người ông ta thì cũng lờ mờ có thể nhìn ra người này lúc còn trẻ cũng là người đàn ông có tướng mạo tuấn tú, hiện tại cho dù đã có tuổi nhưng loại khí chất nho nhã giấu đi trên người kia cũng vẫn như trước.

Giám đốc Úy mỉm cười nhìn về phía Tần Việt, hài lòng gật gật đầu: “Tới rồi đấy à.”

Tần Việt cười nhạt một tiếng: “Tất nhiên rồi.”

Giám đốc Úy nhìn anh vài lần, sâu kín cười một tiếng nói: “Lâu rồi không gặp, giám đốc Tần càng ngày càng lợi hại, gần đây tôi nghe được không ít tin tức về cậu.”

Nghe vậy, Tần Việt nhướn mày, bật cười nói: “Giám đốc Úy quá khiêm tốn.”

Giám đốc Úy nhìn anh, càng nhìn càng hài lòng. Ông ta chỉ chỉ nói: “Có thể khiến cậu đến tiệc sinh nhật này đúng là không dễ, gần đây rất bận sao?”

“Vẫn ổn.” Tần Việt rũ mi mắt, không giải thích thêm.

Chỉ chốc lát sau, Quý Bạch bưng ly rượu đến đây, còn tiện tay kéo Tần Việt đi.

Hai người đi đến một bên khác, Quý Bạch đưa ly rượu cho Tần Việt rồi mới nói: “Cậu biết rõ đây là Hồng Môn Yến* mà còn tới?”

(*:Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)

Tần Việt không nhanh không chậm uống một ngụm rượu, giải thích một câu: “Ông ta tự mình gọi điện thoại cho tôi, không tiện từ chối.”

Nếu như chỉ là thư ký gửi thư mời đến, Tần Việt sẽ lấy cớ từ chối, nhưng người ta đích thân gọi điện thoại cho mình, cho dù chỉ vì mặt mũi của giám đốc Úy, anh cũng không từ chối được, nói chi là trước kia từng nhận ân huệ và sự trợ giúp.

Cho nên vừa rồi lúc giám đốc Úy muốn lôi kéo anh tiếp tục ở bên cạnh nói chuyện trời đất, Tần Việt đưa mắt ra hiệu cho Quý Bạch mấy cái, thuận lợi thoát thân rời đi.

Quý Bạch “xùy” một tiếng, mỉm cười hỏi: “Ngộ nhỡ đợi chút nữa giám đốc Úy trực tiếp nhắc đến chuyện này thì sao?”

Tần Việt đảo mắt nhìn quanh: “Trì Bảo chưa đến sao?”

“Đến rồi.” Quý Bạch giương cằm lên: “Tôi vừa nhìn thấy bị Cố Ngôn Lễ kéo đi rồi, đến khu rừng nhỏ bên ngoài thì phải.”

Tần Việt: “…”

Anh nhấp một ngụm rượu, không tìm được lời nào để trả lời.

Quý Bạch cười khẽ một tiếng, liếc nhìn anh: “Muốn tìm Trì Bảo cứu cánh sao?”

Tần Việt lắc đầu: “Không có suy nghĩ này.”

Nhưng quả thật tìm Trì Bảo có việc.

Quý Bạch “hừ” một tiếng, thấp giọng nói: “Đoán chừng chút nữa quay lại thôi.”

Anh ta vừa dứt lời, Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ một trước một sau đi vào, chỉ là trên mặt hai người đều có biểu hiện không bình thường. Một người là thỏa mãn, một người là thẹn quá thành giận.

Sau khi Trì Bảo đi vào, trực tiếp đi về phía Tần Việt bên này, thuận tay cầm ly rượu nhấp một hớp, đè lại trái tim đập quá nhanh, trừng mắt Tần Việt: “Ôi, giám đốc Tần thật đúng là tới rồi?”

Tần Việt nhướn mày cười một tiếng: “Giám đốc Trì vừa mới đi đâu vậy?”

Trì Bảo trừng anh, đè ép giọng nói: “Giám đốc Úy hôm nay muốn làm gì, anh không phải là không biết chứ?”

Tần Việt gật đầu: “Cho nên đợi chút nữa cần cô phối hợp một chút.”

Trì Bảo ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: “Phối hợp cái gì?”

“Diễn kịch.”

Cố Ngôn Lễ ở phía sau hai người nghe thấy, nhíu mày: “Kịch gì?”

“Mắc mớ gì tới anh.” Trì Bảo không chút suy nghĩ mà làm anh ta nghẹn lời, cô nhìn về phía Tần Việt: “Người ra rồi kìa.”

Quả thật, có người từ đầu bậc thang lầu hai đi ra.

Úy Tử Thiến mặc một bộ váy đỏ, lúc xuất hiện ở đầu bậc thang khiến tất cả mọi người ở dưới lầu không nhịn được phải cảm thán.

“Không hổ là con gái của giám đốc Úy, danh xưng mỹ nhân cũng không phải là nói không.”

“Thật là xinh đẹp.”

“Năm nay mới hai tư hai lăm tuổi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi.”

“Gen của giám đốc Úy tốt quá.”



Úy Tử Thiến nhướn mày, môi đỏ hơi cong lên, không nhanh không chậm đi xuống dưới lầu.

Giám đốc Úy cười ha ha nhìn con gái của mình, giới thiệu cô ấy với mọi người.

Lúc đến chỗ Tần Việt, giám đốc Úy cố ý dừng lại, nhìn về phía hai người: “Tiểu Thiến, đây là A Việt, hiện tại đã là giám đốc Tần rồi, còn nhớ chứ?”

Úy Tử Thiến cong môi cười cười, xinh đẹp động lòng người: “Đương nhiên là nhớ, giám đốc Tần, đã lâu không gặp.”

Vẻ mặt Tần Việt nhàn nhạt, gật đầu nói: “Cô Úy.”

Giám đốc Úy ngẩn ra, cười ha ha nói: “Không cần khách khí như thế.”

Úy Tử Thiến cũng đáp lời: “Gọi em là Tiểu Thiến là được.”

Trì Bảo ở bên cạnh cười một tiếng, nhướn mày nhìn về phía giám đốc Úy: “Giám đốc Úy không giới thiệu cho tôi một chút sao?”

Giám đốc Úy nhìn cô: “Đây là Trì Bảo, cũng chính là đối tượng mà con phải học tập đó.”

Trì Bảo cười: “Không dám nhận, cô Úy quả thật là xinh đẹp, không hổ là con gái của giám đốc Úy.”

Giám đốc Úy nhìn hai người bọn họ, có chút nghi hoặc: “Đây là có chuyện muốn thương lượng sao?”

Tần Việt gật đầu, giải thích một câu: “Có, đợi chút nữa muốn đi đón em gái cô ấy, đang trưng cầu sự đồng ý của giám đốc Trì đây.”

Giám đốc Úy sững sờ, mắt đối mắt với con gái mình, không quá hiểu ý mà Tần Việt muốn biểu đạt.

“Em gái của giám đốc Trì ở đâu, hôm nay sao không cùng tới?”

Tần Việt giải thích: “Có việc đi rồi.”

“Vậy làm sao…” Lời không hoàn toàn nói ra, nhưng tất cả mọi người đểu hiểu ý mà giám đốc Úy muốn hỏi.

Nghe vậy, Trì Bảo ở bên cạnh nhìn Tần Việt, cực kỳ sảng khoái vỗ vỗ bả vai Tần Việt, vừa muốn giải thích, Tần Việt đã mở miệng trước.

Vẻ mặt anh thản nhiên, ánh mắt nghiêm túc: “Tôi đang theo đuổi em gái của giám đốc Trì, đang trưng cầu sự đồng ý của giám đốc Trì đây.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của giám đốc Úy và Úy Tử Thiến đều cứng đờ, một hồi lâu sau giám đốc Úy mới tỉnh táo lại, trầm thấp cười nói: “Nói đùa sao?”

“Không có, rất nghiêm túc.”

Trì Bảo ở bên cạnh giúp đỡ: “Tôi cảm thấy giám đốc Tần không có hy vọng, ánh mắt của em gái tôi không kém như vậy.”



Hai người kẻ xướng người họa, mãi đến khi giám đốc Úy kéo con gái mình rời đi Quý Bạch và Ôn Nhiên mới tới, “chậc chậc” hai tiếng: “Chiêu này của cậu cũng hơi quá đáng rồi đi?”

Tần Việt liếc xéo anh ta, không lên tiếng.

Mặc dù hôm nay đắc tội giám đốc Úy, nhưng mặt khác Tần Việt còn cảm thấy rất thoải mái, anh không muốn cho Trì Bối có bất kỳ cơ hội hiểu lầm tức giận nào, mặc dù Trì Bối ghen thì anh sẽ khá vui vẻ, nhưng không phải là phương thức này.

Đợi một lúc, Tần Việt đi tìm giám đốc Úy nói câu đi trước, thần kỳ là giám đốc Úy cũng không giữ anh lại, cho nên anh cho rằng ngày hôm nay tới chuyến này cũng coi như đáng giá.

Tần Việt lấy điện thoại ra nhìn, gọi điện thoại cho Trì Bối.

Lúc Trì Bối nhận điện thoại của Tần Việt, đúng lúc đang ở trong nhà vệ sinh.

Liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, cô nghĩ đến những lời mà buổi tối các đồng nghiệp nói, không khỏi sinh ra không ít khó chịu, lúc kết nối điện thoại giọng nói cũng không bình thường.

“Alo.” Cô trừng mắt hỏi.

Tần Việt nghe giọng nói của cô, hơi kinh ngạc: “Tâm trạng không tốt sao?”

Trì Bối “hừ” lạnh một tiếng: “Không có.”

“Kết thúc rồi sao?” Tần Việt thấp giọng hỏi: “Anh qua đón em nhé?”

“Không cần.” Trì Bối cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tự em có thể về được, giám đốc Tần anh vẫn là bận việc của mình đi, không cần qua đón em.”

Tần Việt nghe lời hờn dỗi này của cô, anh hoảng hốt chốc lát, ngay cả bước chân cũng ngừng lại.

Anh dừng lại một lúc, lúc này mới đè ép giọng nói hỏi: “Ai chọc em giận rồi?”

Trì Bối mím môi hồi lâu, nói ra một chữ: “Anh.”

Tần Việt nghe, dở khóc dở cười hỏi: “Vậy em nói xem anh chọc giận em chỗ nào?”

Trì Bảo khẽ “hừ” một tiếng, nghe âm thanh vòi nước bên ngoài, mắt có hơi mệt mỏi mà chớp chớp, sau khi chớp hồi lâu cô mới đổi chủ đề hỏi: “Tiệc sinh nhật hôm nay thú vị không, cô con gái của giám đốc Úy kia có phải là rất đẹp không?”

Sau khi hỏi xong, Trì Bối bỗng có chút hối hận.

Lời nói của bản thân mình có phải quá trắng trợn rồi không? Lần này có phải mình kiêu ngạo quá rồi? Nhưng không thể không nói… lúc nghe thấy những lời trên bàn cơm kia, cô thật sự không vui.

Nghe vậy, Tần Việt ngẩn ra, sau đó trầm thấp cười một tiếng hỏi: “Ghen sao?”

Không đợi Trì Bối trả lời, Tần Việt nhanh chóng nói: “Ở đó chờ anh, anh tới đón em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.