Ô Dạ Đề

Chương 4




Xuân vũ kinh xuân thanh cốc thiên, hạ mãn mang hạ lưỡng thử liên, thu xử lộ thu hàn sương hàng, lập tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.[1] Hai mươi bốn tiết lần lượt trôi qua, đảo mắt đã lại ba năm.

Trong ba năm xảy ra rất nhiều biến hóa: Vợ chồng Tôn thị đau đớn tang con, sớm nản lòng thoái chí, cho hai vị tiểu thư lần lượt lấy chồng rồi niêm phong phủ lớn trong thành, chuyển đến điền trang ở quê cho khuây khỏa; Vương gia thiếu gia Phượng nhi cưới Hàn nhị tiểu thư thành Tây, mặc dù không làm quan, nhưng thừa kế hiệu buôn của Vương gia. Có lẽ do đã thành gia thất, tính tình thích làm loạn giảm bớt rất nhiều, ngày ngày trông nom việc làm ăn, dần dần ít gặp đám hồ bằng cẩu hữu.

Ba năm cũng chứng kiến một vài thứ không đổi: Thành Kim Lăng vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ, bi hoan ly biệt đều là chuyện thường tình; Vương gia tiểu thư kia nổi tiếng trinh liệt, một mình ở khuê các tú lâu, hàng ngày dâng hương tụng kinh, ngay cả lầu gác cũng không muốn xuống một bước, thâm tâm giống như đã hóa tro tàn.

***

Lại tới tiết Đoan Ngọ, Vương lão gia và Phượng Ca mấy ngày nay đi Hàng Châu làm việc còn chưa về, Ngô thị sớm đã phân phó phòng bếp làm mấy cái bánh ú, bày rượu tại hậu viện lương đình, sai người đi thúc giục nữ nhi, nàng dâu tới ngắm hoa qua tiết. Vương thiếu phu nhân họ Hàn, nhũ danh Yểu Nương, vừa gả tới đây nửa năm, vẫn là tân phụ nên gặp người còn đỏ mặt. Hôm nay nàng mặc bộ y phục mới màu đỏ tươi thêu chim cô chỉ vàng, thướt tha rải hoa phất liễu đi tới, hướng về phía mẹ chồng Ngô thị hành lễ, mỉm cười ngồi xuống nói: “Muội muội còn chưa đến sao, gọi người giục nàng mau thôi, hôm nay là Đoan Ngọ, dù muội muội thành tâm lễ Phật, ngày hội gia đình đoàn viên cũng không thể để nàng một mình thê lương ảm đạm.”

Ngô thị than thở: “Đâu phải lần đầu, nha đầu kia tính nết cứng rắn, đáng ra không nên giữ cái thứ trinh liệt bỏ đi này, không nên chăm lo cái thứ danh tiết vô nghĩa kia, thật khiến người làm mẫu thân như ta nhìn thấy xốn mắt đau lòng. Cũng không thể trách ông trời, thôi đành coi như oan nghiệt từ kiếp trước.”

Yểu Nương thấy Ngô thị đỏ mắt, vội vàng khuyên giải: “Mẫu thân đừng quá thương tâm, mặc dù nhân duyên của muội muội đã đứt, nhưng nhà chúng ta lại có được thanh danh vạn thế. Nhắc tới tiết phụ, người nào không biết tới Kim Lăng Vương gia tiểu thư, chuyện làm ăn nhà ta cũng nhờ thế thơm lây không ít. Nói đùa một câu, nếu muội muội gả ra ngoài thật, chỉ sợ mẫu thân sẽ oán trách khó lòng được nhìn thấy nữ nhi.”

Ngô thị bị Yểu Nương chọc cười, nói: “Con của ta, làm khó con hiếu thuận khuyên giải rồi, thôi thôi, vui mừng trước mắt, quản không được tiểu quỷ tự mình mang gông.”

Hai người đang nói, chỉ thấy góc hành lang bên kia gió thổi dương liễu, một người chậm rãi tới đây, đúng là Vương gia tiểu thư Vương Hoàng đã thủ trinh ba năm.

Yểu Nương kéo tay tiểu cô, thầm oán nói: “Sao muội muội không cười lên một chút, hôm nay là Đoan Ngọ, nên vô cùng hào hứng vui chơi mới đúng.”

Vương Hoàng cũng không quá nhiệt tình, thản nhiên nói: “Tiết nào đi nữa thì đối với một kẻ chưa chết như muội có khác gì, chẳng qua là mười hai canh giờ chịu đựng thôi, nếu không phải mẫu thân và tẩu tẩu gọi tới, muội sẽ không đến.”

Ba người ngồi trong đình, Ngô thị vội gọi người mang bánh ú ra. Yểu Nương đưa mắt đánh giá người tiểu cô trinh danh long dự, thấy nàng mặc áo xám váy đen, búi tam đầu kế, không mang trang sức, gương mặt trắng trong thuần khiết, đoan mi thùy mục, trên tay còn nắm một chuỗi tràng hạt gỗ đàn hương. Tú dung hơi gầy gò, nhưng lại lộ ra cảm giác diễm mị khó nói. Cho dù có thùy mị đoan trang, không ở chân mày, không ở khóe mắt, dường như từ trong xương thịt toát ra vẻ phong lưu tự nhiên. Yểu Nương không khỏi chấn kinh, giống như nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ, nhịn không được cảm thấy buồn nôn, quay mặt đi, không dám nhìn lại.

“Tẩu tẩu cảm thấy không khỏe sao? Sắc mặt không tốt lắm.” Vương Hoàng bỗng nhiên ngước mắt, nhàn nhạt cười hỏi.

“A?” Yểu Nương ngẩn ngơ, rồi lắc đầu nói: “Không có gì không ổn, hẳn là sáng sớm uống một chén trà lạnh, lúc này hơi váng đầu.”

Vương Hoàng nhướng mày, mím môi, chậm rãi nói: “Tẩu tẩu nên bảo trọng, dù chỉ hơi đau đầu nhức óc, không biết ca ca sẽ đau lòng thế nào.” Nói xong, đôi mắt sáng tựa như vô tình lướt qua cái bụng bằng phẳng của nàng.

Yểu Nương cười cười, cảm thấy chột dạ, thân thể cũng lạnh hơn, giống như chính mình có gì giấu giếm bị nàng nhìn thấu, nhất thời sắc mặt càng trở nên khó coi, ngay cả Ngô thị cũng phát hiện ra, bèn phân phó người hầu đi mời lang trung, còn bảo nàng mau trở về phòng nghỉ ngơi. Đoan Ngọ gia yến, chưa mở đã tan.

Trước khi về phòng, Yểu Nương quay đầu nhìn tiểu cô một lần, chỉ cảm thấy nàng cười đến u mịch, đôi môi đỏ sẫm như muốn xuất huyết, không biết do mình hoa mắt hay là sự thật, càng cảm thấy lo lắng.

***

Buổi chiều, Vương lão gia và Phượng Ca trở về, Yểu Nương đến tiền sảnh thỉnh an phụ thân. Theo trượng phu vào phòng, lệnh cho nha đầu mở rương lấy quần áo cho Phượng Ca thay, rồi múc nước lấy khăn rửa mặt. Phượng Ca bế nàng vào lòng, không quản nha đầu đều ở trước mặt, ngang nhiên trộm hương, cười nói: “Nàng không cần vội vã lo lắng mấy việc cỏn con vụn vặt này, tướng công ta nhiều ngày không ở nhà, liệu hiền thê có từng “bích hải thanh thiên dạ dạ tâm”?[2]

Yểu Nương bị hắn dọa đến nhảy dựng, xấu hổ mặt đỏ bừng, trách móc một tiếng, “Thật chẳng khác gì con khỉ lưu manh… Chàng không thấy nơi này còn rất nhiều người ư…”

Phượng nhi mặt dày cười đến đắc ý, quấn quít lấy nàng không buông, “Thực sắc tính dã,[3] vợ chồng rồi còn thẹn chi?” Vừa nói vừa động tay chân. Nha đầu thông minh sớm đã lui ra ngoài, để lại chủ nhân ở trong phòng hoan nhạc.

Nhất thời trong màn gấm tình nùng khôn cùng, Yểu Nương thần hồn điên đảo đột nhiên thoáng nhìn qua gương mặt phu quân, cười đến u mịch, không khác tiểu cô ban ngày là bao, trong lòng nhất thời khựng lại, nhưng không kịp nghĩ hơn đã nhắm mắt thiếp đi, mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài cửa sổ quạ đen oa oa kêu to.

***

“Chàng không ở bên nương tử thiên kiều bá mị của mình, nửa đêm tới tiểu lâu của ta làm gì?” Trong màn trắng, tiếng nữ tử khàn khàn, mang theo mệt mỏi và thờ ơ, lại khiêu khích lòng người ngứa ngáy khó chịu.

Nam tử cúi đầu nở nụ cười, “Nàng ghen sao?”

Hừ một tiếng, nữ tử cười nhu mị, ngọt ngào như muốn xuất ra mật, “Ta ghen cái gì, chẳng qua chỉ là gian phu…”

“Tiểu yêu tinh nàng luôn thích khẩu thị tâm phi, ta càng yêu.”

“Thật không?” Nàng cười ha ha, nửa tin nửa không.

“Nếu lừa nàng, để cho quạ đen mổ mắt ta.” Nam tử cười, nỉ non cọ sát, phát ra thệ ngôn tựa thật tựa giả.

“Nếu gạt ta, bảo quạ đen câu hồn nương tử chàng, chàng ở lại bên ta.” Nàng vươn tay quàng lên vai hắn, môi anh đào huyết hồng u mịch cười, câu dẫn thần hồn hắn không thể tự chủ được.

Đêm còn dài.

***

Đoan Ngọ qua đi, trời ngày càng nóng, vốn là thời tiết khô hanh khiến người bực bội, Vương gia thiếu phu nhân lại có tin vui, lập tức khiến lão gia phu nhân vui mừng chờ ôm tôn tử. Nhanh chóng phái người tới thông gia gửi tin, vội vã chuẩn bị nhân sâm tổ yến, sai người may áo khâu giày, mời trụ trì Hoành An tự quỳ trước Phật tổ niệm trăm lần Thiện Nguyện kinh, nguyện đắp một tượng thần bằng vàng, tóm lại là bận rộn không để đâu cho hết.

Thời gian trôi mau, mười tháng mang thai, Vương thiếu phu nhân bình an hạ sinh một hài tử, cả nhà vui mừng hớn hở. Vương lão gia đặt tên Như Ý, coi tôn tử như châu như bảo, nhũ danh gọi Bảo Châu. Phượng nhi thấy ai cũng nói, không phải sinh tôn tử, mà là một tổ tông. Ngô thị nghe xong cũng cười, bảo rằng chỉ sợ nuông chiều còn hơn phụ thân của hắn năm đó, nói thì nói vậy, nhưng bản thân vẫn không khỏi sủng nịch khôn cùng.

Công thần lớn nhất của Vương gia, Hàn thị Yểu Nương, vốn nên vừa lòng thỏa ý, nay lại mặt ủ mày chau. Từ khi sinh Như Ý, trượng phu dường như không muốn thân thiết với nàng, mấy ngày gần đây thậm chí không thấy mặt mũi, hỏi đến thì chỉ nói rằng bận rộn làm ăn. Trong lòng nàng nghi ngờ trượng phu có người mới bên ngoài, nhưng không tìm thấy dấu vết, sợ rằng người khác biết sẽ chê cười mình ghen tị, chỉ dám khôn khéo hỏi tùy tùng thân cận của Phượng Ca, nhưng kết quả cũng không hơn. Nàng buồn bực không thể phát tác, ngoài mặt cũng đành ra vẻ thản nhiên.

Đảo mắt gió thu thổi lá vàng rơi, ngày này Phượng Ca từ Dương Châu trở về, Yểu Nương vội vàng gọi người dọn dẹp phòng ở, thay đổi chăn gối, chính mình ăn mặc rực rỡ gấm hoa, hết sức cầu kỳ, chờ đến trống canh bốn, mắt không chớp trông ngóng qua cửa sổ, mới thấy trượng phu người đầy mùi rượu đi vào. Nàng nén giận đỡ Phượng Ca nằm xuống, ngoài miệng lầm bầm một câu: “Cứ khi không thất thường như vậy, cũng không sợ tổn hại thân mình…”

Một câu chưa nói xong, thoáng thấy một vết đo đỏ trên cổ hắn, nhìn kỹ đúng là dấu son, nhất thời cảm thấy lạnh lẽo. Ngơ ngác ngồi ở đầu giường, lệ rơi một đêm. Quạ đen ngoài cửa sổ tiếng dài tiếng ngắn kêu đến thê lương, cuối cùng trời cũng sáng.

***

Sáng sớm đi thỉnh an công công bà bà, đã thấy tiểu cô đang ở đó, một thân áo đen váy đen, như trước cụp mi buông mắt, có điều sắc môi diễm lệ, đỏ rực rất giống dấu son trên cổ trượng phu, nhìn kỹ lại không thấy gì, mờ mịt ngỡ rằng hoa mắt.

Ngơ ngẩn qua một ngày, đến tối muộn khi thắp đèn, Phượng Ca còn chưa trở về, Yểu Nương một mình không muốn dùng bữa, dỗ Như Ý ngủ, giao cho bà vú trông nom, chính mình cầm một đèn lồng nhỏ, không mang theo nha đầu đi đến hậu lâu nơi tiểu cô ở. Tiểu cô và trượng phu là song sinh, tình cảm vô cùng sâu sắc, lúc này nàng hoang mang lo sợ, chỉ muốn tìm người để hỏi cho rõ, rốt cuộc là nàng sai, hay trượng phu trời sinh tính phong lưu.

Một đường gió lạnh, thổi qua khiến đèn lồng suýt tắt. Trên tiểu lâu lờ mờ lộ ra ánh sáng, nàng đi lên cầu thang, không thấy một nha đầu nào, bước thẳng đến cửa khuê phòng, gõ cửa khẽ gọi: “Muội muội ngủ chưa?”

Trong phòng lộn xộn một trận, loáng thoáng tiếng vui cười, sau một lúc lâu mới nghe thấy tiểu cô miễn cưỡng đáp: “Chị dâu, xin mời vào.”

Nàng đẩy cửa, trong phòng chỉ lờ mờ thắp lên ngọn nến đỏ, lúc nàng tiến vào, bóng lửa nhất thời đong đưa, lay động bóng hình âm u, giống như một quái thú vô danh nào đó. Hai thân ảnh trên giường đang quấn quít, uốn éo như rắn, thấy tiếng nàng đi vào thì đồng thời ngẩng đầu, hai gương mặt tuyệt mỹ giống nhau như đúc hướng về phía nàng, đúng là quỷ dị kinh khủng không nói nên lời.

Nàng cứng người, cặp mắt trừng lớn đến cực hạn, tay buông thõng, đèn lồng rơi xuống đất “phụt” một tiếng tắt ngấm. Muốn chạy, chân lại không thể động; muốn thét, miệng lại há không ra, chỉ trân trối nhìn hắn đứng dậy, trần truồng bước về phía nàng.

***

Nàng cũng đứng lên, khoác một tấm áo mỏng ngồi trước bàn trang điểm, mở hộp son, dùng ngón tay út trắng noãn thon thả lấy một ít sáp son hương thơm ngào ngạt, chầm chậm bôi, tỉ mỉ tô điểm cặp môi đỏ mềm mại đầy đặn như hoa.

Người trong gương mị nhãn như tơ, môi đỏ như máu, nàng ngắm nghía một hồi mới nhấc bút lên, hết sức chăm chú tô vẽ hai hàng lông mày.

Lắng nghe động tĩnh bên ngoài, “bịch” một tiếng nặng nề, nàng u ám nở nụ cười, phong tình vạn chủng ẩn giấu sảng khoái.

Một bàn tay từ phía sau vuốt ve làn da nõn nà như tuyết, nàng đặt bút, quay đầu nói: “Chàng nghe…”

Quạ đen kêu to, xuyên thấu qua màn đêm, giống như tiếng cười của ma quỷ đến từ địa ngục.

Vắn tắt truyện

Trong thành Kim Lăng, Vương gia hào phú, Phượng Hoàng cùng sinh, quạ kêu trong đêm.

Tuy là huynh muội ruột thịt, nhưng lại là tình nhân yêu nghiệt giao triền bất luân. Dưới bộ dáng tuyệt mỹ là lòng dạ quỷ quyệt, nhưng thế nhân lại mù quáng không hay biết.

Muội muội Vương Hoàng và Tôn gia thiếu gia có hôn ước, nhưng sau khi vị hôn phu thỏa ước nguyện lên kinh thí, ca ca Vương Phượng tranh thủ Đoan Ngọ tụ yến, thừa cơ âm ngoan mưu sát Tôn gia lão thái gia, thành công kéo dài hôn sự.

Vì nhất lao vĩnh dật,[4] năm mới trên phố dài bão tuyết, Tôn gia thiếu gia cưỡi ngựa trở về, vó ngựa bị cắm một cây kim thêu mảnh như lông trâu, ngựa kinh hoàng chạy như điên, Tôn thiếu gia ngã ngựa, chết không nhắm mắt.

Vương tiểu thư ngoài dự đoán của mọi người, tuẫn phu muốn chết, mặc dù được cứu, từ đó về sau lại quyết tâm giữ vọng môn quả,[5] trở thành điển phạm cho nữ tử tiết liệt trong thiên hạ. Có điều chân tướng đêm đêm xuân tiêu, đều bị tang phục màu đen che giấu.

Vương gia thiếu gia cuối cùng cũng cưới tân phụ, có con nối dòng. Nhưng độc hỏa cơ luyến không những không tắt lại càng cháy mạnh. Tẩu tử trong lúc vô tình biết được chân tướng, rốt cuộc mất mạng.

Quạ đen kêu, quạ đen kêu, kêu đến khi thê lương đứt ruột. Nhân gian quỷ mị sinh đào hoa, dưới bóng đào hoa máu vẫn còn xanh biếc.

– Hoàn –




[1] Bài thơ “Nhị thập tứ tiết”, có 24 từ, mỗi từ là tiếng bắt đầu của một tiết.

[2] Tâm hồn tịch mịch thương nhớ, chỉ có thể độc thoại.

[3] Trong sinh mệnh có hai việc không thể không có: ăn uống và nam nữ. Một cái là vấn đề về cuộc sống, một cái là vấn đề về giới tính.

[4] Làm một mẻ/ Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

[5] Quả phụ chưa thành thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.