Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 44




Hồ bơi trung tâm thể dục thể thao Dung Thành. 

“Yahoooooooooooo-“

Rick rú một tiếng, nhảy thẳng từ trên bờ xuống nước, làm bắn lên một cột nước lớn. 

Đứng trên bờ, Wendy và Văn Tranh mặc vest yên lặng lùi về sau hai bước, tránh nước dưới chân, mặt ai nấy cũng vô cảm. 

Đại Hắc cách cả ba khá xa, cao quý ngẩng đầu ngồi trên ghế dài. 

Ăn tối?

Mấy người ăn tối trong nước?

“Thực xin lỗi.” Đồng nghiệp của Rick đẩy kính “Đầu anh ấy có vấn đề.”

“Em chửi ai đó hả!” Rick xiên xiên vẹo vẹo bơi tự do được ba mươi mét, nghe đồng nghiệp mình nói vậy bèn giơ tay tức giận hét toáng lên.

Chờ đến khi Rick bơi ngược trở về, thở hồng hộc bò lên bờ lại, đồng nghiệp đeo kính đã dọn ghế dài tắm nắng xong. Bốn người ngồi xuống, cậu ta lấy ba hộp cơm khỏi túi, là món cơm cuộn rong biển. 

“Đừng khách sáo, cầm nè!” Rick cười sang sảng “Tôi tự cuộn đó, đãi mọi người!” 

“……” Anh cũng không đặc biệt cần cái vinh hạnh này lắm, Văn Tranh chết lặng nghĩ. 

Giơ cuộn cơm có đường kính và chiều dài cái nào cũng hơn bàn tay lên, Văn Tranh và Wendy vừa gặm vừa nghe Rick nhiệt tình phê phán công ty game [Không Gian Sinh Tồn].

“Ba năm rồi tôi chưa được đi bơi.” Rick chua chát vuốt tóc “Không khi nào rảnh rỗi, nếu không phải đang sửa bug, thì cũng đang tìm bug để sửa. Đặc biệt cứ đến cuối thu hằng năm còn bận hơn bao giờ hết, bận đến mức muốn hói luôn, mọi người nhìn nè, nhìn xem mép tóc của honey tôi giật đến tận đâu rồi!” 

Rick duỗi tay vuốt ngược tóc đồng nghiệp của mình về sau, bị đối phương đập rớt. 

Cắn được ba miếng, nhân bên trong cuộn cơm cũng lên sàn. Không hổ là do tự tay BOSS nhỏ làm, vừa có thịt cua, gạch cua, tôm hùm, sò khô, giăm bông, đậu hủ cắt nhỏ, và tất cả các nguyên liệu nấu ăn được của Trung Quốc được xem là kì lạ trong mắt Liên Minh. 

Nếu không nhìn nội dung bên trong thì vị của nó cũng không đến nỗi nào. 

Văn Tranh dùng dao nhỏ tùy thân cắt mấy khoanh cơm, sau đó lại cắt thành từng miếng vuông nhỏ, đặt lên giấy thấm dầu, lấy tăm xiên một miếng đút mèo. 

Rick trợn mắt há hốc mồm nhìn, nhéo đồng nghiệp đeo mắt kính một cái, lẩm bẩm: “Honey, anh cũng muốn được chăm sóc như thế.” 

Đồng nghiệp đeo kính lạnh lùng hỏi ngược lại: “Anh là mèo à?” 

Rick: “…..”

Rick tóc vàng mắt xanh, cao ráo đẹp trai, tuy nhìn thoáng qua có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khi tiếp xúc sâu rồi mới thấy anh ta rất biết khuấy động bầu không khí. Nói chuyện với nhau một hồi, Văn Tranh và Wendy bị anh ta dẫn dắt nói một mớ. 

“Tôi nhớ cậu.” Anh ta lắc lắc ngón tay, nhìn Văn Tranh “Cậu từng lấy giải thưởng cống hiến xuất sắc của bọn tôi.”

Giải thưởng này một năm chỉ có vài người lấy được, nên Rick nhớ cũng không có gì lạ.

“Một mình tay mới là cậu, chỉ mới có nửa tiếng thôi đã đào được một mớ lỗi logic cả tổ kỹ sư bọn tôi vẫn không phát hiện, quả thật lợi hại. Tới tận bây giờ, kiến trúc sư Lilith cứ nhớ mãi không quên cậu. Mấy ngày trước cô ấy thấy hình cậu trên tin tức, cổ đến tìm tôi xin nghỉ tết Dương Lịch để theo đuổi ước mơ… Đùa à, sao tôi có thể đồng ý được!?” Rick tự hào vỗ ngực: “Tôi chạy rồi, cổ còn chạy nữa, thì công việc chất chồng ở đấy ai làm?”

Gió lạnh thổi qua bầu không khí yên tĩnh.

“Hụ.” Anh hắng giọng “Tôi thế này thôi chứ, bình thường rất nghiêm túc với công việc đấy. Tôi chỉ muốn nói là, ban kỹ sư của công ty bọn tôi lúc nào cũng thiếu, lập trình viên cũng thế, hai vị, có thể cân nhắc…..?”

Wendy cắn một miếng cơm to “Tôi xin kiếu, tôi ngồi đủ rồi, giờ muốn động tay động chân một tí, mới đi làm bảo an, à không, làm bảo vệ, cũng vui lắm. Còn Văn Tranh thì tôi không biết.”

Cô dừng một chốc mới nói: “Mọi người hẳn đã hiểu.”

Rick cất biểu cảm cà lơ phất phơ vào, dùng biểu cảm nghiêm túc hiếm gặp để thay thế.

“Cho dù cậu đã từng làm trong ngành phải phải giữ bí mật, nhưng không phải bây giờ cậu giải ngũ rồi à? Tôi vẫn chưa hiểu lắm, sao các cậu cứ phải để ý đến mấy thứ này………..”

“Chưa chính thức giải ngũ.” Văn Tranh lại xiên một miếng cơm đút cho Đại Hắc chứ không nhìn về phía Rick “Cảm ơn ý tốt của anh, tương lai sẽ có cơ hội.”

Rick nghe được nuối tiếc nhàn nhạt trong câu nói của anh. Rick đã sớm biết Văn Tranh là một người có “câu chuyện”. Mà “câu chuyện” của anh, Rick bây giờ chưa có tư cách được biết.

Anh ta cũng không gặng hỏi nữa, chuyển sang nói mấy chuyện thú vị trong công ty game [Không Gian Sinh Tồn].

Bọn họ nghe được một mớ chuyện hay, thú vị đến mức ngay cả một người không chơi game như Wendy cũng ngứa ngáy, dùng ngôn ngữ cộng hành động cổ vũ Rick, khiến câu “Mọi người không biết đâu, để tôi kể cho nghe, có lần…” Càng ngày càng sung.

Nói đến kiến trúc sư, Văn Tranh đột nhiên lên tiếng, hỏi: “Anh biết May không?”

Rick ôi chao một tiếng: “May Yu! Tôi biết, kỹ sư vinh dự của bọn tôi, kịch bản cậu ấy gửi bọn tôi năm nào cũng được chọn, thậm chí kịch bản năm nay của cậu ấy còn được đánh giá là ứng viên tiềm năng của bảng xếp hạng bạch kim. Sao vậy, có hứng thú với công việc của kiến trúc sư  à?”

Văn Tranh lắc đầu, vờ như mình không tò mò như các fan: “Tôi chỉ muốn biết người ấy là nam hay nữ mà thôi, thế người ấy?”

“Nam-” Rick không hề vòng vo: “Vũ khí là hộp Pandora, khác phần thưởng của mấy cậu một tí, nó có thể điều khiển trong một phạm vi nhất định trong cùng một không gian thời gian, tương đối thôi, hạn chế khá nhiều. Nhưng nếu biết xài thì có thể gọi nó là bug của cậu ấy.”

“… Biết là bug mà còn làm?”

Rick thở dài thườn thuợt: “Nếu không thì có thể làm gì đây bảo bối của tôi ơi, này là quà cho cống hiến xuất sắc đó! Nhưng mà cậu ta không hay chơi game lắm, sẽ không phá hủy cân bằng của mấy cậu.”

Nam.

Văn Tranh nhìn Wendy, trong lòng bỗng nhiên thấy nể phục vô vàn.

Lúc ấy Thành Mỹ không có cài đặt chế độ được kiểm tra, “Hộp Pandora” gì đấy chỉ là những gì cô ấy nói mà thôi, không có bằng chứng chứng thực rằng May và cô là một người. Nhưng nếu thật sự là một người, vậy…..

Thật sự rất có cá tính.

Văn Tranh hơi không chịu nổi.

Miếng cuối cùng của cuộn cơm đã vào miệng, bữa ăn hòa thuận tại hồ bơi trung tâm thể dục thể thao cũng có thể giải tán. Nhưng Rick không tuân theo lễ thường, mà nhất định phải thi bơi với Văn Tranh.

Nhiệt độ gần đây xuống thấp, số người can đảm dám đến hồ bơi Dung Thành rất ít, tuy nhiên vẫn thấy lác đác vài người đang bơi trong bể bơi rộng lớn.

Ban đầu Văn Tranh muốn từ chối, nhưng mọi người nhiệt tình ủng hộ quá, nên đành phải đi mua tạm một cái quần bơi để thay.

Đại Hắc vốn đang ngồi lim da lim dim trên ghế dài, hai chân trước giấu dưới bụng, bộ dạng căng da bụng chùng da mắt. Đến khi Văn Tranh bước ra, hai mắt lập tức trợn to, mặt mèo hiện ra biểu cảm không tin được.  

Nhân loại này bị cái gì vậy?

Khỏa thân ở nhà cũng được đi, tự nhiên ra ngoài khỏa thân chung với mấy nhân loại khác làm gì.

Không phải nhân loại gần đây chú trọng chuyện này lắm à!?

“Ôi chu choa mạ ơi-” Có vẻ Rick cảm thấy câu ôi chu choa mạ ơi của mình chưa đủ để biểu đạt sự phấn khích của mình, anh ta còn bonus thêm một tiếng huýt sáo “Tôi có thể chụp một tấm cậu bận quần bơi được hem?”

“Không được.” Văn Tranh lạnh lùng nói.

Anh mặc quần bơi boxer màu đen, trước ngực là dây chuyền, cơ thể hoàn mỹ do luyện tập quanh năm, múi nào ra múi đó, cơ nào ra cơ đấy. Là tạng người điển hình của người Châu Á.

Văn Tranh không đợi Rick, tự đi đến bờ hồ, nhún chân nhảy thẳng vào nước, vừa vào nước như biến thành chú cá, thoắt cái đã bơi được năm mét.

“Ê! Cậu ăn gian thế!” Rick không cam lòng nhảy xuống theo. Có lẽ là do tiếng nhảy xuống của anh ta quá lớn, khiến mấy người yêu bơi lội khác cũng nhảy thẳng xuống hồ từ nhiều hướng, mỗi người chiếm một đường đua đuổi theo Văn Tranh đang dẫn đầu, biến hồ bơi vốn vắng lặng thành hiện trường một cuộc thi nhỏ.

Hồ bơi có bề dài trăm mét, Văn Tranh bơi thẳng đến đầu bên kia, một tay chạm vào thành bể, sau đó ngửa đầu cho nước trong lỗ tai chảy ra ngoài.

Đại Hắc lim dim, nhìn Văn Tranh đang tắm trong ánh nắng. Gò má của đối phương đẹp đến mức hoàn mỹ, lông mi thẳng tắp rũ xuống, nước chảy xuống theo tóc, chảy qua khóe mắt, qua má rồi lướt qua yết hầu.

Một nhân loại mà thôi, cơ thể đẹp như vậy làm gì.

Nó không tự nhiên nghiêng đầu, không nhìn cơ thể khỏe mạnh tràn trề sức sống của Văn Tranh nữa.  

Văn Tranh lau bớt nước trên mặt, mở mắt ra, mấy người bị anh bỏ rơi cũng đã lục tục đến đích, người cuối cùng là Rick-trai-tơ-đáng-thương.

Rick tóc vàng thở hồng hộc lên án hành động ác ôn của Văn Tranh: “Quá đáng! Thằng nào gáy sức bền người Trung Quốc không tốt vậy hả!”

Một ông chú trung niên bên cạnh cười ha ha bảo: “Nhóc, thời nào rồi, còn nhớ lịch vàng năm xưa không? Huống chi sức bền không tốt, ai lại đến hồ bơi chứ!”

Mọi người cậu một câu tôi một câu, vui đến mức cười ngả nghiêng, ngay lúc bầu không khí ấm dần lên, loa phát thanh trong bể bơi bỗng vang lên.

“Thông báo tạm dừng đóng cửa hồ bơi để kiểm tra hệ thống điện, thông báo tạm thời đóng cửa hồ bơi để kiểm tra hệ thống điện, mời mọi người nhanh chóng rời khỏi phạm vi hồ bơi….”

“Kiểm tra hệ thống điện?” Một người nghi ngờ hỏi: “Sao không có dán ngày kiểm tra trước cửa?”

“Đúng thế, chúng ta còn chưa xài hết thời gian bơi đâu, trung tâm có hoàn tiền không vậy?”

Văn Tranh cũng thấy lạ, Wendy cầm điện thoại di động chạy vội đến, ngồi xuống nói: “Nhìn nè, đây là thông báo kiểm tra hệ thống điện của trung tâm điện lực Dung thành, đâu có hồ bơi đâu, cũng không có trung tâm thể dục thể thao.”

Một nhân viên đứng trước cửa hô hào: “Còn chờ cái gì nữa! Ra ngoài nhanh lên!”

“Không phải, xảy ra chuyện gì vậy? Thời gian của bọn tôi vẫn chưa hết đâu, không phải 12 giờ mới đóng cửa à, điện cũng đâu có bị ngắt!” Một người lớn tiếng trả lời.

“Quan tâm chi lắm vậy, bảo mấy người đi thì đi nhanh lên, biết càng nhiều chết càng sớm. Chưa hết thời gian thì ra quầy bán vé nhận vé miễn phí, lần sau có thể quay lại, được chưa?”

Thái độ của nhân viên không tốt, nhưng đa số mọi người đều lười so đo, cho nên ra ngoài.

Nhưng mấy người Văn Tranh phản nghịch trời sinh, sao có thể nghe gã ta nói, đến tận khi gã ta tức đến mức muốn gọi bảo vệ đến, một giọng nói the thé vang từ ngoài cửa vào.

“Ấy, sao vẫn còn người? Không phải tôi nói là bao hồ sao…”

Bốn người một mèo đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, không thấy chủ nhân giọng nói đâu, chỉ thấy mèo con.

Không phải một con, cũng không phải hai con, mà là một đám.

Mèo Nga mắt Xanh, mèo Anh lông ngắn, mèo Mỹ lông ngắn, Ragdoll, mèo Ba Tư….đủ thứ màu sắc, màu nào cần có là có, khoảng hai ba chục con. Mỗi con đều đeo một sợi dây dắt, hội tụ lại trên tay một người.

Chủ nhân của đám mèo này, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đó là một anh chàng có khóe mắt xệ xuống, mắt một mí, quầng thâm to tướng, xấu hoắc.

Hắn ta mặc áo len với khóa kéo màu be, một chiếc quần đùi đi biển và đội một chiếc mũ bóng chày màu đen trên đầu, trên người đeo đủ thứ phụ kiện, chẳng nhẽ đang muốn cho mọi người thấy mái tóc bên dưới cái nón kia “phản nghịch” đến thế nào?

“Khách quý khách quý, ngài đừng nóng, bọn họ đi ngay thôi, đi ngay thôi….” Nhân viên vội vàng chạy lại, vừa đưa tay muốn cầm mớ dây dắt của hắn ta, vừa trừng mắt nhìn nhóm Văn Tranh.

“Ê, bỏ ra!” Người kia nghiêm túc đẩy gã ra: “Cái này là cục cưng của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc mấy bé, nếu không mấy bé sẽ lo lắng, sẽ quậy um lên, sẽ không biết tôi yêu mấy bé ấy thế nào!”

Dứt lời, hắn ta cột dây dẫn vào thang kim loại để lên xuống trong hồ bơi, mấy sợi dây kia không đủ độ dài, xung quanh ao toàn là nước, khiến mấy con mèo con nào con nấy đều phải di chuyển thật cẩn thận, vừa bước vừa kêu, không chịu ngồi xuống hay nằm xuống.

“Ôi, mấy bé đang cổ vũ anh à?” Khách quý vui ra mặt, quay lại nói với nhân viên: “Nhìn đi, có phải tụi nó quan tâm chủ nhân tụi nó lắm không?”

Nhân viên lau mồ hôi trên mặt: “Cái này, là, là…..”

Cổ Đại Hắc phát ra tiếng gầm nhẹ khó chịu, Văn Tranh vội lùi về sau một bước, đặt tay lên đầu trấn an nó.

Wendy bấm điện thoại từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Biết rồi, người này tên Lưu Ngân Hà, là con trai của chủ tịch công ty Galaxy Pet Chains.”

“Nhàm chán.” Rick bỗng nhiên nói, đi lại ghế dài móc áo khoác khóa đại lên người, vừac ào mái tóc nửa ướt của mình, vừa nói với nhóm Văn Tranh: “Tôi không muốn ở chung không gian với thằng ngu này, hẹn gặp lại.”

Wendy: “Được thôi, bọn tôi cũng dọn đồ một chút cũng sẽ đi, đi chung không?”

“Không cần, tôi còn có honey của tôi mà.” Rick cười ngu: “Sáng mai bọn tôi bay về, tạm biệt nhé. Tôi vẫn giữ câu nói kia, lúc nào cũng hoan nghênh hai người đến công ty game [Không Gian Sinh Tồn], khi nào thay đổi chủ ý, cứ tìm tôi!” Anh ta búng tay, ném một cái nháy mắt quyến rũ lại, chân đi dép nhựa, liếc mắt ra hiệu cho đồng nghiệp đeo kính đi cùng mình.

“Mong mọi người thông cảm, đầu anh ta có vấn đề.” Đồng nghiệp đeo kính vừa lên tiếng, đã nghe câu “Anh nghe đấy.” của Rick từ xa vọng lại.

Tiếng động bên này không nhỏ, vị khách quý vừa mới cởi áo khoác tên Lưu Ngân Hà kia cũng nghe câu được câu mất.

Người nhân viên kia vẫn luôn đi theo hắn, không biết nói gì, ngoại trừ cái câu bao hồ ban đầu ra, cũng không tới kiếm chuyện nữa.

Văn Tranh và Wendy thương lượng ngắn gọn, quyết định đi trước, dù sao bọn họ cũng đã làm xong những chuyện cần làm trong tối nay rồi.

“Được rồi, tôi có lái xe đến, để tôi đưa cậu về.” Wendy vẫy tay, giỏ quần áo của Văn Tranh trên ghế dài bỗng nhiên bị Đại Hắc thẳng chân đá xuống, cứ như đang nói “Sao chưa mặc đồ vào nữa!?” vậy.

Văn Tranh nhặt giỏ lên, vì lười đến phòng thay đồ, cho nên anh cứ tròng từng thứ vào người. Trong lúc anh mặc đồ, vị “khách quý” đối diện bỗng lại gần, còn “chậc” một tiếng rõ to.

“Mèo gì đây, hai người giao tiếp với nhau bằng cách nào?” Khách quý cười hỏi, giơ tay chuẩn bị chạm vào Đại Hắc “Hai mắt có thần, viền mắt vừa sạch vừa cao, độ cao sống mũi cũng vừa phải, từ trên xuống dưới chỉ một màu duy nhất, vóc người cũng to….xem kỹ lại xem nào, ừm, tốt đấy, đây là giống mèo của công ty hai người?”

Đại Hắc không nhúc nhích, nhưng tay Lưu Ngân Hà lại dừng giữa không trung, không tiến thêm bất kì centimet nào nữa.

“Đừng có chạm vào mèo của tôi.”

Tóc Văn Tranh vẫn còn nhỏ nước, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn bao giờ hết.

Lưu Ngân Hà kia ban đầu còn tính ỷ thế hiếp người, bỗng nhiên run nhẹ, ngượng ngùng rụt tay về.

“Đừng nóng, đúng là tôi không nên sờ nó, nhưng hai người phải trả lời tôi chứ, thế, hai người nói tôi biết tất cả những gì hai người biết, tôi cho hai người hai chục ngàn, sao nào? Con người đừng nên tham lam.”

Văn Tranh bình tĩnh nhìn hắn ta: “Biết để làm gì?”

“Thì định hướng bồi dưỡng chứ sao?” Lưu Ngân Hà khó hiểu: “Hai người bị gì thế, nuôi một con mèo quái dị, Galaxy Pet Chains năm nào cũng tạo ra một mớ mèo có gien ổn định, vậy từ hai đến ba năm là có thể tạo ra một loài mới. Tôi thấy mèo mun nhà cậu năng động đấy, có thể làm giống….”

“Cút.”

Dứt lời, Văn Tranh ngó lơ Lưu Ngân Hàng chết trân tại chỗ, trực tiếp đi vòng qua người hắn ta đi về phía cửa chính. Wendy cũng xốc ba lô trên vai, Đại Hắc nhảy xuống ghế dài, không thèm ngó ngàng gì đến Lưu Ngân Hà, chỉ chăm chăm đuổi theo Văn Tranh.

“….Quần què gì thế?” Lưu Ngân Hà mất nửa ngày mới có thể phản ứng lại được, thế mà có người dám cắt lời hắn, đã thế còn bảo hắn cút!?

Thằng nào đây!?

–——–

Hậu trường nhỏ:

Đại Hắc: Bảo ngươi cút là ngươi lời rồi, tên này còn dám bảo cả ta cút mà, thằng ngu!

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.