Nữ Thần Quốc Dân Cảnh Ngọc Ninh

Chương 359




Cảnh Diệp Nhã sửng sốt quay đầu lại.

Quan Thu Hà vội vàng cười cười để che giấu sự cố ý của mình.

Cảnh Diệp Nhã nhướng mày, đáy mắt hiện lên vẻ đã hiểu ra, lúc này mới giải thích: “Cô nói sau lưng tôi có một vết bớt hình con bướm phải không? Khi còn nhỏ thì có, nhưng không biết vì sao lúc lớn lên lại dần dần biến mất.”

Lúc cô ta đáp lời thái độ không chút để ý, cảm giác khẩn trương hoặc chột dạ cũng không có chút nào, tựa như đang nói về một chuyện bình thường.

Quan Thu Hà mím môi.

“Vậy à, bớt còn có thể biến mất, thần kỳ vậy sao?”

Cảnh Diệp Nhã cười nói: “Không phải như vậy, nhưng chuyện này không phải là không có, dù sao cũng chỉ là một khối sắc tố trong cơ thể mà thôi, cái này cũng thường thấy trong y học.”

Lúc này Quan Thu Hà mới gật gật đầu.

“Thì ra là thế.”

Hai người không hợp ý, sau khi ăn xong thì không ngồi nói chuyện tiếp nữa, ngồi một lúc rồi lập tức đi về nhà.

Ông cụ Quan nghe nói buổi chiều hai người đi ra ngoài cùng nhau, theo bản năng nhíu mày, cảm thấy không có chuyện gì tốt.

Tuy rằng ông ta là một người đàn ông, nhưng trên cơ bản đều rất hiểu biết tâm trạng của những người phụ nữ.

Sau khi Cảnh Diệp Nhã trở về, Quan Thu Hà vẫn luôn vô cùng lạnh nhạt với cô ta.

Đêm qua nháo ra gièm pha như vậy, theo lý thuyết, hôm nay Quan Thu Hà hẳn là sẽ không để ý đến cô ta, thậm chí còn cười nhạo cô ta vài câu mới đúng.

Nhưng Quan Thu Hà không chỉ không làm vậy mà còn ăn cơm trưa xong rồi hẹn cô ta đi ra ngoài?

Ông cụ Quan cảm nhận được điều không thích hợp, vì thế ông ta chờ Quan Thu Hà và Cảnh Diệp Nhã về nhà rồi lặng lẽ gọi Quan Thu Hà đến gặp.

“Ông ngoại, ông tìm cháu à?”

Quan Thu Hà đi vào phòng, cung kính hỏi.

Lúc này Ông cụ Quan đang ngồi trên một chiếc ghế bập bênh khép hờ mắt.

Nghe thấy tiếng động, ông ta mở to mắt, ý bảo cô ta đóng cửa lại.

Lúc này Quan Thu Hà mới xoay người đóng cửa lại, sau đó đi về phía ông ta.

“Ông ngoại, có chuyện gì sao?”

Ông cụ Quan nhìn chăm chú vào cô ta, trầm giọng nói: “Vừa rồi cháu dẫn Diệp Nhã đi đâu vậy?”

Quan Thu Hà ngẩn ra, mím môi.

Cô ta hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Không đi đâu hết, chỉ đi đến khu suối nước nóng mới mở để ngâm suối nước nóng một lúc thôi.”

Ông cụ Quan nghi ngờ nhìn cô ta, “Thật không?”

Quan Thu Hà tự giễu cười.

“Nếu ông ngoại không tin thì kêu Diệp Nhã vào hỏi một chút là được, hay là ông lo cháu bắt nạt con bé sao?”

Ông cụ Quan nhíu mày.

Một lát sau ông ta mới nói: “Cháu không cần phải dùng lời nói kích động ông, tuy rằng bây giờ con bé đã trở lại, nhưng hai cháu ở trong lòng ông vẫn như nhau, ông nuôi cháu từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ đối xử với cháu như người ngoài.”

Quan Thu Hà im lặng đứng ở nơi đó, không nói gì.

Ông cụ Quan dừng lại vài giây rồi đột nhiên hỏi: “Hôm qua người nhà họ Cố từ chối hôn sự của Diệp Nhã với nhà họ, việc này cháu biết không?”

Quan Thu Hà gật gật đầu, “Biết.”

“Cháu nghĩ sao về chuyện này?”

Quan Thu Hà sửng sốt.

Cô ta nhìn ông cụ, có chút mờ mịt.

“Cháu… Cháu không có suy nghĩ gì hết.”

Chuyện của Cảnh Diệp Nhã và con trai út nhà họ Cố, cô có thể có suy nghĩ gì?

Nhưng ông cụ nghe câu trả lời này của cô ta, rõ ràng không quá vừa lòng.

Ông ta cau mày nhìn Quan Thu Hà, ẩn ẩn có chút tức giận.

“Vậy cháu cảm thấy Cố Dật Hiên thế nào?”

Quan Thu Hà giật mình, mờ mịt vài giây, bỗng nhiên hiểu ra điều gì, ánh mắt hiện lên một tia không dám tin.

“Ông ngoại, ông hỏi như vậy là có ý gì?”

Ông cụ Quan hừ lạnh một tiếng, “Còn có thể là có ý gì? Diệp Nhã không có bản lĩnh, không giữ được người đàn ông tốt như vậy, nhà họ Quan chúng ta luôn có một người có thể.

Thu Hà, cháu được ông tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ, đến khi lớn lên, cháu và con bé không giống nhau, cháu là tiểu thư nhà giàu chân chính, nếu cháu được gả đi, nhà họ Cố sẽ không có ý kiến, tương lai cháu cũng có thể giúp đỡ nhà họ Quan, cháu cảm thấy thế nào?”

Quan Thu Hà chấn động mạnh.

Không thể nào ngờ ông ngoại sẽ đưa ra yêu cầu này với cô ta.

Sắc mặt cô ta nhanh chóng trầm xuống, không thể tin nổi nhìn ông cụ Quan, trầm giọng nói: “Ông ngoại, mắt thấy Cảnh Diệp Nhã không thể gả vào nhà họ Cố, nên ông đổi ý qua cháu sao? Đưa người đàn ông mà cô ta không cần cho cháu?”

Đôi mày kiếm của ông cụ hạ xuống, tức giận nói: “Nói bậy! Cái gì mà người đàn ông con bé không cần? Tuy Cố Dật Hiên chỉ là con út của nhà họ Cố, nhưng từ trước đến nay cách làm người và xử sự không tồi, năng lực cũng rất được tán thành, quan trọng nhất chính là người ta lớn lên tuấn tú lịch sự.

Với lại lúc trước trong nhà cũng chỉ có ý muốn tác hợp hai người họ, còn chưa thật sự ở bên nhau, sao lại thành người đàn ông con bé không cần?”

Quan Thu Hà không chút nghĩ ngợi, trực tiếp tức giận từ chối: “Cháu không đồng ý!”

Sắc mặt ông cụ Quan không quá đẹp.

“Vì sao?”

“Ông ngoại, cháu là cháu ngoại của ông, chứ không phải công cụ để trao đổi lợi ích của ông, cháu biết, ông vẫn luôn muốn làm thông gia với nhà họ Cố là để bảo vệ vinh hoa phú quý lâu dài của nhà họ Quan.

Nhưng cháu cảm thấy nên dựa vào năng lực của bản thân chúng ta mà không phải dựa vào hôn nhân của con cháu đổi lấy! Nếu chúng ta không có năng lực đó, cho dù có hao tổn tâm cơ leo lên nhà họ Cố thì tương lai cũng chỉ ăn nói khép nép nhìn vào sắc mặt người khác, có khác gì ăn xin không?”

Ông cụ Quan lập tức sầm mặt xuống, tức giận nói: “Cháu nói bậy gì đó? Nhà họ Quan chúng ta có điểm nào kém hơn nhà họ Cố, ăn xin cái gì? Cháu cho rằng cơm ngon áo đẹp bây giờ có như thế nào? Cháu cho rằng quyền lợi và lợi ích thật sự chỉ dựa vào năng lực cá nhân là có thể đạt được?

Kinh Đô là một ao nước sâu, các mối quan hệ lợi ích trong đó phức tạp đến mức cháu không thể tưởng tượng được, chúng ta liên hôn với nhà họ Cố gọi là kết đồng minh với nhau, phòng ngừa chu đáo, nếu không trong tương lai mắt ông mờ đi, chỉ bằng hai người bác của cháu thì có thể làm ra chuyện gì? Đến lúc đó cháu cho rằng cháu sẽ còn là con gái nhà họ Quan cao cao tại thượng sao?”

Quan Thu Hà lắc lắc đầu.

“Cho dù không phải con gái nhà giàu, cũng tốt hơn gả cho một người mình không thích.”

“Hồ nháo! Bây giờ cháu còn trẻ, cho rằng cái gọi là tình yêu và tự do sẽ chiến thắng tất cả, chờ đến khi già rồi mới có thể nhận ra những thứ đó đều là hư vô mờ mịt, chỉ có người có hai bàn tay trắng mới tin tưởng vào thứ này, tự do thật sự là lúc cháu đứng trên đỉnh cao quyền lợi mới có thể đạt được, cháu hiểu không?”

Quan Thu Hà cảm thấy buồn cười.

Cô ta vẫn luôn biết ông ngoại là một người cực kỳ ham thích quyền lợi.

Lúc trước không phải ông ta không đánh chủ ý lên người mình, muốn dùng hôn sự của mình đổi lấy lợi ích.

Nhưng sau đó lại từ bỏ, cô ta cho rằng, ông ta sẽ không nhắc lại nữa.

Không ngờ hôm nay ông ta lại yêu cầu cô ta lấy Cố Dật Hiên?!

Quan Thu Hà tự giễu cười cười.

“Cháu không hiểu lời nói của ông, đỉnh cao của quyền lợi, cháu cũng không ham muốn. Ngay cả vinh quang của gia tộc, ông ngoại, ông bảo cháu làm gì cũng được, nhưng mong ông đừng lợi dụng hôn nhân của cháu để đổi lấy vinh quang thuộc về ông, cháu không làm được, cũng không có khả năng đồng ý!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.