Nụ Hôn Thiên Thần (Kissed By An Angel)

Chương 7




“Nhưng cậu là người ưa thích chó mà.” Gary nói vào buổi chiều ngày thứ Sáu. “Cậu luôn là một người ưa thích chó.”

“Tớ nghĩ cha mẹ tớ sẽ thích một con mèo.” Tristan đáp. Anh di chuyển nhanh quanh phòng sinh hoạt chung, dọn dẹp những món đồ chất đống khỏi những chiếc ghế : tập san về điều trị bệnh trẻ em của mẹ anh, lịch trình phụng sự tại bệnh viện của cha anh và hàng đống bản sao những lời cầu nguyện, lịch trình bơi của chính anh và những tranh ảnh thể thao cũ, chậu tắm trẻ em của thời kỳ tăm tối trước đây. Cha mẹ anh sẽ thắc mắc tại sao anh sa vào tất cả rắc rối. Thông thường, ba người nhà họ ngồi trên sàn để đọc và ăn.

Gary quan sát anh và nhăn mặt. “Cậu nghĩ cha mẹ cậu sẽ thích nó à? Mèo có bệnh không nhỉ? Nó có tín ngưỡng không? Nếu như mẹ cậu, một bác sĩ, không thể chữa bệnh cho nó, và cha cậu, một mục sư, không thể cầu nguyện và cho nó lời khuyên…”

“Tất cả các gia đình đều cần một con thú cưng.” Tristan xen ngang.

“Trong những gia đình có mèo, người ta là con cưng đấy. Tớ đang nói với cậu, Tristan, mèo có tư duy của riêng nó. Chúng còn tệ hơn những cô gái. Nếu cậu nghĩ Ivy có thể săn đuổi cậu một cách điên rồ - chờ chút… chờ chút…” Gary gõ lách tách những ngón tay trên bàn. “Tớ nhớ ra có một quảng cáo trên bảng cáo thị của trường.”

“Tuyệt thật!” Tristan nói, và trao cho bạn anh chiếc túi thể thao. “Cậu đã nói hôm nay cậu phải về nhà sớm mà.”

Gary thả chiếc túi xuống. Cậu ta đã đoán ra được điều gì xảy ra. “Và bỏ lỡ điều này sao? Tớ đã có mặt ở nơi lần cuối cậu tự biến mình thành gã ngốc; tại sao tớ không nên ở lại với trò vui lần này nhỉ?” Cậu ta quăng mình xuống tấm thảm dày trước lò sưởi.

“Cậu thực sự thấy thích thú trước nỗi khổ của tớ, phải không?” Tristan làu bàu.

Gary xoay người nằm ngửa trên lưng và đặt tay dưới đầu. “Tristan, tớ và những gã con trai đã quan sát cậu chiếm cảm tình của tất cả các cô gái trong ba năm qua – không, trong bảy năm qua; cậu hấp dẫn ngay từ lớp năm cơ. Chết tiệt, đúng, tớ thích điều đó!”

Tristan nhăn nhó, rồi hướng sự chú ý trở lại với vết ố cà phê có vẻ đã tăng gấp ba lần kích thước kể từ lần cuối anh chú ý đến nó. Anh chẳng thể nhớ làm sao một thứ như vậy lại có thể đổ ra thảm được. Anh băn khoăn không biết Ivy có thấy căn nhà gỗ cũ kỹ của gia đình anh, nhỏ bé, mòn hỏng và bừa bộn đến không thể tin được hay không.

“Vậy, thỏa thuận là gì?” Gary hỏi. “Một cuộc hẹn hò cho việc nhận con mèo à? Có lẽ một cuộc hẹn cho mỗi tuần cậu giữ nó chăng?” Anh chàng gợi ý.

“Cô bạn Suzanne của cô ấy nói cô ấy rất gắn bó với con mèo này.” Tristan mỉm cười, đúng hơn là hài lòng với bản thân. “Tớ định đề nghị quyền thăm viếng.”

Gary khịt mũi. “Điều gì xảy ra nếu Ivy không còn nhớ quả banh lông đó nữa hả?”

“Cô ấy sẽ nhớ tớ.” Tristan nói, nghe có vẻ tự tin.

Tiếng chuông cửa reo vang. Sự tin tin của anh bay hơi mất.

“Nhanh lên. Làm thế nào để đón một con mèo hả?”

“Mua cho nó đồ uống.”

“Tớ nói nghiêm túc đấy!”

“Bằng chiếc đuôi ấy.”

“Cậu đang đùa!”

“Ừ, Tớ đang đùa.”

Chuông cửa reo lần nữa. Tristan vội vã trả lời. Là tưởng tượng của anh, hay Ivy hơi ửng hồng khi anh mở cửa vậy? Miệng cô dứt khoát tươi như hoa hồng. Mái tóc lấp lánh như vầng hào quang ánh vàng, và đôi mắt xanh khiến anh nghĩ đến vùng biển nhiệt đới ấm áp.

“Em mang Ella đến.” Cô nói.

“Ella?”

“Con mèo của em.”

Nhìn xuống, anh thấy tất cả đồ dùng dành cho thú cảnh trên hiên trước, bên cạnh cô.

“Oh, Ella! Hay đấy. Tuyệt.” Tại sao cô luôn giáng cấp anh xuống với những câu nói một từ vậy nhỉ?

“Anh vẫn còn hứng thú, phải không?” Một vết hằn nhỏ lo lắng làm nhàu chân mày của cô.

“Oh, chắc chắn là cậu ấy hứng thú rồi.” Gary đáp, xuất hiện phía sau Tristan. Ivy bước vào trong nhà và dường như không có ý định đặt chiếc lồng vận chuyển mèo xuống.

“Anh là Gary. Anh đã thấy em quanh trường nhiều lần.”

Ivy gật đầu và mỉm cười hờ hững. “Anh cũng có mặt ở tiệc cưới.”

“Đúng vậy. Anh và Tristan. Anh là người thực hiện suốt từ đầu cho đến món tráng miệng trước khi bị sa thải.”

Ivy mỉm cười lần nữa, lần này nụ cười thân thiện hơn, rồi cô trở lại với công việc. “Thùng phóng uế của Ella ở bên ngoài.” Cô nói với Tristan. “Và vài hộp thực phẩm. Em cũng mang đến giỏ và tấm đệm của nó nữa, nhưng nó chẳng bao giờ dùng chúng.”

Tristan gật đầu. Tóc của Ivy bị thổi tung trong luồng gió từ cửa. Anh muốn chạm vào chúng. Anh muốn lùa chúng khỏi gò má và hôn cô.

“Anh cảm thấy thế nào về việc phải chia sẻ chiếc giường của anh?”

Tristan chớp mắt. “Gì cơ?”

“Cậu ấy sẽ thích lắm!” Gary nói.

Tristan bắn cho cậu chàng một cái liếc.

“Tuyệt.” Ivy nói, không chú ý đến cái nháy mắt của Gary. “Ella có thể nằm ỳ trên gối đấy, nhưng tất cả những gì anh phải làm là lăn nó ra khỏi đó.”

Gary cười thành tiếng, rồi cậu và Tristan mang một đống đồ vào trong nhà.

“Anh có phải là người ưa mèo không?” Ivy hỏi Gary.

“Không.” Cậu ta đáp, “Nhưng có lẽ có hy vọng cho anh.” Anh nghiêng xuống để nhìn sát vào chiếc lồng. “Ý anh là, nhìn xem, Tristan đã biến đổi nhanh như thế nào. Hello, Ella. Chúng ta sắp có thời gian rất tuyệt để chơi đùa cùng nhau đấy.”

“Quá tệ, cậu phải đợi lần sau thôi.” Tristan nói. “Gary phải đi rồi,” Anh nói với Ivy.

Gary vươn thẳng dậy với vẻ ngạc nhiên giả vờ. “Tớ phải đi rồi à? Sớm vậy sao?”

“Không đủ sớm đâu.” Tristan nói, giữ cửa trước mở.

“Được rồi, được rồi. Gặp sau nhé, Ella. Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau săn chuột.”

Khi Gary đi rồi, căn phòng đột nhiên trở nên yên lặng. Tristan không thể nghĩ ra được điều gì để nói. Anh đã có cả một danh sách các câu hỏi - ở nơi nào đó – sau chiếc sofa, nơi tất cả các món đồ khác nữa bị nhét đầy vào đó.

Nhưng dường như Ivy không mong đợi cuộc trò chuyện. Cô mở cửa lồng và kéo Ella ra ngoài.

Con mèo trông có vẻ vui nhộn, gần như đen, nhưng với một chân trắng, một đỉnh đuôi trắng, và một đốm trắng trên mặt.

“Ổn mà, cưng.” Ivy nói, ôm Ella trên đôi cánh tay, vuốt ve nó nhẹ nhàng trên tai. Ella chớp chớp đôi mắt xanh khổng lồ vào Tristan, say sưa đầy hạnh phúc với sự quan tâm của Ivy.

Không thể tin được là mình lại ghen tỵ với một con mèo, Tristan nghĩ.

Cuối cùng khi Ivy đặt Ella trên sàn, Tristan giơ tay ra. Cô mèo trao cho anh một cái nhìn kiêu kỳ và đi ra xa.

“Anh phải để nó đến với anh.” Ivy khuyên anh. “Lờ nó đi, trong vài ngày, hoặc vài tuần nếu cần. Khi nó cảm thấy đủ cô đơn, nó sẽ tự mình đến.”

Ivy có bao giờ cũng như thế không nhỉ?

Tristan nhặt lên một tập giấy màu vàng. “Cho anh những chỉ dẫn về nuôi dưỡng thì thế nào?”

Cô đã đánh máy chúng ra cho anh rồi. “Đây là báo cáo y tế của Ella, đây là lịch tiêm phòng đều đặn của nó, và đây là số điện thoại của bác sĩ thú y.”

Cô có vẻ cuống quýt để vượt qua chúng.

“Và đây là những món đồ chơi của nó.” Giọng của Ivy ấp úng.

“Điều này thật khó cho em, phải không?” Anh nói dịu dàng.

“Và đây là bàn chải của nó; nó rất thích được chải lông.”

“Nhưng không tắm.” Tristan nói.

Ivy cắn môi. “Anh không biết gì về mèo, đúng không?”

“Anh sẽ học, anh hứa đấy. Nó sẽ tốt cho anh, và anh sẽ tốt cho nó. Dĩ nhiên, em có thể thăm nó nhiều như em muốn, Ivy. Nó sẽ vẫn là mèo của em. Chỉ là nó cũng sẽ là mèo của anh nữa. Em có thể đến thăm nó bất cứ khi nào em muốn.”

“Không.” Ivy đáp một cách kiên quyết. “Không đâu.”

“Không ư?” Trái tim anh ngừng đập. Anh vẫn đang ngồi thẳng lưng, tay ôm một đống đồ dành cho mèo, nhưng chắc chắn là anh vừa mắc chứng ngưng tim.

“Điều đó chỉ làm xáo trộn nó thôi.” Ivy giải thích. “Và em không cho rằng… em không cho rằng em có thể chịu đựng được điều đó.”

Anh ao ước được vươn tay ra để chạm vào cô, để cầm lấy bàn tay mảnh dẻ của cô trong tay anh, nhưng anh không dám. Thay vì thế, anh giả vờ nghiên cứu chiếc bàn chải màu hồng nhỏ xíu và đợi Ivy lấy lại bình tĩnh. Ella tiến đến ngửi chiếc bàn chải, rồi dụi đầu vào đó, Tristan nhẹ nhàng chải dọc theo lườn của nó.

“Nó thích nhất khi được chải vòng quanh đầu.” Ivy nói. Cô cầm tay anh và hướng dẫn. “Dưới cằm… và trên má… nó là vị trí tuyến hương của nó, thứ nó dùng để đánh dấu. Em nghĩ nó thích anh đấy, Tristan.”

Cô lấy tay ra. Tristan tiếp tục chải lông cho Ella. Cô mèo đột ngột xoay người nằm ngửa. Ivy cười. “Hay đấy! Kẻ lang thang nhỏ bé!”

Dùng tay, Tristan xoa bụng con mèo. Bộ lông nó dài một cách lộng lẫy và mềm mại.

“Anh tự hỏi tại sao mèo lại không thích nước,” Anh trầm ngâm. “Nếu như em ném một con mèo vào hồ, nó có thể bơi không nhỉ?”

“Anh không dám đâu!” Ivy nói. “Anh không dám làm điều đó đâu!” Con mèo nhảy dựng lên và lỉnh vào bên dưới chiếc ghế.

Tristan nhìn Ivy với vẻ ngạc nhiên. “Dĩ nhiên là anh không làm rồi. Anh chỉ đang tự hỏi.”

Cô hạ mắt xuống. Màu sắc trườn qua đôi gò má cô.

“Đó là điều đã xảy ra với em sao, Ivy?”

Khi cô không trả lời, anh cố gắng lần nữa. “Điều gì khiến em sợ nước vậy?” Anh hỏi lặng lẽ. “Có gì đó xảy ra khi em còn là đứa trẻ sao?”

Ivy không nhìn anh. “Em nợ anh một ân tình,” Cô nói. “Vì đã đưa em xuống khỏi cầu nhảy.”

“Em không nợ anh gì hết. Anh chỉ hỏi em bởi vì anh đang cố hiểu. Bơi là cuộc sống của anh. Thật khó để anh hình dung điều gì đó như là không yêu thích nước.”

“Em không nhận thấy làm thế nào anh có thể hiểu được.” Ivy nói. “Nước đối với anh cũng giống như gió đối với chim chóc vậy. Nó làm cho anh bay lên. Ít nhất thì nó có vẻ như thế. Thật khó để em có thể hình dung được cảm giác đó như thế nào.”

“Điều gì khiến em sợ nước?” Anh dai dẳng. “Ai đã làm cho em sợ vậy?”

Cô suy nghĩ giây lát. “Em thậm chí còn chẳng nhớ tên ông ta. Một trong những bạn trai của mẹ em. Bà ấy có nhiều bạn trai, và một số cũng tử tế. Nhưng ông ấy đầy ác ý. Ông ấy đưa bọn em đến hồ bơi của một người bạn. Em mới lên bốn, em nghĩ vậy. Em không biết bơi và không muốn xuống nước. Em đoán em đã quấy rầy sau một lúc, bám chặt lấy mẹ.”

Cô nuốt khan và ngước nhìn Tristan.

“Và?” Anh hỏi êm ái.

“Mẹ đi vào trong nhà vài phút, lấy ít bánh mì sandwich hay thứ gì đó. Ông ấy túm lấy vật nắm giữ của em. Em biết những gì ông định làm nên bắt đầu đá chân và la thét, nhưng mẹ không nghe thấy em. Ông ấy kéo em lên trên thành hồ bơi. ‘Chúng ta sẽ thấy liệu cô ta có bơi được hay không!’ Ông ấy nói, ‘Để xem liệu con mèo có bơi được hay không!’ Ông ấy nhấc em lên và ném vào trong hồ.”

Tristan nao núng, như thể anh ở đó, đang quan sát thật sự vậy.

“Nước ở quá xa khỏi đầu em,” Ivy tiếp tục. “Em loạng choạng vòng quanh, đá chân và đập tay, nhưng em không thể giữ cho mặt em nổi trên mặt nước. Em bắt đầu ngộp thở, uống nước. Em không thể có được không khí.”

Tristan nhìn cô chằm chằm, ngờ vực. “Và gã đàn ông này, ông ta không nhảy vào nước sau em ư?”

“Không.” Ivy đứng lên và di chuyển quanh phòng như một cô mèo bồn chồn. Ella thò đầu ra để quan sát, một khối bụi tròn treo lủng lẳng trên bộ râu của nó.

“Em khá chắc là ông ta đã say.” Ivy nói. “Mọi thứ bắt đầu không còn mạch lạc với em nữa. Sau đó là bóng tối. Tay và chân em dường như quá nặng, ngực em có cảm giác như sắp bùng cháy. Em đã cầu nguyện. Lần đầu tiên trong cuộc đời em, em cầu nguyện với thiên thần hộ mệnh của em. Rồi em cảm thấy bản thân mình được nâng lên, được giữ trên mặt nước. Phổi của em ngừng đau đớn. Mắt em trở nên rõ ràng. Em không nhớ được nhiều về vị Thiên thần, ngoại trừ rằng cô ấy tỏa sáng, và nhiều màu sắc, và xinh đẹp.”

Cô liếc nghiêng vào Tristan, rồi mỉm cười ranh mãnh. Cô trở lại bên anh và ngồi trên sàn lần nữa, đối diện với anh.

“Em ổn mà. Em không mong anh tin em. Không ai khác tin mà. Có vẻ như mẹ em đã trở ra để xem việc gì đang xảy ra và bạn của bà đã quay lại để nói chuyện với bà, vì vậy không ai thấy được làm thế nào em trở lên bờ hồ được. Họ chỉ đoán rằng, cứ bị ném vào nước, một đứa trẻ sẽ biết bơi thôi.” Gương mặt cô bâng khuâng. Cô lại ở một nơi nào đó khác rồi, vẫn còn hồi tưởng.

“Anh muốn tin vào Thiên thần của em.” Tristan nói. Rồi anh nhún vai. “Rất tiếc.” Anh đã phải nghe những câu chuyện giống như thế trước đây. Đôi khi cha anh mang những câu chuyện hoang đường từ bệnh viện về nhà. Nhưng đó chỉ là cách trí óc con người vận hành, anh nghĩ, đó là cách chắc chắn mà trí não đáp ứng trong cơn khủng hoảng.

“Anh biết không, khi em ở trên tấm ván nhảy đó hôm thứ hai,” Ivy nói. “Em đã nguyện cầu với Thiên Thần nước của em.”

“Nhưng tất cả những gì em có được là anh.” Tristan chỉ ra.

“Đủ tốt mà.” Cô đáp. Và cười nhẹ.

“Ivy…” Anh cố trấn an cơn run rẩy trong giọng nói, không muốn cô biết được là anh đang hy vọng nhiều biết bao nhiêu. “Anh có thể dạy em học bơi.”

Đôi mắt cô mở rộng.

“Sau khi tan trường. Huấn luyện viên sẽ để cho chúng ta ở lại hồ bơi.”

Tay cô, mắt cô, mọi thứ về cô yên lặng và đang quan sát anh.

“Đó là cảm giác rất tuyệt, Ivy. Em có biết điều gì giống như việc nổi trên một hồ nước, một vòng tròn cây cối bao quanh em, một bầu trời xanh bao la phía trên em không? Em chỉ nằm trên mặt nước, ánh nắng tỏa sáng trên đầu ngón tay và ngón chân em. Em có biết cảm giác khi bơi trên biển như thế nào không? Bơi dữ dội và có những con sóng vây bọc lấy em, dễ dàng nâng em lên…”

Không nhận thức những gì anh đang làm, anh đặt tay lên cánh tay cô và nhấc cô lên. Da cô nổi gai ốc.

“Xin lỗi.” Anh nói, vội vàng đặt cô xuống. “Anh xin lỗi. Anh bị cuốn trôi vào cảm xúc.”

“Không sao đâu.” Cô nói, nhưng cô không nhìn anh nữa. Anh tự hỏi không biết cô sợ thứ gì nhiều hơn, nước hay anh?

Chắc là anh, anh nghĩ, và anh không biết phải làm gì với điều đó.

“Anh sẽ làm cho việc đó vui, y như khi anh dạy cho những đứa nhóc ở trại hè.” Tristan nói một cách khích lệ. “Nghĩ về điều đó nhé, được không?”

Cô gật đầu.

Rõ ràng anh đã khiến cô không được thoải mái. Anh ước chi anh có thể xin lỗi vì đã va mạnh vào cô trong hành lang, vì đã xuất hiện tại tiệc cưới của mẹ cô, vì đã gọi cho cô về con mèo của cô. Anh muốn hứa với cô rằng anh sẽ không quấy rầy cô nữa, hy vọng điều đó sẽ làm cho cô thoải mái hơn. Nhưng đột nhiên trông cô hết sức hoang mang và mệt mỏi; có vẻ như tốt nhất là không nói bất kỳ điều gì khác nữa hết.

“Anh sẽ thật tốt với Ella,” Anh nói với cô. “Nếu như có gì thay đổi và em muốn nó trở về, hãy gọi cho anh. Và nếu em quyết định là em muốn ghé thăm nó, anh không luẩn quẩn xung quanh đâu, okay?”

Ivy ngước nhìn anh sửng sốt.

“Vậy thì,” anh nói, “Anh nấu ăn ngày thứ ba và thứ sáu. Tốt hơn anh nên bắt đầu làm bữa tối.”

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Ivy hỏi.

“Gan vụn và nước xốt. Oh, không, xin lỗi, đó là hộp của Ella.”

Thật là một câu đùa kém cỏi, nhưng cô cười.

“Hãy ở lại và chơi đùa với Ella bao lâu em muốn.” Anh bảo cô.

“Cám ơn anh.”

Rồi anh đi vào bếp để cho cô có thời gian một mình với con mèo của cô. Nhưng trước khi anh đến ngưỡng cửa, anh nghe cô nói. “Tạm biệt, Ella.” Một lát sau, cửa trước lách cách đóng lại phía sau cô.

***

Khi Ivy xuất hiện ở phòng thay đồ, Tristan đã ở trong hồ rồi. Huấn luyện viên đã để cô vào khu vực phòng thay đồ. Cô đã trông mong người đàn ông luống tuổi nhìn cô với vẻ ngờ vực – “Em muốn nói là em không biết bơi à?” – nhưng gương mặt của ông, một gương mặt dài và nhăn nheo như quả nho khô, lại tốt bụng và không hỏi han gì. Ông chào cô, rồi rút lui vào trong văn phòng của ông.

Ivy phải mất cả tuần để quyết định làm điều này. Cô đã bơi trong những giấc mơ của cô, hàng dặm trong vài đêm. Khi cô nói với Tristan rằng cô muốn học, đôi mắt anh đã sáng lên. Ivy khá chắc chắn rằng cô đã làm nản lòng đầy thành công bất kỳ hứng thú lãng mạn nào mà anh đã thắp với cô; theo lời Suzanne, anh đang hẹn hò với hai cô gái khác. Nhưng cô cảm thấy như thể anh là bạn cô. Đưa cô xuống khỏi tấm ván nhảy, nhận chăm sóc Ella, giúp cô đối mặt với nỗi sợ lớn nhất của cô – anh đã ở đó khi cô cần anh, theo cách mà không chàng trai nào khác đã làm, theo cách mà một người bạn thật sự sẽ làm.

Lúc này cô quan sát anh thực hiện đường bơi. Nước chảy qua thân thể rắn chắc của anh, nâng anh lên khi anh di chuyển nhanh và mạnh mẽ xuyên qua nó. Khi anh bơi bướm, cánh tay anh vươn ra khỏi nước như những cánh chim, anh là âm nhạc thị giác – mạnh mẽ, nhịp nhàng, thanh nhã. Ivy quan sát anh trong vài phút, rồi quay trở lại lý do cô ở đây. Cô đi đến mép hồ, phía bờ nước nông, và nhìn chằm chằm xuống đó. Rồi cô ngồi xuống và trượt trên chân cô. Nước ấm áp. Êm dịu. Tuy nhiên, toàn thân cô lạnh giá. Cô nghiến răng và trượt khỏi thành hồ. Mặt nước dâng cao ngay bên dưới vai cô. Cô mường tượng nó đang nhích dần lên qua cổ cô, rồi miệng cô. Cô nhắm mắt lại và ghì chặt thành hồ, cố gắng dừng lại nỗi sợ hãi đang dâng lên trong cô. Thiên thần nước, cô cầu nguyện, đừng bỏ mặc tôi. Tôi tin cậy người, thiên thần. Tôi ở trong tay người.

Tristan ngừng bơi. “Em đây rồi.” anh nói. “Em đã xuống nước.”

Anh có vẻ quá hài lòng đến mức trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc hết sức ngắn ngủi, cô quên mất nỗi sợ của cô.

“Em làm sao vậy?” Anh hỏi.

“Tuyệt. Anh đâu có bận tâm nếu em đứng đây và run rẩy, đúng không?”

“Em sẽ ấm lên nếu em di chuyển vòng quanh,” Anh bảo cô.

Cô nhìn xuống nước.

“Đi nào, chúng ta hãy làm một cuộc đi bộ.” Anh cầm lấy tay cô và dẫn cô đi dọc theo cạnh hồ, như thể họ đi dạo trong khu thương mại, xuyên qua lực cản của nước, mỗi bước là một chuyển động chậm.

“Em có muốn anh kể cho em về Ella và sự hỗn độn mà nó tạo nên tại nhà anh không?”

“Chắc chắn rồi.” Ivy nói. “Nó có tìm thấy cái chậu tắm trẻ em nhét trong kệ tủ ti vi của anh không?”

Trong một thoáng, Tristan nhìn có vẻ giật mình, sau đó hồi phục lại. “Có, ngay sau khi nó đào bới qua tất cả những món đồ mà anh nhồi nhét phía sau chiếc sofa.”

Anh huyên thuyên, kể với cô vài câu chuyện về Ella, dẫn cô đi lên đi xuống cạnh nông của hồ bơi. Khi họ ngừng lại, anh nói. “Anh nghĩ chúng ta nên để ít nước trên mặt em.”

Cô đang khiếp sợ điều đó.

Anh xúc một nhúm nước để nó nhiểu xuống trán và má cô như thể anh đang tắm cho một em bé.

“Em đã làm điều đó dưới vòi sen.” Ivy nói một cách chanh chua.

“Tốt, thứ lỗi nhé, quý cô Tiến Bộ. Chúng ta tiếp tục bước kế tiếp thôi.” Anh cười toe toét với cô. “Hãy lấy một hơi thở sâu. Anh muốn thấy em nhìn vào anh bên dưới nước. Mùi Chlorine sẽ khó chịu một chút, nhưng anh muốn thấy đôi mắt xanh to tròn đó và một ít bong bóng khí thoát ra khỏi mũi em. Hít vào bên trên nước, thở ra bên dưới nước. Nắm được chưa? Một, hai, ba.” Anh kéo cô xuống với anh. Họ nhấp nhô lên xuống, anh giữ cô lại dưới nước mỗi lần lâu hơn một chút, nhăn mặt với cô.

Ivy trồi lên mặt nước, thổi phì phì và giữ chặt cổ họng.

“Bây giờ, nếu như em không thể theo kịp một vài chỉ dẫn đơn giản…” Anh bắt đầu.

“Anh làm cho em cười!” Ivy nói. “Thật không công bằng khi anh khiến em cười.”

“Được rồi. Bây giờ chúng ta nghiêm túc. Đôi chút.”

Anh dạy cô cách thở khi bơi, giả vờ như nước là một cái gối, xoay đầu cô sang một bên để lấy hơi vào. Cô thực hành, ghì chặt thành hồ bằng hai tay. Rồi anh nắm lấy tay cô và kéo cô đi xuyên qua nước. Cô bắt đầu đá chân theo bản năng để giữ chúng nổi phía sau cô. Thật là cám dỗ để kéo đầu cô lên và nhìn anh. Ngay khi Ivy làm điều đó, cô thấy anh đang mỉm cười với cô.

Họ tập luyện đá chân trong một lúc. Sau khi cô thực hành trên cạnh hồ, họ chơi trò xe lửa. Anh để cô túm lấy cổ chân anh, theo sau anh trong nước. Anh bơi bằng tay và cô đá chân. Cô sửng sốt rằng anh có thể kéo cô đi rất nhanh chỉ với sức mạnh của đôi tay. Khi họ ngừng lại, anh hỏi cô. “Em đã thấy mệt chưa? Em có muốn ngồi trên thành hồ vài phút không?”

Ivy lắc đầu từ chối. “Nếu em ra khỏi nước, em không biết liệu em có xuống nước được lần nữa hay không.”

“Em có quyết tâm đấy.” Anh nói.

Cô cười. “Em đang đứng trong nước chỉ vừa đến vai và anh gọi đó là quyết tâm hở?”

“Phải.” Anh bơi một vòng tròn quanh cô. “Ivy, ai cũng có điều gì đó mà họ sợ hãi. Em là một trong vài người dám đối mặt với nỗi sợ của mình. Thế nhưng, anh luôn biết em là người dũng cảm. Anh biết từ ngày đầu tiên, khi anh thấy em sải bước ngang qua quán cafeteria với cô đội trưởng cổ vũ, người được cho là dẫn em đi vòng quanh, theo sau em.”

“Em đã đói bụng.” Ivy nói. “Và đó là một chút trình diễn.”

“Ôi chao, em đã tước đoạt nó mất rồi.”

Cô cười và anh phản chiếu nụ cười của cô, đôi mắt màu quả phỉ của anh sáng bừng lên và hàng mi được dát bạc bằng những giọt nước.

“Được rồi.” Anh nói. “Có muốn nằm nổi trên nước không nào?”

“Không. Nhưng em sẽ.”

“Không khó đâu.” Tristan duỗi dài lưng trên mặt nước và nổi, nhìn có vẻ hoàn toàn thư giãn. “Em có thấy những gì anh đang làm không?”

Trông có vẻ hết sức tuyệt, cô nghĩ, rồi cám ơn Thiên thần của cô rằng anh không thể đọc được suy nghĩ tốt như Beth.

“Em giữ cao hông, uốn cong lưng, rồi để cho mọi thứ khác trôi đi. Em làm thử đi.”

Ivy làm và chìm lỉm. Trong một thoáng, nỗi sợ hãi cũ quay lại với cô.

“Em đang ngồi.” Anh bảo cô. “Em đã để vị trí của em rơi xuống dưới. Thử lần nữa đi.”

Khi cô nằm lần nữa, anh trượt một cánh tay bên dưới cô. “Bây giờ thả lỏng đi, đừng đấu tranh với nó. Lưng uốn cong. Đó là cách.” Anh rút cánh tay bên dưới cô ra.

Ivy nhấc đầu lên và bắt đầu chìm lần nữa. Cô giận dữ đứng lên. Mái tóc ướt của cô tuột khỏi túm cột đuôi gà và vờn quanh cổ cô.

Tristan cười. “Đó là cách anh hình dung Ella trông như thế nào nếu nó bị ướt.”

“Một đứa nhóc có thể làm điều này.” Cô bảo anh.

“Bọn nhóc có thể làm nhiều thứ.” Anh đáp. “Bởi vì bọn nhóc tin tưởng. Bí quyết trong bơi lội là không đấu tranh với nước. Đi cùng nó. Chơi với nó. Trao tặng bản thân cho nó.” Anh nhẹ nhàng vẩy nước vào cô. “Thử lại lần nữa thì sao nhỉ?”

Cô nằm trở lại. Cô cảm thấy cánh tay trái của anh bên dưới thắt lưng cô. Bàn tay phải của anh nhẹ nhàng làm dịu đầu cô. Nước vỗ về quanh trán và cằm cô. Ivy nhắm mắt và trao toàn bộ bản thân cho nước. Cô tưởng tượng đang ở giữa một cái hồ, ánh nắng lấp lánh trên những ngón chân và ngón tay cô.

Khi cô mở mắt, anh đang nhìn xuống cô. Gương mặt anh giống như vầng dương, sưởi ấm cô, chiếu sáng không gian quanh nó.

“Em đang nổi.” Cô thì thầm.

“Em đang nổi.” Anh nói êm ái, gương mặt anh nghiêng xuống gần hơn.

“Đang nổi…” Họ đọc trên mỗi bờ môi của nhau, gương mặt họ gần gũi, quá gần gũi…

“Tristan!”

Tristan thẳng người lên và Ivy chìm xuống nước.

Đó là huấn luyện viên, đang gọi từ cửa văn phòng của ông. “Thứ lỗi đã hất tung hai em,” Ông hét. “Nhưng tôi phải về nhà trong khoảng mười phút nữa.”

“Không vấn đề gì đâu, thưa huấn luyện viên.” Tristan nói vọng lên.

“Ngày mai tôi sẽ ở lại trễ.” Người đàn ông trung niên thêm vào, ra khỏi văn phòng vài feet. “Sau đó có lẽ các em có thể tìm được nơi các em ngừng lại.”

Tristan nhìn Ivy. Cô nhún vai, rồi gật đầu, nhưng giữ mắt cô nhìn xuống.

“Có lẽ.” Anh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.