Nữ Đế Trọng Sinh

Chương 55: Gặp lại





Đến tháng chín, rất nhiều người của hoàng tộc Dạ thị đến kinh thành.
Đầu tháng mười là sinh nhật hai mươi ba tuổi của Dạ An Thần.
Từ một tháng trước, Dạ An Thần lại gieo sóng gió, nàng muốn lựa chọn những đứa trẻ từ ba đến mười tuổi đem vào cung nuôi dưỡng, một trong những đứa trẻ này, rất có thẻ là nữ đế tiếp theo.
Khi tin tức này truyền ra, toàn bộ người trong tộc chấn động.
Các nàng cũng biết nữ đế bệ hạ không thể xin con, tìm hài tử trong tộc làm con thừa tự là không thể tránh, nhưng các nàng thật không ngờ, Dạ An Thần chọn người trong phạm vi toàn tộc.
Vì thế, mọi người đều có cơ hội.
Chỉ cần có thể lọt vào mắt của bệ hạ.
Càng tới gần sinh nhật, tộc nhân đến kinh thành càng nhiều, vì muốn có nhiều cơ hội hơn, các hoàng tộc mặt ngoài hòa thuận vui vẻ, trong tối cũng đánh khí thế ngất trời, chỗ nào cũng ngáng chân đối thủ.
Dạ An Thần an bày ám vệ, Dạ quân cùng bí mật thế lực xem xét các hoàng tộc, phái người đi đến đất phong của Hoàng tộc điều tra, muốn tìm ra người thừa kế - một hài tử có phẩm tính, giáo dục trong gia tộc nhất định phải điều tra.
Bất quá, trong gia tộc luôn có những kẻ ăn chơ trác táng.
Những kẻ này ỷ vào thân phận hoàng tộc, ở kinh thành làm xằng làm bậy, nhất là những gia đình có hài tử phù hợp điều kiện lại càng hoành hành ngang ngược, hoàn toàn không đem người khác vào mắt, làm dân chúng oán than, lam cho phủ doãn kinh thành áp lực rất lớn.
Kinh triệu phủ doãn rất thống khoái, nàng giải quyết không được các hoàng thân quốc thích, liền đem tên của họ báo cáo cho nữ đế bệ hạ, mỗi việc đều viết rất rõ ràng, cho nữ đế bệ hạ quyết định.
Nàng tin tưởng, nữ đế bệ hạ nhất định cho dân chúng một cái công đạo.
Dạ An Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, trực tiếp phái cấm quân, dựa theo tấu chương phủ doãn nộp lên, đem từng gia đình đuổi ra khỏi kinh, ngay cả những hài tử hợp lệ cũng không ngoại lệ, cấm các nàng bước vào kinh thành trong vòng ba mươi năm, mất tư cách vào cung.
Dạ An Thần cũng nói – nàng lựa chọn là nữ đế, là người có trách nhiệm với dân chúng. Mà những người đó làm xằng làm bậy, gây họa cho dân, hài tử được giáo dục đi ra cũng không phải nữ đế tốt, cho nên các nàng không có tư cách, hy vọng những người còn lại suy nghĩ kỹ, đừng làm ra những chuyện làm cho sau này hối hận.
Như vậy một phen, các hoàng tộc nhất thời im lặng, cả đám đều ở trong nhà, nói cái gì cũng không muốn đi ra, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, lại ảnh hưởng hài tử nhà mình.
Kinh triệu phủ doãn lại trình một tấu chương ca tụng công đức.
Dạ An Thần xem liền vui vẻ, tùy tay ném tấu chương sang một bên, mang Tuyết Sương Linh xuất cung.
Gần nhất, kinh thành rất náo nhiệt.
Người đến người đi, náo nhiệt phi phàm.
Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh, một trước một sau đi trên đường lớn, nhìn ăn ngon liền mua, thấy những nơi náo nhiệt liền đến, lắc lư đến trưa.
Giữa trưa, Dạ An Thần mang Tuyết Sương Linh đi Nhất Thiên lâu.
Gần nhất, Nhất Thiên lâu sinh ý rát tốt, dù nâng giá lên hai phần, người tới ăn vẫn không ngừng.
Chưởng quầy là người Dạ Vị Nhiên lưu lại, nhận thức Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh, thấy hai người đột nhiên xuất hiện, liện vội vàng nghênh đón, dẫn hai người đến tầng năm.
"Không cần, tìm một vị trí phía dưới cho chúng ta là được." Dạ An Thần cự tuyệt.
Chưởng quầy gật gật đầu, "Hai vị bên này thỉnh."
Vừa lúc có ba người vừa ăn xong, chưởng quầy vội mang hai người đi qua, lại phân phó tiểu nhị thu dọn bát trên bàn, tự mình rót trà "Hai vị đại nhân muốn ăn gì?"
"Tùy ý. Mang chút món ăn chiêu bài là được." Dạ An Thần đánh giá xung quanh, không chút để ý hỏi "Gần nhất sinh ý không tệ a."
"Gần nhất không phải thọ yến của bệ hạ sao? Rất nhiều hoàng thân quốc thích đều đến kinh thành, đều ở Nhất Thiên lâu ăn cơm." Chưởng quầy gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên, bản thân giữ cạnh bàn chờ phân phó.
"Xem ra kẻ có tiền không ít." Dạ An Thần cong khóe miệng, lời nói mang chút ý tứ không rõ.
Chưởng quầy ha ha nở nụ cười hai tiếng, không nói lời nào.
Dạ An Thần đối nàng phất tay, "Nơi này không cần ngươi hầu hạ, ngươi đi xuống làm việc đi."
"Dạ được." Chưởng quầy cũng không chối từ "Hai vị đại nhân có cần gì liền phân phó tiểu nhị."
Lầu một xem như im lặng, dù sao người đến đây đều có tiền, tự nhiên không huyên náo, theo bản năng đều nhỏ giọng nói chuyện.
"A Linh, ngươi xem những hoàng tộc này, cuộc sống không tệ, so với ta còn thoải mái đâu! Thật tiêu sái a, muốn làm gì thì làm, có chỗ dựa là hoàng gia, không sợ phạm tội." Dạ An Thần chống cằm, khẽ cười nói.
"Sao bệ hạ lại nói vậy?" Tuyết Sương Linh khó hiểu nhìn nàng.
Dạ An Thần cười khẽ, ta đã sớm chán làm hoàng đế, nhưng các nàng không chán. Có trong tay quyền sinh sát, quả nhiên là thứ tốt, làm cho các nàng liều lĩnh như thế."
"Đó là vì các nàng không làm hoàng đế, các nàng không biết hoàng đế phải trả giá thứ gì." Tuyết Sương Linh an ủi, vuốt nhẹ tay Dạ An Thần "Chờ qua mười mấy năm, chúng ta có thể làm bạn với Hoàng di, đến lúc đó, bệ hạ không nên hối hận mới tốt."
"Ta sẽ hối hận cái gì?" Dạ An Thần nghĩ đến cuộc sống mười mấy năm sau, lười biếng nở nụ cười "Chỉ cần có thể cùng ngươi một chỗ, ta sẽ không hối hận. Ta ngược lại mong chờ cuộc sống như vậy, không cần để ý ánh mắt kẻ khác, chỉ có hai người chúng ta."
"Ha ha, này cũng không nhất định, không nên mơ ước quá vẹn toàn." Một âm thanh quen thuộc truyền tới, sau đó còn có hai người ngồi bên cạnh các nàng, nhỏ giọng nói "Cho đến lúc đó, không ai hầu hạ, không ai châm trà rót nước, không thể như trước, mỗi câu nói đều phân phó thị nhân làm, còn rất có khả năng bị quan lại khi dễ, ngươi chịu được sao?"
"Hoàng di? Thiên Tư?" Dạ An Thần mở to mắt "Các ngươi sao lại ở đây? Không phải đang sống nhàn nhã ở Giang Nam sao?" Người tới đúng là Thiên Tư cùng Dạ Vị Nhiên.
Dù sao Dạ Vị Nhiên nhiều năm bận rộn, rất ít người gặp qua nàng, càng không nói đến Thiên Tư, vì vậy, đối phương xuất hiện tại kinh thành cũng không ái để ý.
Dạ Vị Nhiên tùy ý lôi kéo Thiên Tư vào ngồi cùng, cười nói "Còn không phải vì ngươi? Ta cùng Thiên Tư rảnh rỗi không có việc gì làm, nên đến xem."
"Xem ra độc trên người Thiên Tư đã không thành vấn đề." Dạ An Thần liếc Thiên Tư một cái, cười nói.
Sắc mặt Thiên Tư hồng nhuận, hơi thở ổn định, im lặng đi theo Dạ Vị Nhiên.
"Đúng vậy." Dạ Vị Nhiên cười híp mắt. rót một chén nước cho Thiên Tư "Cũng chỉ có thể nói chúng ta vận khí tốt mà thôi. Ta cùng Thiên Tư đi bên ngoài một tháng, cuối cùng đến một nơi non canh nước biết ở lại, ngay cả quan tài đều chuẩn bị. Nhưng ai có thể nghĩ đến, ngay tại toàn núi sau thôn, là một cánh đồng Mê Liên thảo. Trong thôn không biết Mê Liên thảo, chỉ biết nó có độc, chạm vào sẽ chết, hơn nữa núi và thôn ngăn cách, nên không ai biết được, ta phái người tìm kiếm bảy năm, đều không tìm được. Quả thật là sơn cùng thủy tận không tìm được, hy vọng lại ở đây."
"Chúc mừng." Dạ An Thần thiệt tình thực lòng nói.
"Ha ha." Dạ Vị Nhiên nắm tay Thiên Tư "Thật đáng giá chúc mừng. A Thần, không ngại ta gọi ngươi như vậy đi?"
Dạ An Thần lắc đầu, trong lòng có chút cảm giác quái dị, theo lý, Dạ Vị Nhiên là trưởng bối của nàng, nhưng hai người vẫn so dũng đấu trí, không như trưởng bối, lại giống như bằng hữu.
Đúng rồi, giống như là bằng hữu.
"Ta nói vừa rồi là sự thật." Dạ Vị Nhiên nói « Ngươi không muốn làm nữ đế, ngươi có thể làm gì ? »
Dạ An Thần nhấp một miếng nước trà « Ta có thể làm rất nhiều. Tỷ như, không làm nữ đế, ta có thể làm Thái thượng nữ đế. »
Dạ Vị Nhiên sửng sốt, cười ha hả « Là ta thiếu sót. » Tình huống của Dạ An Thần cùng nàng không giống, hoàn toàn không cần giả chết, nàng có thể thoái vị làm Thái thượng nữ đế, sau đó mang theo Tuyết Sương Linh sống an nhàn.
Dạ An Thần mỉm cười, nàng chưa từng nghĩ giả chết, không có gì so với thân phận Thái thượng nữ đế càng thích hợp nàng.
Tiểu nhị rất nhanh mang thức ăn lên, Dạ An Thần lại gọi thêm vài món, bằng không thức ăn không đủ bốn người.
Bốn người tuy biết nhau không lâu, nhưng vì quan hệ gần giống, nên cảm tình không tệ, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Dạ Viên Nhiên kể chuyện nàng cùng Thiên Tư.
Sau khhi Thiên Tử giải độc xong, Dạ Vị Nhiên thấy không có gánh nặng, mang theo Thiên Tư du sơn ngoạn thủy, cuộc sống vô cùng tiêu sái, hơn nữa, Dạ An Thần còn cho một ít Dạ quân mang tiền cho Dạ Vị Nhiên, các nàng không cần lo lắng phát sầu vì chuyện tiền bạc, nơi nơi cướp của giàu chia nghèo, ngẫu nhiên gặp quan lại tham ô lại cho một trận.
Hơn nữa, không có thân phận trói buộc, hai người cũng không cần che giấu, dù bị người nhìn đến cũng khong quan tâm, các nàng không ở một chỗ lâu, sau khi đi khỏi, ai quản ai làm gì ?
Tuyết Sương Linh đáy mắt mang theo rất nhỏ hâm mộ.
Dạ An Thần cầm tay nàng, "A Linh, sẽ có ngày chúng ta cũng được như vậy. »
« Nói đến đây, A Thần, ngươi có nghĩ đến thu dưỡng ai chưa ? » Dạ Vị Nhiên hỏi « Những đứa nhỏ thích hợp tại kinh thành từ ba đến mười tuổi đi ? »
« Đã có.» Dạ An Thần gật đầu, nàng cũng đang chờ tin tức của ám vệ cùng Dạ quân, « Ta đã phái người đi đất phong điều tra, qua mấy ngày sẽ có tin tức. »
Dạ Vị Nhiên do dự một chút « Nếu không chọn được ai, ta nơi này có một lựa chọn tốt. »
"Ân?" Dạ An Thần nhíu mày, "Ai?"
"Chuyện này nói lại có chút phiền, chẳng qua ta cảm thấy nhân phẩm nàng không sai, trí tuệ rất tốt, giáo dục tốt sẽ là một nữ đế không tệ." Dạ Vị Nhiên vốn không muốn nói "Nếu không có người thích hợp, ta nghĩ ngươi có thể thấy nàng."
"Có thể được Hoàng di khích lệ, ta sao lại không đi nhìn xem?" Dạ An Thần cười khẽ nói, nàng thật khơi dậy hứng thú, muốn nhìn nữ hài Dạ Vị Nhiên khích lệ là như thế nào.
-----------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.