Nỗi Nhớ Khắc Sâu
Chương 9
Cô đi cùng với Viên Lộ, lúc đến đã có rất nhiều người tới rồi.
Trần Yên Thực đứng phía sau Viên Lộ có chút không được tự nhiên: "Năm nào cũng đông vậy à?"
"Đúng vậy, trừ cậu ra."
Che mặt, đừng như vậy, làm cô xấu hổ quá đi.
Viên Lộ chào hỏi các bạn học khác, Trần Yên Thực đi cùng cô, không gọi được một cái tên nào, chỉ là luôn mang theo một gương mặt tươi cười, dù sao đã nhiều năm cô không xuất hiện tại buổi họp lớp, cô gọi không ra tên người khác, thì người khác cũng không gọi ra tên của cô, gặp nhau ngoại trừ cười gượng thì chính là cười ngây ngô, xấu hổ, thật là xấu hổ.
Chuyện xấu hổ nhất là, lớp trưởng nhìn cô đến sửng sốt một lúc lâu, cô cũng sửng sốt một lúc lâu, mơ mơ hồ hồ nhớ ra hình như là lớp trưởng, lúc cô chuẩn bị nói ra miệng, lớp trưởng đã quát to một tiếng: "Trần Yên Thực!"
Trần Yên Thực sửng sốt, không đợi cô hoàn hồn, đã bị lớp trưởng kéo vào chính giữa, lớp trưởng gõ gõ lên bàn: "Yên tĩnh yên tĩnh nào, mọi người có nhớ năm thi đại học quốc gia vị này đã giết sạch anh em chúng ta, bạn học Trần Yên Thực không?"
Trần Yên Thực nâng trán, còn chưa biết nên tiếp lời thế nào, đã có người ồn ào: "Đây đây đây, đại biểu cho môn số học sao lại không nhớ được, tiểu đệ kính ngài một ly."
Trần Yên Thực sửng sốt, một ly rượu đã đưa tới trước mặt cô, bây giờ cô không tiện uống rượu, nhưng mà không tìm được lý do nào để thoái thác, tiếp theo đã lại có người lại ồn ào: "Đại biểu môn số học nhiều năm như vậy ba mời bốn thỉnh cũng không tới tham gia tụ họp, hôm nay uống một ly thì không đủ đâu đó nha."
... Quả nhiên cô tới là sai lầm.
Đang muốn mở miệng nói bản thân không thể uống rượu được, thì ly rượu đã bị người khác cầm lấy, cô nhìn theo cánh tay, đúng là Tạ Cảnh Thâm, tâm uỵch một tiếng, chợt thấy an tâm hẳn.
"Lúc này cô ấy không thể uống rượu được, mình thay cô ấy uống vậy."
Nói xong không đợi mọi người phản ứng, đã một ngụm uống hết, sau đó lại rót thêm hai ly, uống liên tiếp ba ly, sau đó chổng ngược cái ly xuống, ý muốn nói anh đã làm xong.
Biến cố này khiến tất cả mọi người có chút ngơ ngác không hiểu, nhưng Tạ Cảnh Thâm cũng đã uống hết, tất nhiên lời anh vừa mới nói không phải là hỏi ý kiến, biểu cảm nghiêm túc, vẻ mặt lạnh nhạt, khiến người khác không dám tiếp tục đùa, đành phải bỏ qua chuyện này.
Lớp trưởng chọc cười lại rất nhanh, không khí lại tiếp tục hòa hợp, lực chú ý của mọi người cũng bị thu hút.
Trần Yên Thực thấy thế thì nhẹ nhàng cảm ơn anh một tiếng, định đi tìm Viên Lộ, thì Tạ Cảnh Thâm đã giữ chặt cánh tay của cô: "Lúc ăn cơm hãy ngồi bên cạnh anh."
Trần Yên Thực có chút thất thần, nhưng hiển nhiên cô không đồng ý thì anh sẽ không buông tay, cô đành phải gật gật đầu: "Biết rồi."
Viên Lộ nháy mắt với cô: "Nói đi, hai người thông đồng với nhau khi nào?"
"Cái gì mà thông đồng chứ, chúng mình..." Trần Yên Thực vốn muốn nói bọn họ trong sạch, nhưng vật nhỏ trong bụng lại chứng minh bọn họ không hề trong sạch, thế là ngừng lại, "Được rồi, đúng là xảy ra chút chuyện, vài ngày sau mình sẽ nói rõ với cậu nhé, bây giờ không tiện lắm."
Viên Lộ nghe ra hương vị JQ (gian tình): "Nhớ kỹ đó."
"Ừ ừ." Trần Yên Thực gật đầu điên cuồng, bây giờ Viên Lộ không hỏi tới là ổn rồi, cô cũng không biết nên nói như thế nào nữa.
"Cậu với Tạ Cảnh Thâm liên lạc suốt à?"
"Không đâu, lúc mình về đây mới gặp mà."
Viên Lộ liếc mắt đánh giá Trần Yên Thực một cái, dường như đang tự hỏi lời này của Trần Yên Thực có đáng tin không: "Thật sao?"
"Đúng vậy, ba mình mắc bệnh nên mình mới trở về, Tạ Cảnh Thâm chính là bác sĩ chủ trị của ba mình đó."
"Khéo vậy à?"
"Mình cũng cảm thấy thật khéo."
"Mình nghe nói Tạ Cảnh Thâm cũng mới về nước năm trước, hai người thật hữu duyên, Trần Yên Thực, thật sự mình rất hi vọng hai cậu có thể ở cùng với nhau, lúc còn trung học các cậu xứng đôi lắm đấy."
Trần Yên Thực không rõ lắm, tại sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy chứ? Lúc học trung học cũng có người gán ghép cô với Tạ Cảnh Thâm, cô cũng nghe nói qua, nhưng cô không để trong lòng, cô với Tạ Cảnh Thâm chỉ là thân hơn so với người khác, vậy thì sao? Học chung từ tiểu học lên tận trung học, nhiều năm như vậy, thân nhau một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi, huống chi nhân duyên của Trần Yên Thực với người khác không thể gọi là tốt, bạn bè nói chuyện hòa hợp rất ít, nói thẳng ra, chính là thiếu nội tâm, đương nhiên lúc đọc sách cũng có vài người bạn tốt, tỷ như Viên Lộ. Hơn nữa đối với lời nói của người ngoài Trần Yên Thực không để ý lắm, cho nên lúc đó cô nghe xong cũng không tỏ ra xa cách Tạ Cảnh Thâm, thậm chí cô còn an ủi Tạ Cảnh Thâm: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là truyền bậy thôi, đừng để ý, mình cũng không thèm để ý." Tạ Cảnh Thâm cũng cười tỏ vẻ không để ý.
Lúc học trung học cô với Tạ Cảnh Thâm là hai người chiếm hai chỗ trong năm vị trí đầu bảng, thành tích hai người không cách nhau xa lắm, thường xuyên ngươi truy ta đuổi, lúc thi đại học Trần Yên Thực xem như phát huy vượt xa người thường, Tạ Cảnh Thâm lại không phát huy được như ngày thường. Trên thực tế, khi đó Tạ Cảnh Thâm đã sớm nhận được thư Accepted (Thư chấp thuận) của đại học Pennsylvania, đối với anh thì kì thi đại học có ý nghĩa không lớn, nhưng cuối cùng vẫn tham gia, vì cái gì? Anh nhớ lúc thi đại học xong anh với Trần Yên Thực cùng nhau về trường, lúc lên xe công cộng, cô vội vàng so sánh đáp án với anh, so xong thì thở phào một hơi, đảo mắt liền hăng hái, tươi cười thật xán lạn.
Đợi mọi người đến gần như đông đủ, lớp trưởng mới gọi đồ ăn, một người lại một người ngồi xuống.
Ánh mắt Tạ Cảnh Thâm không hề xê dịch nhìn chằm chằm Trần Yên Thực, Trần Yên Thực đành chạy đến ngồi cạnh anh, không ngờ đã muộn một bước, vị trí ấy đã bị người ta chiếm mất.
Trần Yên Thực đành phải ngồi cùng Viên Lộ ở một bàn khác, cách Tạ Cảnh Thâm cũng xem như gần, bên kia nói chuyện, phía bên cô nghe được rất rõ ràng.
"Tạ Cảnh Thâm?"
"À, xin chào."
Giọng nói Tạ Cảnh Thâm ôn hoà, giọng nữ nói chuyện với anh nghe có vẻ ai oán: "Anh không nhớ em à?"
Tạ Cảnh Thâm nghi hoặc thoáng nhìn qua người ngồi bên kia, lớp trưởng ho khan vài tiếng: "Trình Thất Thất."
Lúc này Tạ Cảnh Thâm mới quay đầu lại: "Xin chào, Trình Thất Thất."
Bên kia lại có người ồn ào: "Tạ Cảnh Thâm cậu đã quên Thất cô nương của chúng ta rồi sao? Năm đó người ta đã từng theo đuổi cậu đó."
Trần Yên Thực cảm thấy kỳ quái, Tạ Cảnh Thâm thật không nhớ rõ Trình Thất Thất sao? Bọn họ có ấn tượng với nhau đấy, bỗng nhiên nghĩ đến lúc anh nhìn mình, liếc mắt một cái đã nhận ra, nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một ít sung sướng.
Tạ Cảnh Thâm không mặn không nhạt trả lời: "Thật sao? Ưu ái rồi."
Hiện thời, đối với Tạ Cảnh Thâm, tất nhiên là Trình Thất Thất không còn cảm tình, chẳng qua nhiều năm không gặp, bộ dáng của anh dường như đã thay đổi, tuy rằng không khác mấy so với lúc học trung học, nhưng là khí độ quanh thân hoàn toàn không giống, đột nhiên cô nhịn không được muốn chế nhạo một chút, nào biết Tạ Cảnh Thâm không thú vị như thế, người khác trêu ghẹo hai người bọn họ, anh cũng tỏ ra nghiêm trang xem đây như đề tài chung, cô bĩu môi, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Hiển nhiên trên bàn cơm đủ cá thịt, Trần Yên Thực nhìn nhưng hoàn toàn không hề muốn ăn, gắp vài miếng rau xanh, vốn không thể nào ăn, Viên Lộ thấy cô không thích hợp, đang muốn hỏi như thế nào, Trần Yên Thực liền buồn nôn, ý bảo Viên Lộ mình muốn đi toilet một chút.
Tạ Cảnh Thâm vốn chú ý bên này, không cẩn thận một cái, cốc nước bị ngã, hắt lên người anh, nhưng anh không hề hoang mang, đứng dậy: "Ngại quá, mình đi toilet một chút."
Anh chỉ xử lý đơn giản một chút rồi ra trước cửa toilet chờ người, lúc Trần Yên Thực đi ra sắc mặt không tốt lắm, cũng không nôn ra được cái gì, đương nhiên Tạ Cảnh Thâm biết cô xảy ra chuyện gì, cô mang thai đã gần đến tháng thứ hai, xuất hiện phản ứng nôn nghén là chuyện bình thường.
Nhìn thấy Tạ Cảnh Thâm là ngoài dự đoán của cô.
"Phụ nữ có thai trước ba tháng đều rất nguy hiểm, em mới hai tháng, càng phải chú ý hơn, anh đưa em về nhé."
"Không cần, em không sao, chỉ là có chút buồn nôn thôi."
"Trần Yên Thực…" Rất ít khi Tạ Cảnh Thâm gọi cô như vậy, "Mặc kệ em có muốn cục cưng này hay không, nhưng bây giờ em chưa quyết định thì hãy bảo vệ nó thật tốt."
"Em biết rồi, em chờ Viên Lộ cùng về, em với cô ấy ở cùng một chỗ, anh yên tâm đi."
"... Được, không thích thì ăn ít một chút, chờ tan tiệc lại đi ăn cái khác nhé."
"Được."
Lúc bọn họ đi không chú ý nên gặp phải hai bạn học, các cô ấy cũng đi toilet, chào một tiếng rồi lướt qua nhau.
Trần Yên Thực không nghĩ nhiều, sau khi trở về phòng cũng không khác trước là mấy, chính là luôn uống nước, còn ăn thì rất ít, Viên Lộ thấy thế hỏi cô: "Không có việc gì chứ, nhìn sắc mặt cậu không tốt lắm."
"Không có việc gì, bệnh cũ thôi, dạ dày có chút khó chịu."
Sau đó dường như mọi người vẫn không có ý muốn tan cuộc, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tiền Quỹ, Trần Yên Thực ngồi lên xe Viên Lộ, thuận tiện ngồi chung với hai bạn học nữ.
Trần Yên Thực không quen họ, Viên Lộ nói chuyện với hai người đó, một câu cô cũng không đáp, nhưng đột nhiên có một bạn học hỏi cô: "Trần Yên Thực, cậu kết hôn rồi à?"
Trần Yên Thực sửng sốt, không phản ứng kịp, thành thật trả lời: "Chưa mà."
"Vậy cũng nhanh quá rồi đó."
Trần Yên Thực càng không hiểu: "Ngay cả bạn trai mình cũng chưa có."
"Ồh." Sau đó bạn học nữ kia không nói chuyện với cô nữa, quay sang tán gẫu với người khác, không ngờ lại chuyển sang vấn đề mang thai. Đại bộ phận bạn học nữ đã kết hôn từ sớm, tuy vẫn còn độc thân như Trần Yên Thực và Viên Lộ nhưng không nhiều lắm, quả thực đúng với câu, thiên duyên tiền định, Trần Yên Thực và Viên Lộ đều có sự nghiệp riêng của mình, chuyện tình yêu và hôn nhân các cô muốn cũng không thể, cho nên hai người dù không gặp mặt, nếu gặp rồi thì không còn cảm giác lạ lẫm, có lẽ là vì trong nội tâm các cô có rất nhiều điểm tương đồng, thứ bất đồng, đó là cách nhìn về hôn nhân mà thôi, đối tượng Viên Lộ muốn kết hôn nhất định phải là người mình thích, còn Trần Yên Thực lại cảm thấy tình yêu là thứ gì đó nhẹ nhàng không thực, nếu phải kết hôn, người kia phải nhân phẩm tốt, có thể dễ dàng tha thứ cho nhau.
"Lúc mình mang thai, mình nôn nghén cực kì nghiêm trọng, ăn cái gì cũng không vô, nghe mùi gì cũng buồn nôn, nhớ đến cũng buồn nôn nữa."
Trần Yên Thực nghe một hồi cảm thấy không thích hợp, sờ sờ bụng bản thân, đang ám chỉ cô à?
Cô biểu hiện quá rõ ràng sao? Đi toilet một chuyến, sau đó dù cô rất buồn nôn nhưng vẫn cố nhịn, vậy mà cũng bị nhìn ra rồi hả?
Cô bĩu môi, tâm tình không được tốt, có chuyện gì sao không chịu nói thẳng, vòng vèo là có ý gì?
Lúc đi karaoke, lúc rót rượu, Tạ Cảnh Thâm trực tiếp rót một ly nước lọc đặt trước mặt Trần Yên Thực, bản thân thì ngồi bên cạnh cô, Viên Lộ phá phách này sớm đã không còn bên cạnh Trần Yên Thực nữa.
Bên kia có một bạn học nam gọi Tạ Cảnh Thâm đi qua, anh từ chối không được, bị lớp trưởng kéo qua.
"Hai người diễn thật à?"
Sắc mặt Tạ Cảnh Thâm không thay đổi, nhưng giọng nói lại chắc chắn mười phần: "Ừ."
Lớp trưởng đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Tạ Cảnh Thâm, cậu đúng là một người đàn ông hiếm thấy."
Tạ Cảnh Thâm không hiểu lắm, lớp trưởng lại không giải thích, lôi kéo đến tụ tập với mấy bạn học nam.
Trần Yên Thực có chút nhàm chán, móc điện thoại ra nhìn vài lần, không có tin tức gì, đang tính bỏ vào lại túi xách, bỗng nhiên một cái đầu đến gần cô: "Trần Yên Thực, mang thai thì không nên chơi di động đâu."
Trần Yên Thực dừng tay một chút, nhìn nhìn người vừa nói chuyện, ấn tượng của cô về người này không sâu, nhưng mà nghe giọng nói cũng biết người này chả có thiện ý gì, cô thu tay lại: "Có ý gì?"
"Không có ý gì, quan tâm cô một chút thôi, hai tháng càng phải cẩn thận, hơn nữa cô cũng đã hai tám tuổi rồi, không còn trẻ nữa đâu, dễ bị sảy thai lắm đó."
Đã sớm nói nhân duyên của Trần Yên Thực không tốt, cô có thể chơi với nam sinh, dù sao tính tình nam sinh rộng rãi, Trần Yên Thực có nói lời gì đắc tội với họ, họ cũng không nhớ kĩ, nhưng nữ sinh thì không như vậy, con gái thường tương đối mẫn cảm, có thể Trần Yên Thực nói một câu, tuy cô cảm thấy không có vấn đề gì nhưng lại khiến người khác chán ghét cô, có thể chịu đựng được tật xấu của cô mới là tình yêu thật sự. Nhưng mà Tạ Cảnh Thâm thì khác, ôn hòa tuấn lãng, thành tích nổi trội, là một thiếu niên xuất sắc luôn được chào đón ngoại trừ Trần Yên Thực vì lý do cá nhân, Tạ Cảnh Thâm cũng vì cô mà chịu không ít phiền. Mối quan hệ của cô với bạn học nữ cũng bình thường, nhưng cũng chẳng khi nào đến mức ra ngoài làm chuyện không đáng, Trần Yên Thực thật không hiểu nổi tại sao buổi họp lớp hôm nay lại có người nhằm vào bản thân chứ.
Đương nhiên người khác cũng nghĩ không thông như Trần Yên Thực, Trần Yên Thực ngoại trừ thông mình một chút thì có gì mà khiến Tạ Cảnh Thâm mê đến thất điên bát đảo, lúc đọc sách thì xem Tạ Cảnh Thâm là spare tire (bánh xe dự phòng), khi mang thai vẫn coi Tạ Cảnh Thâm là spare tire như cũ? Đối với Tạ Cảnh Thâm thật quá không công bằng.
Nãy giờ Trần Yên Thực chỉ có thể đoán cuộc đối thoại lúc cô và Tạ Cảnh Thâm ở toilet đã bị người khác nghe thấy.
Loại đồn đãi này truyện tới truyền lui truyền tùm lum hết.