Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 10




“Thục phi sao, là mẫu thân lục hoàng tử phải không.” Thục phi sao có khả năng khiến cho hoàng đế hứng thú, Dương quý phi từng nói qua, hoàng đế thích chính là dung mạo của Đoan Mộc Dĩnh. Mặc Triền đi tới cái gương thật lớn, nhìn vào cái gương ngắm nghía. Ta giống Phi Oánh thái hậu hơn Đoan Mộc Dĩnh, thay thế được Đoan Mộc Dĩnh dễ như trở bàn tay. Vì sao hôm nay hoàng đế còn muốn đến chỗ Đoan Mộc Dĩnh, ngày đó hắn thay ta răn dạy Đoan Mộc Dĩnh, lòng ta phi thường vui mừng. Quên đi, Mặc Triền hít sâu một hơi, ngày hôn nay đến chỗ Thục phi, ngày mai ta tại nghĩ biện pháp đưa hoàng thượng trở về, Mặc Triền tự tin nhìn cái gương nở nụ cười.

Bên trong ngự thư phòng, Đoan Mộc Thanh Lam nhận được một tấu chương, đây là một vị đại thần mật báo, tấu chương nói trong nhà mẹ đẻ của Dương quý phi có rất nhiều người lớn lên giống thái hậu, những người này được bí mật huấn luyện, do những người hầu hạ thái hậu ngày xưa huấn luyện cho họ nhất cử nhất động giống thái hậu.

“Thần cho rằng, đây là kế hoạch của bọn họ đưa người vào cung mê hoặc quân vương.” Đại thần mật báo nói , đại thần mở mí mắt, len lén quan sát biểu tình của Đoan Mộc Thanh Lam, lúc này thần sắc của Đoan Mộc Thanh Lam ngưng trọng. Vị này đại thần cũng nói thêm, “Thần đã hết phận sự, tất cả thỉnh hoàng thượng định đoạt.”

“Trẫm đã biết, ái khanh lui xuống dưới trước.” Đoan Mộc Thanh Lam thu hồi tấu chương, vị đại thần mật báo kia hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài.

“Lý Phúc, tuyên Thành thân vương yết kiến.” Đoan Mộc Thanh Lam phân phó Lý Phúc, Lý Phúc lập tức đi gọi Thành thân vương.

Thành thân vương Đoan Mộc Du là đệ đệ của Đoan Mộc Thanh Lam, hắn vốn là nhi tử của một cung nữ sinh, một vị cung nữ thân phận hèn mọn, mẫu tử hai người trong cung cũng vô cùng gian khổ. Đoan Mộc Du lúc nhỏ mất đi mẫu thân, hắn được Phi Oánh thái hậu thu dưỡng, trở thành người thân cận nhất bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, cũng là đệ đệ duy nhất Đoan Mộc Thanh Lam không giết.

“Thần, tham kiến hoàng thượng.” Thanh âm Đoan Mộc Du hồn hậu hữu lực cũng như thái độ làm người của hắn, vô cùng trung thành.

“Người một nhà không cần đa lễ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.”Miễn lễ, ngồi xuống nghe hoàng huynh nói.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Đoan Mộc Du đứng dậy, thong dong tiêu sái ngồi xuống chỗ, nhìn người trước mắt.

“Trẫm nhận được mật báo, trong phủ Định quốc công có rất nhiều người lớn lên giống thái hậu, bọn họ huấn luyện những người này, chuẩn bị đưa vào cung mê hoặc quân vương. Ngươi đi tra chuyện này, nếu như là thật lập tức xử lý nghiêm khắc!” Đoan Mộc Thanh Lam ra lệnh, “Bất luận kẻ nào cũng không thể khinh nhờn danh dự của thái hậu , những người này thật đáng chết.”

“Thần tuân mệnh.” Đoan Mộc Du lĩnh thánh chỉ, đi ra ngự thư phòng. Hắn quay đầu lại nhìn vẻ mặt không hài lòng của Đoan Mộc Thanh Lam, cũng biết rõ vị trí của Phi Oánh thái hậu trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Du cũngnđược Phi Oánh thái hậu nuôi nấng, đối vị nữ nhân mỹ lệ này có vô vàn kính yêu, hậu cung tranh thủ tình cảm hà tất làm ra chuyện như vậy, hừ! Đoan Mộc Du không chút do dự hướng tới đại môn.

Sự yên lặng bao trùm Phượng Nghi cung, sau giờ ngọ ánh dương trở nên ấm áp, một người cung nữ đặt một chậu thu cúc nơi bàn, đóa hoa màu vàng tạo ra một chút sinh động. Cơ hoàng hậu cùng thái tử đang nói chuyện, một người tiểu thái giám vội vã tiến đến hành lễ, hắn nói bên tai hoàng hậu một câu, Cơ hoàng hậu vừa nghe liền tươi cười rạng rỡ, “Người đâu, đưa phần thưởng.”

Cung nữ cho tiểu thái giám kia một kim châu, tiểu thái giám thiên ân tạ ơn rồi rời đi.

Thái tử Đoan Mộc Phi không rõ mẫu thân vì sao lại cười, “Mẫu hậu, vì sao người lại cười vậy?”

“Mẫu hậu đang cười những người không biết lượng sức mình, Tôn đại nhân dựa theo chỉ thị của hoàng nhi mật báo cho Hoàng thượng, hoàng thượng tức giận, hạ lệnh Thành thân vương tra rõ Quốc công phủ.” Cơ hoàng hậu vui vẻ thả lỏng thân thể, tựa lưng trên ghế, nhẹ nhàng xoa bụng mình, “Mấy ngày này hài tử luôn lộn xộn, mẫu hậu rất khó chịu, nghe được tin tức này mẫu hậu phi thường thoải mái.”

“Thành thân vương, hoàng thúc là một người trung thành và tận tâm, hắn làm việc cho tới bây giờ không lưu tình.” Đoan Mộc Phi nhìn có chút hả hê, hắc hắc cười rộ lên.

Mặc Triền cùng ngũ hoàng tử và lục hoàng tử phát sinh mâu thuẫn, mọi người đều biết hoàng thượng thiên vị Mặc Triền, lục hoàng tử bị quở trách. Nhìn Mặc Triền được sủng ái, người trong hoàng cung rõ sự tình nhưng không ai dám nói.

Cơ hoàng hậu cười, chạm nhẹ cái mũi của mình: “Lúc mẫu hậu tiến cung, mẫu hậu chỉ là một thiếu nữ vô tri. Thái hậu nói mũi mẫu hậu là mệnh bất hảo, không phải là một ngươi đa tử đa phúc. (nhiều con nhiều phúc)

Khi đó hoàng thượng cũng không có lưu ý, mẫu hậu lại khó sinh ngươi, thái hậu nói, ngươi xem, mũi của ngươi không tốt, không phải là người đa tử đa phúc. Sau hoàng thượng đối với mũi của mẫu hậu phi thường yêu thích, hoàng thượng nói, cái mũi trên khuôn mặt ngươi rất đẹp. Hoàng nhi, ngươi xem dung mạo một người, thái hậu không thích sẽ giống như ở địa ngục, hoàng thượng thích, sẽ giống như ở thiên đường. Mỗi người có một cái nhìn, dung mạo không trọng yếu, chủ yếu là cái này.” Cơ hoàng hậu chỉ vào đầu của mình, “Vì sao phải có cái này, biết không hoàng nhi.”

Đoan Mộc Phi hiểu ý cười, lập tức hướng Cơ hoàng hậu hành lễ, “Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của mẫu hậu.”

“Ngươi là một người thế ít lực yếu, mẫu hậu nghĩ lão ngũ cùng lão lục đứng bên chúng ta, cũng coi như sau này giúp đỡ ngươi, nên cùng bọn họ hảo hảo ở chung.” Cơ hoàng hậu cười nói.

“Nhi thần ghi nhớ giáo huấn của mẫu hậu.” Đoan Mộc Phi minh bạch mẫu hậu muốn ám chỉ cái gì, phải có tư cách của một thái tử, mới khiến phụ hoàng yên tâm.

Mấy ngày nay tâm tình Đoan Mộc Thanh Lam có chút phiền loạn, Đoan Mộc Dĩnh cự tuyệt khiến tâm tình hắn cực kỳ bất hảo. Bởi vì chuyện triều thần mật báo, Đoan Mộc Thanh Lam cũng không muốn đến nơi ở của Mặc Triền. Chỉ đơn giản đi tảo bộ, ngày hôm nay cũng vậy. Đoan Mộc Thanh Lam bước chậm tại ngự hoa viên, gió nhẹ khiến nước hồ nổi lên gợn sóng, phong cảnh ven hồ hợp lòng người, trước hòn giả sơn hoa thược dược nở rộ tiên diễm, các loại cây hoa cúc nhuộm đẫm màu sắc mùa thu. Đoan Mộc Thanh Lam thả lỏng tâm tình, hít hương nhàn nhạt của hoa cúc, vui vẻ thoải mái.

“Ở đây ở đây, ngươi nhanh lên một chút a!” Đoan Mộc Dĩnh một người một diều, Đoan Mộc Tuyết đuổi theo phía sau. Tựa như hai con nai hoạt bát không bị cản trở, tại rừng cây vui đùa.

“Các ngươi đừng quá lỗ mãng, chậm một chút!” Quý thục phi đi cùng thái giám Lý Hoài An, lo lắng không yên nhắc nhở hai hài tử.

“Muội muội, bon nó thực sự là bướng bỉnh. Phi nhi khi còn bé cũng là bướng bỉnh như vậy, nhưng trưởng thành không còn hướng mẫu hậu làm nũng nữa.” Cơ hoàng hậu được Đoan Mộc Phi dìu đi, chậm rãi tại hoa viên tản bộ, vừa đi vừa cùng Quý thục phi nói chuyện phiếm.

Đoan Mộc Thanh Lam nở nụ cười, đây là hình ảnh gia đình hòa thuận mà mọi người đều mong muốn a. Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Dĩnh chạy nhảy xung quanh, Đoan Mộc Thanh Lam phát hiện võ công của Đoan Mộc Dĩnh đã tiến bộ, từ lần trước, hắn thường xem Đoan Mộc Dĩnh trong mơ, Đoan Mộc Dĩnh trong mơ thường ngồi dưới ánh trăng trong vắt ngoài biển, không nhúc nhích. Hắn không được biết Đoan Mộc Dĩnh tu luyện võ công như thế nào, vì sao hắn không có người bên ngoài chỉ điểm mà có thể đạt tới cảnh giới cao như vậy. Xem ra chúng ta phải nói chuyện một chút.

Đoan Mộc Thanh Lam tâm tình cũng tốt, cùng Lý Phúc đi đến ngự thư phòng. Đi ra một cái hành lang ngoài ngự hoa viên, quẹo trái, phía trước là một cái đường nhỏ. Một tiểu thái giám lén lút ôm một bao gì đó, nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Lam liền bỏ đi. Đoan Mộc Thanh Lam vừa nhìn tiểu thái giám này, cảm giác có gì đó không đúng. Lý Phúc phi thường tinh ý, cao giọng nói: “Đứng lại, ngươi lén lút muốn làm cái gì!”

Tiểu thái giám vừa nghe Lý Phúc gọi hắn, sợ đến run run, quỳ trên mặt đất, “Hoàng thượng tha mạng. Hoàng thượng tha mạng!”

“Ngươi làm gì mà muốn trẫm tha mạng cho ngươi, trẫm phi thường muốn biết.” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài cái gì cũng không có làm.” Tiểu thái giám run run nói.

“Trẫm nhìn ngươi lén lút, ngươi lại nói ngươi không làm gì.” Đoan Mộc Thanh Lam trầm thanh hỏi.

“Nô tài phụng chỉ Mặc thị quân, đem xác con mèo chết này xử lý.” Tiểu thái giám nói. Lý Phúc đi qua nhìn, trong tay tiểu thái giám là một bao bố dính máu, bên trong là một con mèo bị đánh chết thảm.

“Con mèo này vì sao lại chết, nói rõ cho trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam thập phần tức giận hỏi.

“Mặc thị quân đánh chết, nó ăn vụng điểm tâm của thị quân, nô tài chỉ là phụng mệnh làm việc, chuyện này cùng nô tài không quan hệ.” Tiểu thái giám nói.

“Ngươi lừa dối trẫm, nô tài chết tiệt, ngươi dám lừa gạt trẫm!” Đoan Mộc Thanh Lam lớn tiếng quát.

Tiểu thái giám sợ đến toàn thân run, dập đầu như điên, đầu đều chảy máu, “Nô tài không dám nói dối, nô tài nói tất cả đều là sự thực.”

Tâm tình tốt của Đoan Mộc Thanh Lam triệt để bị phá đi, Mặc Triền này dám lừa dối trẫm, trẫm muốn giết hắn. Đoan Mộc Thanh Lam nhịn phẫn nộ, hít sâu một hơi, cuối cùng nhịn xuống sát ý. Khi quân chi tội, tốt, trẫm nhớ kỹ.

——— —————— —————

Lý Hoài An là một người rất có học vấn, Đoan Mộc Dĩnh hướng hắn thỉnh giáo vấn đề, hắn đều có thể nhất nhất giải thích, rất có trật tự. Ngày hôm nay thái phó hỏi, huynh đệ hai người không trả lời được. Đoan Mộc Tuyết cùng Đoan Mộc Dĩnh ở Cẩm viện được Lý Hoài An giảng giải, Đoan Mộc Tuyết cảm thán: “Nếu như tiên sinh là lão sư của chúng ta, ta đi học tuyệt đối sẽ không ngủ.”

“Ngũ hoàng tử là một người thông minh, thái phó là người học vấn thâm sâu, Hoài An sao có thể so sánh. Lúc Hoài An chưa vào cung có đọc qua một ít kinh thư, kiến thức cũng chỉ thô thiển, thua thái phó học thức uyên bác, hoàng tử nên thỉnh thái phó giảng bài.” Lý Hoài An phi thường khiêm tốn nói.

Đoan Mộc Tuyết mặc kệ ai có tài, hắn thích nghe Lý Hoài An giảng, “Mặc kệ, ta muốn bái ngươi làm sư phụ, ngươi đem học vấn của ngươi dạy cho ta, ta sẽ không bị người khác cười nhạo mình ngu ngốc.”

“Hoàng tử, làm như vậy rất không thỏa đáng, không hợp lễ pháp.” Lý Hoài An từ chối, ngũ hoàng tử có điểm tùy hứng, hắn thích gì là làm, không quản lễ nghĩa, giờ lại muốn làm đệ tử của Lý Hoài An.

Đoan Mộc Dĩnh nghe bên ngoài chim nhỏ kêu thập phần ầm ĩ, hắn đi ra, nhìn thấy trong viện có một con chim cát tường nhỏ té ngã bị thương, đang vũng vẫy trên mặt đất. Cha mẹ của nó, hai đại cát tường phi thường lo lắng, bay lượn quanh cát tường con. Đoan Mộc Dĩnh nhặt lên con chim nhỏ, đưa vào trong phòng, chữa thương cho nó, sau đó chậm rãi hướng đại thụ trèo lên, cây phi thường cao, trèo lên thật không dễ dàng.

“Dĩnh nhi, ngươi làm gì vậy!” Quý thục phi trong phòng đi ra, thấy nhi tử của mình đang ở trên cây cổ thụ, nàng sợ hãi, kêu lên một tiếng.

Đoan Mộc Dĩnh cười nói: “Mẫu thân, con chim nhỏ bị thương, nhi tử giúp nó trị thương, giờ đưa nó về tổ. Nhi thần không có việc gì!” Đoan Mộc Dĩnh nói xong, hắn bỏ chim nhỏ vào tổ của nó.

Đoan Mộc Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cành cây dưới chân bỗng nhiên bị gãy, “A!” Đoan Mộc Dĩnh kinh hô một tiếng, xong, ta lần này không chết thì cũng bị thương! Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, một đôi tay hắn phi thường quen thuộc ôm chặt lấy hắn. Vì sao lại là hắn, Đoan Mộc Dĩnh mở to hai mắt, lần trước hắn cố ý bất hòa với người này, hắn không muốn trở thành vật hi sinh trong tranh đấu nơi cung đình. Cho dù hắn đi vào trong mộng của mình, cũng không thèm để ý tới hắn. Càng không thèm để ý, sẽ càng là lưu ý, tựa như có chút việc muốn quên sẽ càng nhớ kỹ. Người này không phải sủng ái người khác sao, hắn không tin mình, vì sao còn muốn dây dưa không rõ.

“Phụ hoàng.” Đoan Mộc Dĩnh xác thực càng hoảng sợ, nam nhân này xuất quỷ nhập thần, luôn luôn xuất hiện lúc hắn không phòng bị, cũng luôn ở thời khắc mấu chốt giúp đỡ hắn.

“Hài tử này, vì sao lại leo cao như vậy, rất nguy hiểm.” Đoan Mộc Thanh Lam kỳ thực đã tới rồi, hắn quan sát nhất cử nhất động của Đoan Mộc Dĩnh. Thấy hắn nhặt lên con chim nhỏ, mãi cho đến Đoan Mộc Dĩnh bỏ con chim vào tổ. Hắn là một hài tử thiện lương, thiện ý này tự nhiên sẽ lộ ra, không phải tận lực ngụy trang. Chính mình trách lầm hắn, lại đi tin một tên phiến tử nói. Lúc hài tử này ngã xuống, trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam hoảng sợ, hắn không hề nghĩ ngợi ôm lấy hài tử này, chỉ có lúc ôm hắn vào lòng mới cảm thấy kiên định.

“Nhi thần đưa con chim nhỏ về tổ, bằng không cha mẹ của nó nhất định sẽ lo lắng.” Đoan Mộc Dĩnh chỉ hai cát tường điểu đang bay trên bầu trời nói.

Thực sự là hài tử khả ái, Đoan Mộc Thanh Lam nhịn không được hôn lên má Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh nhỏ giọng lầm bầm: “Ta không phải tiểu hài tử, không cần ngươi hôn như vậy.”

Quý thục phi cũng bị hoảng sợ, thấy Đoan Mộc Thanh Lam xuất thủ cứu Đoan Mộc Dĩnh, trong lòng mới yên ổn.

“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” Quý thục phi hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ.

“Đứng lên đi, trẫm tới đưa Dĩnh nhi đến võ trường, xem hài tử này có tiến bộ hay không, Dĩnh nhi, có muốn đấu với phụ hoàng?” Đoan Mộc Thanh Lam khiêu khích nhìn Đoan Mộc Dĩnh.

Đoan Mộc Dĩnh thoát khỏi lòng Đoan Mộc Thanh Lam, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, dù sao vóc người quá nhỏ bé, mỗi lần đều phải ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, nam nhân này tựa hồ rất thích được người ngưỡng vọng.

“Phụ hoàng, bây giờ chúng ta đến võ trường.” Đoan Mộc Dĩnh tu luyện tâm pháp, võ công cũng tiến bộ rất nhiều, đã đến mức nào rồi, hắn không rõ lắm, hắn cần một người có năng lực lý giải, song song hắn cũng hiếu kỳ, võ công của Đoan Mộc Thanh Lam cao hơn hắn bao nhiêu.

Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười cùng Đoan Mộc Dĩnh đi ra ngoài, thái giám Lý Phúc đuổi theo sau. Quý thục phi cùng Lý Hoài An có chút bất an.

“Hoàng thượng thích hài tử này là nó có phúc, nhưng ta lo lắng hài tử này sẽ có nguy hiểm.” Quý thục phi hơi nhíu mày.

Lý Hoài An đi tới, đỡ Quý thục phi vào trong phòng, “Hoàng thượng thích lục hoàng tử, đối với lục hoàng tử mà nói sẽ tràn ngập nguy hiểm. Chúng ta càng phải cẩn thận, lục hoàng tử còn chưa lớn, nhất định phải hảo hảo bảo hộ hài tử này.”

“Hoài An, vốn định đợi ngươi đến bên người ta, chúng ta sẽ sống thư thái, bây giờ ngươi lại vì bọ nhỏ.” Quý thục phi ngồi xuống, cầm lấy một kiện áo bông giao cho Lý Hoài An, “Ngươi cũng hảo hảo chiếu cố chính mình, khí trời sắp lạnh, không nên làm lụng vất vả.”

Lý Hoài An tiếp nhận kiện áo bông, cầm ở trong tay mềm mại như vậy, cảm thấy thật ấm áp. Lý Hoài An thấp giọng nói, “Ta là nam nhân, ta phải bảo vệ người ta thích, Diễm Dung không cần lo lắng.”

“Ta biết, chúng ta như vậy tư thủ suốt đời, ta thật hạnh phúc.” Quý thục phi cũng là nhỏ giọng nói.

Lời tâm tình không thể nói ra, chúng ta lặng lẽ hiểu. Quý thục phi thỏa mãn cầm tay Lý Hoài An, hai người đối diện chỉ chốc lát, Quý thục phi buông tay, nhìn bốn bề vắng lặng, Quý thục phi nghĩ mình quá xúc động, phải nhớ kỹ không thể bất cẩn.

Ngũ hoàng tử Đoan Mộc Tuyết làm xong bài, phát hiện một vấn đề, sao không thấy đệ đệ. Hắn lập tức chạy tới hỏi Quý thục phi: “Mẫu thân, đệ đệ đi nơi nào, ta không gặp hắn.”

“Bị phụ hoàng ngươi lôi đi , Tuyết nhi, để mẫu thân đo cho ngươi, may y phục.” Quý thục phi mang thước đo trên người Đoan Mộc Tuyết, ghi chép lại chuẩn bị may y phục cho hắn.

“Phụ hoàng bất công, cũng không kêu ta cùng đi luyện võ.” Đoan Mộc Tuyết oán giận trách phụ thân mình bất công, thế nhưng cũng không có cách nào.

Quý thục phi nhớ tới người nuôi con của mình, trong lòng từng đợt chua xót. Đứa con lớn nhất mình nuôi dưỡng, bị đưa đến Vệ quốc làm chất tử. “Nhị ca ngươi đi đã nhiều năm, cũng không biết sinh tử ra sao. Hàng năm mẫu thân đều may y phục, chờ hắn trở về, khi nào hắn mới trở về đây.”

P/s: võ công mà Dĩnh nhi học là võ công tâm pháp, nó như một giấc mộng vậy, những gì xảy ra trong giấc mộng đều không thật, Dĩnh nhi nghĩ đến ai thì người đó sẽ xuất hiện, mà những người xuất hiện cũng giống như đang mơ thấy Dĩnh nhi vậy.

Còn Đoan Mộc Thanh Lam và Kỳ Duyên là người có thể đi vào giấc mộng của Dĩnh nhi vì Kỳ Duyên là tiên tri rất giỏi còn Đoan Mộc Thanh Lam sở hữu võ công tâm pháp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.