Nhiếp Chính Vương

Quyển 1 - Chương 7




Ba ngày sau, thọ yến Hoàng gia.

Bản Vương đưa quà lên xong thì trở về chỗ ngồi chén anh chén chú với Diêu Thư Vân.

Là một người không có vị giác, Bản Vương chả báu bở gì cái món rượu chè này, thành ra tửu lượng có hơi yếu. Bữa tiệc nào cũng thế, Bản Vương uống cái là say, sau đó không hiểu nghĩ sao lại chạy ra ngự hoa viên xả lũ.

Lúc này Bản Vương đang ngồi cạnh con sâu rượu Diêu Thư Vân, dù không hám rượu nhưng bị hắn dụ dỗ cũng làm mấy chén, đầu đã bắt đầu choáng váng, thế giới bắt đầu ngả nghiêng.

Nheo đôi mắt đã ngà ngà say, Bản Vương nhìn về phía các vũ công giữa điện, chỉ thấy giữa mùa đông mà các nàng vẫn để hở cả cặp chân dài, vòng eo ngoáy điên đảo, vàng bạc dát theo người cũng lắc theo điên cuồng.

Càng xem càng thấy chóng mặt.

Xuyên qua các vũ công là thấy Yến Cửu đang ngồi vị trí chủ tọa. Trông sắc mặt nó vẫn nhợt nhạt, vậy mà vẫn cứ cười tươi như hoa đón tiếp từng lượt từng lượt đại thần lên mời rượu.

Cả đám đều là tai to mặt lớn, không dễ gì từ chối, Yến Cửu chỉ liên tục mỉm cười tiếp từng chén từng chén một. Khuôn mặt vốn tái nhợt đã bắt đầu ửng hồng.

Có câu, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.

Câu này gần như đúng với tất cả mọi người. Dù có là Vua một nước, quan to chức trọng, hay tiểu thương buôn bán, tóm tại đều có những lúc không thể theo ý mình.

Bản Vương nhìn nó mà thầm nghĩ, làm Hoàng Đế mệt thế đấy, đã lo nước lo dân, lại còn phải đối phó với cả đám cáo già.

Rành rành một đứa bé hoạt bát, vui buồn đều hiện lên trên mặt, vậy mà nay đã trở thành một vị Vua bất động trước cả triều thần.

Chỉ thấy nó vừa đón một chén uống vào bỗng ho sặc sụa, mặt mày đỏ lừ, xua tay ý bảo không sao với tay đại thần lên chúc, uống một chén nước thông cổ rồi lại tiếp tục tiếp đón kẻ khác.

Bản Vương nghĩ nó mới ốm dậy, rượu vào lại làm bệnh nặng thêm, thế là bắt đầu lo lắng.

Thế rồi đột nhiên nó nhìn về phía Bản Vương qua đám vũ công, khẽ nhoẻn cười, dùng khẩu ngữ mấp máy: “Đừng lo, ta không sao.”

Sao mà không lo, khuôn mặt mới hồng hào chẳng mấy chốc đã mỗi lúc một tái nhợt, đáy mắt đuôi mày cũng nhuộm men say. Trông đã biết là hết uống nổi.

Bản Vương cầm chén rượu đi tới chỗ Yến Cửu, cười khan mấy tiếng rồi chắn trước đám đại thần vẫn phăm phăm lên chúc tụng, “Các vị đại thần, Bản Vương bị các ngài bỏ rơi nhé, đã uống rượu thì sao có thể quên ta được chứ. Nào nào, cạn chén.”

Đám cựu thần thấy ta đã khó chịu, nhưng ngại có Yến Cửu ở đây cũng đành giả lả chúc nhau mấy chén.

Mà ta anh hùng lấy thân mình lên giải cứu mỹ Hoàng Đế, lót dạ vài chén rượu xong thì không còn phân biệt đâu đông tây nam bắc.

Sau vài chén nữa, Bản Vương bất tỉnh nhân sự luôn.

Chuyện sau đó thế nào, Bản Vương không biết…

*

Nửa đêm, Bản Vương mơ màng ngủ, đang định trở mình thì nhận ra cả người không thể nhúc nhích. Mở mắt ra thì thấy Yến Cửu đang cuộn tròn trong lòng Bản Vương, cánh tay mảnh khảng vòng qua eo Bản Vương, ôm chặt như gấu.

Bản Vương hãy còn say, đầu óc vẫn mơ màng, chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã thấy Yến Cửu chui rúc vào lòng Bản Vương kêu “Lạnh”

Bản Vương ngây dại mất một lúc mới giật mình tỉnh lại.

Ôi, đây là Đông Noãn Các mà?

Tối qua Bản Vương có quá chén thật, nhưng sao lại nhảy lên long sàng thế này?!

Nhờ ngọn nến đã sắp tàn ngoài màn, Bản Vương nhìn thiếu niên đang nằm trong lòng mình. Chẳng biết có phải lại sốt không mà mặt mũi vẫn đỏ lựng.

Không chần chừ, Bản Vương nhảy xuống giường, mở lò sưởi to lên, sau đó lấy chăn bọc kín nó lại rồi hỏi: “Còn lạnh không?”

Nó theo hơi ấm nhích lại gần Bản Vương, “Ấm hơn rồi.”

Đôi mắt cong veo, vẻ mặt thỏa mãn.

Bản Vương vừa nằm lên giường, cơn buồn ngủ đã ập đến, cũng chả thiết mình đang ở đâu, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Ai ngờ mới gà gật được một lúc, thằng nhỏ trong lòng đã cục cựa đòi dậy.

Chỉ thấy Yến Cửu lim dim ngồi dậy, khuôn mặt vẫn ngơ ngác như lạc vào cõi thần tiên, lẩm bẩm: “Trẫm muốn đi giải.”

Bản Vương còn ngái ngủ, không để ý, nhắm mắt ngủ tiếp.

Nó lại lay Bản Vương mấy cái, nhăn nhó gắt: “Trẫm muốn đi giải!”

“Ừ…” – Bản Vương mơ màng đáp lại rồi ngủ.

“Láo xược!” – lần này thì nó nổi giận đạp Bản Vương một nhát, quát tháo: “Nô tài chó chết, dậy hầu hạ Trẫm ngay.”

Cực chẳng đã, Bản Vương đành phải dậy, mò mẫm lấy cái bô đưa cho nó, “Nhanh đi nào.”

Yến Cửu vẫn cứ ngồi ngây ra như phỗng, thái độ như đang chờ người hầu hạ.

Bản Vương thoáng chần chừ, thầm nghĩ chả lẽ con gấu con lại muốn Bản Vương đích thân cởi quần cho nó, cầm chim xi nó đái à…

Sau đó Bản Vương lại tự thuyết phục mình. Thôi, trước kia hồi nó còn mặc yếm cũng thường đái dầm ra người ta mà, khi đó cũng có sao đâu, việc này không có gì đáng ghét cả, lớn cả rồi, giúp nhau tý thì có làm sao. Cái thứ kia, trên người ai chả mọc một cái.

Sờ một cái cũng không lỗ mà.

Nghĩ vậy, Bản Vương tụt quần nó, lôi Thái Tử gia tôn quý ra, cầm trong tay dỗ dàng, “Hoàng Thượng, đi nhanh ra nhanh nào.”

Yến Cửu chẹp chẹp mỏ mấy cái, tồ tồ xả ra, đi xong cũng lười mặc quần, cứ để vậy nằm xuống cho Thái Tử gia thỏa thích dạo chơi.

Cái bản mặt vô lại này, có vài phần tương tự thuở thơ bé.

Bản Vương kéo chăn đắp cho nó, lôi lại ôm vào lòng, cứ tưởng lần này ngủ yên rồi thì nhận ra tướng ngủ của Yến Cửu đến là xấu, xoay tới xoay lui, cọ trên sờ dưới trong lòng Bản Vương.

Bản Vương bị nó quấy nhiễu đến phát bực, vòng tay siết lại, trói chặt nó trong lòng.

Lần này thì yên thân hẳn, Bản Vương ngủ tít mít đến sáng hôm sau, vừa mở mắt đã thấy cả đám nô tài đứng ngoài góc giường, vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy đều kỳ quái, môi mấp máy như muốn nói rồi lại thôi, bấy giờ Bản Vương mới ý thức bản thân lại phạm thượng rồi.

Chưa nói gì tới tư thế mờ ám, Bản Vương còn chảy cả dãi lên mặt Hoàng Đế kia.

Nhân lúc Yến Cửu còn chưa dậy, Bản Vương nhanh tay lấy tay áo lau lau đi, sau đó khép vạt áo nó lại, tiện thể chỉnh lại chăn.

Đến khi xuống giường rồi Bản Vương mới nhận ra quần áo mình xộc xệch, ngực phanh ra, quần đi đâu chả biết, khố thì treo trên vai, đung đưa sắp rớt.

Bản Vương vội vã tóm lấy chiếc khố, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên ngực có hai dấu răng, nét căng đét, nhìn cái đã biết ngay là tác phẩm của đứa nào. Ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt của cả đám nô tài lại thay đổi…

Bản Vương không đi đoán chúng nghĩ gì, ngồi trở lại bên giường, lắc lắc đầu hãy còn đau sau trận túy lúy, hỏi: “Sao Bản Vương lại ngủ trong tẩm cung của Hoàng Thượng?”

“Bẩm Vương gia.” – một nàng cung nữ trả lời: “Đêm qua Hoàng Thượng cũng quá chén, ôm ngài đã mê mệt nhất quyết không chịu nhả ra, chúng nô tài kéo mãi không được. Đêm đến rét buốt, sợ Hoàng Thượng bị cảm lạnh nên đành khiêng cả hai về tẩm cung, nghĩ hầu hạ Hoàng Thượng rồi sẽ phái người đưa ngài trở về, ai biết ngài nằm cái là ngủ, gọi thế nào cũng không dậy, chúng nô tài cũng không còn cách nào khác, chỉ đành để hai người —”

Bản Vương cào cào mớ tóc rối bù. Khó trách, Bản Vương vừa điếc vừa vô cảm xúc, người bình thường muốn gọi Bản Vương dậy cũng không dễ gì.

Nếu chỉ đơn thuần là ngủ nhờ lại thôi thì không nói làm gì, đằng này, quần áo hai ngưởi nửa kín nửa hở, ôm ôm ấp ấp, chả biết đêm qua đã xảy ra những chuyện gì.

Day day trán, Bản Vương lệnh chúng đến ngự thiện phòng chuẩn bị hai bát canh giải rượu, một bát để mình uống, bát còn lại phần Yến Cửu.

Mặc quần áo xong, Bản Vương hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Bẩm Vương gia, giờ dần ba khắc (5h45).” – cung nữ đáp.

Bản Vương giật mình, buộc nhanh mái tóc, dặn chúng hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt mặc đồ, sau đó nhấc vạt áo rảo chân chạy về phía đại điện.

Sắp tới giờ lâm Triều, nhỡ mà để cái đám đại thần đó trông thấy ta đi ra từ chỗ của Hoàng Thượng, có khi lại rước lấy không ít lời mắng nhiếc rủa xả.

Danh tiếng đoạn tụ của Bản Vương đã chẳng hay ho gì, để đám cáo già đó biết đêm qua Bản Vương trèo lên long sàng thì nhất định sẽ cho là Bản Vương muốn lấy lòng hầu hạ, a dua nịnh bợ.

Còn không thì cũng cho rằng Bản Vương lạm quyền, ép bức Hoàng Đế.

Như thế đều không tốt.

Ta vội vã rảo được mấy bước lại đột nhiên dừng lại, quay trở về Đông Noãn Các, hỏi: “Có những ai biết chuyện Bản Vương ngủ lại đây?”

Cung nữ thái giám liếc mắt nhìn nhau, trả lời: “Bẩm Vương gia, chỉ có vài nô tài ở Đông Noãn Các là biết.”

“Thật không?” – Bản Vương cười khẩy, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, “Vậy các ngươi ngậm chặt miệng lại cho ta, nếu lộ ra một tiếng phong thanh nào để Bản Vương biết được, các người biết sẽ có kết cục gì rồi đấy?”

Cả đám người quỳ rạp xuống, run rẩy nói: “Chúng nô tài tuân thủ bổn phận, nhất định không hé răng nửa lời.”

“Vậy là tốt nhất.” – Bản Vương đe doạ chúng xong rồi mới nhấc gót chạy trở ra ngoài.

Trước khi đi, Bản Vương cảm thấy ánh mắt chúng nhìn ta lại bỏ thêm mấy phần khinh bỉ.

Như thể đang lên án Bản Vương ta là một kẻ ăn xong chùi mép, xách quần bỏ chạy.

Bản Vương:…

Ra tới đại điện, Bản Vương đợi một lúc vẫn không thấy Yến Cửu xuất hiện. Một lúc lâu sau đó, tay tổng quản thái giám mới đi lên, mỉm cười thông báo: “Các vị đại nhân, đêm qua Hoàng Thượng có hơi quá chén, chưa hồi lại sức, hôm nay miễn lên chầu. Nếu không có việc gì, mời các vị trở về.”

Bản Vương kéo kéo tay áo xoay người chuẩn bị ra về, thì bỗng viên thái giám nọ đuổi theo, đưa ta một chiếc áo khoác lông chồn đen, truyền lại: “Hoàng Thượng có dặn, bên ngoài lạnh, Vương gia không có tấm áo ấm nào, đi ra nên mặc dày một chút, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Bản Vương: …

Các đại thần: …

Thế có khác nào giấu đầu hở đuôi đâu.

Đã thế Bản Vương khỏi che giấu luôn.

Nếu Hoàng Thượng cũng bị nghi lây là đoạn tụ, cũng đừng có trách Bản Vương đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.