Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 42: Đồ Ăn ăn với cơm




Ngao chế hoa quẩy, Đinh Tiếu dùng một ít củ từ làm tăng độ kết dính, muối xanh cùng đường là phải cho vào, nước tương cậu cũng cho ba muỗng, vốn dĩ Đinh Tiếu còn muốn cho thêm chút hương liệu khác, nhưng suy tính một chút bản thân hoa này đã có vị cay, cậu chỉ cho thêm bột hành, bột bát giác, còn có bột vỏ cây hai ngày trước kiếm được.

Nước sốt màu lửa đỏ sôi "ùng ục ùng ục" nổi bọt bóng trong bình gốm nhỏ, Đinh Tiếu một bên dùng muỗng gỗ quấy, một bên lấy nước ép quả quýt xanh. Loại quýt xanh này là buổi trưa hôm qua Hạ săn thú hái được, nó khác với quýt đỏ ở khu an toàn, hương vị chua ngọt vừa miệng, Đinh Tiếu rất thích ăn loại quýt này, đừng nhìn thịt quả cũng có màu xanh, nhưng hương vị lại càng giống với cam đời trước. Vị cay của hoa quẩy trong quá trình ngao chế rõ ràng càng thêm mãnh liệt hơn, cho nên cậu mới nghĩ đến việc dùng nước ép quýt xanh tới cho vào, miễn cho quá cay cũng không tốt.

Quỳnh vẫn luôn ở bên cạnh Đinh Tiếu giúp đỡ, đương nhiên anh cũng là muốn tận mắt chứng kiến loại hoa đỏ này rốt cuộc có thể làm thành món tương nướng thịt đầy mỹ vị hay không, thuận tiện học tập một chút, nếu được, ngày sau vẫn là tự mình làm là được. Thứ này vị quá nồng đậm, nếu không phải hái quá nhiều, anh mới không nỡ để Tiếu Tiếu ngồi bên cạnh hít phải.

Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy cũng không tệ lắm, đừng nhìn cậu không nhịn được đánh vài cái hắt xì, nhưng giờ phút này cậu cảm thấy cả người đều thoải mái, hương vị này thật là làm cho thất khiếu thông thuận, cảm lạnh có thể dùng một chút hẳn sẽ có hiệu quả không tồi. Hắc hắc, có cái này, liền có thể ăn lẩu cay! Nghĩ đến thịt dê vừa cay vừa tê, Đinh Tiếu nước miếng đều sắp rơi tí tách: "Ba, giúp con lấy một bình nước lớn lại đây, tương nấu xong phải cho vào nước lạnh một chút mới mau nguội, nếu không chờ đến lúc nguội quá mất thời gian."

Sau khi Quỳnh rời đi, Liên Chi muội tử lắc lư lại đây, vừa đi vừa đánh hai cái hắt xì: "Tiếu Tiếu ca, ngươi còn đang làm hoa hắt xì này a?"

Đinh Tiếu hắc tuyến: "Nó tên là hoa quẩy" Tuy rằng tên này là mình tự đặt, nhưng so với hoa hắt xì cao nhã hơn nhiều đi...

Liên Chi xoa xoa cái mũi: "Thứ này có thể ăn được thật sao? Ta hiện tại ngửi thấy mùi cái mũi cũng đã ngứa."

Đinh Tiếu trả lời: "Đương nhiên có thể ăn, buổi tối ta làm cho ngươi nếm thử thịt nướng cùng thứ này." Đương nhiên cậu không cam đoan Liên Chi sẽ thích, mình và ba cùng phần lớn giống đực khẩu vị tương đối nặng, cho nên đối với loại cây này khẳng định không bài xích, năng lực tiếp thu của bán thú nhân cung cao hơn, duy nhất là giống cái còn kém chút, đương nhiên ăng lực tiếp thu của dạ dày hiến tế là ngoại lệ. Dù sao cậu phát hiện Liễu Đại bá mẫu cùng tiểu Miêu Miêu đối với đậu cay đều không thích lắm, huông chi vẫn là hoa quẩy hương vị "nặng" như vậy.

Nhìn thấy Liên Chi tiến sát vào Đinh Tiếu, Khôn ca đang thu thập doanh địa lập tức đi tới: "Tiếu Tiếu, em đi rửa tay rửa mặt đi, còn lại để ta làm."

Ở cạnh đống lửa tiếp xúc cay nồng như vậy cả nửa ngày, rửa mặt là thực tất yếu, vì thế Đinh Tiếu gật đầu: "Anh đem tương đổ vào ống trúc, ba trở về anh lại đem ống trúc bỏ vào trong nước lạnh ngâm trong chốc lát." Nói xong hướng Liên Chi cười một cái, sau đó liền chạy đi rửa mặt.

Liên Chi đột nhiên cảm thấy, Khôn đại ca thật đáng ghét, mỗi một lần mình muốn thảo luận về ăn ngon với Tiếu Tiếu ca, hắn đều xuất hiện quấy rối, hừ!

Rời đi lãnh địa tộc Dực Hổ, các giống đực đều thả chậm bước chân, nguyên nhân kỳ thực là để giảng giải một chút cho hai ấu tể về giới hạn của lãnh thổ ở chỗ nào.

Kỳ thực giới hạn như thế nào, trên cơ bản Đinh Tiếu đều ra nghe tai phải ra tai trái. Biên giới gì đó thực sự không quan hệ tới mình, hơn nữa khí vị gì đó, khắc ngân gì đó của giống đực có vẻ thực phức tạp, dù sao ngày sau mình lại rời đi lãnh địa tộc Dực Hổ, cũng chỉ là đi họp chợ. Đều có người mang theo, mình cần để nó trong đầu làm gì, còn không bằng ngó nghiêng tìm đồ ăn đâu. Căn bản cũng không có khả năng có bán thú nhân đơn độc rời khỏi lãnh địa đi.

Buổi tối ngày thứ tư, đoàn người bọn họ dựng trại nghỉ ngơi tại một mảnh đất bên hồ, Hạ nói nơi này là khu dừng chân công công, nói trắng ra là một khối đất bằng chuyên vì các thú nhân họp chợ tạo ra. Bởi vì là khu trung lập, cho nên bộ tộc nào cũng có thể dùng, chỉ vì do lộ tuyến, nơi này cách tộc Dực Hổ và tộc Kim Sư tương đối gần, cho nên đều là do bọn họ dùng.

Hồ này không lớn lắm, so với cái hồ có củ sen ở gần thôn Thiên Hà nhỏ hơn nhiều, hơn nữa trên mặt hồ chỉ có một ít lá khô cùng bèo lục bình hoàn toàn không có tung tích của đầm sen, tự nhiên cũng không thể có củ sen. Củ sen tuy không có, nhưng sinh vật trong hồ lại không ít.

Thứ đầu tiên tiến vào tầm mắt Đinh Tiếu là một con cá trạch to siêu cấp, cái đầu quả thực làm điên đảo nhân sinh quan của Tiếu Tiếu. Nếu không phải thiên nhãn biểu hiện đó là cá chạch, mà nói nó là một con mãng xà cậu càng có thể tin hơn. Thân cá trạch to gần như quả trứng ngỗng, dài chừng một mét, từ đầu đến đuôi, cơ hồ chính là một cây thịt tròn vo. Toàn thân nâu đậm, ở dưới đáy bùn thẫm sắc, nếu cậu không để ý kỹ rất là khó nhìn ra.

Chạch lươn những loài này là loại đầy chất nhầy rất khó bắt, may mà đầu cá chạch này siêu lớn, nếu không loại đồ vật như xiên lao là không thể dùng được.

Nói đến bắt cá, trừ bỏ mấy "người lớn" ở lại trông hành lý cùng dựng lều trại, còn lại đều tới bờ sông. Đinh Tiếu vừa định nói mọi người nên đứng xa một chút, như vậy kinh động đến cá rất khó bắt, Khôn liền trước tiên thể hiện: "Đừng lên tiếng, cách xa một chút, cá sẽ chạy."

Đám người tản ra một chút, Đinh Tiếu lúc này mới dưới sự trợ giúp của ba bắt đầu bắt cá, cuối cùng mất khoảng một tiếng, Quỳnh và Đinh Tiếu hai ba con thành công bắt được sáu con cá trạch siêu lớn. Mấy bán thú nhân khác cũng sôi nổi xuống nước, học tư thế Đinh Tiếu, cũng hợp lực bắt được ba con, kỳ thực trong hồ này còn có nhiều loại cá khác nhau, nhóm người này sở dĩ chỉ bắt cá chạch, hoàn toàn là vì học theo, dù sao có kết quả tương đối tốt.

Bắt cá chạch đối với giống đực nói thật ra là nhiệm vụ gian khổ bậc nhất, Khôn ca cùng một vị đại thúc thú nhân giống đực khác tên Dân mất sức chín trâu hai hổ cũng không bắt nổi một con, cơ hồ lợi trảo không gì phá nổi đối với động vật trơn trượt hoàn toàn không có cách, cuối cùng dưới sự tức giận, Dân đại thúc lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vươn lợi trảo trực tiếp đem một con cá chạch cắt thành mấy khúc. Nếu các ngươi cho rằng đây cũng là bắt được, vậy thì cũng coi như...

Khôn biết kỹ thuật bắt cá của mình đích xác không bằng Tiếu Tiếu, thử vài lần sau hắn cũng không tiếp tục xem náo nhiệt, hướng phía nước sâu đi tới, dưới chân cư nhiên có cảm giác cứng cứng, khom lưng xuống sờ một chút, một con trai sông to như bàn tay hắn bị hắn cầm lên: "Tiếu Tiếu, muốn ăn thịt trai nướng không?"

Đinh Tiếu nhìn thấy trai sông, lập tức dùng sức gật đầu: "Được! Tôi có thể ăn hai con!" Nghĩ đến trai sông nướng lần trước, trừ bỏ thịt chất già một chút, ngoài việc lấy sức răng của mình nhai thật sự quá lao lực, hương vị vẫn thực tươi ngon. Hoàn toàn không phải những con trai sông đời trước có thể sánh được, ngọt nước thanh hương chỉ cần thêm một chút muối liền có thể thực mê người.

Mấy giống đực khác cũng đi theo xuống nước bùm bùm sờ trai sông.

Đối với ăn, đám đại gia hỏa này trước nay đều tận lực hết sức, huống chi trải qua mấy ngày ở chung này, tay nghề làm đồ ăn của Đinh Tiếu khiến họ khắc rõ như ban ngày, hoàn toàn so với tay nghề của ba cậu tốt hơn không ít, nếu không phải nhóm người này đã sớm nhìn ra tâm ý của Khôn, mấy giống đực chưa lập gia đình đi cùng kia sợ là sẽ lập tức triển khai thế công, cho nên từ phương diện nào đó mà nói, Khôn ca tuyệt đối là một cái ô che chở cho Đinh Tiếu.

Cơm chiều là trước khi mặt trời xuống núi bắt đầu, hai cái bếp dùng cục đá dựng lên phân biệt hầm hai nồi canh cá chạch lớn, gia vị chỉ có hành, gừng và muối xanh, thêm mấy miếng thịt ngũ hoa, dưới bếp lửa ùng ục sôi. Không lâu sau canh cá chạch liền biến thành màu trắng sữa, mùi thơm cũng truyền ra thật xa, làm cho những giống đực đang ở gần đó nướng thịt nước dãi chảy ba thước, hận không thể lập tức đem nồi canh kia uống vào. Nhìn thịt cá vừa trắng vừa mập, không biết so với thịt rắn cái nào ăn ngon hơn đây!

Chín con...không, tính cả con bị cắt thành mười đoạn kia phải là mười con cá chạch không có khả năng đều đem đi hầm thịt, còn ba con Đinh Tiếu quyết định làm thịt kho tàu. Nói trắng ra là giống như hầm canh, chỉ là cho ít nước hơn, lại bỏ thêm hai muỗng nước tương, hai muỗng tương cay. Cuối cùng đun tới khi nước canh gần cạn làđược. Nghĩ tới tương ớt và nước tương của mình...dùng khoảng nửa tháng nữa là hết, phải dùng tiết kiệm mới được. Bằng không vẫn là đi kiếm một ít thứ có thể thay thế, không biết hắc nha quả và quả nước tương ở gần đây có hay không.

Ba hai con trai sông lớn nhỏ không đều, lớn nhất chính là do Mộc Ngõa đại ca của Liên Chi bắt được, to gần bằng nửa cái chậu rửa mặt. Mộc Ngõa rất đắc ý, Liên Chi thực vui vẻ, nhưng trong lòng Đinh Tiếu lại phun tào, cái con đó có đánh chết mình cũng không ăn, đừng nói thịt có bao nhiêu dai, đối với răng của bọn Mộc Ngõa hẳn không thành vấn đề, còn Liên Chi thì...hy vọng lát nữa làm xong, nàng không cần hướng đại ca của mình tàn nhẫn phê phán là được rồi.

Trước khi nướng trai sông, Đinh Tiếu bảo Khôn và mấy giống đực khác hỗ trợ đem trai sông cạy miệng vỏ ra, sở dĩ cần làm như vậy, vì Đinh Tiếu đột nhiên nhớ tới phía trước đọc qua tiểu thuyết, có người ở trai sông tìm được ngọc trai gì đó, lại nghĩ đến Kinh và Lục Hi đối trân châu cuồng nhiệt cỡ nào, có trai tìm một chút cũng được.

Đáng tiếc cậu nghĩ nhiều rồi, hơn ba mươi con trai sông sau khi bị mở ra, liền nửa hạt ngọc trai to bằng hạt gạo cũng không có, Đinh Tiếu yên lặng vì bạn tốt ai điếu một chút, sau đó đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác. Lấy đao bằng vỏ sò trong ba lô ra, Đinh Tiếu từng cái đem thịt trai cắt ra, nói thật, lấy độ sắc bén của bối đao mà nói, cắt xuống rất là lao lực, nhưng nghĩ tới mùi vị của của thịt trai, lại nhìn tới những miếng thịt trai to chỉ cần ăn một miếng là xong, thật là cái gì cũng đáng giá.

Đá phiến từ ngày dùng để chiên thịt bò vẫn luôn đi theo đội ngũ đi họp chợ bọn họ, hôm nay không chiên thịt, vừa lúc có thể lấy ra nướng trai sông, đem trai sông từng con từng con đặt lên trên đá phiến, nhìn thịt trai co rút lại, nước canh tràn ra khỏi lớp vỏ, cho thêm chút muối xanh, Đinh Tiếu nhịn không được nuốt nước miếng. Thứ đồ chơi này quá lớn, kỳ thực vừa mới nướng xong ăn vừa lúc, thịt sống thì cậu hẳn không nếm thử, hải sản thì còn tạm được. Đối với trai sông như này, không có ô nhiễm nhưng lại không đảm bảo không có những loại vi khuẩn khác, an toàn là quan trọng nhất. Đem việc phán đoán trai như thế nào là chính cho cha và Khôn, Đinh Tiếu tự mình nướng một đống thịt xiên cùng mấy xiên thịt trai.

Khi Đinh Tiếu lấy một chút sốt tương hoa quẩy phết lên thịt heo xiên đưa tới trước mặt Liên Chi, Liên Chi có một chút không dám nếm thử, nhưng hương vị quanh quẩn ở trước mặt thật sự quá mê người, vì ăn, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, tiếp nhận liền há miệng cắn một miếng "!" hương vị thực kỳ lạ, cay, lại cảm thấy đầu lưỡi có chút tê tê, bên trong lại ngọt ngọt, ngọt đậm đà, quả nhiên ăn ngon!

"Tiếu Tiếu ca quả nhiên không gạt em! Cái kia hắt xì...không, là hoa quẩy làm ăn khá ngon!"

Lỗ tai Khôn ca giật giật, dịch cái đầu đưa gần tới Đinh Tiếu, động tác của hắn chỉ có một, chính là há miệng. Đinh Tiếu bị hắn làm cho đầu đầy hắc tuyến, động tác vương bài đầy ấu trĩ này hôm nay sao hắn lại nghĩ tới nữa?

Tuy trong lòng phun tào nhưng động tác trên tay vẫn rất phối hợp, thổi thổi thịt xiên vừa mới nướng xong, nâng tay đưa tới bên miệng Khôn: "Cẩn thận nóng, anh nếm thử hương vị thế nào, có phải cần cay thêm chút nữa không?" Nói xong lại đưa cho ba và cha mỗi người một xiên, cuối cùng nhìn thoáng qua mấy xiên trong tay mình, dứt khoát đều chia hết cho mọi người.

Khó nhất là còn lại mấy xiên thịt trai sông nướng này, nhanh chóng ăn một miếng, thịt trai chỉ cho thêm chút muối xanh thôi cũng đủ mỹ vị, mềm mềm, hương vị tươi ngon thanh tân, mình đã lâu không ăn qua đồ ăn khiến người say mê như vậy, quả nhiên phải cho một ngón tay cái khen thưởng!Tốt!

Bữa tối hôm nay cá chạch là đồ ăn được hoan nghênh nhất, nước canh thanh ngọt đậm đà, thịt cá cũng tươi ngon màu mỡ, Đinh Tiếu ăn một khúc cá chạch kho tàu tròn vo, liếm liếm nước canh nồng đậm trên đầu đũa, trong lòng đột nhiên nhớ tới cơm trắng trước kia.

Nhìn các thú nhân bên cạnh không ngớt khen ngợi, Đinh Tiếu thở dài, loại tâm tình thèm cơm của mình này, bọn họ những người này khẳng định sẽ không hiểu được, kỳ thực không nhất định phải là gạo, kê, bắp ngô...chỉ cần đừng to giống viên tròn tròn như quả trân châu, có thể làm thành cơm là được rồi. Thiên nhãn a thiên nhãn, ngươi nói gạo tiên sinh rốt cục đang ở nơi nào đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.