Nhật Ký Sau Ly Hôn

Chương 18




Chủ nhật, ngày 2 tháng 12

Trời âm u

Cũng khoảng một tuần không viết nhật ký rồi. Cứ cảm thấy cái quyển nhật ký này có viết thì cũng chẳng có tác dụng gì cho lắm, cũng như một người bạn trên mạng đã từng nói “Cậu viết những dòng ấy thì có tác dụng gì cơ chứ?” Đúng thật, viết những chuyện ấy ra thì có gì hay nhỉ? Ngược lại những chuyện riêng tư của mình trong cuốn nhật ký còn làm cho người khác có ấn tượng không hay về một phụ nữ hơi phóng túng và không bị

Thế nhưng mấy ngày không viết thì lại nhớ, xem ra tôi đúng là hết thuốc chữa rồi. Viết nhật ký đã trở thành một phần cuộc sống hiện nay của tôi, tôi chẳng cách nào bỏ qua hay thay đổi được nữa. Tôi vẫn thường hay nghĩ, ngày nào cũng rảnh rang, không có chuyện gì làm, cứ ở nhà thế này cũng không tốt, sống một mình, thui thủi một mình, cơ hội để tiếp xúc với xã hội bên ngoài cũng ngày một ít đi, tôi nghi ngờ chẳng biết liệu mình có bị mắc bệnh thần kinh không nhỉ, thời gian gần đây lại thường hay gặp ác mộng, lúc thì mơ thấy Hà Quốc An, lúc là Trương Điểm, lúc là Gia Gia khi còn sống, có lúc lại có cảm giác như là đang bị ai đuổi bắt vậy, tôi cứ thế chạy thục mạng, nhưng tay chân chẳng thể nhúc nhích được, mềm nhũn không sao chạy nổi. Tôi không có nơi nào để lẩn trốn, bị bao vây tứ bề. Tỉnh dậy sau cơn ác mộng là không thể nào ngủ lại được, mắt cứ mở trừng trừng nhìn bốn bức tường, tôi cảm thấy như mình bị nỗi cô đơn nuốt chửng vậy.

Để thoát khỏi ác mộng vì cô đơn, tôi quay về nhà ở vài bữa. Ở bên ba mẹ, được ba mẹ che chở, tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều. Tôi đi chợ mua thức ăn với mẹ rồi cùng làm công việc nhà, rồi lại cùng ba mẹ mua hàng, bận rộn luôn tay, cuộc sống cũng trở nên đầy đủ và có ý nghĩa hơn. Xem ra thì con người ta sống phải bận rộn một chút, nếu không thì cuộc sống sẽ chẳng có ý nghĩa gì nữa. Sống mà không có hoài bão cũng không được, khi cuộc sống vật chất đã đầy đủ rồi thì càng cần phải có mục tiêu để vươn tới, nhưng tôi thì làm được gì đây chứ? Ba nói, “Tuyết Nhi à, con không cần phải đi tìm việc làm nữa đâu, quay về trông coi, quán xuyến cái cửa hàng này đi. Ba đã lớn tuổi rồi, có khi cũng lực bất tòng tâm, ba mẹ đều muốn để lại cửa hàng cho con kinh doanh”. Tôi không trả lời ba mẹ, ít nhất thì giờ đây tôi cũng chưa muốn ngồi cả ngày ở cửa hàng, rồi cứ làm đi làm lại những việc giống nhau như thế này đâu.

Hôm qua tình cờ gặp được Lưu Linh, người cùng làm ở công ty cũ, cô ấy cũng vừa mới xin nghỉ việc. Cô kết hôn với một người lớn hơn mình những hai mươi tám tuổi, chồng giàu có, cho cô nhà cao cửa rộng. Suốt ngày cô ấy cũng chẳng phải làm gì, việc duy nhất mà cô làm là mỗi ngày, từ 7 giờ đến 9 giờ tối, đến Trung tâm Thể dục Thẩm mỹ Tân Mỹ để tập, cô ấy hẹn tôi cùng đi. Sáng nay tôi đã đăng ký, hôm nay tập buổi đầu tiên. Tôi muốn tập tành một chút cho thoải mái, hy vọng là việc tập thể thao như thế có thể mang lại cho tôi những niềm vui mới.

Thứ ba, ngày 4 tháng 12

Trời âm u

Mới sáng sớm Minh Quyên đã gọi điện thoại đến. Minh Quyên đã thực sự được ra khỏi trung tâm cai nghiện rồi. Tôi mừng quá.

Minh Quyên nói, “Tuyết Nhi này, trưa nay rảnh không? Lâu rồi hai đứa mình chưa có dịp tán dóc với nhau, hôm nay mình phải nói cho đã mới được”. Tôi vui mừng nhận lời.

Nhưng lúc tôi chuẩn bị đi thì Minh Quyên lại gọi điện đến nói là có chút việc không thể đi cùng tôi được, hẹn tôi ba khác. Mất cả hứng. Cái cô Minh Quyên này cũng thiệt là…

Tôi đành phải lên ngồi trước máy tính, mở hộp mail năm triệu tin Tân Lãng lên xem, hộp mail mới được dọn sạch ngày hôm qua, hôm nay lại đầy nhóc, toàn là email do những người bạn trên mạng gửi, họ đều tỏ ra hết sức nhiệt tình đối với quyển nhật ký của tôi, đều muốn kết bạn với tôi. Sự nhiệt tình của họ bỗng chốc khỏa lấp đi nỗi cô đơn lạnh lẽo của tôi.

Trong vô số những bức mail, tôi thấy mail của Hà Quốc An. Khá hồi hộp, tôi mở nó ra. Thư của Hà Quốc An khoảng gần một ngàn chữ, anh ấy hồi tưởng lại chuyện tình cảm trước đây của chúng tôi. Anh ấy tỏ ra ân hận vì sự vô tình của mình, và liên tục nhắc tới Gia Gia. Anh ấy còn gửi kèm theo một bài mà anh đã đăng trên báo để gửi gắm nỗi nhớ thương con gái của chúng tôi. Đọc xong bài văn anh viết về con gái, lòng tôi bỗng chùng lại…

Trước mắt tôi lại hiện lên cái cảnh Quốc An quỳ trước hộp hài cốt của con gái mà sám hối.

Trái tim tôi lại đau nhói vì Hà Quốc An. Đột nhiên tôi nghĩ đến việc có nên tìm cho Gia Gia một mảnh đất nhỏ để làm mộ, tôi không thể cứ để nó ở nhà mai táng mãi được.

Tôi viết qua quýt cho Hà Quốc An mấy chữ, coi như trả lời anh ấy vậy.

Tôi đến nhà tang lễ.

Taxi vừa ngừng trước cổng nhà tang lễ, tôi trông thấy Vương Kiếm Hùng đang đi ra cửa, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong tôi là không lẽ Vương Tân Mai đã qua đời rồi sao?

Vương Kiếm Hùng nước mắt chảy dài, sau anh ta còn có một cụ già. Tôi bước tới hỏi thăm, “Vương Kiếm Hùng, Tân Mai có phải cô ấy đã…”.

Vương Kiếm Hùng cố gượng vui vẻ nói, mẹ Vương Tân Mai đã mất, mất hồi tuần trước. Vương Kiếm Hùng - người đàn ông cao to, mạnh mẽ thế kia sao nghe giọng nói lại bi thương thế.

Vương Kiếm Hùng lại hỏi tôi, “Tuyết Nhi, cô đến đây để...?”

Tôi cúi đầu, khẽ nói, “Con gái tôi…”

Vương Kiếm Hùng liền nói ngay, “Tôi hiểu rồi, Tuyết Nhi à, cô cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé. Tôi đi trước đây”. Nói xong anh liền quay sang dìu ông cụ, đó là ba của Tân Mai. Tôi dõi mắt trông theo họ đi khuất rồi mới đi vào cổng nhà tang lễ. Tôi đến thăm Gia Gia, muốn mua mộ cho Gia Gia thì phải đến Văn phòng Quản lý Nghĩa trang của Ủy ban khu vực

Lúc đi ra khỏi nhà hỏa táng, nghe thấy tiếng còi đinh tai phát ra từ chiếc xe màu đen ở phía xa, sau đó tôi thấy Vương Kiếm Hùng đứng trước xe, vẫy tay chào tôi, “Tuyết Nhi, nhà cô ở đâu thế, để tôi đưa cô về nhà trước rồi sẽ quay lại bệnh viện thăm Tân Mai”.

Tôi nghĩ, cũng lâu rồi tôi không đến thăm Tân Mai, liền nói với Vương Kiếm Hùng, tôi cũng muốn đi thăm Tân Mai. Vương Kiếm Hùng nghĩ một hồi rồi nói, “Thôi được”, và cho xe chạy về hướng bệnh viện Tâm thần.

Một mình Vương Tân Mai ngồi ở chiếc ghế gỗ trong phòng, vừa cười vừa hát. Chúng tôi đi vào phòng, cô cũng chẳng có phản ứng gì cả, cứ như thế giới này chỉ có mỗi mình cô vậy. Vương Kiếm Hùng nói, “Tân Mai, ba đến thăm em này”.

Tôi nhìn thấy ba Tân Mai đã nước mắt ràn rụa, khẽ lấy tay áo để lau nước mắt. Vương Tân Mai quay người lại, đột nhiên phá lên cười ha ha với chúng tôi.

Ba người chúng tôi cứ thế đứng ở đó khoảng hai mươi phút, trầm lặng không nói câu nào, chỉ nhìn Tân Mai tự diễn trò một mình. Tôi nhìn thấy gương mặt Vương Kiếm Hùng đầy vẻ đau đớn. Vẻ lạnh lùng của người đàn ông chín chắn cứ như một bức điêu khắc mang những đường viền vô cùng rõ nét vậy, đẹp nhưng lạnh lùng, làm cho người ta trông thấy mà e ngại, nhưng cũng làm cho người ta sinh lòng ái mộ. Tôi nghĩ, người đàn ông đang ở trước mặt tôi đây tâm tư thế nào nhỉ? Phụ nữ thiếu sự quan tâm săn sóc của đàn ông thì chưa hoàn mỹ, còn đàn ông nếu thiếu sự dịu dàng của người phụ nữ thì sẽ ra sao đây? Sẽ lạnh lùng ư? Sẽ lặng lẽ ư? Hay hoang mang trong tình cảm?...

Ngày 7 tháng 12

Trời mưa

Tôi nằm trên giường đến hơn 9 giờ mới dậy, mở máy giặt chuẩn bị giặt đồ nhưng vòi nước lại bị hư, tôi gọi bộ phận quản lý cho người đến thay. Chỉ một lúc sau, một người đàn ông trung niên đến, ông ta kiểm tra hệ thống ống nước một hồi rồi nói ống nước nóng trong nhà tắm cũng cần phải thay, trong đường ống có một lỗ rò làm nước rỉ ra ngoài. Tôi cảm động trước sự nhiệt tình của người thợ sửa, liền vội pha cho ông ta một tách cà phê, ông ta nói, ông ta muốn uống trà. Thế là tôi liền gọi điện cho cậu Lưu ở khu cửa hàng mang lên một gói trà hoa nhài.

Người thợ sửa thay vòi nước trước, tôi bảo ông ta hãy nghỉ ngơi một lát, uống ngụm trà rồi hãy làm tiếp. Người thợ cũng không khách sáo, liền ngồi xuống uống trà, tôi ngồi ở cái sofa gần đấy để tiếp chuyện. Ông ta vừa uống vừa khen tài nghệ pha trà của tôi. Tôi cưi thầm trong bụng, tôi thì làm gì có tài nghệ pha trà nào cơ chứ, chẳng qua là do có nhiều dịp đi đến các quán trà, biết được một chút về nghệ thuật pha trà mà thôi. Người thợ sửa nói từ chuyện quản lý khu vực đến chuyện cuộc sống cá nhân, rồi tự nhiên ông ta lại kể cho tôi nghe về chuyện vợ ông ta không hiểu ông ta như thế nào, như thế nào… tôi chỉ cười an ủi ông ta. Ông ta nói rất cảm ơn vì tôi đã hiểu cho ông ta. Ông ta buồn buồn quay sang thay vòi nước nóng cho tôi.

Tôi hỏi ông ta hết bao nhiêu tiền. Ông ta nói là không cần, chỉ giúp tôi sửa lại một chút mà thôi. Nhận được lòng tốt của người khác, tự nhiên cảm thấy vô cùng biết ơn, nên tôi mời ông ta ở lại uống trà. Ông ta lại hỏi đến cuộc sống của tôi, tôi chỉ nói là rất tốt. Ông ta nói, những phụ nữ như cô thì nên có một người đàn ông để bảo vệ cho mình, cô đẹp đến thế này mà, phụ nữ đẹp thì thường được đàn ông ham muốn thương yêu. Ông ta nói, tôi giống như nhân vật Lâm Đại Ngọc trong truyệnHồng Lâu Mộng vậy, cần phải có người yêu thương và chiều chuộng. Ông ta nói, đã để ý đến tôi từ lâu rồi, trong cái khu này tôi được coi là người đẹp nhất. Lúc nói chuyện mắt ông ta cứ nhìn tôi chằm chằm, tôi cảm thấy hơi ngại nên cúi đầu xuống, lúc đó tôi mới nhận ra là mình ăn mặc không được lịch sự và đẹp mắt cho lắm, một chiếc quần ở nhà nền trắng có điểm xuyết những bông hoa màu hồng hồng nhỏ li ti, một chiếc áo len bó sát người màu hồng đậm. Do lúc ấy tôi quá vội, lo tìm người đến sửa giúp cái vòi nước hư nên mới sơ suất quên cả mặc áo khoác ngoài.

Tôi vội đứng dậy nói xin lỗi, tôi xin phép vào khoác chiếc áo, lúc tôi đứng lên thì người thợ sửa cũng đột ngột đứng dậy theo, kéo lấy tay tôi nói, “Cô Châu này, tôi…”

Quá bất ngờ trước hành động của ông ta, tôi sợ đến toát cả mồ hôi, lắp bắp, “Ông...?”

Người thợ liền nói, “Tôi… tôi rất muốn được hôn cô một cái”. Tôi sợ hãi, vùng khỏi tay ông ta rồi chạy thẳng vào phòng, ông ta cũng liền bám gót theo sau, tôi ngây người ra, sợ hãi hỏi, “Ông muốn gì?” Ông ta như bị thôi miên, cười hết sức nhăn nhở, “Tôi, tôi chỉ muốn được gần gũi với cô một lát thôi mà”.

Tôi hét lên, “Ông cút đi mau!” Tôi chụp lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, “Nếu ông còn chưa chịu đi tôi sẽ báo cảnh sát đấy”. Ông ta hoang mang vội chụp lấy tay cầm điện thoại của tôi ấn xuống, “Thôi được rồi, cô đừng có như vậy… cứ coi như hôm nay tôi chưa nói gì đi, tôi sẽ đi, sẽ đi mà…” Rồi ông ta đi ra với vẻ tiếc nuối.

Ông ta ra khỏi cửa thì nỗi sợ hãi trong tôi mới dần tan, tôi ngã vật xuống giường, đau đớn khóc một mình. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Đàn bà thế nào mà lại bị bọn đàn ông tùy tiện trêu đùa, quấy nhiễu chứ? Bọn mày tưởng tao là loại đàn bà hư hỏng hay sao mà muốn bỡn cợt thế nào cũng được hả?

Tôi không sao lấy lại được sự bình yên trong tâm hồn, cả ngày trời cứ bị hình ảnh lão thợ kia ám ảnh, sợ hãi. Tôi trở nên âu sầu buồn bã.

Buổi chiều, nhân viên khu quản lý gửi đến một tờ biên lai thu tiền, bao gồm những mục như tiền công sửa chữa: 20 tệ; phụ liệu sửa chữa: 80 tệ.>

Thứ năm, ngày 8 tháng 12

Trời âm u

Ở quán trà Thanh Nhàn, lúc tôi kể cho Vương Kiếm Hùng nghe chuyện tôi bị người thợ sửa ống nước quấy rối thì Vương Kiếm Hùng tỏ ra hết sức tức giận, “Thật khốn nạn, những thằng đàn ông thối tha có tâm địa bất chính, cứ trông thấy phụ nữ đẹp là suy nghĩ bậy bạ”. Lúc Vương Kiếm Hùng nói, anh chau mày lại, trừng mắt lên, rất có khí phách nam nhi.

Kiếm Hùng nói, “Tuyết Nhi này, sau này nếu có ai dám bắt nạt em thì hãy gọi ngay cho anh nhé. Anh không tin là có kẻ nào dám ăn hiếp bạn của Vương Kiếm Hùng này đâu”.

Vương Kiếm Hùng lại hạ giọng nhỏ nhẹ nói, “Thế nhưng, Tuyết Nhi à, em cũng phải tìm cho mình một chỗ để nương tựa chứ, chính vì bọn họ thấy em cô đơn lẻ loi một mình nên mới dám giở trò như vậy đấy”. Tôi nhìn Vương Kiếm Hùng, trong lòng bỗng thấy m áp. Tôi chợt nghĩ nếu như bên cạnh tôi có được một người đàn ông như Vương Kiếm Hùng thì chắc chắn sẽ chẳng có ai dám ăn hiếp tôi cả.

Vương Kiếm Hùng châm một điếu thuốc, rồi nhẹ nhàng phà ra những vòng khói tròn, cử chỉ khoáng đạt ấy của anh trông thật hấp dẫn.

Do muốn mời tôi làm người mẫu nên Vương Kiếm Hùng mới hẹn tôi ra đây. Anh định sẽ sáng tác một bức tranh sơn dầu phản ánh giai cấp trí thức đương đại nơi thành thị để gửi tham dự cuộc triển lãm do Hiệp hội Mỹ thuật thành phố tổ chức vào tháng tám năm sau, ý tưởng cho bức tranh thì đã có rồi, chỉ còn thiếu người mẫu nữa thôi, nên muốn nhờ tôi giúp.

Tôi nói e là em không thể giúp được đâu, chí ít mà nói thì em cũng không có được cái khí chất như thế.

Vương Kiếm Hùng nói, “Sao em lại đánh giá thấp bản thân mình đến thế chứ, em thật đúng như câu nói ‘Cứ cuộn mình trong vỏ ốc thì sao thấy mình thế nào’, tất nhiên là em không thể nào quan sát được nét đẹp của mình rồi, nhưng khi người khác ngắm nhìn em thì không như thế, anh học về mỹ thuật, anh cũng rất khắt khe khi chọn người, nhưng trong cái nhìn khắt khe ấy của anh, anh lại thấy em rất dịu dàng và xinh đẹp…

Tôi cười và nói, “Anh quá khen em rồi, nhưng em rất ghét người khác nói em như thế, cái ông thợ sửa ấy cũng đã từng nói em như vậy đấy”.

Vương Kiếm Hùng không tỏ thái độ gì, anh nhấp một ngụm trà, “Em cho rằng anh nói vậy là để lấy lòng em sao, em dựa vào đâu mà lại nói là anh đang lấy lòng em chứ?”

Tôi cười nói, vì những lời đó em đã được nghe quá nhiều rồi nên chẳng biết trong đó có bao nhiêu phần là thật nữa.

Vương Kiếm Hùng lại trở nên trầm mặc hơn. Tôi cũng chẳng nói thêm gì nữa, tôi nhìn anh cúi xuống hút thuốc, nhìn thấy từng làn khói đang phất phơ bay lên phía trên đầu. Hút xong một điếu, anh nhẹ nhàng dụi mẩu thuốc lá xuống gạt tàn rồi đứng dậy nói, “Vậy thì chúng ta về thôi”. Tôi hết sức thất vọng khi nghe anh bảo vậy, cả một lúc lâu sau tôi mới đứng dậy rồi cùng anh đi ra cửa.

Chúng tôi kẻ đi trước người đi sau, chẳng ai nói với nhau tiếng nào cả. Thật ra thì tôi cảm thấy rất hối hận vì đã không nhận lời mời khi nãy của anh, nên giờ đây tôi trông đợi anh nhắc lời mời ấy lại một lần nữa, nếu như bây giờ anh mời tôi thêm một tiếng nữa thì tôi nhất định sẽ nhận lời ngay.

Anh vẫy tay gọi một chiếc taxi, rồi quay sang nói với tôi, “Tuyết Nhi, em về trước nhé, anh vẫn còn bận một chút chuyện nữa”.cho tôi nói thêm một lời nào, anh mở cửa xe sẵn cho tôi.

Tôi leo lên xe rồi mà anh vẫn còn đứng ở đấy, tôi cố gắng quay đầu để nhìn ra phía sau thì cũng chỉ thấy chiếc áo khoác dài màu xanh thẫm của anh mà thôi, xe chạy cũng khá xa mà tôi vẫn còn nhìn thấy anh đứng đấy dõi mắt trông theo tôi.

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng thấy hối hận, càng giận bản thân mình vì đã không chịu nhận lời anh. Đã mấy lần tôi muốn gọi cho anh, nhưng cứ cầm máy lên rồi lại để xuống, tôi nghĩ anh nhất định sẽ đến tìm tôi thôi.

Thứ tư, ngày 19 tháng 12

Rốt cuộc thì Minh Quyên cũng gọi điện thoại đến.

Tôi hỏi Minh Quyên, “Những ngày vừa qua cô đã làm gì thế?” Minh Quyên nói, “Thì lo kiếm sống thôi, cũng chẳng còn cách nào khác cả, giờ đây tôi thật sự không còn gì cả”.

Tôi nói, “Kiếm việc gì đó để làm đi”, lúc nói câu này, mặt tôi cũng đỏ lự cả lên, tôi bảo Minh Quyên đi tìm việc làm, chẳng phải bản thân tôi cũng đang ăn không ngồi rồi hay sao?

Minh Quyên nói, “Tôi cũng đang làm việc đấy chứ”. Tôi nghĩ, Minh Quyên thật có sức nhẫn nại, mới ra trại cai nghiện có vài ngày mà đã tìm được việc làm rồi. Tôi hỏi Minh Quyên làm việc ở đâu, Minh Quyên nói là ở chỗ công ty du lịch gì gì đó.

Tôi khen, “Minh Quyên, cậu giỏi thật đấy, cậu còn xinh xắn, ăn nói lại ngọt ngào nữa, thích hợp với nghấy lắm đấy”. Tôi chợt nhớ đến người đàn ông mà tôi đã thấy đi cùng với Minh Quyên vào đêm hôm ấy, tôi hỏi, “Minh Quyên này, cái người đi cùng với cậu vào đêm hôm ấy là bạn trai của cậu đúng không?”

Minh Quyên nói, “Thì cứ coi là như vậy đi”. Minh Quyên lại nói tiếp, “Tuyết Nhi nè, bây giờ cậu có rảnh không?” Tôi nói, “Có gì muốn sai bảo hả?”

Minh Quyên nói, “Mình muốn mời cậu đi uống trà, ngay bây giờ được không?”

Tôi hỏi, “Ngay bây giờ hả? Ở đâu nào?”

Minh Quyên nghĩ một chút rồi trả lời, ở quán trà “Giang Phong Phật Diện” trên đường Tân Giang được không?

Được rồi, 10 phút nữa tôi sẽ đến.

Minh Quyên đứng trước cửa quán trà đợi tôi, Minh Quyên ăn mặc rất sành điệu, một bộ quần áo bó sát thân hình đầy đặn, làm cho những đường cong nữ tính hiện lên thật rõ ràng. Đặc biệt là trên bộ ngực nhô cao, cô còn cố tình cài lên một bông hoa màu vàng kim. Gương mặt thanh tú hình quả táo, đầu tóc rối bù một cách độc đáo, phần tóc mái so le nhuộm màu xanh lá, làm nổi bật đôi mắt to với cặp lông mi dày, cùng với đôi môi mọng màu hồng tím, thật là một gương mặt lộng lẫy và xinh đẹp làm cho con tim người ta phải đập loạn nhịp, so với Minh Quyên mà lần trước tôi thấy ở trại cai nghiện thì thật là hai người hoàn toàn khác nhau. Tôi không ngớt lời khen ngợi, “Minh Quyên, cậu đẹp thật đấy! Nếu tôi là con trai thì chắc là yêu cậu đến chết mất thôi”.

Tôi và Minh Quyên ngồi ở một gian phòng rất lịch sự, khi chúng tôi đã yên vị, Minh Quyên móc từ bóp ra một bao thuốc lá màu trắng, cô ấy đưa cho tôi một điếu nói, “Tuyết Nhi này, hút một điếu đi, đấy là loại ‘Hoa trà’ mà phụ nữ thường dùng

Tôi đón lấy điếu thuốc để dưới mũi ngửi một chút, một mùi thơm dễ chịu thoang thoảng.

Minh Quyên nói, cũng ngon lắm đó, rồi tiện thể định giúp tôi mồi thuốc, tôi vội từ chối, nói là không hút đâu.

Minh Quyên cũng chẳng ép thêm nữa, quay sang hút một mình, những làn khói nhạt bay ra từ đôi môi màu hồng tím của cô càng làm tăng nét quyến rũ.

Minh Quyên thấy tôi chẳng nói gì liền xoay xoay hộp thuốc ở trên bàn nói, “Đây là nhãn hiệu nổi tiếng dành cho phái nữ đấy, cậu cứ xem cái hộp thuốc lá này đi, cái đóa hoa trà hồng hồng này trông hệt như đôi môi của phụ nữ vậy, cậu xem tiếp hai hàng chữ này đi, Mới gặp lần đầu mà như quen biết đã lâu. Thật là mang đầy ý thơ, còn in thêm một câu thơ của Đường Bá Hổ nữa chứ”.

Đúng vậy, trên hộp thuốc lá màu vàng nhạt là những vệt màu đỏ li ti trông cứ hệt như màu hoa anh đào đỏ thắm ở Giang Nam. Minh Quyên nói, “Mình rất thích loại này”.

Minh Quyên lại chồm người tới định mồi thuốc cho tôi một lần nữa, “Tuyết Nhi, cậu hút thử đi, thi vị lắm đấy, có đôi khi phụ nữ lại thích sự thi vị mông lung như thế này đây”. Tôi thử hút một hơi, một luồng hơi thơm nhẹ nhàng từ miệng xộc lên não cho một cảm giác thật thỏa mãn. Tôi lại hút tiếp một hơi nữa, lần này tôi hút sâu hơn, bị sặc đến ho luôn. Minh Quyên thì chẳng tỏ ra chút biểu hiện gì cả nói, “Hút thêm vài hơi nữa là quen thôi mà, hút thêm một lần nữa đi”, tôi lại thử hút tiếp một hơi nữa, cảm giác lần này thì có khá hơn, nhưng vẫn còn thấy ngứa ngứa ở cổ họng, lại muốn ho nữa chứ, nhưng tôi cũng cố kìm lại.

Hút xong một điếu là tôi biết thế nào là hút thuốc

Minh Quyên nói, “Phụ nữ mà không hút thuốc, cứ sống uổng phí giữa cuộc đời, phụ nữ mà không quậy một tí là đàn ông không thích đâu, cậu không nên cứ ép xác mãi như thế”. Tôi chẳng nói gì cả, chỉ chăm chú uống trà, dùng nước trà để rửa sạch cổ họng.

Tôi nói, “Minh Quyên này, làm ở công ty du lịch thì thu nhập cũng khá lắm đó, sắp đến Giáng Sinh rồi, xong là đến tết Nguyên đán, chính là cơ hội kiếm tiền của các cậu đấy”.

Minh Quyên nói, “Bây giờ thì mấy công ty du lịch cũng tốt lắm, thế nhưng mình không phải là hướng dẫn viên đâu, là bạn đi cùng thôi”.

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu, hướng dẫn viên và bạn đi cùng thì có gì khác nhau chứ?

Minh Quyên nói, “Đương nhiên rồi, hướng dẫn viên là dẫn một đoàn người đi tham quan du lịch, còn bạn cùng đi thì chỉ có hai người thôi”. Tôi nói, “Loại này thì thu nhập cao lắm đây”.

Minh Quyên tán đồng, “Đương nhiên rồi, nếu không thì tôi đâu có đi chứ”.

Đột nhiên tôi cảm thấy cái nghề “bạn cùng đi” này cũng hợp với mình, tôi thử hỏi Minh Quyên, ở chỗ công ty của cậu vẫn còn thiếu bạn cùng đi chứ?

Minh Quyên hỏi ý cậu là sao?

Tôi nói, tôi cũng muốn làm, bây giờ tôi cũng đang chờ công việc

Minh Quyên phản đối, “Thôi đi, Tuyết Nhi à, công việc này không hợp với cậu đâu, cậu hiền quá, không biết cách tự bảo vệ mình đâu”.

Tôi hỏi, cậu nói vậy là sao chứ?

Minh Quyên nói, “Dù sao thì cậu cũng không thích hợp với nghề này đâu, còn nguyên nhân như thế nào thì để sau này mình sẽ nói cho cậu biết”.

Tôi càng không biết thế nào mà lần nữa, Châu Tuyết Nhi tôi đâu có gì dở hơn Minh Quyên kia chứ, sao tôi lại không thể làm được?

Tôi đang định hỏi Minh Quyên thêm nữa thì điện thoại của Minh Quyên reo lên, Minh Quyên nghe điện thoại xong thì nói với tôi là cô ấy phải đi làm, bây giờ phải chạy đến quảng trường Tân Thế Giới liền.

Minh Quyên móc trong bóp ra một hộp thuốc lá “Hoa trà” đưa cho tôi nói, “Tuyết Nhi ơi, thật xin lỗi nhé, hôm nay mời cậu ra mà mình lại không thể ngồi chơi với cậu thêm được nữa, xin lỗi nhé, cậu cứ ngồi chơi đi, mình đi đây”.

Sau khi Minh Quyên đi, tôi ngồi một mình khoảng 15 phút, vừa hút thuốc “Hoa trà” vừa thưởng thức trà. Tôi thật không tin là công việc mà Minh Quyên làm được tôi lại không thể làm được, tôi nảy ra một ý tưởng, tôi cũng sẽ đến công ty du lịch để xin việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.