Nhật Ký Sau Ly Hôn

Chương 10




Thứ ba, ngày 21 tháng 8

Minh Quyên lại gọi điện thoại đến, vừa nghe thấy giọng của tôi thì liền khóc thút thít.

Minh Quyên nói, “Tuyết Nhi, cậu quả thực đã nói đúng, Ngô Tân Lượng không chỉ có mình mình, ở bên Tây An, anh ta đang ngoại tình với một đứa mới 21 tuổi. Tuyết Nhi à, anh ta thật xấu xa. Mình muốn ly hôn ngay, dù gì thì giờ đây anh ta cũng đã mất tất cả rồi, mình đâu còn nhận được một xu nào của anh ta”.

Tôi im lặng một hồi rồi nói, “Minh Quyên à, cậu nên suy nghĩ cho kỹ, cũng không nên cứ giậu đổ bìm leo, hơn nữa, bây giờ Viện Kiểm sát đang thẩm tra anh ta, vẫn chưa có kết quả mà, nếu may ra anh ấy thật sự là người tốt như cậu nói thì sao?”

Minh Quyên buồn bã, “Tuyết Nhi, cậu đùa cợt mình như thế nữa, cậu không phải là không biết, anh ta mà là người tốt được sao? Mình chỉ nể tình anh ta đã từng đối xử tốt với mình mà thôi”.

Tôi nói, “Có rất nhiều tiêu chí để đánh giá cái tốt, hơn nữa tốt và xấu luôn lẫn lộn mà”.

Minh Quyên nói, “Tuyết Nhi, cậu đừng nói nữa, tốt và xấu thì chỉ có mình hiểu rõ anh ta nhất”.

Tôi an ủi, “Tóm lại một câu, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, không nên vội vàng quyết định. Tình cảm là tình cảm, mà công việc là công việc, không thể gộp chung được, không chừng trong lúc khó khăn, cậu không bỏ anh ta, sau này anh ta sẽ đền đáp cho cậu, càng yêu cậu hơn”.

Minh Quyên có vẻ nguôi ngoai, “Cậu nói cũng có lý, mình sẽ suy nghĩ kỹ”.

Cúp máy xong, tôi thấy cũng hơi buồn. Tại sao người phụ nữ nào cũng vướng vào chuyện tình cảm, mà họ thì luôn đau khổ hơn đàn ông. Dĩ nhiên phụ nữ cũng rất dễ mềm lòng, chỉ cần mấy câu nói ngon ngọt, một ít tiền bạc là đã có thể cảm động đến khóc. Thế mà phụ nữ cũng rất dễ từ bỏ tình yêu, và đó cũng chính là nhược điểm lớn nhất của họ.

Ai đáng trách đây? Tôi cũng không biết.

Thứ sáu, ngày 24 tháng 8

Sáng nay khi thức dậy, tôi cảm thấy đầu óc cứ quay cuồng. Có lẽ bị cảm rồi. Tôi không ăn sáng, cứ thế đến công ty, ngồi ở bàn làm việc mà thấy rất nhứ

Trương tổng gọi điện thoại kêu tôi đến phòng làm việc của anh ta, tôi hỏi có việc gì không, Trương tổng cười tí tởn và nói, “Tuyết Nhi, tối qua anh có một giấc mơ rất kỳ lạ, trong mơ anh thấy em trở thành vợ của anh, nhưng trong giấc mơ em cũng tức giận đòi giết anh, Tuyết Nhi, có phải em cảm thấy anh rất đáng giận không?”

Tôi ngồi im, chẳng buồn mở miệng, cảm thấy người đàn ông này sao mà vô vị và nham nhở. Không ngờ một người đàn ông có bề ngoài trông phong độ và nghiêm nghị như thế mà lại tầm thường đến vậy, chẳng giống gì một người đàn ông thành đạt, chỉ thấy kệch cỡm. Cũng có lẽ vì tôi đã quá hiểu anh ta.

Bất kể Trương tổng có nói gì, tôi cũng đều cười cho qua. Cuối cùng, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, tôi nói, “Trương tổng, nếu không còn việc gì khác thì em xin phép ra ngoài”.

Trương tổng nói, “Em đừng giận. Anh gọi em đến đây là muốn nói cho em biết, ngày mai em hãy dọn đến bàn thư ký bên ngoài phòng anh để làm việc, công việc của em sẽ giao cho cô Ngô Thế Dung làm”. Nói xong, Trương tổng lại gọi điện thoại bảo chị Ngô vào.

Chị Ngô vừa trẻ lại vừa đẹp, dáng người mảnh mai, Trương tổng giới thiệu cho tôi và chị Ngô làm quen với nhau rồi bảo tôi trong ngày hôm nay phải giao lại công việc trước đây của tôi cho chị Ngô.

Tôi và chị Ngô đi ra ngoài, nhưng Trương tổng lại gọi tôi lại, “Tối nay anh mời em ăn cơm”.

Sau khi do dự một hồi, tôi cũng đồng ý.

Tôi lại hỏi Trương tổng tại sao không để chị Ngô ở lại phòng thư kí

Trương tổng trả lời ngay, “Anh cảm thấy em thích hợp hơn cô ấy”.

Buổi tối ở nhà hàng Tân Triều, Trương tổng làm tôi hơi lo sợ, tôi lịch sự dùng cơm cùng anh ta, anh ta lại thổ lộ tâm sự trước mặt tôi, tôi thấy anh ta hoàn toàn cố ý sắp đặt, làm sao có thể đón nhận tình cảm của người đàn ông ở trước mặt tôi đây?

Chủ nhật, ngày 26 tháng 8

Đạt Minh và Hiểu Lâm mua một giỏ thức ăn đến nhà tôi, đúng lúc tôi lại mới ăn phở ở ngoài về.

Đạt Minh vồn vã, “Tuyết Nhi, lâu quá không gặp nhỉ, bọn mình luôn muốn họp mặt với cậu, bạn bè mà, lâu không gặp cũng thấy nhớ”.

Hiểu Lâm đi theo sau Đạt Minh, ch ăn mặc rất gợi cảm.

Tôi nói, hai người muốn đến thì cũng phải gọi điện thoại báo trước chứ.

Đạt Minh giải thích, “Hiểu Lâm muốn cho cậu bất ngờ, mình nói hẹn gặp mặt ở ngoài, nhưng Hiểu Lâm lại muốn ở nhà cho tự do và ấm cúng hơn”.

Rất vui vẻ và thoải mái, chúng tôi uống ba chai rượu nho, Hiểu Lâm có vẻ đã say.

Hơn 10 giờ, Hiểu Lâm vẫn nằm ngủ ở trên giường, Đạt Minh nói đã trễ quá rồi, gọi Hiểu Lâm dậy đi về. Hiểu Lâm lại nằng nặc bảo Đạt Minh đi về một mình, chị ấy muốn ở lại tán gẫu với tôi.

Tôi nói, “Đạt Minh, anh cứ chiều theo ý của Hiểu Lâm đi”.

Đạt Minh đành phải đi về.

Tôi bật nước nóng, bảo Hiểu Lâm đi tắm, Hiểu Lâm tắm xong thì tỉnh táo lại, nói chuyện ào ào. Hiểu Lâm nói bây giờ chị ấy đang rất đắn đo, không biết có nên cưới Đạt Minh hay không.

Tôi nói đó là do chị thôi.

Hiểu Lâm tiết lộ, “Em đừng thấy Đạt Minh thân thể khỏe mạnh, thực ra cũng chỉ là thùng rỗng kêu to thôi, anh ta bất lực với chuyện ấy”.

Tôi nói, “Không phải đâu, chắc do anh ấy chưa có kinh nghiệm về đời sống tình dục, chắc anh ấy chỉ mới lần đầu”.

Hiểu Lâm không đồng ý, “Tuyết Nhi, em sai rồi, anh ta không phải lần đầu, theo như anh ta nói, anh ta và người yêu đầu đã từng có con. Có thể xem anh ta là một người đàn ông thành đạt, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, e rằng nguyên nhân chính là vì chuyện này. Lần đầu chị và anh ta đã thất bại, anh ta cao hứng đến nỗi đỏ cả mặt, nhưng lúc cần thể hiện sức mạnh của người đàn ông thì anh ta lại không làm được. Hay là anh ta bị bệnh nhỉ, may mà chị và anh ta chỉ mới có sống thử thôi”.

Tôi nói, “Hay là do căng thẳng”?

Hiểu Lâm cho là không ph

Tôi hỏi Hiểu Lâm “Rồi sau đó, hai người sống mà không gần gũi nhau à?”

Hiểu Lâm nói, “Sau đó thì đỡ hơn, nói chung lần nào cũng tạm được, nhưng đều là ‘đến và đi một cách nhanh chóng’, từ đó đến giờ chị vẫn chưa đạt đến cực khoái”.

Tôi nói, “Đời sống tình dục ngoài sự thỏa mãn về sinh lý ra, thì cũng cần có sự hòa quyện về tâm hồn; sự kết hợp giữa tâm hồn và thể xác mới làm cho đời sống tình dục được hoàn thiện”. Tôi lại hỏi, “Hiểu Lâm, rốt cuộc chị có yêu anh ấy không? Em cảm thấy chị không thể yêu một người như anh ấy, mà là...”

Hiểu Lâm nói, “Nói làm sao nhỉ? Trước hết anh ta chẳng đẹp, kế đến anh ta lại nhỏ tuổi hơn chị...”

Tôi nghe xong liền nói, “Em hiểu rồi, là do tâm lý của chị có vấn đề, đời sống tình dục mà không có tình yêu thì nhất định sẽ không hoàn thiện”.

Hiểu Lâm không nói đến chuyện của Đạt Minh nữa, chị ấy chuyển sang chuyện khác, nhưng thỉnh thoảng cũng lại nhắc đến nghề nghiệp của Đạt Minh...

Lúc này, Hiểu Lâm đã ngủ, tôi đang ngồi trước máy vi tính viết nốt đoạn này.

Tôi cảm thấy tình yêu của Hiểu Lâm và Đạt Minh tiềm ẩn một mối nguy cơ. Có thể là Đạt Minh thật lòng yêu Hiểu Lâm, còn Hiểu Lâm thì không hẳn, thực ra tình cảm của Hiểu Lâm dành cho Đạt Minh không thể gọi là tình yêu.

Thứ bảy, ngày 1 tháng 9

Thành gọi điện thoại từ Quý Dương đến, hỏi thăm tôi, “Này Tuyết Nhi, mọi thứ ổn chứ?”

Vừa nghe giọng Thành, tôi lại xúc động, lắp bắp trả lời, “Khỏe! Khỏe! Cậu vẫn ổn chứ?”

Thành cười và nói, “Cũng tàm tạm”.

Tôi dò hỏi, “Thành à, gần đây cậu có biết được tin tức gì của Hà Quốc An không?”

Thành trả lời, “Quốc An sao rồi? Đã lâu rồi mình không biết tin tức gì của cậu ta cả. Dạo này công việc của mình túi bụi, nên đã lâu không lên mạng đọc nhật ký của cậu, cậu vẫn đang viết nhật ký đấy chứ?”

Tôi nói, “Vẫn đang viết, bây giờ mình coi viết nhật ký như một phần cuộc sống của mình, giống như mỗi ngày phải ăn cơm vậy”.

Thành nói, “Mình thấy nhật ký của cậu có phần không chân thực”.

Tôi nói, “Thế à? Cậu thấy không chân thật chỗ nào?”

Thành nói, “Muốn mình nói thật không?”

Tôi đáp, “Đương nhiên rồi

Thành nói, “Ví dụ như tình cảm của cậu và Hà Quốc An, mở miệng ra là nói rất hận anh ta, thật ra trong lòng cậu vẫn còn nhớ anh ta, một thời gian không biết tin tức của anh ta, cậu đã hỏi thăm khắp nơi”.

Tôi nói, “Con người chứ đâu phải loài cây cỏ, anh ta lại là cha của con mình, mình đâu thể đứng nhìn con bé không có cha”.

Thành nói, “Tuyết Nhi, cậu đừng giận, mình chỉ nói giỡn thôi mà, Hà Quốc An vô tình với cậu đến vậy, cậu không đau lòng mới là lạ”.

Tôi lảng sang chuyện khác, “Thành, dạo này Minh Quyên đang buồn lắm, cậu tìm cách an ủi bạn ấy nha, Ngô Tân Lượng vì tham ô nên đã gặp chuyện, Quyên rất buồn”.

Thành nói, “À, Tuyết Nhi, cậu còn nhớ một người bạn tên là Vương Tân Mai không?”

Tôi nói, “Nhớ chứ, hồi học trung học phổ thông có một học kỳ hai đứa còn ngồi chung bàn nữa mà. Bạn ấy sao rồi?”.

Thành nói, “Cô ấy đã vào bệnh viện Tâm thần rồi”.

“Thật không? Không phải bạn ấy đang làm Phó Chủ tịch huyện Bắc Giang sao?”

Thành nói, “Đúng vậy, cô ấy được xem là một phụ nữ có triển vọng, nhưng cô ấy bị mất trí rồi, người điên rồi thì còn biết chuyện gì nữa, cậu nói đi, sao con người lại trở nên yếu đuối như thế?

Tôi nói, “Cuộc đời là thế, con người sống ở đời chính là đang chịu khổ, nhưng trong cái khổ có được niềm vui mới là cuộc sống. Chà, chúng ta không phải là những nhà triết học, nói chuyện này có vẻ quá cao siêu rồi”.

Thành nói, “Tuyết Nhi à, khi nào rảnh đến bệnh viện thăm cô ấy nha, cô ấy cũng tội”.

Tôi nói, “Ngày mai mình sẽ gọi Đạt Minh cùng đi”.

Thành nói thêm, “Tuyết Nhi, khi nào nhớ đến Quý Dương chơi nhé”.

Cúp máy xong, tôi lại gọi điện thoại cho Đạt Minh, nói cho anh biết chuyện của Vương Tân Mai, và hẹn anh trưa mai đến bệnh viện Tâm thần Thành phố để thăm Mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.