Nhặt Được Đại Thúc

Chương 77: Phiên Ngoại – 10




Đầu dây bên kia yên lặng rất lâu. Ngay lúc Triệu Kiệt muốn mở miệng, đột nhiên nghe được tiếng Thần Hi: “Không có. Ta không có khóc. Ngươi đang nói gì thế, đại thúc ngốc?”

Rõ ràng chính là ngữ khí cao ngạo, thế nhưng nghe vào tai Triệu Kiệt lại chua xót vô cùng…

“…Tại sao?”

Triệu Kiệt cau mày, mặc dù hắn cũng không biết mình muốn đáp án gì.

Nhưng trong tiềm thức, hắn chính là muốn biết… tại sao?

“Ta đã nói ta không có khóc…”

Thần Hi cứng miệng lặp lại, thế nhưng âm điệu mang chút run rẩy lại khiến lời nói của y chẳng có chút khí lực nào.

Thần Hi như vậy, khiến Triệu Kiệt nhớ tới lần đầu tiên gặp nhau, bộ dáng bướng bỉnh ngang tàng của thiếu niên…

Rõ ràng rất yếu ớt, nhưng cứ giả vờ kiên cường…

Đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến vài tiếng ho khan, thanh âm Thần Hi đột nhiên trở nên kích động: “Đại thúc, ta rất muốn rất muốn yêu thương ngươi… Đại thúc, ta nhớ… rất nhớ khi ta hung hăng yêu thương ngươi… Nếu có thể quay lại từ đầu, ta tuyệt đối không tổn thương ngươi… Đại thúc, ngươi biết không, ta hối hận lắm… Lúc trước lừa ngươi, ta thật sự hối hận vô cùng…”

Một đợt nôn mửa cắt ngang lời Thần Hi. Thở dốc liên hồi, tiếng nói của Thần Hi đã không còn kích động được như khi nãy, quay trở về suy yếu: “Đại thúc, ta trả mọi thứ lại cho ngươi… Ngươi có thể… đừng hận ta nữa không…”

Sắc mặt Triệu Kiệt trầm xuống, “Thần Hi, ngươi đừng nói nhảm. Ngươi trước tiên nói cho ta biết ngươi hiện tại đang ở đâu? Ta đến gặp ngươi, chúng ta mặt đối mặt nói rõ ràng.”

Nghe thanh âm của Thần Hi, bất an trong lòng Triệu Kiệt càng nhiều hơn.

Cảm giác… rất không ổn…

“Ngươi nói nhanh lên, ngươi hiện tại đang ở đâu?”

Mãi vẫn không nghe Thần Hi lên tiếng, Triệu Kiệt siết chặt nắm tay như muốn nghiền nát chiếc điện thoại.

“Thần Hi, ngươi mau trả lời ta!”

Triệu Kiệt nghĩ hắn sắp điên rồi.

Sắp bị tiếng nói đứt quãng của Thần Hi bức phát điên!

Mau trả lời a…

Mau lên…

“Thần Hi, ngươi đừng làm ta sợ! Nếu ngươi còn tiếp tục không nói lời nào, ngươi có tin ta sẽ hận ngươi cả đời không?”

Nam nhân giống như dã thú thua trận gào rú, thở dốc không ngừng, thống khổ ôm lấy khuôn mặt.

“Như vậy là sao… Thần Hi, ngươi nói cho ta biết, như vậy là sao… Vì cái gì ngươi cứ tra tấn ta? Ngươi nói mau, ngươi đang ở đâu…”

“Đại thúc…”

Cuối cùng, tiếng nói yếu ớt cũng vang lên: “Ngươi đang… lo lắng cho ta sao? Ta vui quá, ta thật sự rất vui…”

‘Rầm!’ một tiếng, tiếng vật thể rơi xuống đất. ‘Rầm!’ một tiếng, nước mắt kiềm nén lâu ngày trào khỏi hốc mắt nam nhân.

Giống như trong ngực bị đào một khoảng trống rỗng, Triệu Kiệt không thể khống chế bản thân run rẩy.

Ở đâu… Rốt cuộc ở đâu?

Thần Hi, ngươi rốt cuộc ở đâu?

“Thần Hi!”

Nam nhân nhắm nghiền hai mắt, trong miệng phát ra một tiếng gầm phẫn nộ.

Dù Thần Hiên còn là tiểu hài tử, nó vẫn nhận ra bi phẫn trong lòng nam nhân. Bàn tay nhỏ bé vừa bị gạt ra khi nãy một lần nữa chậm rãi ôm lấy nam nhân vào ngực.

K mặt không biểu tình nhặt điện thoại lên. Nhìn nam nhân cuồng loạn trước mắt, gã lại nghĩ đến sự điên cuồng của Thần Hi mấy ngày qua, nhưng gã chỉ là vệ sĩ, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc đứng yên một chỗ, lẳng lặng chờ vở kịch này kết thúc.

“Nhà trọ.”

Giống như mới nghĩ ra điều gì, Triệu Kiệt đột ngột ngẩng gương mặt bơ phờ lên, mơ hồ phun ra hai chữ.

“Nhà trọ?”

Thần Hiên nhíu mày, nó không hiểu hai chữ này có ý gì. Còn chưa kịp chuẩn bị, thân thể nhỏ bé đã bị Triệu Kiệt đẩy mạnh ra, lăn một vòng suýt nữa thì rơi khỏi ghế sô pha.

Khó khăn lắm mới ngồi vững, Thần Hiên nhăn nhăn mũi, phát hiện trong phòng chỉ còn K đang nhìn nó chăm chú, còn đại thúc chẳng biết từ khi nào đã biến mất tăm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.