Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 4: Nhạc chuông gì vậy !?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Thành không nhịn được rùng mình một cái, anh tạm thời vẫn chưa thích ứng được sự thật rằng Lục Thang Thang là con của anh với Thang Nhất Viên.

Anh do dự một chút, thử thăm dò: "...Chúng ta là vì con nên mới kết hôn?"

Sắc mặt Thang Nhất Viên tối sầm lại, mím môi không nói lời nào, cậu cũng không có cách nào phủ nhận, cậu và Lục Thành năm đó vội vã kết hôn đúng là vì có Lục Thang Thang.

Nhưng cậu cũng tuyệt đối không có lợi dụng Lục Thang Thang để uy hiếp Lục Thành, là Lục Thành chủ động cầu hôn cậu.

Lục Thành lại nghĩ là cậu ngầm đồng ý, tự mình não bổ ra một màn yêu hận tình thù, âm thanh có chút tức giận: "Trước giờ cậu chỉ thích đối đầu với tôi, nhất định là sau khi tôi với Phi Phi ở bên nhau thì cậu lên kế hoạch có con với tôi, sau đó tôi bắt buộc phải rời xa Phi Phi để kết hôn với cậu, cậu thật sự quá là ác độc!"

Cái tên Beta kia tên là Nguyễn Phi, Lục Thành rất buồn nôn mà gọi cậu ta là "Phi Phi", nếu như có thể, cả đời Thang Nhất Viên cũng không muốn nghe lại cái tên đấy từ miệng Lục Thành.

Đáng tiếc là hiện tại trong đầu của Lục Thành, Nguyễn Phi mới là người trong lòng của anh, mà Thang Nhất Viên với Nguyễn Phi vẫn có quan hệ mờ ám với nhau như trước.

Cái trán Thang Nhất Viên giật giật, rốt cuộc cũng giải thích một chút: "Nguyễn Phi là Omega, cả em với cậu ta đều là Omega."

Ở tinh tế, việc hai Omega ở cùng nhau đã rất ít, với cả nếu hai Omega có kỳ phát tình thì thân thể hai người đều nhũn ra, tin tức tố thì phân tán khắp nơi, muốn thuận lợi vượt qua kỳ phát tình thật sự rất khó khăn.

Đầu tiên Lục Thành hơi sốc với tin tức Nguyễn Phi là Omega, nhưng sau lại tỏ ra rõ ràng mọi chuyện: "Ồ! Vậy thực chất là do cậu không chiếm được em ấy nên cũng không muốn tôi chiếm được em ấy."

Thang Nhất Viên bị mạch não của anh chồng mất trí nhớ đánh bại, sắc mặt đỏ bừng, chỉ có thể cố nén tức giận nhắc nhở chính mình đây là một tên Alpha não tàn! Đừng quan tâm đến anh ta, cũng đừng tính toán!

Lục Thành thì lại không biết gì về sự nhẫn nại của Thang Nhất Viên, giơ tay lên nhìn vào cái nhẫn mình đang đeo, đây chỉ là một cái nhẫn bình thường được bán đầy trên lề đường, khẽ cười một tiếng: "Nếu tôi yêu cậu, ít nhất cũng phải đặt làm riêng một cặp nhẫn, làm sao có thể chỉ mua loại nhẫn giá rẻ này?"

Xét đến tài sản của Lục gia, khi anh kết hôn nhất định sẽ tặng cho Omega một cái nhẫn độc nhất vô nhị.

Thang Nhất Viên nắm chặt bàn tay, hơi lạnh trên chiếc nhẫn truyền vào trong lòng cậu, chiếc nhẫn này đối với Lục Thành mà nói có thể không đáng một đồng, nhưng đối với cậu thì quý giá không gì sánh được.

Cậu không nhịn nổi nữa, trực tiếp cầm cốc nước hắt vào mặt Lục Thành.

Lục Thành lập tức nhảy lên, tức giận lau nước trên mặt mình, không suy nghĩ gì mà nói: "Tính cách cậu nóng nảy như vậy, thật sự kém xa với Phi Phi! Tôi tuyệt đối không bao giờ yêu cậu!"

Mắng xong anh mới phát hiện phiến mắt xinh đẹp của Thang Nhất Viên có chút đỏ, giống như muốn khóc, anh liền dừng lại, cánh tay theo trực giác sờ vào khóe mắt Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên quay đầu né tránh, cũng không thèm nhìn anh một cái, xách vali nhỏ lên tầng.

Lục Thành buồn bực đứng tại chỗ, ánh mắt không ngăn được hướng về phía tầng hai, sau đó mới nhận ra vừa rồi có lẽ mình đã nói sai điều gì.

Ngay lúc Lục Thành đang phân vân có nên lên tầng xin lỗi Thang Nhất Viên hay không, tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Tôi yêu Omega của mình, đôi môi em ấy đỏ mọng, em ấy thơm ngọt mềm mại, em ấy là người xinh đẹp nhất thế gian này, còn tôi là Alpha ngốc của em ý, là Alpha cả đời ngốc nghếch của em ý..."

Tiếng hát du dương vang vọng cả phòng, Lục Thành nhìn xung quanh một lúc lâu cuối cùng không thể tin được mà lấy điện thoại của chính mình từ trong túi ra.

"..."

Ai cài đặt cái nhạc chuông chó má này vậy! Chắc chắn không phải là anh!

Lục Thành phẫn nộ trực tiếp tắt điện thoại di động, không muốn tiếp tục nghe cái nhạc chuông khiến người bực mình này.

Lục Thang Thang đặt bút viết xong cái chữ cuối cùng, rốt cục cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy chớp chớp trong sáng nhìn về phía ba lớn, giọng điệu y như một ông tướng nhỏ: "Ba lớn, nghe nói ba bị mất trí nhớ, nhưng ba yên tâm đi, con và ba ba sẽ không vứt bỏ ba đâu, sẽ tận lực bao dung ba, vậy nên ba sớm khôi phục lại trí nhớ nha."

Khóe miệng Lục Thành giật giật một cái, đây chính xác là con đẻ của anh hả?

Nhìn mặt Lục Thang Thang đầy một vẻ vô tội, Lục Thành ngàn lời muốn nói cuối cùng cũng chỉ nghẹn ra một chữ "Ngoan".

Anh đưa tay sờ mái tóc mềm mại của Lục Thang Thang, nhìn về phía Thang Nhất Viên rời đi.

Chuyện ly hôn này...Chờ thêm một chút vậy.

...

Màn đêm đến, ánh đèn trong biệt thự sáng lên ánh sáng êm dịu.

Vào thời điểm ăn cơm tối, Thang Nhất Viên đã bình tĩnh lại, không muốn tức giận nữa, đối mặt với anh chồng mất trí nhớ không biết gì, cậu chỉ có thể tiếp tục có một tấm lòng bao dung, chờ anh khôi phục trí nhớ, sẽ từ từ...tính sổ!

Như thường ngày, một nhà ba người ngồi trước bàn cơm dùng cơm, quản gia cùng đầu bếp đều không ở đây, người trong nhà ít nên cũng không có quá nhiều quy củ, Lục Thành và Thang Nhất Viên lúc ăn cơm cũng không quen có người hầu hạ cho nên bọn họ đều tự ăn riêng phần mình.

Nhưng cũng khác với thường ngày, hôm nay trên bàn cơm lại không có náo nhiệt như thường ngày, mà là yên tĩnh không hề có tiếng động, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau.

Cái miệng nhỏ nhắn của Lục Thang Thang nhấm nháp cháo dinh dưỡng của trẻ con, tự động bỏ qua bầu không khí quái dị giữa ba lớn cùng baba của mình.

Thang Nhất Viên ăn hai bát cơm, theo thói quen nói với Lục Thành:"Lấy canh cho em."

Lục Thành nghiêm mặt không nói một lời, Thang Nhất Viên thở dài đứng lên.

Lúc này Lục Thành lại cực nhanh chóng đoạt lấy muôi, chan một bát canh đặt trước mặt Thang Nhất Viên, còn không quên hừ nhẹ một tiếng, "Omega thật là yếu ớt."

Omega mảnh mai từ nhỏ, vốn Alpha nên quan tâm nhiều, dù cho Thang Nhất Viên có là đối thủ của anh thì trước đây anh cũng thường chăm sóc Thang Nhất Viên.

Anh nhớ tới một lần hẹn Nguyễn Phi đi leo núi, nhưng Nguyễn Phi vì có việc nên lỡ hẹn, nhờ Thang Nhất Viên đến nói cho anh, anh cũng thể làm gì khác ngoài việc leo núi một mình, nhưng Thang Nhất Viên lại leo núi cùng anh, kết quả mới leo được một nửa thì mệt đến không thở nổi, da thịt mềm mại vì phơi nắng cũng ửng đỏ, cuối cùng anh đành phải cõng Thang Nhất Viên lên trên núi, thưởng thức phong cảnh, rồi lại cõng cậu xuống núi, những ví dụ như vậy thật sự đếm không xuể.

Cho nên chỉ là giúp Thang Nhất Viên chan một bát canh mà thôi, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là giọng nói Thang Nhất Viên có chút thân mật, Lục Thành có chút không được tự nhiên, cứ như anh với Thang Nhất Viên vốn rất thân mật với nhau vậy.

Đối thủ một mất một còn nhất định là muốn dùng cảm giác thân mật này tê liệt anh, sau đó cho anh một đòn trí mạng.

Thang Nhất Viên không để ý đến gió nổi mây phun trong đầu Lục Thành, cậu tiếp nhận bát canh, hai tay cầm bát canh lên uống.

Ánh mắt Lục Thành vô ý nhìn tới hai gò má trắng nõn của Thang Nhất Viên, lông mi cậu rủ xuống, bờ môi mềm mại vì uống canh nóng mà trở nên đỏ tươi ẩm ướt, dính trên miệng bát, trông thật xinh đẹp.

Tầm mắt Lục Thành như bị dính vào môi Thang Nhất Viên, làm sao cũng không rời được mắt.

Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, miệng có chút khô khốc không rõ nguyên nhân, vội vàng múc một chén canh, uống liền một hơi, mới cảm thấy thoải mái hơn một ít.

Hôm nay đúng lúc nhà bếp làm canh hạ hỏa, anh phải uống nhiều một chút, nhất định là sau khi bị thương hỏa khí quá lớn, anh mới cảm thấy đối thủ của mình còn rất dễ nhìn.

Thang Nhất Viên uống hai ngụm canh, cầm lấy một quả trứng từ từ bóc vỏ.

Ngón tay của cậu tinh tế mảnh mai, móng tay trắng mịn, nhìn cũng rất đẹp, tầm mắt Lục Thành lần thứ hai không tự chủ được bị hấp dẫn.

Aaaa...Đối thủ một mất một còn sao không có chỗ nào là không dễ nhìn vậy.

Thang Nhất Viên lột xong vỏ trứng gà, chỉ để lại lòng trắng trứng còn bỏ lòng đỏ vào bát của Lục Thành.

Động tác Lục Thành quen thuộc lấy lòng đỏ trứng ăn vào, trong lòng âm thầm oán giận, Omega quả nhiên yếu ớt, lại còn kén ăn.

Tuy nhiên, trứng do chính tay đối thủ bóc lại ngon hơn các loại trứng khác, còn có vị hơi ngọt như được rắc đường.

Đôi mắt Lục Thang Thang liếc qua liếc lại, nhân cơ hội lấy muỗng nhỏ múc lòng đỏ trứng vào trong bát Lục Thành,

Lục Thành cau mày: "Đừng kén ăn."

Chỉ có Omega mới có quyền lợi kén ăn, Alpha từ nhỏ phải dưỡng thành thói quen không được kén ăn, sau này giúp Omega của mình ăn đồ ăn mà họ không thích, Lục Thành cảm thấy mình nhất định là một người ba công bằng...À, không, là một người ba tốt.

Lục Thang Thang chu môi, chậm rãi xoay thìa , đau lòng đưa lòng đỏ trứng vào miệng.

Ba lớn mất trí nhớ nhưng vẫn bất công như cũ, lần nào cũng chỉ ăn giúp baba.

Lục Thang Thang quơ quơ đôi chân, hai tay áp vào đôi má phúng phính của mình, thở dài.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký nhỏ của Lục Thành: Chăm chỉ thử nghiệm việc bị đánh ~~~

Nhật ký của Thang Nhất Viên: Ngày thứ nhất muốn đánh anh chồng.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tôi khi đọc quả nhạc chuông của anh Thành sau khi anh Thành làm bé Nhất Thang khóc =)))Nhà họ Thang có 7 O [ABO] - Chương 4: Nhạc chuông gì vậy !?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.