Người Vô Tâm

Chương 4: Ngẫu nhiên gặp (thượng)




Vân Tiên chỉ là một biệt danh trong Ám Kiếm Các, tên thật của anh là Lý Ngọc Vân. Lý Ngọc Vân năm nay vừa tròn 16 tuổi, là một học sinh trung học phổ thông. Từ năm mười tuổi Lý Ngọc Vân đã trở thành cô nhi, cha mẹ cùng mất đi trong một vụ tai nại ô tô, đứa em gái của hắn lúc ấy cũng bị bắt cóc và không biết tung tích. Bản thân Lý Ngọc Vân thì bị một nhóm côn đồ chặn đánh bán sống bán chết, nhưng may mắn hắn được một lão nhân đi ngang cứu giúp .

Kể từ khi Lý Ngọc Vân gặp ông cụ nọ thì cuộc đời của anh đã rẽ sang một bước ngoặt mới. Anh từ một đứa bé không hiểu chuyện trở thành một thành viên Ám Kiếm Các. Với thiên phú tài năng của bản thân, Lý Ngọc Vân rất nhanh đã học tập xuất sắc những kỹ thuật trinh sát, dò tìm dấu vết tội phạm. Có thể nói trong số những thành viên đồng lứa tuổi thì Lý Ngọc Vân là một ngôi sao nổi bật. Kể từ khi lần đâu tiên anh tham gia một nhiệm vụ cấp A, anh đã xuất sắc thể hiện bản lĩnh thần kỳ của mình. Chỉ trong vòng mười ngày anh đã khoanh vùng và tóm gọn ba mươi kẻ buôn lậu thuốc phiện, chuyên hoạt động ở vùng biên giới Cam-pu-chia.

Lý Ngọc Vân mặc một áo thun ngắn tay sọc xanh trắng, mặc quần jean xanh, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi đôi giày Bitis đã cũ kỹ. Hắn bước đi khoan thai trên con đường Lý Chính Thắng ở thành phố Hồ Chí Minh. Thời tiết mùa hè oi bức dường như nung nóng cả con đường. Trên đường, từng dòng xe cứ nối đuôi nhau hướng về các ngã đường trong thành phố. Lý Ngọc Vân mỉm cười, khẽ ngâm nga một giai điệu bài hát quen thuộc.

Anh bước tới một trạm điện thoại công cộng gần đó, tay bấm một dãy số. Đầu dây bên kia đổ chuông, khoảng vài giây sau một giọng nói ồm ồm vang lên :

- Alo ? Ai thế ?

Lý Ngọc Vân nói :

- Chú Báo , tôi có chuyện cần liên lạc với ông.

- Cậu là Vân, được, đợi máy một chút !

Nói xong, đầu dây bên kia vang lên tín hiệu chuyển máy, sau đó một giọng nói trầm ổn tiếp lời

- Vân, hiện tại con không được quay về đây. Ta không biết vì sao con có thể sống sót nhưng trong tổ đã quyết định loại trừ con ra.

- Vì sao ?

- Ta cảm thấy có một mùi vị âm mưu, nhưng hiện nay ta đã về hưu nên không thể xen vào chuyện của tổ được nữa. Tóm lại, kể từ bây giờ con hãy tiếp tục làm một người bình thường. Hãy quên đi những chuyện về Ám Kiếm trước kia đi, vì nó không có gì quan hệ với con nữa...

- Nhưng mà ? Ông ....

Vân Tiên lo lắng hỏi.

- Nghe lời của ông, đừng quay về đây nữa ! Ta cúp máy đây .

Tít , tít , tít . Đầu dây bên kia vang lên tín hiệu bị ngắt nguồn. Lý Ngọc Vân vẫn còn cầm ống nghe, trên gương mặt lộ vẻ hoang mang . Vì sao tổ chức lại khai trừ mình ? Mà không đi tìm kiếm ta chứ ? Không lẽ lần nhiệm vụ này là một cái bẫy nhắm vào mình sao ?

Lý Ngọc Vân nhớ lại, lần nhiệm vụ này của hắn là truy bắt một trùm buôn ma túy ở tại Tây Nguyên. Khi hắn tới vị trí của tên này thì phát hiện ra người này đã bỏ chạy từ lâu, và xung quanh mai phục bốn tên sát thủ. Tình cảnh lúc đó cực kỳ nguy hiểm. Tuy rằng thân thủ của Vân không tệ, nhưng hắn đối mặt với bốn tên sát thủ có bản lĩnh gần bằng mình thì không nắm phần chắc thắng nào cả. Vì thế hắn mới bị thương nghiêm trọng và suýt chết trong tay Huyết Nhận.

Lý Ngọc Vân khẽ thở dài, hắn không ngờ trong Ám Kiếm lại không đoàn kết như vậy. Hắn thầm quyết tâm sẽ truy tìm tổ chức sát thủ nọ, phải lật tung bộ mặt giả dối của Ám Kiếm và nhất thiết, phải đưa Ông trở ra ngoài.

Lý Ngọc Vân gác ống nghe lên và đi ra trạm điện thoại công cộng, hắn khẽ sờ sờ túi quần của mình. Trong tay hắn chỉ còn đúng một trăm ngàn, hắn phải làm sao để kiếm tiền đây ?! Cuộc sống mà không có tiền thì chẳng bằng chết đói. Lý Ngọc Vân đứng ngơ ngẩn một hồi, thầm nghĩ :

- Bây giờ, việc làm tốt nhất là quay về trường học thôi. Đợi tới khi ta tốt nghiệp trung học phổ thông xong thì hãy tìm việc làm. Hài, lứa tuổi vị thành niên cũng không tốt đẹp gì, muốn tìm việc cũng không ai dám nhận ....

Lý Ngọc Vân khẽ cười một tiếng rồi xoay người bước tới trạm xe bus gần đó để bắt muốn chuyến xe về Gò Vấp. Nhưng khi hắn vừa chờ được vài phút thì ánh mắt của hắn bị một bóng người hấp dẫn.

Người nọ cao khoảng một mét sáu tám, trên thân mặc bộ váy màu hồng phấn bó sát, đôi chân thon dài lộ ra càng tôn thêm vẻ đẹp cho nàng. Mái tóc dài bồng bềnh đung đưa trong gió. Chỉ cần nhìn qua một cái là mê mẩn tâm hồn, nàng bước đi trên đôi giày cao gót màu đỏ đậm, nhịp bước khoan thai nhẹ nhàng, thể hiện một sức sống mãnh liệt của thanh niên dưới ánh nắng mùa hè gay gắt chói chang.

Hắn biết nàng, nhưng nàng có lẽ không biết hắn là ai. Nàng chính là học sinh của lớp 10A1, cùng học chung trường trung học phổ thông NCT với hắn. Nàng chính là hoa hậu của trường, tân thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh lớp 10 , Trần Thị Mỹ Hằng. Thành tích học của nàng không chỉ luôn luôn đứng thứ nhất toàn khối mà nghe nói trong lĩnh vực âm nhạc nàng cũng là một ca sĩ chuyên nghiệp. Mỗi khi trường có hoạt động văn nghệ đều thấy sự xuất hiện của nàng trên sân khấu

Lý Ngọc Vân cũng biết Trần Thị Mỹ Hằng, nhưng tâm tình của một thành viên Ám Kiếm làm cho hắn không mấy quan tâm. Nhưng bây giờ, trong lúc tâm trạng thất vọng thì hắn lại phát hiện ra, người con gái kia lại có một sức hút lớn đến vậy. Nàng tựa như mang lại một luồn gió mới, thổi vào tâm hồn đang mệt mỏi của hắn. Lý Ngọc Vân nhìn chằm chằm nàng hồi lâu.

Mỹ Hằng tựa như phát hiện ra một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình. Nàng cũng quá quen thuộc với cảnh tượng như vậy nên cũng không chú tâm cho lắm mà chỉ khẽ liếc nhìn sang người thanh niên nọ. Chỉ thấy người này tướng mạo bình thường, quần áo trên người thuộc loại si-đa bày bán ở vỉa hè. Nàng khẽ lườm hắn một cái rồi quay mặt đi chỗ khác. Lúc này Lý Ngọc Vân cũng ý thực được bản thân thất thố nên tạo ra ấn tượng không tốt đối với nàng. Hắn khẽ cười trừ một tiếng, thầm nhủ sau này sẽ không tái phạm nữa.

Lúc này xe bus cũng chậm rì rì chạy tới. Vì lúc này khoảng mười hai giờ, học sinh bắt đầu đi học ca chiều nên hành khách trên xe bus rất đông. Lý Ngọc Vân cùng Mỹ Hăng bước lên xe thì hầu như đã kẹt cứng. Trong lúc Mỹ Hằng còn chưa kịp nắm chặt tay vịn thì chiếc xe đột nhiên lăn bánh, thành ra làm cho cô nàng mất thăng bằng té ngã về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.