Người Vô Tâm

Chương 2: Không gian Kim Cầu




Một bóng trắng tựa như mưa sao băng xuất hiện kế bên Vân Tiên. Ngày này toàn thân mặc một bộ quần áo màu trắng. Đúng, là một bộ quần áo, áo khoác bên ngoài màu trắng, áo sơ mi trắng bên trong, quần tây trắng, chân đi giày vải thể thao màu trắng. Trên đầu đội một cái nón lưỡi trai màu trắng, đôi mắt đeo cặp kính cũng màu trắng nốt. Người này quỷ dị xuất hiện bên cạnh Vân Tiên, hắn nhíu mày nhìn xuống vật thể tròn tròn dưới bãi cỏ nọ. Trong ánh mắt lóe ra tia kỳ lạ.

Sau đó hắn cuối xuống sờ sờ động mạch chủ nơi cổ của Vân Tiên, trong ánh mắt lộ vẻ ảm đạm hắn đi . Hắn biết người này đã chết, nhưng khi hắn nhìn sáng viên cầu tròn tròn nằm kế bên thì lại lộ ra vẻ nghi hoặc ?!

Hắn lẩm bẩm vài lời vô nghĩa, không rõ ràng, rồi sau đó nhặt viên cầu nọ lên cầm trong tay. Hắn vừa xoay xoay viên cầu, trên gương mặt vừa lộ vẻ khó hiểu rồi chuyển sang vẻ mặt sửng sốt rồi lại khó hiểu rồi lại sửng sốt.

Hắn suy nghĩ vài phút, rồi đặt viên cầu xuống chỗ cũ. Sau đó hắn lấy ra một tờ báo từ trong túi áo trải dài trên mặt cỏ. Rồi sau đó đem viên cầu đặt vào bên chính giữa tờ báo. Sau đó hắn xoay người Vân Tiên, cho chàng nằm ngửa trên mặt cỏ. Lúc này máu đã đông dần lại nhưng vẫn còn rỉ rả vài giọt .

Người nọ đặt Vân Tiên nằm ngửa ra, xong hắn lại quay sang loay hoay với viên cầu, làm một vài động tác kỳ quái, tựa như chỉ chỉ trỏ trỏ mấy chỗ trong không khí. Chỉ thấy viên cầu bắn ra một tia sáng màu lục nhạt về phía Vân Tiên, rồi từ từ tiêu thất.

Người nọ gấp lại tờ báo cất vào trong túi áo rồi phủi phủi tay đứng dậy, hắn nhìn Vân Tiên khẽ nói :

- Sống chết tùy duyên số ! Chuyện này không liên quan tới ta !

Hắn nói xong liền hóa thành một vệt sáng mất hút ở tận chân trời xa xăm !

--------------------------------------------------------------------------------------

Vân Tiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, một cỗ cảm giác lâng lâng khoái cảm đang tràn ngập trong tâm trí. Anh mở mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy một màu trắng. Cả một khoảng không giang màu trắng, tĩnh lặng và tịch mịch.

- Đây là địa ngục hay là thiên đường ?!

Trong đầu anh hiện ra một câu hỏi như thế ?! Vân Tiên hoạt động thân thể, hắn thấy bản thân mình lúc này cực kỳ mạnh khỏe, tuy rằng không biết từ đâu có một bộ quần áo trắng nhưng chuyện này hắn không chú tâm cho lắm. Có lẽ quy định là như thế, vậy thôi ! Hắn thầm nghĩ vậy.

Vân Tiên bước đi về phía trước, cảm thấy không khí xung quanh lưu động quanh bản thân mình. Nơi đây không có gió, nhưng chỉ cần hắn bước đi vài bước là không khí di động càng mạnh hơn, trừ khi hắn đứng lại thì luồng không khí liền biến mất. Vân Tiên cảm thấy nơi này cực kỳ mới mẻ, một không gian màu trắng và không có bất kỳ thứ gì trong này cả.

Vân Tiên bước đi hơn một giờ đồng hồ, cảnh vật xung quanh vẫn là một màu trắng. Lúc này nội tâm của hắn đã cảm thấy buồn bực, : " Cái nơi quỷ quái này, không có chút đổi mới gì cả sao ?! "

- Ước gì có một bữa tiệc linh đình nhỉ ?!

Hắn thầm ao ước, trong đầu hắn hiện ra khung cảnh một bữa tiệc xa hoa trong một nhà hàng sang trọng. Ngồi trên bàn tiệc có ba mẹ hắn, có đứa em gái năm tuổi dễ thương của hắn. Hắn nhớ lúc đó mình vừa tròn mười tuổi, được ba mẹ tổ chức sinh nhật trong nhà hàng Hương Nam ở TpHCM. Lúc đó hắn rất vui, vì lần đầu tiên được đi ăn nhà hàng, lần đầu tiên trong đời hắn biết nhà hàng là thứ gì ?! Và đó cũng là lần đầu tiên hắn nếm trải cảm giác người thân mất đi là gì !

Bỗng nhiên trước mặt Vân Tiên hiện ra một bàn tiệc với đầy đủ các món ăn. Hắn bước nhè nhè tới, cầm ly rượu vang trên bàn nếm thử. Hương vị rượu vang đặc trưng của Đà Lạt không bao giờ hắn quên được. Vân Tiên theo bản năng tự nhiên xoay nhè nhè rượu trong ly. Rượu trong ly xoay tròn theo nhịp điệu cánh tay hắn, nhè nhè tạo thành một lốc xoáy xuống tận đáy ly.

Vân Tiên khẽ mỉm cười, hắn giơ ly rượu lên uống cạn. Bàn tiệc trước mặt biến mất, ly rượu trên tay cũng tan biến nhưng hương vị nhè nhè của rượu vang vẫn còn thoang thoàng trong cuống họng Vân Tiên. Vân Tiên sửng sốt, hắn xoay người lại nhìn một bóng người phía sau đang đi tới.

Người tới phía sau là một thiếu nữ, nàng có gương mặt xinh xắn đáng yêu, bước chân khoan thai nhè nhàng trong tà áo dài trắng tinh khôi. Vân Tiên sửng sốt nhìn cô gái, cất tiếng hỏi :

- Cô .... Cô là ? Còn đây là đâu ?

Thiếu nữ mỉm cười, cánh tay thon dài với năm ngón tay trắng mịn khẽ vươn ra đặt lên ngực trái của Vân Tiên. Nàng dịu dàng nói :

- Vân công tử, tim của ngươi đã được thay thế thành công ! Bây giờ ngươi chính là chủ nhân của không gian này.

Nàng nói tới đây liền khẽ mỉm cười, ánh mắt nhè nhàng liếc nhìn bộ mặt ngây ngốc của Vân Tiên, sau đó nàng rút tay về , nói :

- Nơi này là thế giới trong Kim Cầu, gọi là Tâm giới. Chỉ cần ngài đưa tâm thần chìm vào trong Kim Cầu là có thể tiến vào thế giới này.

Lúc này Vân Tiên mới từ trong trạng thái mê mang tỉnh lại, hắn cảm thấy khó hiểu :

- Kim Cầu là thứ gì ? Không lẽ là thế giới ảo trong truyền thuyết kia sao ?!

Thiếu nữ lắc đầu nhè nhẹ, mái tóc dài xinh xắn bồng bềnh đung đưa, nàng nói :

- Coi như vậy đi !

Vân Tiên cảm thấy lờ mờ hiểu được , bản thân hắn gặp may mắn không chết dưới ba phát súng chí mạng kia. Nhưng hắn cũng không tin lắm, vì trái tim trúng ba phát súng như thế, cho dù dựa vào kỹ thuật tiên tiến của y học quốc tế cũng không thể nào cứu sống người khác. Hắn cẩn thận hỏi lại :

- Cô nói ta được cứu sống sao ? Vì sao ta còn ở nơi đây ?

Thiếu nữ cười cười, nàng cảm thấy người trước mặt có một điểm ngu ngốc đáng yêu :

- Chỉ cần bộ não nắm lại quyền kiểm soát thân thể thì lúc đó ngài sẽ tỉnh lại và đi ra khỏi nơi đây. Vì bây giờ ngài vẫn còn trong quá trình điều trị và chưa khôi phục hoàn toàn chức năng sinh lý, nên ta tạm thời cách ly khả năng điều khiển của trung ương não bộ lại .

Nàng nói xong liền liếc mắt nhìn nhìn Vân Tiên, sau đó lại nói :

- Ta gọi là Kim Nhi, bây giờ ta sẽ dạy ngài những điều cơ bản về Kim Cầu. Kim Cầu là một sản phẩm tiên tiến của người Lemost, và phiên bản của ta là phiên bản thứ 3012, thế hệ thứ 3. Bây giờ là cách xuất nhập Kim Cầu, đầu tiên ....

Vân Tiên nghe cái hiểu cái không, mấy chỗ không hiểu hắn cẩn thận hỏi lại Kim Nhi. Dù sao thì Kim Cầu này quả thực mới mẻ, so với những vũ khí quân sự trước đây của hắn là một trời một vực. Vân Tiên nghe Kim Nhi giảng vài kiến thức cơ bản về việc ra vào thế giới này, cũng như những tính năng của nó.

Hóa ra không gian này rất lớn, được chia ra làm nhiều phân vùng khác nhau. Nó gồm phần vùng đào tạo những kiến thức cơ bản, kiến thức khoa học kỹ thuật theo từng thế kỷ, và một phần khác là phần đào tạo các võ công chiến đấu.

Vân Tiên hiếu kỳ phần võ công chiến đấu, hắn tưởng võ công này là những thế võ dùng trong quân đội. Nhưng khi hỏi Kim Nhi thì bị nàng quăng cho một ánh mắt xem thường, nàng nói :

- Võ công chính là võ công , chứ không phải mấy thứ võ mèo ba chân mà anh nói đến. Võ công này bao gồm các loại bí tịch như Khinh Công, Ám Khí, Thương Pháp, Đao Pháp .v..v.. Nhưng muốn tu luyện được nó phải trải qua một cột mốc về thể chất cũng như năng lực bản thân. Mà với trình độ của anh hiện giờ chỉ có thể học tập võ công sơ cấp nhất mà thôi.

Vân Tiên cười gượng vài tiếng, bèn hỏi :

-Vậy điều kiện đó ra sao ?

Kim Nhi nói :

- Muốn tu luyện võ công, cũng như học tập những kiến thức cao cấp hơn đòi hỏi anh phải vượt qua những cột mốc huấn luyện nhất định. Trong Kim Cầu đề ra hai mươi cột mốc, chỉ cần bản thân anh vượt qua một cột mốc thì có thể tiến vào học tập .

Vân Tiên à lên một tiếng, " Sao mà giống như trong game online quá vậy ??? " Nhưng hắn cũng thầm cảm thấy Kim Cầu này cực kỳ lý thú, Tuy rằng không biết võ công ấy có thực sự như trong phim ảnh hay không nhưng cũng đáng chờ mong a !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.