Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 26: Sát ý




"Đi nhanh đi, một tên nô ɭệ mà cũng làm thành chủ đại nhân chờ lâu như vậy, chán sống rồi hả?"

Nghệ Nhàn thay một bộ quần áo sạch, ma ma thặng thặng muốn kéo dài thời gian, kết quả bị thú nhân sau lưng lùa đi như lùa vịt, lảo đảo bước đến phủ thành chủ, bên trong phủ có hơn mười mấy thủ vệ biểu tình trang nghiêm, một thân huyết sát, so với các thú nhân bình thường nàng gặp trong Khố Tư thành thì không giống nhau, thời gian dài thấy máu, nàng ngửi được trên người bọn họ mùi vị đồng loại.

Lục đại nhân đi trước dẫn đường, vạt áo choàng dài đong đưa theo gió, vẽ ra một độ cong nhỏ, Nghệ Nhàn nhìn theo góc áo lay động, mắt thoáng nhìn chứng kiến một điểm trắng nhỏ cách đó không xa.

Ngân Bảo đại nhân, "ta đã kêu tiểu gia hỏa đi tìm mẫu thân nó rồi."

Nghệ Nhàn bị hai chữ "mẫu thân" lấy lòng, nhìn Ngân Bảo đại nhân khoát tay, ý bảo nó đi trốn, Ngân Bảo đại nhân vèo một cái trốn vào đám cỏ, những người còn lại nhìn không chớp mắt, căn bản không lưu ý đến còn chuột này. Mà có lưu ý thì cũng sẽ không thèm nhìn đến.

"Thành chủ đại nhân, nô ɭệ nhân tộc đến rồi."

"Vào đi."

Nghệ Nhàn theo Lục đại nhân đi vào trước liền ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, cái này cùng nhiều năm trước nàng gặp phải một chủng tộc nào đó có chút giống, vì nùng quái dị, nàng ngửi nhiều năm vẫn như cũ không quen được, Mạc Đặc còn cười nói mũi nàng quá thính.

Lục đại nhân đi đầu hành lễ, sau đó nhìn Nghệ Nhàn to gan còn đứng ngoài rèm, quát lớn: "thấy thành chủ đại nhân còn không mau hành lễ."

Nghệ Nhàn vô tội, "ta không ngờ thành chủ đại nhân lại mỹ lệ như vậy."

Lời này nghe rất vô lễ, nhưng làm cho người ngồi sau rèm xương nhân si cười ra tiếng, Nghệ Nhàn nói lời này là nửa thật nửa giả, nàng cũng không ngờ được thành chủ đại nhân là một nữ nhân, hơn nữa dáng vẻ là một ôn nhu mỹ nữ, khi đến nàng còn đang suy nghĩ có phải là một con thú nhân ngũ đại tam thô không? như sư thú, lang thú, hay là...

Mỹ nhân ngồi trên sàng lộ ra đôi chân ngọc trắng, mười ngón chân lộ màu hồng trắng, sạch sẽ đến mức khiến người ta muốn quỳ xuống liếm hai cái, so với những nữ thú nhân khác, thì cũng khác nhau một trời một vực.

Nghệ Nhàn cũng lười đem vị mỹ nhân trước mắt này cùng với gia súc trong nhà so sánh, dù sao thì Lam Đồng cũng không có chút nào dịu dàng như nữ nhân này, cho dù bị áp thì cũng bị nàng cắn mấy cái.

"Cẩn thận, đây là mị thuật."

".... hả?"

Nghệ Nhàn nhéo mình một cái, phát hiện Lục đại nhân không biết lui ra từ khi nào? trong phòng chỉ còn lại nàng và thành chủ đại nhân cổ quái, cùng hương vị đáng ghét, đầu nàng có chút choáng.

"Nghe Lục nói, ngươi vì chút nguyên nhân nên bị giam ở phòng giam Khố Tư thành." bên tai là tiếng nói ôn nhu, ngọt ngào.

"Phải, thành chủ đại nhân."

Nghệ Nhàn tận lực biểu diễn bản thân đang hoa si, ngây ngốc trả lời vấn đề của nàng, cái gọi là mị thuật phần lớn mỹ nữ thường lợi dụng bản thân cùng khuôn mặt xinh đẹp của họ đánh vào ý chí không kiên định của một ai đó, thêm chút thôi miên có thể khiến người ta trở nên hồ đồ thần trí, thành chủ đại nhân này năng lực cũng không nhỏ a.

Thành chủ đại nhân đổi tư thế, hai chân vắt chéo nhau, một tay chống đầu lười biếng nhìn nàng, đôi mắt xanh lục thỉnh thoảng chuyển động, con ngươi xuất hiện chút ký hiệu, Nghệ Nhàn nhìn thấy cũng suýt bộc phát ra sự sợ hãi.

Xưa nói, hồ mị hồ mị. Nàng vốn tưởng thành chủ đại nhân thú hình là hồ ly, hồ ly tinh chuyên dùng mị thuật, rất bình thường, nhưng không ngờ lại là một cái xà mỹ nhân.

"Có gặp qua cái gì trong phòng giam không?"

Trong lòng Nghệ Nhàn cả kinh, hèn chi lúc nàng sống sót từ rừng Khoa Mạc quay về, Lục đại nhân cái gì cũng không hỏi, nàng còn tưởng mọi việc lúc đó được cho qua, không ngờ đi đến đây mọi việc còn chờ nàng.

Nàng không chút nghĩ ngợi nói, "ta gặp một nữ nhân điên, bọn họ nhốt ta chung với nữ nhân điên đó chung một phòng giam, nàng... thật đáng sợ, ngày hôm sau thì nàng chết rồi."

Nói xong, lúc này Nghệ Nhàn còn run run.

Trong phòng hồi lâu không ai nói gì, chỉ nghe được dưới mặt đất có gì đó ma sát, chờ Nghệ Nhàn biết được, thì đã thấy một cái đuôi rắn chậm rãi vén rèm lên thò ra, diễu võ dương oai lượn vài vòng cạnh gót chân nàng, hữu ý vô ý khiêu chiến thần kinh của nàng.

Cũng uổng công trước đó Nghệ Nhàn chuẩn bị tâm lý mở mang tầm mắt, vẫn như cũ bị dọa sợ chảy mồ hôi ướt cả người, hàn khí từ lòng bàn chân vọt thẳng lên đầu. Đừng nói trước mắt có mỹ nữ ôn nhu, cho dù là thiên tiên nàng cũng không muốn tán thưởng cái gì.

Thứ đồ chơi này đời trước chính là một con đại mãng xà, tuy mãng xà không có bộ da đẹp được như vậy, nhưng cũng không thể dấu đi cái thân rắn của nó.

Đệch, cái này nếu đổi thành nhân tộc khác nhìn thấy cảnh này sợ là đã hôn mê, nhưng nàng chỉ cần khẽ động, đối phương sẽ biết được mị thuật không hữu hiệu nhanh chóng lấy mạng nàng.

Nghệ Nhàn cố nhịn, cái đuôi thò vào ống quần nàng thăm dò cái chân, lạnh lẽo xuyên qua tâm thoải mái, hiệu quả so với điều hòa quạt gió mùa hè cũng tương đương.

Trong lúc Nghệ Nhàn sắp nhịn không nổi, muốn hỏi hai tên trong đầu nếu nàng ra sức đánh một trân, phần thắng sẽ là bao nhiêu thì.... cái đuôi rắn cũng rút khỏi ống quần của nàng, quấn lấy hông nàng kéo vào rèm xương, mục tiêu là sàn mỹ nhân.

Cái gọi là xà mỹ nhân, nửa trên là thân người, nửa dưới là thân xà.

Nghệ Nhàn bị kéo vào cách thành chủ hơn 10 cm, khuôn mặt xém chút dán lên cái lưỡi rắn đang vươn ra, ngửi được hương vị tanh hôi bị che dấu, đó là khí tức đặc biệt trên người xà thú.

"Ta đẹp không?"

"Đẹp"

Nghệ Nhàn suýt chút ói tại chỗ, con mợ nó cái miệng thúi quá xá!!!

Thành chủ đại nhân thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn hoa si, đột nhiên mất hứng quăng nàng qua một bên, khôi phục lại trạng thái thờ ơ, "nói đi, nữ nhân điên có nói gì với ngươi không? hay làm gì với ngươi? hay là có giao vật gì cho ngươi không? cẩn thận nghĩ đi, hảo hảo nghĩ, đừng quên cái gì đó, nếu không..." miệng nàng cười như tranh vẽ, ngọt ngào nói, "hậu viện của ta còn một đám hậu bối, thích ăn nô ɭệ da thịt mềm mại."

Nghệ Nhàn rùng mình, đám "hậu bối" kia đại khái chính là lũ xà dài hơn mấy mét. Nàng vờ như đang cật lực suy nghĩ, "ah, lúc đầu nàng thấy ta thì rất vui, còn gạt ta qua, sau đó sờ đầu ta, sờ tay ta rồi mắng ta là phế vật vô dụng, nói trời muốn gϊếŧ nàng..."

Nghệ Nhàn như mơ màng kể ngược lại chuyện thật sự cho xà mỹ nhân nghe, "hôm sau thì nàng chết, ta còn đang ngủ mơ màng đã bị ném vào rừng Khoa Mạc, thành chủ đại nhân, thịt ta không thể ăn, nhưng ta biết làm thịt quay, ta có thể mang thịt quay cho hậu bối ngươi ăn."

Thật thật giả giả, lộn xộn.

Nghệ Nhàn đem kỷ xảo phát huy hết mức, hàn ý đáy lòng cũng bốc lên, cái chỗ cạm bẫy này, nguy hiểm trùng điệp, lúc trước nhìn thấy đám thú nhân Lam Đồng còn thấy khờ khạo, còn nghĩ là thực sự như vậy, nhưng hiện tại thì gặp quỷ rồi a.

Đương nhiên, nàng muốn chửi nhất chính là nữ nhân điên, vô duyên vô cớ kéo đến cho nàng một đống nguy hiểm, đầu tiên là Lục đại nhân sau đó lại là vị thành chủ đại nhân này.

Các nàng thật ra đang muốn tìm cái gì a???

Xà mỹ nữ nghe nàng nói xong, đứng dậy đuôi rắn biến thành hai cái chân dài to, nhìn vóc dáng cũng hơn một mét mấy a, cao hơn nàng chí ít cũng 10cm, lúc nhân hình có thể là một cái đại mỹ nhân dễ nhìn, chân mày lá liễu, môi đỏ, sóng mũi cao cùng đôi mắt xanh lục, khiến Nghệ Nhàn cảm thấy nàng như cơn gió khác biệt, nhưng khi biến thú hình không thể đẹp nổi.

Đương nhiên, uy hiếp từ miệng nàng ta phun ra khiến Nghệ Nhàn nghĩ thầm muốn quay đầu bỏ chạy.

"Không có?"

"Không có."

Xà mỹ nữ lộ ra sự tức giận, ngay trước mặt Nghệ Nhàn nhiều món đồ vỡ nát, ầm ầm một hồi sau mới nhớ đến nàng, mắt xanh cũng thành mắt nâu, "tiện nô, còn đứng đó làm gì, mau cút ra ngoài."

Nghệ Nhàn nhanh chóng chạy đi.

Chờ trong phòng khôi phục yên tĩnh, từ chỗ tối có một người đi ra, thành chủ đại nhân nói, "ngươi thấy rồi chứ, tiện nô này cái gì cũng không biết, hỏi cái gì cũng không biết, như lời Lục nói y hệt."

Người kia mở cửa sổ, nhìn bóng lưng Nghệ Nhàn đi xa, "trên đời này mọi thứ đều khớp thì cũng đều có nguyên nhân."

Thành chủ đại nhân nghe vậy nổi giận, "ngươi không tin mị thuật của ta?"

Người kia khép cửa sổ lại, liếc qua xà mỹ nữ, "là ta không tin nàng, nô ɭệ này còn có thứ quan trọng, thử lại lần nữa, nếu không được thì thà gϊếŧ lầm cũng không được bỏ qua."

...

Nghệ Nhàn cảm giác mình bị người giám sát, cảm giác đi dạo trên đường nhưng cứ bị ánh mắt hung hiểm nào đó dòm ngó lại đến nữa rồi, tựa như bị rắn độc trong tối theo dõi, xem ra nàng nghĩ oan cho Tần Dung a.

Nàng còn chưa ra đến cửa, tiểu gia hỏa ngao ngao ngao ngao chạy đến phía nàng, nhanh như cơn gió, tiểu thân thể còn chưa vững còn lảo đảo một hồi.

Qủa nhiên, nữ nhi mới là tiểu áo bông của nương thân a. Nàng trong chỗ sâu hiểm cảnh cũng đều do vật nhỏ này ra sức cứu. Ở trong phòng thành chủ đại nhân nghỉ ngơi một hồi, nàng sợ là thở không nổi.

Nghệ Nhàn ngồi xuống, bế tiểu gia hỏa lên, xém chút bị lực quán tính lao lên của tiểu gia hỏa làm bật ngửa, túm tiểu gia hỏa một thân mao nhung ôm vào ngực, nàng cuối cùng cũng có cảm giác mình sống lại.

Lam Đồng cùng Lục đứng một bên đang lớn tiếng nói gì đó, thấy nàng ôm tiểu gia hỏa đi về phía trước, "nàng có làm khó ngươi không?"

Nghệ Nhàn hồ nghi nhìn nàng, gia súc này biết quan tâm người a, "cái này, ta đi vào liền mơ màng, hình như không biết mình làm cái gì?"

Lam Đồng nghe xong nhíu mày, quay đầu kéo Lục đại nhân dí lên cửa, "lần trước ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không lẽ ngươi còn muốn thử một lần nữa?"

Lục đưa tay đầu hàng, "Lam, chuyện này liên quan đến vị kia, ngươi nên suy nghĩ kỹ, ta bất đắc dĩ bị liên lụy, ngươi nên biết nếu đồ chơi rơi vào tay.... người kia.... được rồi, mong ngươi có thể hiểu được."

Lam Đồng suy nghĩ một chút ánh mắt nhìn Nghệ Nhàn bình thản đi ra, nghiêm khắc ném Lục xuống đất, từ trên nhìn xuống trừng nàng, "ta không quan tâm là ý của ai, nàng là của ta. Sau này các ngươi muốn tìm cái gì, thì phải hỏi ta trước."

Một lời không hợp liền xích mích?

Loại hình ẩu đả này sao lại khiến người ta kích động vậy a!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.