Ngư Dược Nông Môn

Chương 47: Bệnh thiếu niên






Edit: Hắc Phượng Hoàng



Cách một ngày nàng đi tìm Tần thị, thuận tiện mang theo mấy chục đóa hoa vải, Tần thị nghe Đỗ Tiểu Ngư hỏi chuyện thuê nhân công thì nghiêm túc trả lời. Trong mắt bà, Đỗ Tiểu Ngư không phải là một tiểu nha đầu bình thường, hai bên hiểu lẫn nhau, Tần thị ngay từ nhỏ đã biết tính toán kiếm tiền thế nào, cho nên có cái nhìn khác với nha đầu này.



Kỳ thực nhân công thuê trong thôn cũng có, mà Tần thị quen biết không dưới mười người, Đỗ Tiểu Ngư nói thẳng với bà ta tình huống cần gấp của nhà mình.



Tuy nhiên người này quá mức khôn khéo, có chút nhỏ nhen là nhân chi thường tình, nếu không phải như vậy, Tần thị sẽ không mở được tiệm gì, ai bảo Bàng Dũng là người thẳng thắn lại thích giúp đỡ người khác, nếu không có Tần thị nắm giữ, cái nhà này phỏng chừng không kém nhà Đỗ Tiểu Ngư là bao nhiêu. Mà từ một góc độ khác mà nói, Đỗ Tiểu Ngư có chút tán thưởng Tần thị hưởng thụ cuộc sống thế này, không phải chính tay bà dạy người trong thôn đánh mã điếu đấy thôi.



Quả nhiên Tần thị nghe xong rất tán đồng, nhân đó nói xấu Triệu thị luôn, “Mẹ cháu quá cổ hủ! Học gấm Tô Châu có chỗ nào không tốt, ba năm sợ cái gì chứ? Đến lúc đó tỷ cháu mới có mười tám tuổi thôi, trong tay có tài nghệ, sau đó lại có rất nhiều bạc, còn sợ không tìm được nam nhân à”.



Đỗ Tiểu Ngư cười không ngừng, “Nhưng mẹ cháu không nghĩ như thế, mà nếu tìm được một người làm thuê phù hợp, giá tiền không mắc lắm, có lẽ mẹ cháu sẽ đồng ý.”



“Cái này ta lo cho.” Tần thị vỗ ngực bảo đảm, lại cười nhìn Đỗ Tiểu Ngư , “Nếu tỷ cháu học được nhớ phải làm một ít hàng thêu để ở cửa hàng của ta bán đấy”



Người này, quả nhiên không buông tha một cơ hội nào.



Nhưng mà Đỗ Tiểu Ngư đương nhiên đồng ý, “Nếu Đại thẩm mở tiệm ở trấn thì tốt rồi, nếu có cửa hàng lớn như Bách Tú Phường sao tỷ cháu lại không chịu chứ, đại thẩm phải cố gắng lên nha”.



Tần thị híp híp mắt, “Ba năm thì chưa chắc không được, nha đầu cháu chờ đó cho ta.” Bà cũng có hùng tâm chí lớn.




Đỗ Tiểu Ngư cười cười cáo từ.



Vừa về đến nhà thấy Đỗ Hiển đang xúc phân trâu, bây giờ trong nhà có con trâu, mỗi ngày ăn không ít và ị cũng không ít, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ là ông xúc đi làm phân bón, kết quả vừa đi vào nhà bếp thì nhìn thấy Đỗ Hiển dùng tay bưng đống phân trâu đi tới.



“Cha, cha…cha định làm gì thế?” Đỗ Tiểu Ngư lắp bắp, xúc đống phân trâu vào bếp làm gì chứ.



Đỗ Hiển nhìn nàng, “Đứa bé này, phân trâu là đồ tốt đấy, phơi nắng cho khô là dùng được, còn dễ dùng hơn cả củi. Con nhìn thử này, không thúi một chút nào”. Nói rồi đưa phân trâu dưới mũi nàng.



Đỗ Tiểu Ngư vội nghiêng đầu qua chỗ khác, “Sao lại không thối chứ, cha…cha nhóm lửa đi, con đi đây.”



Nàng đi mấy bước quay đầu liếc nhìn Đỗ Hiển, quả thực ông dùng phân trâu nổi lửa, không ngừng xuýt xoa, người cha này thật sự là bước ra từ gia đình địa chủ sao? Hoàn toàn không nhìn ra được một chút bóng dáng nào, không giống mấy vị thúc thúc chơi bời lêu lổng, tối thiểu nhất cũng phải là không có dáng vẻ bần nông chứ, chẳng lẽ trước đây cha nàng làm con địa chủ nhưng tự mình đi trồng trọt? Nàng rất hoài nghi, Đỗ Hiển là từ nhỏ đã cha không thương mẹ không yêu, trước mặt đám đệ đệ chẳng có uy vọng gì đáng nói?



Nhưng đáp án này e là khó biết rồi, nàng lắc đầu đi ra cửa.



Qua mấy ngày đến tận mùng năm tháng giêng, thấy thời tiết nắng ráo sáng sủa, Đỗ Tiểu Ngư dắt nghé con đi tới khu chân núi. Đã là đầu mùa xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nghé con cọ cọ xuống đất tìm cỏ ăn, Đỗ Tiểu Ngư ở bên cạnh ngẩn người, mấy con thỏ hoang trong nhà lớn hơn một chút, có thể nhìn thấy hình dáng hơi kỳ quái, nàng nghĩ có nên đi hỏi thử người ta hay không. Dù sao thì nàng chưa từng nuôi thỏ hoang, không biết có kĩ thuật đặc thù gì không?



Phơi nắng một chút nàng lại dắt trâu đi về.



Vừa vào cửa tức thì nhìn thấy Bạch Liên Hoa.



“Mới tới à?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi, dắt trâu vào chuồng cột, bỏ chút cỏ khô cho nó ăn, vừa rồi cây cỏ kia ăn đủ no mới là lạ.



Bạch Liên Hoa gật đầu, mắt nhìn chằm chằm con trâu nói: “Nhà ta có hai con trâu lớn đấy.”



Vâng, biết nhà ngươi có tiền rồi được chưa, Đỗ Tiểu Ngư không nói gì, phỏng chừng đứa nhỏ này không biết nói chuyện.



“Mẹ ngươi nói nhị ca của ngươi phải đọc sách, để ta ở chỗ này đợi ngươi.” Bạch Liên Hoa nhàm chán giật cọng cỏ ra quăng phất.



Đỗ Tiểu Ngư giật giật khóe miệng, chắc là bị Thôi thị thúc giục đến quấy rối Đỗ Văn Uyên, chẳng qua mẹ nàng đẩy lên trên người nàng, nàng gãi gãi đầu, “Tìm ta chơi cái gì chứ? Ta đang bận đây này, hay là ngươi trở về đi.”



“Không được, mẹ ta nói không nhìn thấy nhị ca ngươi thì phải mời ngươi và Hoàng Hoa tỷ về nhà chúng ta chơi, không phải đã nói sẽ dạy ta thêu sao.” Bạch Liên Hoa nói rồi đứng lên.



“Nếu như không đi thì sao?” Đỗ Tiểu Ngư buồn cười, đến cùng Thôi thị có biết tính khí nữ nhi của mình hay không vậy?



Bạch Liên Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút hạ giọng nói, “Nếu như không đi, mẹ ta nói sẽ tự mình đến mời, chung quy sẽ phải đi một lần.”




Xem ra là thủ đoạn gì cũng phải dùng, Đỗ Tiểu Ngư quyết định nghe ý kiến mẹ nàng, bèn đi về phòng nói với Triệu thị, “Mẹ ơi, Liên Hoa tỷ mời con và tỷ đi chơi này?.”



Triệu thị vừa rồi đã ngăn trở một lần, lúc này mà còn không nể mặt mũi thì không còn gì để nói, nói cho cùng hai nhà cũng đã ăn cơm cùng nhau rồi, nữ nhi hai bên có qua lại không sao cả, chỉ dặn dò mấy câu: “Đi đi, về sớm một chút.”



Ai ngờ lúc này Bạch Liên Hoa xen mồm vào nói: “Đến nhà chúng ta ăn cơm luôn, mẹ ta chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon đấy?.”



Được rồi coi như đi chơi, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, đi một lát lại có ăn ngon sao lại không đi chứ, nàng chỉ là một đứa trẻ con, Thôi thị có thể nói được cái gì chứ? Lại nói, cho dù Đỗ Hoàng Hoa là đại tỷ cũng không thể thay thế cha mẹ đồng ý bất cứ chuyện gì, nịnh nọt cũng sẽ vô dụng thôi, chỉ coi như đồng hương thân cận một chút mà thôi.



Đợi Đỗ Hoàng Hoa làm công việc trên tay xong, ba người đi Bạch gia.



Bạch gia ở phía đông thôn, khoảng cách hơi xa, đi khoảng một canh giờ mới đến.



Thôi thị nhìn thấy Bạch Liên Hoa dẫn theo tỷ muội Đỗ gia đến đây, trong lòng không vui lắm bởi vì chuyện này có nghĩa là Bạch Liên Hoa không gặp được Đỗ Văn Uyên. Bà đã dạy rất nhiều biện pháp, nha đầu này ngốc quá. Bên cạnh đó bà ta còn giận Triệu thị, che chở con trai nhà mình kĩ thế, bây giờ còn chưa thi đậu tú tài đâu, đợi đến khi con bà ta không thi đậu thì còn dám lên mặt như vậy không? Nói thế nào thì Liên Hoa nhà bọn họ cũng có hình có dáng, muốn tìm một người tốt sẽ không khó, nhưng trên mặt đương nhiên không lộ ra, vẫn cười nói: “Ôi chao, Hoàng Hoa và Tiểu Ngư đến chơi đấy à,” Lại trừng mắt Bạch Liên Hoa, “Con bé này, sao không nói trước một tiếng là mời người tới chơi để mẹ còn chuẩn bị một chút.”



Đỗ Tiểu Ngư thật muốn cười, cố nhịn nói: “Liên hoa tỷ nhiệt tình quá ấy mà, chúng cháu đang chơi, nói chúng cháu chưa tới nhà bao giờ, lúc này rủ về nhìn một chút.”



“Đứa nhỏ này, nhà chúng ta có cái gì hay đâu mà nhìn? Thật ra nhờ Hoàng Hoa tỷ dạy dỗ thêu thùa là thật đấy.” Thôi thị cười híp mắt đẩy Bạch Liên Hoa một cái, “Còn không dẫn vào nhà, nghĩ ngợi gì thế?”



“A, Hoàng Hoa tỷ, Tiểu Ngư muội muội, vào trong ngồi đi.” Bạch Liên Hoa ở phía trước dẫn đường.



Bạch gia tuy không phải địa chủ nhưng nhìn mức độ kiên cố của ngôi nhà thì biết nhà có tiền, trong nhà thu dọn sạch sẽ, chính giữa nhà chính có treo bức họa Mãnh hổ xuống núi, phía dưới là một cái bàn dài, hai bên có ghế lớn, tiếp dưới là bàn bát tiên cộng thêm bốn chiếc ghế, hai bên đặt rương tủ gỗ.



“Đại thẩm, Bạch đại thúc đâu rồi ạ?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi.



“Ra ngoài câu cá rồi.” Thôi thị trả lời.



Đầu thôn có con sông lớn, bên trong có cá, Đỗ Tiểu Ngư không khỏi nhớ tới hồ nước nhỏ trước cửa, bởi vì quá nhỏ nên mùa hè có đọng nước lại, mùa đông đóng băng, chẳng thấy có bóng dáng một con cá con tôm nào. Mà kĩ thuật câu cá kia nàng không làm được, chủ yếu là không kiên nhẫn, mỗi lần nàng nhìn thấy người khác ngồi xổm không nhúc nhích ở nơi đó đã cảm thấy khâm phục vô cùng, nhưng kết quả chính là không có cá ăn.



Nhưng may là nàng không thích ăn, do lười biếng phải nhả xương.



“Tỷ có thích ăn cá không?” Nàng đột nhiên hỏi.



Đỗ Hoàng Hoa lắc đầu, Đỗ Tiểu Ngư đã hiểu, thì ra là nhân tố di truyền, thảo nào mà ngay cả ý nghĩ ăn cá thôi nàng cũng không có.



“Nào, uống trà đi.” Thôi thị lúc này bưng trà lên cười nói: “Liên Hoa à, lát nữa nhờ Hoàng Hoa tỷ thuận tiện dạy cho con, đỡ phải cả ngày ngồi không yên, thêu cho mẹ hai cái gối hoa là được.”



Bạch Liên Hoa thật lòng gật đầu, “Vâng ạ.”




Thôi thị nói Đỗ Hoàng Hoa: “Hoàng Hoa à, đừng chê nó ngốc nhé, dạy chậm không sao cả, chiều nay ở đây ăn cơm đi.”



Xem ra không sắp xếp chuyện cho nàng nha, Đỗ Tiểu Ngư nhìn Thôi thị, “Đại thẩm, vậy cháu làm gì ạ?”



Thôi thị sắc mặt cứng đờ, cười nói có chút xấu hổ, “Cháu hả, cháu có thể học tỷ cháu mà, đúng không, nếu không thì chơi chung quanh cũng được, nhà chúng ta nuôi trâu, còn nuôi cả chó đấy?.”



Ố thế ra là để nàng chơi với trâu với chó à? Đỗ Tiểu Ngư không nói.



Uống trà xong, Bạch Liên Hoa dẫn Đỗ Hoàng Hoa đi vào phòng, Đỗ Tiểu Ngư nhàm chán chạy đông chạy tây, chợt nhớ tới nhà bọn họ còn có một người, ca ca của Bạch Liên Hoa, Bạch Dữ Thời.



Người này nàng chưa từng thấy, chỉ nghe nói từ nhỏ thân thể vốn không tốt, quanh năm nằm trên giường, nhưng trong truyền thuyết là một thiếu niên lang có tài, cho nên hồi đó nàng mới liệt Bạch Dữ Thời vào danh sách vị hôn phu dự bị của Đỗ Hoàng Hoa. Chẳng qua thân thể là tiền vốn, cái khác có tốt cũng không cách nào thay thế được, cuối cùng vẫn loại người này ra ngoài, cũng giống như thế, con trai của Bàng Dũng là vì quá tráng kiện mà bị loại, mà vị Lục gia đầu thôn bị loại là do lùn.



Nhưng bây giờ đã đến đây rồi, nàng khó tránh khỏi hiếu kỳ, thế là đi tìm từng phòng.



Ỷ vào mình là trẻ con, nếu là thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi thì vạn vạn không được.



Lúc đi tới căn phòng thứ hai phía đông nàng dừng lại.



Trong phòng có người, nàng nhón chân lên ngó vào trong, thấy trên giường có một thiếu niên đang ngồi, tóc không buộc lên, toàn bộ vắt sau lưng như một cuộn lụa đen, sắc mặt tái nhợt, tại tóc đen càng làm nổi bật làn da như tuyết. Bộ dáng chưa nói tới là đẹp trai nhưng khiến người ta có một loại cảm giác khó tả, có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn ám tro, có lẽ bởi vì bờ vai gầy yếu, có lẽ bởi vì ngón tay thon dài của hắn cầm sách.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn một hồi, cuối cùng chỉ ngưng kết thành một tiếng thở dài.



Có khi hiện thực rất tàn khốc, nàng bỗng nhiên sinh ra một chút thương hại đối với Thôi thị, có con trai như vậy trong lòng khó tránh khỏi đau khổ hơn người bình thường, chính vì như thế, mới đặc biệt mong muốn nữ nhi của mình gả được nơi tốt?



Nàng lặng lẽ đi ra xa, đi tìm chó chơi.



Không ngờ Thôi thị nuôi chó không tồi, bộ dạng thật cao chân thật dài, cân xứng với cái lưng, tuyệt đối là chó giữ nhà tốt. Nàng có chút tâm động, tính toán trong nhà hiện tại có con trâu, kỳ thực nuôi con chó là nhất định phải làm, dạo này trộm nhiều, không chừng ngày nào đó gặp phải kẻ trộm gà trộm thỏ, lại thêm chó khác với mèo, cho dù cho nó ăn cám bã nó vẫn trung thành với chủ nhân, nuôi rất tốt.



Ừm, hỏi thử đến lúc đó chó con bán thế nào, cho thì không được, đấy là hối lộ nàng sẽ không nhận đâu…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.