Ngư Dược Nông Môn

Chương 33: Nghé con






Edit: Hắc Phượng Hoàng



Trời càng ngày càng lạnh, gió bắc thổi vù vù, vừa ra bên ngoài một lát mặt đã như bị đông thành đá.



Mấy hôm nay Đỗ gia đều ở nhà sửa sang đồ đạc, Đỗ Tiểu Ngư mới phát hiện thì ra ở góc khuất gian nhà chính rõ ràng còn có một hầm ngầm, đại khái sâu nửa trượng, Đỗ Hiển nhét các loại đồ vật ở bên trong, có khoai tây, cải củ, còn có rau cải trắng, toàn là những rau dưa ngày thường hay ăn. Về phần gạo và mì cũng có mấy cái vại chứa đầy ắp. Điều này làm cho Đỗ Tiểu Ngư sinh ra một loại ảo giác, dường như nhà bọn họ muốn ngủ đông, cất chứa đồ đạc đủ cho nhà bọn họ dùng suốt cả mùa đông.



Kỳ thực nàng là người miền Nam nên không biết, chứ ở phương Bắc đây là chuyện rất bình thường.



Áo khoác trên người càng thêm dày, thân hình nàng vốn thấp mặc thành một người bóng tròn.



May là đầu giường đặt gần lò sưởi, cho nên trừ ăn uống ra gần như cả ngày nàng đều làm tổ trên đầu giường.



Nhân dân lao động quả nhiên có trí tuệ, trước đây ở phương Nam thời tiết ẩm ướt, tuy nhiệt độ không phải rất thấp nhưng kỳ thật lạnh đến tận xương, hơn nữa còn không có loại lò sưởi đặt gần đầu giường thế này, nàng trước đây thật là cả ngày đều phát run, sau này kiếm được tiền mới có thể sử dụng loại máy sưởi, nhưng ở cổ đại có cái lò nhiệt này đã cảm giác hạnh phúc cực kỳ!



Triệu thị vào nhà nhìn thấy nàng co lại trong chăn, cau mày nói: “Thế này mà hết một mùa đông thì phải tăng được mấy cân thịt!”




“Béo lên mới tốt ạ!” Đỗ Tiểu Ngư chết cũng không muốn xuống giường, thế nhưng đây là lời nói thật, nàng thấy mình gầy thành cái dạng gì rồi đây, cằm mà va phải khúc gỗ chắc sẽ có lỗ thủng.



Đỗ Hoàng Hoa ở bên cạnh cười không ngừng, “Mẹ, để muội ở đó thôi, có xuống cũng không có chuyện gì làm mà.”



“Vậy là sao.” Đỗ Tiểu Ngư nũng nịu cọ xát ở trên người nàng, “Có tỷ ở đây, sao phải dùng tới muội chứ!”



“Cũng chỉ có tỷ con nuông chiều.” Triệu thị lắc đầu, “Ăn tết xong cũng tám tuổi, tốt xấu học hỏi chút ít chứ, lần trước không phải nói muốn học thêu thùa sao, không thấy con thêu cái gì ra hình cả.” Nói rồi đưa gì đó trong tay cho Đỗ Hoàng Hoa, “Đế giày ta làm xong rồi, mũi hài thì con tự thêu đi, cuối năm đeo. Ta trong chốc lát phải đến nhà lão Bàng một chuyến, con trâu nhà bọn họ đẻ hai con nghé con, gọi ta đi chọn một con, ta phải đi từ chối.”



Đỗ Tiểu Ngư ở trên giường nhảy dựng lên, “Sao phải từ chối, đây chính là trâu đấy!” Có con trâu thì bớt phải dùng sức người, nhà bọn họ làm ruộng sẽ rất dễ dàng thoải mái!



Triệu thị cau mày nói: “Làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận ân tình lớn vậy, một con trâu có mấy lượng bạc đấy, chúng ta không mua được đâu.”



“Chẳng phải còn có mười lượng bạc sao ạ?” Đỗ Tiểu Ngư hỏi.



Đứa nhỏ này còn biết tính toán cơ đấy, Triệu thị liếc nhìn nàng một cái, nếu là ngày thường thì đã không thèm giải thích rồi, nhưng lần này lại thật sự trả lời, “Sao có thể tiêu hết sạch chứ, tết đến phải dùng một ít, sau đó phải dùng càng nhiều.”



Đỗ Tiểu Ngư không nói, vội vàng mặc quần áo, đến khi Triệu thị ra ngoài thì theo đi cùng, nói còn chưa từng thấy nghé con, muốn đi mở mang kiến thức. Triệu thị liền mang đi theo, nhìn nàng suốt ngày làm tổ trên giường, đi đường tiêu cơm một chút cũng tốt.



Nhà Lão Bàng cách cũng không xa, vốn là thời gian một chén trà nhưng bởi vì gió quá lớn, Đỗ Tiểu Ngư không thở nổi, kì kèo mè nheo thế là dùng mất thời gian gấp đôi.



“Ôi, Tiểu Ngư cũng đến đây à.” Nương tử Lão Bàng Tần thị vội rót nước ấm đến, gọi hai người ngồi xuống, “Con trâu này của nhà chúng ta lần này thật không chịu thua kém đây, một lần rơi được ra hai con liền, trong thôn cũng là lần đầu tiên, chờ lát nữa đi xem một chút, trông khỏe mạnh lắm.” Bà dừng một chút rồi nói: “Tướng công nói thế nào cũng phải cho các ngươi một con, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ sẽ có hai con đấy, Văn Uyên nhà các ngươi còn phải đọc sách, trồng trọt nhiều ruộng như vậy tốn sức lắm.”



Tần thị người rất thấp bé, trên mặt nếu không có mấy nốt ruồi thì cũng được coi là thanh tú, bà nói chuyện rất khách khí, nhưng Triệu thị là người thông minh sao không hiểu chứ, bà ta không nỡ cho con nghé kia, kỳ thực chỉ là Bàng Dũng muốn cho trâu, chứ không phải ý của Tần thị.



“Chúng ta sao có thể nhận được, Bàng đại ca đã giúp nhà chúng ta không ít việc rồi, trâu kia thì vạn vạn không được, ta tới đây là để nói chuyện này.” Triệu thị vội tỏ thái độ.



Tần thị an tâm nói: “Kỳ thực trâu nhà chúng ta có thể cho nhà các ngươi mượn tùy lúc, con ta một thân thô kệch, cũng không kém con trâu là bao nhiêu.” Bàng Dũng và nhi tử không có ở nhà, Tần thị muốn nhân hội nói việc này rõ ràng, đến khi bọn họ trở lại nói là Triệu thị chết sống không nhận, nhưng lời khách khí vẫn phải nói.




Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ, vốn là không muốn chiếm tiện nghi nhà bọn họ, Bàng đại thúc là người trượng nghĩa rộng lượng, vợ ông thì không phải vậy, sợ bọn họ lấy trâu ư?.



Triệu thị nói việc này xong định đi, ai ngờ người định không bằng trời định, Bàng Dũng lúc này trở lại, thấy Triệu thị ở đó liền cười nói: “Đại muội tử đến xem trâu chưa, chọn được rồi chứ?”



“Chúng ta không thể nhận trâu đâu, tâm ý của lão đại ca chúng ta nhận rồi.” Triệu thị có chút xấu hổ, thật sự không nghĩ liên luỵ với vợ chồng họ lúc này, vội vã muốn đi về.



Bàng Dũng đương nhiên hiểu rõ vợ ông, quay đầu trừng Tần thị một cái rồi nói: “Ngươi nói cái gì vậy? Vốn là cho bọn họ một con trâu, người cũng tới rồi, ngươi còn đuổi người đi à? Đại muội tử, ngươi mau vào đi, không thể đi một chuyến uổng công được, nương tử của ta không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với bà ấy.”



Tần thị ủy khuất tức giận nói: “Ta nào có đuổi bọn họ, là tự bọn họ muốn đi đấy chứ, đại tỷ, ngươi phải nói rõ nha, không phải là ta không cho trâu nha!”



Triệu thị tiến thoái lưỡng nan, không biết nên nói thế nào.



Đỗ Tiểu Ngư lúc này nói: “Bàng đại thúc, nghé con kia của đại thúc bán bao nhiêu tiền ạ?”



Bàng Dũng sửng sờ không hiểu ý của nàng.



Thấy Đỗ Tiểu Ngư nói lung tung, Triệu thị lôi nàng đi.



“Mẹ, chúng ta gần đây lại mua mấy mẫu đất, không có trâu trồng trọt rất mệt mỏi, cũng không thể luôn phiền Bàng đại thúc phải không?” Đỗ Tiểu Ngư không đi tiếp tục nói: “Bàng đại thúc, nghé con kia là mẹ cháu tuyệt đối không nhận đâu, không thể nợ phần nhân tình lớn như vậy, cho nên không bằng bán nó cho nhà chúng cháu được không?” Nàng lại nhìn Tần thị, “Tần đại thẩm cũng không đuổi chúng cháu đi, là nhà chúng cháu không nhận, nhưng đúng là muốn mua một con trâu.”



“Ông nghe rõ rồi chứ?” Có người trong veo với bà, Tần thị ủy khuất tiêu hơn một nửa, giận dữ nói: “Cũng là thường xuyên lui tới, sao ta sẽ đuổi đại tỷ và Tiểu Ngư đi ra ngoài chứ?”



“Ôi, là ta trách nhầm bà rồi.” Bàng Dũng xấu hổ gãi đầu.



Đỗ Tiểu Ngư nhắm trúng mục tiêu tiến công, “Đại thẩm, bán con trâu kia cho nhà chúng cháu đi, hơi hơi rẻ hơn một chút là được, được không?”



Bàng Dũng là một người cứng rắn, nếu không phải đứa bé này nói vậy chắc chắn là sẽ cứng rắn cho nghé con đi, Tần thị nghĩ thầm còn không bằng thuận theo lời Đỗ Tiểu Ngư, vội nói: “Tiểu Ngư nói cũng phải, tướng công, đã đại tỷ chết sống không chịu nhận, vậy thì bán cho nhà bọn họ đi, ta thấy thông thường một con nghé con bán bốn lượng bạc, bán cho nhà bọn họ ba lượng thôi.”



Gần như tương đương với nửa năm thu vào, khó trách nhà bọn họ trước đây không mua nổi trâu!




Tuy giảm 1 lượng nhưng vẫn rất đắt, Triệu thị do dự không quyết định, mua trâu thì còn dư bảy lượng bạc, những bạc này trừ sang năm mua những thứ cần thiết còn phải giữ lại phòng khi khẩn cấp, lại còn nếu như Đỗ Văn Uyên không thi đậu tú tài không vào được thư quán quốc gia, như vậy còn phải tìm trường tư thục, bà cảm thấy không đủ, dù sao thi tú tài chẳng phải chuyện dễ dàng, Lưu phu tử trước kia phải hai mươi tuổi mới thi đậu.



Đỗ Tiểu Ngư mới không thật sự chiếm lợi của Bàng gia đâu, Bàng Dũng là chân tâm thực lòng với nhà bọn họ, cho nên trước khi tới nàng cũng đã nghĩ biện pháp tốt, nàng nói: “Bàng đại thúc, thúc xem như vậy có được không nha? Nhà chúng cháu đưa bạc nhưng sẽ đưa dần, tháng này đưa trước năm trăm văn, sau đó mỗi tháng đưa 150 văn, đưa đủ cho các ngươi bốn lượng bạc, có viết công văn khế ước, in dấu tay, chắc chắn sẽ không lừa nha.”



Biện pháp này rất mới mẻ độc đáo, Tần thị là người thứ nhất nói đồng ý, kỳ thực cách này nói là giúp Đỗ gia, thế nhưng mình lại không lỗ chút nào, đến cuối cùng còn lấy được bốn lượng bạc.



“Tiểu Ngư thật thông minh nha!” Bàng Dũng thuộc về chậm suy nghĩ, Tần thị giải thích suy nghĩ một hồi mới hiểu được, lại thấy Triệu thị kiên quyết không cần nghé, nên đáp ứng bán nghé con cho nhà họ.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn lại Tần thị, người này nhỏ mọn biết tính toán, xem ra thật sự là người sáng suốt, chẳng trách điều kiện gia đình không tệ, mẹ nàng Triệu thị ở phương diện này rõ ràng không sánh bằng.



Mà Triệu thị bị Đỗ Tiểu Ngư liên tiếp hành động làm choáng rồi, đứa nhỏ này thật là không biết có bao nhiêu chủ ý, có thể nghĩ ra được biện pháp tốt, nhà bọn họ xác thực nên mua con trâu, chung quy Hoàng Hoa là cô nương, tuổi cũng không nhỏ, có khi sang năm phải gả ra ngoài, đến khi đó ruộng sẽ thiếu người làm, nếu có con trâu có thể giải quyết được tất cả vấn đề, bởi vậy cuối cùng bà cũng đồng ý.



Sau đó Tần thị tìm một trọng tài đến viết phân công văn, song phương in dấu tay, việc này coi như làm xong, sau đó đương nhiên là đi xem trâu rồi.



Trâu rất vạm vỡ, một con trâu vàng lớn, so với con trâu nhà Khâu thị còn dài hơn cao hơn một chút, giờ khắc này đang đứng cho con bú sữa, Đỗ Tiểu Ngư chỉ vào con nghé con đang uống sữa kia nói: “Mẹ, chúng ta lấy con này được không?” Rõ ràng nhìn sức lực lớn, uống sữa cũng nhiều, thiên nhiên khôn sống mống chết, từ giờ khắc vừa sinh ra kia, hai con nghé con đã phải tuân theo quy tắc này.



Triệu thị đương nhiên cũng có kinh nghiệm ở mặt này, cho nên không tranh cãi cái gì, chọn con ánh mắt to tròn, thoạt nhìn cổ cũng dài.



Bàng Dũng bảo bọn họ qua một thời gian ngắn hãy trở lại lấy, nghé con còn phải bú sữa mẹ, nếu không thể chất sẽ không tốt.



Hai người về nhà, người nhà nghe chuyện đương nhiên cũng rất cao hứng, thế nhưng phân phối nhiệm vụ cho Đỗ Tiểu Ngư, sau này con nghé con cứ giao cho nàng quản lý.



Ngược lại gãi đúng chỗ ngứa, nàng không có ưu điểm gì mà triển lãm, thêu hoa không được, nhóm lửa cũng không được, giặt quần áo quá mệt mỏi, chăm sóc con nghé thật tốt, không có chuyện gì dẫn nó đi lên núi dạo, còn được cưỡi trên lưng nó chơi, tính tình trẻ con nhô ra, nàng nghĩ trong đầu mà cười thành tiếng, cảm thấy cứ như là bỗng nhiên có một người bạn nhỏ vậy



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.