Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 - Chương 41: Trịnh Lão Ma




Lúc này Quách Trùng đột nhiên lên tiếng.

“Được rồi, nếu các ngươi đã nhận thức lẫn nhau, hiện tại ta sẽ thông báo bước tiếp theo.”

Nghe vậy, mấy người Lý Phi Yến liền áp chế tâm tình, nghiêm túc nhìn về phía Quách Trùng. Nhìn sáu khuôn mặt còn lộ rõ nét ngây thơ nhưng ánh mắt lại nghiêm túc và thông tuệ cực kỳ, Quách Trùng không khỏi âm thầm tán thưởng nhưng ngoài mặt hắn lại bình thản nói tiếp.

“Việc các ngươi phải làm là tiến lên Thông Thiên Sơn, sau đó cùng những người kia tiến vào Ngoại Vi Đường, ở ngoại vi đường kẻ khác không biết thân phận của các ngươi, đồng thời đãi ngộ cũng không có gì khác những đệ tử đó.”

Nói đến đây Quách Trùng âm thầm quan sát sắc mặt sáu người, khiến hắn càng tán thưởng trong lòng chính là bọn họ nghe hắn nói những lời đó cũng không xuất hiện chút bất mãn hay bất bình gì trong mắt, cả nhóm đều nghiêm túc lắng nghe.

Phải biết đi ra từ Tiên Duyên Hội, không ai không được xem là thiên tài, dù chỉ là trung phẩm linh căn đi nữa thì cũng phải có điểm hơn người, nếu không làm sao có thể trong đông đảo người tham gia vào Tiên Duyên Hội nổi lên được cơ chứ, mà thiên tài thì thường vừa tự phụ vừa kiêu ngạo, tự cho là tài giỏi, tuy nhiên nhóm thiên tài trước mắt hắn lại đặc biệt không dính vào những yếu điểm đó.

“Tuy nhiên các ngươi sẽ có một lợi thế, dù sao các ngươi đều là những người được tuyển chọn và được các trưởng lão gửi gắm kỳ vọng, chính vì thế tông môn sẽ có thí luyện bổ sung dành riêng cho các ngươi, trong suốt quá trình tu luyện của các ngươi ở Ngoại Vi Đường, lúc nào cũng có thử thách và kỳ ngộ tông môn sắp đặt sẵn, có tìm ra và hoàn thành được hay không thì phải dựa vào chính các ngươi... Được rồi, những gì ta cần nói cũng chỉ có vậy, mong là một ngày nào đó khi gặp lại, các ngươi đã không còn nhỏ yếu như lúc này.”

Thật sâu nhìn sáu người một cái, Quách Trùng và Liễu Như chậm rãi phiêu phù bay lên, Liễu Như nở nụ cười dịu dàng nói:

“Đúng rồi, phải nhắc nhở các ngươi, tốt nhất không nên để kẻ khác biết các ngươi tiến ra từ Tiên Duyên Hội, Ngoại Vi Đường ngư long hỗn tạp, cá lớn nuốt cá bé so với đệ tử chính thức trong tông còn khốc liệt hơn rất nhiều, các ngươi nhớ cẩn thận.”

Khi lời kia vừa dứt, thân ảnh hai người Quách Trùng và Liễu Như đã biến mất. Ánh mắt sáu người lúc này đồng loạt sáng rực, một ngọn lửa chấp niệm và cuồng nhiệt đã được thấp lên. Đối với sự khắc nghiệt của Hỗn Độn Tiên Ma Tông, bọn họ không ai có ý kiến, thử thách là bàn đạp để phát triển, mục tiêu của bọn họ đều ở rất cao, một chút khó khăn trước mắt không làm bọn họ chùn bước, ngược lại như được chấp thêm động lực. 

Đưa mắt nhìn lại Thông Thiên Sơn sừng sững trước mặt, trong lòng mỗi người đột nhiên sinh ra thêm một thứ gọi là nhiệt huyết bất diệt.

Trăm năm sau này nếu có ai đó nghe được chuyện xảy ra dưới chân Thông Thiên Sơn ngày hôm nay, nhất định kẻ đó sẽ kinh ngạc mà thốt lên.

“Đây là định mệnh a, có lẽ truyền kỳ là bắt đầu từ đây.”

…….

Trên Thông Thiên Sơn không có cây cối, cả một ngọn núi đá khổng lồ đâm thẳng lên tận mây, sau vô số năm làm bậc thang cho những người tầm đạo Càn Nguyên đại lục, ngọn núi đá hùng vĩ này dần dần hình thành một vài sơn đạo khúc khuỷu hướng lên đỉnh núi, nhưng dù có sơn đạo thì hành trình vẫn cực kỳ nguy hiểm, số người có thể vượt qua mỗi năm không đến một ngàn, số người mất mạng ngược lại nhiều hơn số đó gấp mấy chục lần. Sáu người Lý Phi Yến thương lượng một chút liền theo đề nghị của Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình chọn một lối đi được xem là nguy hiểm nhất – Con đường trên vách núi.

Nhìn một con đường nhỏ hẹp chỉ vừa một người đi trước mặt, ngay cả Lý Phi Yến cũng thầm khẩn trương ở trong lòng. Đột nhiên nàng nhớ đến khi còn ở Lăng Xuyên, thử thách mà Hoa Dương Môn đưa ra không phải cũng là leo núi hay sao? Ngũ Tuyệt Sơn tuy hiểm trở nhưng không hung ác như nơi này, ít ra không có yêu thú rình rập khắp nơi như vậy.

Con đường này khá bằng phẳng, dù nhỏ hẹp nhưng không khó đi, chỉ có điều vị trí của nó lại cực kỳ hung hiểm, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực thẳm sâu hun hút, trên đầu còn thấp thoáng bóng của mấy loại quái điểu kỳ lạ mà nàng chưa từng thấy trước đây.

Thấy vẻ mặt khẩn trương của mọi người, Vũ Văn Kỳ liền nói:

“Theo thông tin ta biết được, con đường này là một vị tiền bối của Hỗn Độn Tiên Ma Tông vô tình dùng phi kiếm chém ra, đi theo đường này không đến một ngày chúng ta có thể đến Thông Thiên Trấn trên lưng chừng núi, có thể tiết kiệm được nửa ngày thời gian, chúng ta xuất phát trễ một ngày, muốn theo đường chính thì thời gian có chút gấp, đi đường này có thể đuổi kịp những người đi trước.”

“Nhưng con đường này có hơi mạo hiểm a.”

Tô Vân Kiều nhìn vách đá dựng đứng, càng lên trên thì càng đáng sợ, đến một độ cao nhất định thì dưới chân sẽ chính là vực thẳm, sắc mặt hắn bắt đầu phát xanh. Vinh Cơ cũng nghiêm túc nói:

“Còn có đám quái điểu kia, nếu chúng tấn công chúng ta thì khó mà phòng bị trên địa hình nhỏ hẹp như vậy.”

Tư Không Tử Tình gật đầu nói:

“Chúng là một loài yêu thú cấp thấp, thường sẽ tấn công người tiến lên Thông Thiên Sơn, nhưng lực công kích của chúng không mạnh lắm, chỉ cần chú ý không để chúng đâm phải thì không có vấn đề gì lớn.”

“Tử Tình, ngươi quên là ở đây ngoại trừ ngươi và Tiểu Kỳ ra, bọn ta đều chưa tiến vào luyện khí kỳ, đối phó yêu thú không hề dễ dàng.”

Lý Phi Yến nói mấy lời này, trong đầu lại nhớ đến mấy con Thạch Mẫu Tri Chu trong Thiên Chu sơn cốc, lần đó xém chút nàng và Vinh Cơ bị bọn chúng bắt được, trong lòng nàng bất giác kiêng kỵ với bất kỳ loài vật nào gọi là yêu thú.

Tư Không Tử Tình lắc đầu cười nói:

“Yến sư tỷ đừng lo, dù là yêu thú nhưng chúng thật sự rất yếu, với thân thủ của tỷ và Cơ sư tỷ hoàn toàn có thể đối phó được, loại yêu thú này gọi Hoàng Điểu, điểm mạnh duy nhất của nó là sống theo bầy đàn, hiện tại Thông Thiên Sơn nhiều người như vậy, bầy của chúng bị phân tán, thế mạnh đã không còn nữa, vả lại ta và Tiểu Kỳ đã nghĩ ra một cách qua mắt được chúng.”

Lý Phi Yến lập tức tò mò hỏi:

“Bằng cách nào?”

“Ta và Tiểu Kỳ có mang theo không ít Bạo Linh Phù, cứ cách một đoạn chúng ta để lại một cái phù, dùng phù này thu hút sự chú ý của Hoàng Điểu tranh thủ thời gian cho chúng ta.”

“Cái gì? Phù lục sao? Cho ta xem qua một cái đi, ta chưa bao người nhìn thấy phù lục nguyên vẹn.”

Hai mắt Vinh Cơ sáng rực nhìn Tư Không Tử Tình, nghe đến phù lục, mấy người Lý Phi Yến đều lộ ra ánh mắt tò mò, ngay cả Hứa Vô Tình cũng đưa mắt nhìn lại. 

Tư Không Tử Tình nở nụ cười rồi lật tay một cái, một tấm phù màu vàng đột ngột xuất hiện trên tay nàng. Dù không phải lần đầu tiên thấy Tư Không Tử Tình lấy đồ vật ra từ trong nhẫn trữ vật, trong lòng Lý Phi Yến và Vinh Cơ vẫn hâm mộ không thôi.

Nhẫn trữ vật cao cấp hơn túi trữ vật rất nhiều, có thể xem là một linh khí hệ không gian dùng để chứa vật phẩm, cái nhẫn trữ vật của Tư Không Tử Tình vốn là do phụ thân nàng để lại, không gian rộng đến gần năm mươi trượng, cực kỳ quý hiếm, giá trị liên thành.

Lý Phi Yến đưa mắt quan sát tấm phù màu vàng trên tay Tư Không Tử Tình, tấm phù này không lớn, chỉ bằng một bàn tay, chất liệu cũng đặc biệt vượt ngoài hiểu biết của nàng, mỏng như giấy nhưng lại mềm mại trơn bóng như da thú, bên trên ẩn hiện ánh sáng màu đỏ mờ ảo, ở giữa tấm phù có khắc một loại hoa văn phức tạp gần giống như ngọn lửa, dưới cảm quan của Lý Phi Yến thì hình thái của tấm phù này hoàn toàn biến đổi, nó như một đoàn linh khí đậm đặc, linh khí xung quanh nó như bị cái gì kích thích mà bạo động không ngừng, Lý Phi Yến không khỏi thầm nghĩ: Thật thần kỳ!

Một lúc sau, sáu người xem như thống nhất quyết định tiến lên từ con đường này, đầu tiên là sắp xếp đội hình, Từ Không Tử Tình đi phía trước, Vũ Văn Kỳ đi sau cùng, ở giữa theo thứ tự là Lý Phi Yến, Vinh Cơ, Tô Vân Kiều rồi đến Hứa Vô Tình.

Con đường nhỏ hẹp rộng một thước, sáu người tiến lên cực kỳ cẩn thận, người nào người nấy sắc mặt nghiêm trọng, nhất là Tô Vân Kiều đang cắn răng kềm chế sự sợ hãi trong lòng mình, mỗi khi một trận gió lớn thổi qua hắn đều tái mặt một lần, Vinh Cơ quay đầu nhìn Tô Vân Kiều, không kềm được hỏi:

“Này, ngươi sợ hả?”

Tô Vân Kiều ngẩng đầu nhìn nàng, cắn răng lắc lắc đầu. Bộ dạng của hắn rõ ràng đang gắng gượng nhưng tình hình hiện tại bọn họ không có thời gian quan tâm đến vấn đề của hắn, tiếng kêu của đám Phi Điểu ẩn hiện trên đỉnh đầu, gió thổi qua lại rất mạnh, nếu tố chất thân thể không tốt rất có thể bị thổi bay. Trong nhóm Vũ Văn Kỳ là nhỏ tuổi nhất, thế nhưng hắn lại là người có tu vi cao nhất ở đây, với tu vi luyện khí tầng ba, dù mới tám tuổi nhưng thân thể hắn còn mạnh hơn một tráng hán phàm nhân, chút gió này không tính là gì, Tư Không Tử Tình cũng tương tự như vậy, Lý Phi Yến thậm chí còn mạnh hơn bọn họ về mặt thể lực, nàng càng không có vấn đề. Vinh Cơ nhờ vào thân thể dẻo dai lại rèn luyện rất tốt, cũng không gặp trở ngại, Hứa Vô Tình quần áo khất cái rách rưới đứng trong gió lớn nhìn càng thêm đơn bạc nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường, ánh mắt sáng ngời cố chấp tiến lên, không một chút chùn bước, Tô Vân Kiều tuy sắc mặt tái nhợt nhưng hắn vẫn có thể cắn răng kiên trì. 

Nhóm sáu người chịu đựng sự khắc nghiệt trên Thông Thiên Sơn tiếp tục tiến lên phía trước, qua một đoạn chừng một vài dặm, Tư Không Tử Tình lại để lại trên đường một miếng phù lục, Vũ Văn Kỳ giơ tay ấn ấn mấy cái vào tấm phù, theo hắn nói thì hắn biết một chút phù trận, có thể dùng phù trận khống chế thời gian phát nổ của linh phù.

Ầm!

Tiếng phát nổ của Bạo Linh Phù ở xa xa, sáu người chỉ loáng thoáng nghe được một chút, tất cả tâm thần của bọn họ đều dùng để cảnh giác xung quanh.

Một canh giờ sau, sáu người đi đến một bình đài trên lưng chừng núi, bình đài hình tròn, rộng chừng ba trượng, khi nhìn thấy bình đài này, Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ cực kỳ kinh ngạc.

“Chưa từng nghe nói trên con đường này có một cái bình đài a.”

Trong lúc Vũ Văn Kỳ còn đang tự hỏi, đột nhiên giọng nói đều đều của Hứa Vô Tình vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

“Đường cụt rồi.”

……

Thông Thiên Trấn.

Một tiểu trấn được xây dựng trên Thông Thiên Sơn, nơi này hàng năm vào ba ngày trăng tròn tháng giêng đều đặc biệt đông đúc, tiểu trấn có kiến trúc được điêu khắc từ đá, mộc mạc nhưng không kém phần tinh xảo rộng rãi, trong trấn không có hộ dân bình thường mà chỉ có vài chục tửu quán, khách điếm, trong đó nổi tiếng nhất là khách điếm Nguyên Gia.

Khách điếm Nguyên Gia là một tòa lầu cao bốn tầng, đãi ngộ chỗ ngủ tuy không có gì hơn người nhưng thức ăn lại đặc biệt ngon, thậm chí có cả thịt yêu thú.

Trong một căn phòng sang trọng nhất trên tầng cao nhất của khách điếm, căn phòng này vốn không dùng cho khách, bởi vì nơi này chỉ dành cho người giám sát của Hỗn Độn Tiên Ma Tông. Quách Trùng và Liễu Như nhàn nhã ngồi trong phòng, trên tay cầm một ly linh trà, Liễu Như đột nhiên nhíu mày nói:

“Ồ! Trên con đường kia từ bao giờ đã xuất hiện một cái bình đài vậy?”

Quách Trùng cũng lộ ra vẻ khó hiểu, bọn họ là cường giả Nguyên Anh kỳ, thần thức có thể bao trùm phạm vi hai mươi dặm, hai người sớm đã dùng thần thức bao phủ cả Thông Thiên Sơn, mọi hành động của sáu người đều bị bọn họ theo dõi. Ngay lúc này một giọng nói vang lên trong phòng.

“Hai phu thê các ngươi có vẻ quan tâm đến đám nhóc kia nhỉ?!”

Hai người Quách Trùng và Liễu Như đồng loạt giật mình, quay đầu nhìn lại sau đó nhanh chóng đứng lên cung kính hô:

“Sư phụ!”

Người đến là một trung niên nhân một thân hắc y mộc mạc, dung mạo không thể xem là bắt mắt nhưng lại mang đến cảm giác thản nhiên phiêu hốt khiến người ta không dám xem thường. Trung niên nhân nhìn Quách Trùng và Liễu Như, bình thản phất tay.

“Được rồi, ngồi xuống đi.”

Nói rồi trung niên nhân tự nhiên đi đến ngồi xuống ghế, Liễu Như cung kính rót trà đưa đến tay hắn, nhìn trung niên nhân, Quách Trùng không khỏi thắc mắt hỏi:

“Sư phụ, sao người lại đến đây?”

“Tên ngu ngốc nhà ngươi vẫn không tiến bộ lên chút nào, ta ở đây đương nhiên vì ta chính là Giám Sát Giả lần này.”

Quách Trùng cùng Liễu Như đồng loạt giật mình, Thông Thiên Sơn là cánh cửa đón đệ tử của Hỗn Độn Tiên Ma Tông, cao tầng sao có thể không phải người đến giám sát, tuy không bao giờ can thiệp vào bất cứ vấn đề gì trên Thông Thiên Sơn nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây trong ba ngày này đều không qua được mắt Giám Sát Giả. 

Nhưng Sư phụ của bọn họ tuy tu vi là nguyên anh đại viên mãn nhưng thực lực không đơn giản như vậy, với danh xưng Trịnh Lão Ma nổi tiếng từng dùng tu vi nguyên anh hậu kỳ giết không chỉ một mà là hai tu sĩ hóa thần, sự lợi hại không cần phải nói, còn có bối phận của hắn cũng cực kỳ cao, rất nhiều trưởng lão hóa thần đều phải cung kính gọi một tiếng sư huynh, địa vị trong tông không hề thấp, nhiệm vụ Giám Sát Giả Thông Thiên Sơn thường chỉ giao cho đệ tử nội môn tu vi kim đan kỳ hay nhiều lắm thì để đệ tử hạch tâm mới tiến vào nguyên anh đi làm, với thân phận cũng như tu vi của sư phụ bọn họ mà phải đi làm cái này, đây là chuyện cực kỳ bất ngờ.

Nhìn vẻ mặt khó tin của hai đồ đệ mình, trung niên không giải thích mà lại bình thản cười cười, nói một câu càng khiến cho hai người chấn động.

“Trưởng lão hội vừa mới được triệu tập.”

“Trưởng lão hội?!”

Quách Trùng và Liễu Như đưa mắt nhìn nhau, phải biết trong Hỗn Độn Tiên Ma Tông, có thể gọi trưởng lão cũng chỉ có những vị từ hóa thần kỳ trở lên, hoặc là như sư phụ bọn họ có cống hiến lớn cho tông môn nên được tiến vào hàng ngũ trưởng lão, mà Trưởng lão hội là một hội nghị tối cao triệu tập tất cả trưởng lão của tông môn, cùng nhau bàn luận về một vấn đề quan trọng nào đó, thậm chí trong số những người tham gia còn có các thái thượng trưởng lão tu vi độ kiếp kỳ và tông chủ.

“Sư phụ, đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Trung niên bình thản nhấp trà, một lát sau mới nói:

“Cũng không có gì, chỉ là nghe mấy tên đó thông báo chính thức Hỗn Độn Lục Tinh cùng Song Tinh Hộ Pháp đời tiếp theo mà thôi.”

Nghe đến Hỗn Độn Lục Tinh cùng Song Tinh Hộ Pháp, sắc mặt Quách Trùng và Liễu Như lập tức biến đổi, kinh hãi hô.

“Sư phụ, các vị sư thúc sư cô đều đã quyết định?”

“Đúng vậy, sau đó đám kia còn ép ta đứng ra làm người giám sát bọn chúng trong khoảng thời gian chưa chính thức tiến vào Tổ Sư Đường nữa.”

Nói đến đây, khóe môi trung niên nhếch lên, lộ ra một nụ cười khiến người ta dựng tóc gáy.

“Bản thân ta cũng muốn nhìn xem, đám nhóc kia có tư cách gì thừa kế tương lai của tông môn.”

Liễu Như âm thầm nuốt ngụm nước bọt, run giọng nói:

“Sư phụ, sẽ không phải là đám nhỏ kia đó chứ?”

Trịnh Lão Ma liếc mắt nhìn nàng, cười cười không nói, Quách Trùng đột nhiên bừng tỉnh.

“Sư phụ, vậy bình đài kia chẳng lẽ…”

Hắn nói chưa dứt câu đã phải ngậm miệng, bởi vì trước mắt hắn, trung niên đang nở một nụ cười âm hiểm đến đáng sợ, trong lúc đó, Liễu Như đang âm thầm cầu nguyện, sư phụ nàng hành sự khó đoán lại đặc biệt khắc nghiệt, không hiểu là ai đề nghị cho sư phụ nàng làm người giám sát nữa.

Đám nhỏ thật đáng thương a!

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.