Nghịch Lửa

Chương 20




Lưỡi của Bạch Thuật Bắc dò xét tới lui vách tường trong khoang tai, vành tai Lâm Vãn Thu như thể có vô số dòng điện chạy ngang qua. Cô cảm nhận rõ nhiệt độ nóng rang của người đàn ông sau lưng: cằm của anh, sống mũi của anh, hơi thở của anh. . . . . . Tất cả kết thành tấm lưới rộng, giam chặt chẽ toàn thân cô lại.

Thẳng thắn mà nói, mỗi lần Bạch Thuật Bắc chạm vào người, đều mang đến cho cô cảm giác thụ sủng nhược kinh. Đời là thế đấy, khi bạn len lén yêu một người, đối với những tiếp xúc gần gũi của người ấy, bạn đều tôn quý nhưng trân châu ngọc ngà.

Trước kia, dù là nằm mơ, cô cũng chưa từng hi vọng anh sẽ gần mình đến thế, sẽ có những hành động như vậy.

"Đừng khẩn trương." Giọng nam trầm thấp, mang theo khí nóng mê mị truyền sâu dưới đáy tai. Hai cánh tay kiên cố kìm hãm thân thể mảnh mai trước ngực, lòng bàn tay thành thục nâng niu “chị em thỏ trắng”.

Anh dùng hàm răng cắn nhẹ vành tai mềm mại của cô, nhỏ giọng nỉ non: "Tôi đã khóa cửa, sẽ không có người rình trộm giống em đâu."

Lâm Vãn Thu cắn chặt hàm răng, gồng mình chống lại luồng điện nóng, đang hăm he rút sạch khí lực toàn thân. Cô căn bản không lo vấn đề đấy. Lần trước nhờ có rượu làm tê dại lí trí, còn lần này, cô hoàn toàn tỉnh táo,hoàn toàn biết rõ người đàn ông phía sau là ai, cô không có biện pháp tự thôi miên chính bản thân thêm lần nữa.

Lâm Vãn Thu siết chặt quả đấm, đè thấp giọng khiển trách: "Bạch Thuật Bắc, anh buông tay cho tôi!"

Sức lực của Bạch Thuật Bắc rất lớn, không hề để những lời uy hiếp, cảnh cáo của cô vào mắt. Đối với Lâm Vãn Thu, anh chưa từng nghĩ đến hai từ “tôn trọng”, chưa bao giờ để ý càm thụ của cô. Chỉ cần anh muốn, thì những kiến nghị của cô đều như gió thoảng mây bay.

Một tay Bạch Thuật Bắc nắm chặt bầu ngực non mịn, trắng mềm. Cảm xúc mềm mại, đàn hồi co giãn từ lòng bàn tay khiến anh trầm mê. Trong đầu bất giác vẽ nên tư vị tốt đẹp của cô, cơ thể theo phản ứng cũng dần nóng lên.

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ còn vang vọng hai giọng thở ngâm nga của đôi nam nữ.

Bàn tay nóng rẫy ve vuốt làn da bóng loáng, anh say mê gặm cắn chiếc cổ thon thả, chặn ngang đường thở của cô. Mùi hương ngào ngạt đặc trưng của người con gái khiến máu toàn thân anh dồn về bộ vị cứng rắn đang sưng cứng.

Anh giữ cằm cô, vội vã xoay đầu cô lại.

Đôi môi nhỏ nhắn bị anh cắn đến sưng đỏ, đôi con ngươi trong mắt cô vừa giận vừa sợ, ánh lên tia hờn trách lại ẩn chứa vài phần phong tình. Bạch Thuật Bắc cúi đầu ngậm chặt hai cánh môi, ác độc mút thật mạnh, khóa trụ chiếc lưỡi trong khoang miệng cô, hai chiếc lưỡi cùng đảo vòng, xoắn chặt vào nhau. Lâm Vãn Thu không thể ngậm miệng, mở đường cho sợi tơ bạc chảy từ trong miệng dọc xuống chiếc cằm.

Bạch Thuật Bắc phải thừa nhận một điều: anh đã bắt đầu nghiện Lâm Vãn Thu. Nhưng loại nghiện này không hề liên quan đến yêu hận. Anh càng cố khắc chế thì dục vọng ngày càng lên men nồng đậm dưới đáy lòng, thế thì tội gì phải tự đày đọa bản thân? Chẳng bằng thỏa mãn dục cảm cho mình, vậy thì ngược lại sẽ không còn mãnh liệt như trước.

Câu nói Vật Cực Tất Phản * rất đúng trong trường hợp này. Chỉ đơn giản như thế, anh chắc chắn không thích Lâm Vãn Thu.

*: có nghĩa là sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.

Có lẽ cô gợi lên trong anh bản tính chinh phục của đàn ông, chỉ cần nếm thêm vài lần nữa, ắt hẳn sẽ ngán đến tận cổ.

Khuôn mặt Lâm Vãn Thu đỏ bừng, vì kịch liệt giãy giụa mà quần áo trên người đã xốc xếch, nhăn nhúm lại. Vạt áo bị tay anh vén lên, lộ ra áo lót màu đen cùng hai đồi tuyết trắng bị tay anh nhào nặn thành đủ loại hình thù kì dị.

Ngón tay thon dài khẩy khẩy chiếc áo lót, chuẩn bị kéo lên trên. Miệng Lâm Vãn Thu không thể thốt nên lời, đành lấy hai tay ngăn cản ngón tay anh.

Bạch Thuật Bắc tạm nhường cô một bước, một tay nắm vòng eo nhỏ, tay kia lẻn tấn công cái quần phía dưới, chỉ cần một giây lơ là, Lâm Vãn Thu đã bị “tuột quần”.

Phía sau lạnh lẽo, bụng cô bị anh áp vào tủ quần áo, tầm nhìn bị hạn chế. Trước mặt là chiếc tủ gỗ cứng ngắc, sau lưng là người đàn ông đang giở trò ám muội, cô không nhìn thấy bộ dạng của anh, chỉ cảm nhận được những chuyển động nhỏ cùng âm thanh “xột xoạt” của hai lớp vải đang ma sát.

Thân thể Lâm Vãn Thu dính chặt vào tủ quần áo, hai chân bị Bạch Thuật Bắc đẩy ra. Cô mơ hồ biết được chuyện gì sẽ đến nhưng đầu óc trở nên ngu muội, trước mặt chỉ tồn tại luồng ánh sáng mộng ảo.

Cự vật nóng rang từ từ đi vào, chà xát tại cửa động rất lâu. Vật thô to, cứng rắn của anh khiến toàn thân cô phát run.

Vật này đã khắc sâu trong trí nhớ, mỗi lần đều hành hạ cô đến đau đớn nhưng có chút vui sướng, khó nhịn.

-

Bạch Thuật Bắc bắt Lâm Vãn Thu cùng mình đắm chìm trong nụ hôn sâu, cô không thể lui bước, cảm giác không khí trong lồng ngực đều bị anh hút cạn. Khi anh nhân từ chịu buông tha thì bờ môi cô đã thủng trướng, cổ họng đau rát, khô khốc.

Cô tức giận định há miệng mắng to, nhưng phía dưới đột ngột bị trướng căng. Cự thú xâm nhập một cách dữ tợn, hùng dũng tiến công, không cho cô thời gian thích ứng.

Cơ thể bị đâm mạnh không thể đứng vững, hai tay cô phải chống đỡ trên tủ quần áo.

Tay Bạch Thuật Bắc nắm chặt eo cô, mãnh liệt ra vào. Chiều cao của cô lại có hạn, cả người lảo đảo, hai mũi chân phải cố chấm đất.

". . . . . . Anh, " Toàn thân cô căng thẳng, không ngờ anh trắng trợn xông vào như vậy. Hai người thậm chí còn chưa cởi quần áo, trong lòng vừa thẹn vừa cáu, chỉ biết oán trách mắng: " Anh đi ra ngoài mau."

Bạch Thuật Bắc siết chặt vòng eo nhỏ gầy, nhấn vào rồi rút ra, vì cô chưa đủ ướt át nên quá trình có chút khó khăn. Nhưng điều này càng khiến bên trong cô căng đầy, thắt chặt hơn, anh mới vào một nửa đã muốn phát điên.

"Hút chặt như vậy, em vẫn nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài sao?"

Anh cúi đầu nhìn nơi hai người giao hợp, cô gắt gao cắn chặt anh, hai bên cửa động vẫn không ngừng co rúm lại. Bởi vì đang tư thế đứng nên anh không thấy rõ ràng, nhưng tư vị tuyệt diệu khiến anh mất kiểm soát.

Anh không đợi cô thích ứng, vòng hông tinh tráng đã liên tiếp chĩa vài cái lên trước.

Lâm Vãn Thu bị anh hành hạ suýt kêu ra tiếng, đôi tay không có nơi bám trụ, mười ngón tay chỉ có thể bấu chặt cái tủ: "Bạch Thuật Bắc, anh xéo đi cho tôi."

Bạch Thuật Bắc mặc kệ cô, vẫn đang thả mình hưởng thụ khóai cảm. Thế nhưng, trong tư thế này, anh không thể bung hết lực, phải giữ một phần sức để giữ thăng bằng cho cô, mặc dù cô không nặng, nhưng không cách nào tiếp nhận hết sự cường hãn của anh. Ánh mắt sắc bén quét một lượt khắp phòng, dừng trên một tấm gương to lớn.

Lâm Vãn Thu cảm thấy anh hơi dừng lại, vội mở miệng thở dốc, nhịn không được mắng to: "Khốn kiếp, tôi sẽ kiện anh ra tòa, kiện anh tội cưỡng bức."

"Chờ em lên tới đỉnh thì tội cưỡng bức sẽ vô hiệu." Anh thuận miệng đáp lời, giữ nguyên tư thế ôm cô đi tới tấm gương, Lâm Vãn Thu trơ mắt nhìn hình ảnh hai người phản chiếu qua tấm gương sáng.

"Anh!” Thân thể cô văn vẹo càng hút chặt anh hơn. Bản tính Lâm Vãn Thu vốn hiền dịu, trước giờ chưa bao giờ gây sự hay mắng chửi người, vì vậy, vốn từ tích lũy cho việc mắng chửi không nhiều, gần như không có , loay hoay một hồi chỉ biết tức tối ghìm anh qua gương, mắng đi mắng lại một câu, "Không biết xấu hổ."

Bạch Thuật Bắc cười khẩy, đưa tay giữ chặt cằm của cô, nâng lên cái đầu đang chúi xuống, tầm mắt hai người giao nhau trong gương: "Lâm Vãn Thu, hãy nhìn kĩ cho tôi, người đàn ông của em chỉ có thể là tôi."

Lâm Vãn Thu ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, thần sắc sáng ngời. Bạch Thuật Bắc tiến vào vòng chạy nước rút, quay cô trong trận mưa to bão lớn. Lâm Vãn Thu bị hai cánh tay cứng như thép giữ cố định sát tấm gương lạnh, cự thú tác quai tác quái trong thân thể, tựa như muốn chém đôi cả người cô ra.

Mọi suy nghĩ đều bị động tác xỏ xuyên của anh đánh cho tan nát.

Anh tiến vào quá sâu, cô gần như bị bức điên.

Lâm Vãn Thu dùng sức cắn mạnh môi dưới, chỉ sợ bất cẩn lộ ra cảm xúc chân thật của mình. Nhưng không có cách che lấp được phản ứng của cơ thể, chỉ ngắn ngủn vài phút, dòng dịch nhờn đã thấm đầy mặt trong của hai chân, đem đến cảm giác nhớp nháp, nhầy nhụa.

Trong phòng vang lên âm thanh va chạm của hai cơ thể hòa cùng hương vị ái dục, Bạch Thuật Bắc cảm thấy cô đã động tình đáp lại, nụ cười thêm phần càn rỡ, châm chọc "Muốn tôi đến thế sao?"

Lâm Vãn Thu cực kì xấu hổ. Cho dù cô cố gắng đến mức nào, cuối cùng vẫn không đọ lại Bạch Thuật Bắc. Bất kể ngụy trang nhiều bao nhiêu cũng không loại trừ được lòng yêu mến, nỗi khát vọng đối với anh .

Quả thật, quá đáng buồn.

-

"Vãn Thu?" Bất chợt vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng nói trầm ổn của Cao Hách.

Lâm Vãn Thu ngẩn ra, tựa như có nguồn sức mạnh kéo cô trở về thực tại. Cô khẽ nâng mắt, nhìn người con gái có bộ dạng xốc xếch, bừa bộn trong gương. Người đàn ông phía sau vẫn hung hãn tấn công vào người cô gái, hai người trong tư thế dính sát cực kì quỷ dị.

Lâm Vãn Thu nhớ rõ Cao Hách đang đi cùng Manh Manh, cắn răng không dám lên tiếng, sao cô dám ra ngoài với dáng vẻ chật vật này?

Bạch Thuật Bắc như hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, nhưng lại chơi xấu, cố ý nhấn vào sâu hơn, dùng sức mài mòn nơi mẫn cảm nhất. Thậm chí bàn tay còn ác liệt mò xuống hoa huy*t, bắt lấy viên thịt nhỏ, rồi nghiền ép vân vê chơi đùa.

Lâm Vãn Thu hung hăng trừng anh qua gương, Bạch Thuật Bắc càng cười đến quỷ dị, chậm rãi rút ra, lại tàn nhẫn đâm sâu vào.

Lâm Vãn Thu chính xác là lính mới trên chiến trường giường chiếu, làm sao có thể chịu được kích thích lớn như vậy. Toàn thân cô run lẩy bẩy, hai cánh mũi phập phồng, cảm giác hổ thẹn tràn ngập trong lòng vì cứ mãi đóng vai kẻ bại trận.

Cao Hách không nghe tiếng đáp lại, gõ thêm vài cái lên cánh cửa, vài giây sau, giọng trẻ con cũng vang lên: " Chú Cao, dì thật sự ở trong này à?"

"Ừm, người phục vụ đã nói với chú như thế." Cao Hách cau mày, híp mắt nhìn cô nhóc bên cạnh, "Hay chúng ta đi nơi khác tìm?"

Manh Manh gật đầu một cái: "Nếu dì ở trong đó, thì chắc chắn sẽ lên tiếng."

Cao Hách bế Manh Manh chuẩn bị rời đi, nhưng bất chợt nghe tiếng rên rỉ nhỏ, tựa như tiếng mèo kêu: vỡ vụn, đứt quãng.

Anh ta dừng chân, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, trong đầu anh ta luôn có linh tính rằng Lâm Vãn Thu chắc chắn ở bên trong.

Manh Manh nghi ngờ nhìn anh ta: "Chú Cao? Sao chưa đi tìm dì?"

Cao Hách nhìn con ngươi trong veo của bé, có chút buồn cười, rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì? Nếu như Lâm Vãn Thu ở bên trong, nghe được giọng nói của Manh Manh thì đã sớm đi ra.

Anh ta lần nữa chuyển động hai chân, và trong phòng lần nữa vang lên tiếng rên nhỏ, lần này…anh ta xác định đó là âm thanh của Lâm Vãn Thu. Chỉ là âm thanh này có chút. . . . . .

Nhịp tim đột ngột tăng nhanh, Cao Hách khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Anh ta đã quen Lâm Vãn Thu được ba năm, thời gian không dài nhưng cũng chẳng ngắn, đủ để anh ta hiểu được con người cô. Lâm Vãn Thu là một cô gái ít nói, bề ngoài nhìn dịu dàng mềm yếu nhưng bản tính bên trong vô cùng kiên cường.

Từ khi còn nhỏ, cô đã gánh trên vai sức nặng của một gia đình, cố gắng lèo lái, chống đỡ tất cả mọi khắc nghiệt, khó khăn trong cuộc sống.

Đúng! Lâm Vãn Thu là người con gái tốt, không phải kiểu người xằng bậy như thế.

Cao Hách khắc chế tình cảm khác thường trong lòng, bình tĩnh giơ tay gõ cửa: "Vãn Thu, đã xảy ra chuyện gì?"

Cánh cửa được mở ra, nhưng người bên trong không phải là Lâm Vãn Thu.

Cao Hách liền giật mình, bàn tay đang buông xuôi tức thời co thành quả đấm, trên mặt anh ta chưa bao giờ hiện lên thần thái hung ác như lúc này, ánh mắt u trầm nhìn người đàn ông trước mặt, gằn từng chữ: "Vãn Thu đâu?"

Hai tay Bạch Thuật Bắc thọc vào túi quần, đôi mắt đen khẽ nheo lại, tựa người vào cánh cửa, biểu cảm vẫn lạnh te: "Đang mặc quần áo."

Manh Manh nhìn chằm chằm vào đôi mắt tối đen như mực, ngơ ngác đứng giữa hai người.

Cao hách yên lặng trong chốc lát, sau đó hung hăng hướng quả đấm đến ngay mặt Bạch Thuật Bắc: "Mẹ kiếp! Bạch Thuật Bắc, không phải anh yêu Cố An Ninh đến chết đi sống lại sao? Tại sao còn đụng đến người phụ nữ khác?”

Tuy rằng vóc người Cao Hách cao trên 1m8, nhưng khi đứng gần Bạch Thuật Bắc – một quân nhân cường tráng, vẫn thấp hơn một tẹo. Bạch Thuật Bắc dễ dàng tránh thoát quả đấm, ngũ quan toát lên hàn ý lạnh lẽo: "Người phụ nữ khác? Nực cười, cô ấy là người phụ nữ của tôi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.