Nàng Tiên Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 4




Editor: Selene Lee

- -------------------------------

Mặc dù An Tâm không được như ý nguyện, nhưng tối hôm đó cô vẫn gọi mua lẩu.

Lẩu Trùnh Khánh chính hiệu rất cay, sợ ảnh hưởng đến công việc nên An Tâm chỉ mua loại cay vừa phải.

Nghe nói gia vị món ăn của nhà hàng này đều là loại "xịn" thu mua từ Tứ Xuyên, mùi vị tuyệt đối kích thích, An Tâm đã nhớ nhung lâu rồi.

Lúc đến trước cửa đó nhân viên giao hàng thì thấy một vóc người cao lớn, bóng lưng khá quen thuộc xuất hiện ở cửa nhà đối diện.

"A, anh về rồi sao?"

Người đàn ông quay lưng lại, trang phục vẫn kín mít như hôm trước, trông giống tình trạng của cô như đúc.

Anh ta không phải thật sự là đồng nghiệp đi?

Phó Diệu gật đầu, ánh mắt hướng đến người đứng cạnh cô, An Tâm bèn vội vã giải thích: "Anh ta là nhân viên giao lẩu."

Nhân viên giao hàng gật đầu một cái rồi đi mất, A Tâm quay qua muốn hỏi người kia có phải minh tinh không, bèn hắng giọng... Sau đó... Cô nghe tiếng: "Gâu!"

Thái Tử lao về phía Phó Diệu, trình độ niềm nở còn gấp trăm lần so với ba tháng không gặp An Tâm!

Đồ có mới nới cũ! An Tâm trừng mắt nhìn thằng nhóc nhà mình đang ôm chân người kia, mặc dù anh không thèm vuốt ve nó lấy một chút.

Lẩu mà An Tâm đang nấu đã bắt đầu sôi lên, hương thơm quyến rũ phảng phất bên cánh mũi của Phó Diệu, khiến anh không tự chủ được mà nhớ lại dáng vẻ ăn cơm buổi trưa ban nãy của An Tâm.

Không phải nữ diễn viên thường ăn kiêng hay sao? Phần cơm trưa đó hình như quá vượt chỉ tiêu rồi? Bây giờ cô còn có thể ăn thêm lẩu nữa? Nhưng mà hình như mùi vị cũng không tệ.

Nhìn bộ dáng làm nũng của Thái Tử, An Tâm phiền muộn mạnh mẽ ôm nó lên, một bên cười ấp úng: "Sao lúc nào tôi cũng thấy anh bịt kín mít vậy? Không lẽ chúng ta là đồng nghiệp sao?"

Nói xong còn cười ha ha: "Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?"

"So với tưởng tượng của em còn hơn nữa."

An Tâm nghe vậy thì bắt đầu căng thẳng: "Ý của anh là...?"

Đã lâu rồi Phó Diệu không cảm thấy thích thú với chuyện nào như vậy, mà người trước mặt đã gợi lên tâm tình đó của anh hai lần liên tiếp... Dĩ nhiên cũng có thể giải thích là vì giữa hàng nghìn ngôi sao lớn nhỏ đó, cô là một trong số ít người mà anh cảm thấy thật sự xinh đẹp.

Anh đưa tay lên tháo kính xuống... An Tâm hơn ngẩng ra, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt không quá lớn nhưng sâu thẳm này rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Chẳng lẽ là người quen của cô? Nhưng sao cô không nhận ra anh ta?

Trong lúc An Tâm đang xoay vòng trong hồi tưởng thì Phó Diệu tiếp tục gỡ khẩu trang xuống, lúc này cô mới bối rối ngệch ra.

Người trước mặt này... Sao lại giống Thái Tử Điện Hạ như vậy?

Người kia cười dịu dàng: "Em cũng không nghĩ đến đúng không? Buổi sáng vừa gặp nhau ở chỗ quay xong, bây giờ lại gặp nhau trước cửa nhà?"

An Tâm há hốc một lúc, sau cùng mới lên tiếng hỏi: "Thái tử điện hạ?"

Phó Diệu cười khẽ, chỉ vào chú nhóc đang giãy giụa trong lòng An Tâm, vui vẻ hỏi: " Em đang gọi tôi hay gọi nó? "

An Tâm:...

Cô muốn tìm lỗ chui xuống, xấu hổ quá đi mất...

"Em đang ăn lẩu sao?" - Phó Diệu hướng mắt vào bên trong. "Thơm lắm, khiến người ta cảm thấy đói bụng đấy."

An Tâm lúng túng mời: "Em mua cũng nhiều... Hay là thầy Phó vào ăn cùng nhé?"

"Được." - Phó Diệu đáp đầy dứt khoác. "Vừa vặn xin được chữ ký."

Lời này làm An Tâm muốn đập đầu, vì nó đã nhắc cô chuyện mặt mình dày đến mức nào. Không chỉ đứng trước mặt anh gọi chó là "Thái Tử Điện Hạ", cô còn biến anh thành Fan của mình, cứ qua lại đòi cho chữ ký.

Đời người thật lắm gian nan, chắc là vì dịp Tết cô đã không đi cúng Phật.

An Tâm lăn lộn trong showbiz 4 năm cũng chưa từng gặp mặt Phó ảnh đế, trước giờ cô cứ nghĩ anh là người kiêu ngạo... Không ngờ anh lại thoải mái như vậy, lúc cô mời cơm còn không nói lời khách khí gì mà trực tiếp vào nhà cô ăn luôn.

Fan của anh có biết chuyện này không?

Bình thường An Tâm có một thói quen lúc ăn lẩu là gọi rất nhiều. Mọi hôm có Vương Tiểu Ngọc và Đinh Tiểu Tiểu cùng ăn với cô, nhưng hôm nay cô không thèm gọi bọn họ, định bụng sẽ ăn no nê một bữa, nếu có dư thì sẽ để lại mai ăn tiếp.

Vậy mà cô còn chưa ăn no thì đồ ăn đã sạch sẽ... Phó Diệu thật sự là thoải mái quá mà...

Anh ấy vẫn còn bận bịu nuốt thịt dê, còn xoa xoa khóe miệng đỏ hồng vì cay mà cười vui vẻ nói cảm ơn.

An Tâm xua tay ra vẻ cung kính: "Thầy không phải khách khí đâu ạ."

Phó Diệu nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, quả nhiên đúng như anh nghĩ, dùng cơm cùng cô ngon miệng hơn rất nhiều.

Anh nhấp một chút nước chanh mật ong của An Tâm: "Ngày khác tôi mời em ăn cơm, xem như là đáp lễ."

"Không cần đâu, bữa cơm này coi như là em nhận lỗi với thầy."

Đây đúng là một cơ hội tốt!, An Tâm đứng lên vào tư thế nghiêm sau đó cúi người 90 độ, hệt như một học sinh tiểu học đang tạ lỗi với thầy giáo: "Thầy Phó, em thật sự rất xin lỗi thầy về chuyện hôm trước, mong thầy có thể bỏ qua."

Phó Diệu rộng lượng xua tay: "Không sao, chỉ là một cái danh hiệu thôi."

An Tâm ngẩng đầu lên quan sát anh liền thấy khóe miệng Phó Diệu mỉm cười, quả thật không tức giận thì thở phào nhẹ nhõm.

Trước kia có lời đồn nói một nữ diễn viên tuyến hai nào đó chọc vào Phó Diệu, lập tức bị anh phong sát. Xem ra lời đồn kia cũng không chính xác lắm, cô cảm thấy anh khá dễ nói chuyện.

Sau đó cô lại cẩn thận hỏi: "Chó của em...có thể không đổi tên được không?"

Thái Tử đã quen tên rồi, mà lúc đầu cô cũng phải vắt óc suy nghĩ mới ra được cái danh này, không bỏ được.

Thấy Phó Diệu không trả lời, An Tâm sợ anh nổi giận liền mím môi lí nhí nói: "... Em... Em được vòi đòi tiên rồi... Em sẽ đổi.."

"Được."

An Tâm ngỡ ngàng nhìn lên, phải đối diện với ánh mắt của Phó Diệu mấy giây cô mới ngộ ra được là anh đã đồng ý.

Không ngờ anh lại đồng ý.

Nửa tiếng xong, sau khi thu dọn bàn ăn, An Tâm gọi ngay cho Vương Tiểu Ngọc, nội dung chính là toàn bộ câu chuyện ban nãy.

Mà người bên kia đang mơ màng ngủ, nghe xon liền bật dậy tưởng mình nghe lầm. Việc đầu tiên anh ta là chính là véo mình một cái, biết chắc là mình không mơ thì hỏi ngược lại: "Em nói người ở đối diện em là Phó ảnh đế? Em mời anh ta ăn lẩu, còn ép ký tên cho anh ta?. Tên của Thái Tử vẫn được giữ nguyên, Phó ảnh đế còn nợ em một bữa cơm đáp lễ?"

An Tâm tuy chưa ăn no nhưng tâm tình rất tốt, cô nằm dài trên ghế bành, đùi đẹp đưa lên cao: "Đính chính một chút, ký tên là anh ấy tự đền nghị nhé."

Ban nãy lúc kết thúc, An Tâm tiễn Phó Diệu ra khỏi cửa thì anh xoay người bảo quên một vật. Cô còn chưa hỏi thì anh đã nhắc nhở: "Chữ ký của em, không phải lần trước đã hứa sẽ cho tôi sao?"

An Tâm ngây người, sau đó vẫn lúng túng tìm trong tủ ra một tấm hậu trường đẹp nhất của mình, nhưng lại không ký được tên do bên ngoài đã bọc lại, cuối cùng cô chỉ đưa mỗi hình cho anh.

Chuyện này cô không nói cho Vương Tiểu Ngọc biết, cũng không hiểu vì sao mình lại làm thế.

Vương Tiểu Ngọc cũng không bình luận thêm, nhưng anh ta tò mò hỏi: ""Vậy còn tên của thằng nhóc nhà em thì sao, anh ta không có phản ứng gì à?"

Dù sao thì ảnh đế vẫn là ảnh đế, sao có thể vui khi biết tên mình bị gắn cho chó được?

"Anh ấy nói sau này ở gần anh thì đừng gọi chó là thái tử điện hạ, còn lại tùy ý em."

Vương Tiểu Ngọc im lặng mốt lúc, sau đó nói với giọng ngờ vực: "An Tâm, em nói xem...có phải anh ta muốn quy tắc ngầm với em không?"

An Tâm:...

Cô ngồi bật dậy, hét vào điện thoại: "Ngầm ngầm cái đầu anh ấy."

Sau đó cô cúp điện thoại một cái rụp.

An Tâm ngồi suy nghĩ rất lâu, sau đó cô quyết định ra kết luận: "Phó ảnh đế chỉ là kiểu người thân thiện rộng lượng thôi, tuyệt đối không có ý gì khác với cô!"

An Tâm lăn lộn 4 năm, vì bề ngoài tốt mà cũng không ít lần có người muốn quy tắc ngầm với cô... Nhưng mà Phó ảnh đế, cô biết anh có thể thích cô, nhưng chỉ dừng ở mức như cô đối với Vương Tiểu Ngọc, thích chỉ đơn giản là thích nói chuyện, tuyệt đối không phải tình yêu.

Cuối cùng cô gọi cho lại cho Vương Tiểu Ngọc nói:

"Phó ảnh đế lớn hơn em 10 tuổi, nói không chừng anh ấy chỉ là thấy em khôn khéo dễ thương hiểu chuyện nên tinh thần làm cha bộc phát, muốn giúp đỡ em thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.