Mỹ Thực Tại Dân Quốc

Chương 26




Nam nhân mắt mũi lãnh đạm tuấn tú, dáng người cao ráo và vô cùng áp bức, áo sơmi của hắn mở hai nút ở trên để lộ lồng ngực cường tráng bên trong, có thể thấy được từng giọt mồ hôi lăn dài ở đó—— tiết trời rất lạnh nhưng người này lại là một thân mồ hôi. Bộ dáng sau khi vận động, nhiệt khí trên hắn giống như cảm giác hắn mang lại, rất ấm áp.

Lục Nghiên lui về sau hai bước, lúc này mới cảm thấy cảm giác nặng nề áp bức.

"Chúng ta không phải trước kia đã gặp nhau sao?" Vừa hỏi những lời này Lục Nghiên vừa nghĩ xem nàng đã gặp người đàn ông này lúc nào. Người khiến người ta mang cảm giác áp bức như vậy thật sự không nhiều, gặp một lần chắc chắn sẽ rất khó quên.

Nam nhân cũng không trả lời câu hỏi của nàng, vòng qua bụi hoa đi tới, thân hình cao lớn vững chãi đứng bên cạnh Hoa cầu tuyết trắng tinh, khí thế bức người đều trở nên mềm mại đi.

Nhưng Lục Nghiên vẫn lui về sau một bước, giống như đang kinh hoảng.

Nam nhân dừng lại cách nàng hai bước, nhìn thật sâu vào nàng, hỏi: "Ngươi sợ ta?"

Lục Nghiên lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái, nói: "Tứ Gia ngài đại danh hiển hách, ai đối với ngài, đều là tôn kính vô cùng."

Nơi này là Cố phủ, đối phương mang bộ dáng chủ nhà, tuổi tác lại không lớn, trừ Cố Tứ Gia, Lục Nghiên không nghĩ ra người nào khác. Chỉ là vị Cố Tứ Gia này so với tưởng tượng của Lục Nghiên có vài phần giống nhau cho nên không thể nghi ngờ, đây là một nam nhân mạnh mẽ, uy lực.

Cố Tứ Gia đối với việc Lục Nghiên đoán ra thân phận hắn không mấy kinh ngạc. Hắn có mấy tiểu chất nữ, cũng có người tuổi tác lớn hơn Lục Nghiên nhưng tính tình cực kỳ ầm ĩ, so với Lục Nghiên cho người ta cảm giác thực khác biệt.

Lục Nghiên giống như là một đầm nước trong sơn động, yên lặng mà âm u, mĩ lệ phong tình.

Hắn lấy tay ngắt một đóa Hoa Cầu Tuyết sau đó đưa cho Lục Nghiên, nói: "Hoa rất xinh đẹp, trách không được ngươi thích."

Lục Nghiên cầm lấy đoá hoa, thấp giọng nói cảm tạ: "Cám ơn ngài khích lệ... A!" Tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, Lục Nghiên nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân kia.

Cố Tứ Gia không nhìn nàng, đôi mắt chăm chú nhìn đầu ngón tay của nàng.

Da hắn ánh lên màu mật ong nhìn rất khỏe mạnh, ngón tay sức lực cường đại, bắt lấy tay Lục Nghiên khiến nàng không thể cử động. Làn da Lục Nghiên trắng giống như Hoa Cầu Tuyết kia, vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng, hồng hồng xinh đẹp.

Một đen một trắng, nhan sắc hai người đặt cùng một chỗ lại cực kỳ hài hòa.

"Tay ngươi, rất đẹp." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng, Lục Nghiên vẻ mặt mơ hồ.

Đôi tay này nổi lên xanh nhạt, thon dài trắng nõn, nếu đeo lên một chiếc vòng ngọc nhất định sẽ trở thành một bức tranh sinh đẹp.

Giống như lúc hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, hiện tại hắn cũng đột nhiên buông tay ra, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi có thể như Cố Thành gọi ta một tiếng Tứ thúc."

Những lời này là nói cho Lục Nghiên biết, hắn biết thân phận của nàng, lập tức ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Tứ thúc."

Cố Tứ Gia gật đầu, ngoắc tay gọi một người lại, nói: "Đưa Lục tiểu thư trở về." Lúc này, Lục Nghiên mới nhìn thấy phía sau hắn là một đám hạ nhân, nha đầu tiểu tư cung kính, cũng không dám thở mạnh một chút.

Người đàn ông này khí thế thật sự quá mạnh mẽ, có thể làm cho người ta không chú ý đến những người phía sau hắn.

Một nha đầu đi lên, lễ phép nói: "Lục tiểu thư, bên này thỉnh."

Lục Nghiên đối với Cố Tứ Gia phúc lễ, suy nghĩ một chút rồi lễ phép nói: "Thực Mãn Lâu của Lục gia chúng ta khai trương trở lại, nếu Tứ thúc có rãnh rỗi mời tới ngồi một chút."

Theo nha đầu trở lại đại sảnh, Lục Nghiên nhìn nàng khẽ nói tiếng cám ơn, về vị trí của mình.

"Tỷ tỷ tại sao lại trở về chậm như vậy? A, trong tay còn có một đóa hoa." Lục Thực nhìn thấy nàng trở về, chú ý tới nhánh Hoa Cầu Tuyết trong tay nàng liền mở miệng hỏi.

Lúc này, Lục Nghiên mới giật mình thấy chính mình đã đem này đóa hoa kia về: "Mới vừa ở hoa viên nhìn hoa này nở rất nhiều, nhịn không được dừng lại trong chốc lát."

Lục Thực bĩu môi, nói: "Cô nương như các ngươi chỉ thích những thứ hoa hoa thảo thảo như thế này."

Đang nói, cửa đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn liền thấy Cố Thành cùng Diệp Tinh dắt tay đi tới, nam nhân diện mạo thật sự xinh đẹp.

Trong nháy mắt đó, Lục Nghiên cảm nhận được ánh mắt những người khác nhìn nàng là sung sướng khi người khác gặp họa.

Vị hôn phu cùng nữ nhân khác quang minh chính đại đi cùng nhau, khó trách người khác sẽ cười nhạo.

Mặc kệ ánh mắt của họ, Lục Nghiên nâng chung trà lên hơi hơi nhấp một miếng.

"Nãi nãi, mẫu thân, Nhị thẩm..." Cố Thành lôi kéo Diệp Tinh đi đến trước mặt Cố phu nhân chào hỏi, lúc này mới đem Diệp Tinh đang xấu hổ mang sợ hãi kéo đến giới thiệu: "... Đây là Diệp Tinh, là bạn gái của ta..."

Trước mặt mọi người, hai người tay nắm tay, không giấu sự thân mật, làm cho không ít người trong phòng tự kỷ nói nhỏ đứng lên ——điệu bộ này, vẫn còn có chút các phu nhân cảm thấy có thương tích phong hoá (thật sự câu này ta ko dịch đc L 还是有些夫人们觉得有伤风化了)

"Lộc cộc!" Diệp Tinh vừa muốn nói gì đó thế nhưng phòng khách an tĩnh lại không thích hợp vang lên một thanh âm như là chén trà đặt lại trên bàn.

"... Ta nghĩ, Cố gia đại khái là không chào đón Lục gia chúng ta, chúng ta đi về trước vậy." Lục Nghiên mỉm cười thở nhẹ nhìn qua, ánh mắt ẩn sóng ngầm nhưng không thô tục ngược lại mang theo một loại phong thái mê người, như là mẫu đơn nở rộ vô cùng diễm lệ.

So sánh với nàng, Diệp Tinh trong nháy mắt liền có vẻ có chút hẹp hòi, kém đi một chút phong thái.

Lục Nghiên khẽ mỉm cười, cử chỉ ung dung hào phóng, hoàn cảnh này vốn dĩ nàng nên cảm thấy xấu hổ vậy mà phong độ vẫn còn. Hai người Cố Thành bên kia trong nháy mắt có chút quẫn bách.

Các người nên tự cảm thấy xấu hổ đi!

"Cố gia các ngươi nếu không hài lòng mối hôn sự này, vậy thì cứ nói thẳng, Lục gia chúng ta cũng không phải kẻ bám dính không buông. Nhưng hiện tại mang nữ nhân này đến trước mặt nữ nhi của ta, đây là đang sỉ nhục Lục Gia chúng ta, sỉ nhục nữ nhi của ta sao?" Lục phu nhân phục hồi tinh thần, lửa giận công tâm, khó thở, lại có chút choáng váng, Lục Nghiên vội vàng giơ tay đỡ lấy nàng.

Lục phu nhân hai mắt đẫm lệ, bà là người tính tình hiền lành, rất ít khi tức giận, giờ đây tức giận đến mức phát điên, thanh âm cũng có chút sắc bén nói: "Lục Cố hai nhà, dầu gì cũng đã có giao tình mấy chục năm, Cố gia các ngươi làm như vậy không cảm thấy sai trái sao?"

Lục Nghiên không nghĩ đến Lục phu nhân sẽ tức giận như vậy, thật ra bọn họ đã bàn tính với nhau, mối hôn sự này sớm hay muộn đều sẽ giải trừ, chỉ là không lường trước được, Lục phu nhân nhìn thấy Cố Thành cùng Diệp Tinh lại phản ứng mạnh như vậy.

"... Mối hôn sự này chúng ta không cần nữa!" Lục phu nhân nói xong lôi kéo Lục Nghiên đi ra ngoài.

Cố gia làm sao có thể để người Lục gia rời đi, việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh Cố gia bọn họ sợ là mất hết. Cố Đại nãi nãi lúc này liền đi tới, thân thiết lôi kéo tay Lục phu nhân, nói: "Ai nha, tỷ tỷ sao có thể nói như vậy, lời này thật khiến tim ta tan nát. Việc hôn nhân hai nhà Cố Lục chúng ta, Cố gia thật sự không có ý muốn thay đổi. Hơn nữa, nha đầu xinh đẹp, xuất sắc nhu thuận, dịu dàng đoan trang như vậy, ta thích còn không kịp, đã sớm xem nàng như con gái mà đối đãi."

Bà vừa nói, vừa lôi kéo Lục phu nhân ngồi xuống: "Ngươi a, bỏ qua chuyện này đi, việc hôn nhân giữa hai nhà Lục Cố, đó là chuyện ván đã đóng thuyền."

Lục phu nhân lạnh mắt nhìn, nói: "Lời hay ai cũng nói được, nhưng sự tình của Cố Thành cùng vị Diệp tiểu thư này, toàn bộ Lục Thủy Thành đều biết, đây là không đặt Lục gia vào mắt?"

Cố thái thái nãy giờ không nói gì cũng lên tiếng: "Gặp dịp thì chơi, nam nhân không phải đều là cái dạng này? Ngươi hãy yên tâm, cửa chính Cố gia chúng ta cũng không phải a miêu a cẩu gì cũng có thể đi vào."

Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tinh nhất thời liền trắng, hoảng hốt nhìn về phía Cố Thành. Đây chẳng phải là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe sao? Chỉ thiếu một việc chỉa và mặt nàng mà nói Cố gia không chào đón nàng vào cửa.

Cố Thành vỗ vỗ tay nàng an ủi, nhìn về phía ánh mắt Cố thái thái cũng không dám nói gì.

Cố thái thái trước kia là cô nương con nhà giàu, lễ nghi giáo dưỡng đều vô cùng tốt, lời nói việc làm tuy mềm mại, nhưng trong lòng lại cứng rắn, nói một thì không có hai. Cho nên khi bà vừa mở miệng, toàn bộ đại sảnh đều im lặng, ai nấy cũng không dám nói một lời, Cố Thành lại càng không dám há mồm.

Cố thái thái cười cười, đưa tay kéo Lục Nghiên lại bên cạnh mình, vỗ vỗ tay nàng nói: "Đây là nha đầu kia đi? Đến ta nhìn một cái, đúng là tiểu cô nương càng lớn càng xinh đẹp... Ta nhớ rõ, khi ngươi còn nhỏ ta đã từng ôm ngươi, khi đó ngươi mới nhỏ chừng này..." Bà khoa tay múa chân một chút, chính là khi Lục Nghiên mới sinh, so với con mèo nhỏ cũng không lớn hơn bao nhiêu.

"... Chớp mắt một cái ngươi đã lớn như vậy, ta cũng đã già đi." Bà cảm thán, những người khác lập tức mở miệng nịnh hót nói bà còn rất trẻ.

Lục Nghiên không nói chuyện, một bộ dáng nhu thuận.

Cố thái thái nói: "Ta biết, đứa trẻ Cố Thành kia làm cho ngươi chịu ủy khuất, ta đây liền kêu hắn bồi tội cho ngươi."

Nói xong bà kêu Cố Thành đi lên: "Còn không mau bồi tội với muội muội ngươi?"

Tuy bộ dáng Cố thái thái vẫn là một bộ dáng cười cười ôn hòa nhưng Cố Thành lại không dám mảy may làm trái ý nàng, đi ra phía trước, nâng tay hướng Lục Nghiên bồi tội, nói: "Muội muội Lục gia đừng giận ta, là ta vô liêm sỉ."

Ánh mắt Lục Nghiên lườm Diệp Tinh sau lưng của hắn, nàng ta nghe hắn nói như thế, mặt mũi trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào —— ngươi bồi tội, như vậy nói cách khác là ta sai lầm?

Trong lòng Lục Nghiên có chút buồn cười, hai người các ngươi khi chàng chàng thiếp thiếp có nghĩ tới một cô nương khác bị các ngươi xúc phạm? Ngươi không phải không có tội mà là người có tội lớn nhất.

"Ngươi(CT) không phải nói mấy ngày nữa cùng với các nàng đi cưỡi ngựa chơi ở trường đua sao? Nha đầu xinh đẹp ngươi(LN) không bằng cũng đi chơi một chút, đến lúc đó, ngươi có chuyện gì, cứ phân phó tiểu tử Cố Thành này, coi hắn như người hầu để bồi tội ngươi."

Lục Nghiên muốn cự tuyệt, Cố thái thái lại nói hai ba câu liền đem sự tình quyết định: "Được rồi, liền nghe ta, hai người các ngươi a, cũng nên hảo hảo ở chung một lần."

Tác phong Cố thái thái cường ngạnh cũng có thể thấy được, Lục Nghiên nhìn thoáng qua sắc mặt khó coi của Cố Thành cùng Diệp Tinh, nghiền ngẫm cười cười, nhu thuận vâng lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.