Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 50




Edit: Ngọc Hân

Sáu giờ sáng, một mình Chung Tuyển quanh quẩn ở cổng nhà hàng Tứ Quý, đêm qua có một trận mưa nhỏ đổ xuống nên trong không khí tràn đầy mùi vị ẩm ướt. Anh đứng ở vị trí phía đông tầng một của nhà hàng Tứ Quý nhìn bốn phía xung quanh.

Ba giờ, tại sao lại ba giờ, ba giờ ngày hôm qua trước sau nhà hàng Tứ Quý không có hành động nào đáng ngờ, như vậy vì sao Diệp Vấn phải chọn lúc ba giờ?

Ngoại trừ thời gian còn có thể là tin tức gì đó, Hạ Hàm từng nói đêm đó Diệp Vấn nói chuyện điện thoại chưa xong đã bị cắt đứt, nếu là như thế này thì có phải anh hiểu sai rồi không.

Ánh mắt anh nhìn lại dọc theo từ căn biệt thự ở lưng chừng núi này, nhìn cùng vị trí căn biệt thự màu trắng kia vô cùng dễ thấy.

Buổi sáng bình minh xinh đẹp chiếu về phía đông, anh đi dọc theo đường nhỏ bị mưa dội ẩm ướt chưa khô về phía trước, dáng người cao lớn dễ gây sự chú ý bước chậm rãi đi về phía đỉnh núi.

Tòa nhà màu trắng này có kiến trúc khiêm tốn mà tối tăm, xung quanh tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần.

Sân nhỏ cắt tỉa ngay ngắn, cửa chính bằng kim loại khắc hoa văn tinh xảo xa hoa, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng. Xa xa cửa chính căn biệt thự khép chặt, xem ra hình như không có người sống trong đó. Nhưng nâng mắt nhìn lên phía lầu hai, thấy rèm cửa sổ màu vàng ấm chậm rãi đong đưa theo làn gió, tĩnh lặng vô vị. Thị lực anh vô cùng tốt, ngay cả bồn hoa màu xanh nhạt phía trong cửa sổ sát đất cũng thu hết vào tầm mắt.

Không bình thường, vì sao cửa chính khép chặt phong tỏa như vậy mà trên lầu lại có hiện tượng có người ở?

Đầu óc rối tinh, Chung Tuyển không kiên nhẫn nhíu mày cúi đầu nghiêng người nhìn lại, vừa đúng lúc nhà hàng Tây Tứ Quý mở cửa, rất nhanh đã có khách hàng đi vào, nhanh nhẹn ngồi vào vị trí tầng một phía đằng đông.

Một nam một nữ, có thể là một đôi tình nhân, vô cùng thân thiết vừa nói vừa cười nghiêng đầu nhìn cao nguyên màu xanh được tu bổ vô cùng đẹp mắt ngoài cửa sổ.

Ba giờ!

Anh suy nghĩ trong giây lát rồi bị nổ tung, sau đó cả người chấn động.

Từ vị trí tầng một phía đông của nhà hàng Tây Tứ Quý nhìn qua căn biệt thự này vừa vặn chính là phương hướng ba giờ!

Không quản được nhiều như vậy, anh lập tức gọi điện thoại thông báo cho Chu Tiểu Hàn, đồng thời bảo Chu Tiểu Hàn trước tiên đừng nói gì với Hạ Hàm. Anh từ cửa sau gọn gàng xoay người đi vào, sân biệt thự không có một bóng người nhưng bàn nhỏ và ghế màu trắng trong hoa viên sắp xếp không ngay ngắn. Trên bàn nhỏ có một chiếc gạt tàn, trong đó có bụi thuốc chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Cửa chính của biệt thự khép chặt, Chung Tuyển khẽ đẩy không chút nào nhúc nhích, lại cúi người đi đường vòng ra phía sau, từ cửa sổ sát đất lật người thuận lợi tiến vào phía trước căn biệt thự

Đại sảnh không một bóng người, rất ngăn nắp cũng rất sạch sẽ, Chung Tuyển dần thả lỏng cảnh giác, dọc theo cầu thang đi lên trên đẩy cửa phòng vừa rồi nhìn thấy rèm cửa sổ màu vàng ấm di chuyển. Phòng ngủ này rất lớn, trong có có một thư phòng, anh bước nhanh vài bước vào trong.

Trên giường trong phòng ngủ chính có một cô gái mặc váy dài màu xanh nước biển, tóc dài mềm mại nhưng gọn gàng, hai mắt khép chặt tĩnh lặng yên ổn.

Là Diệp Vấn.

Lúc này Chu Tiểu Hàn đã dẫn đội phá cửa vào xông lên lầu hai.

Cô bị người ta cho dùng thuốc ngủ, mãi đến gần tối ngày hôm sau mới tỉnh lại, Hạ Hàm luôn canh bên cạnh giường Diệp Vấn, không dám khép mắt lại, sợ trong nháy mắt đó Diệp Vấn trước mặt sẽ biến mất không thấy.

Diệp Vấn tỉnh lại giật khóe môi, nhìn thấy Hạ Hàm hốc mắt lập tức ẩm ướt, Hạ Hàm cũng không dám hỏi gì, chỉ nắm tay Diệp Vấn ngơ ngác nhìn cô ấy.

“Muốn uống nước không?” Hạ Hàm hỏi.

Diệp Vấn khe khẽ gật đầu.

Cô lập tức chạy ngược xuống lầu, trong lúc hoảng loạn làm rơi bể cốc nước, miểng vụn thủy tinh rơi đầy trên mặt đất. Cô nhìn thấy những miểng nhỏ này đột nhiên nước mắt rơi lộp bộp. Chung Tuyển đi tới quét sạch những miểng thủy tinh vụn vỡ, sau đó rót ly nước ấm đưa cho Hạ Hàm, đưa cô đến cửa phòng Diệp Vấn, bàn tay to của anh đẩy lưng cô đi vào bên trong.

Hạ Hàm gật đầu qua loa dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi đẩy cửa đi vào, lúc này Diệp Vấn đã ngồi dậy, xem ra bệnh cũng không nghiêm trọng, cô ấy nhếch môi nở nụ cười nhạt nhẽo.

“Tớ muốn về nhà.” Cuối cùng Diệp Vấn nhấp nước miếng mở miệng nói chuyện.

“Chiều nay chúng ta sẽ về nước, Diệp Vấn, mẹ cậu ở nhà chờ cậu.”

Sau khi về nước Diệp Vấn không chịu kiểm cơ thể, đối với những chuyện đã trải qua hơn một năm kia cũng không hề đề cập tới, không muốn để lộ nửa chút tin tức. Tất cả mọi người đều cho rằng gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, sao một cô gái trẻ tuổi có thể mở miệng.

***

Công việc sau vụ án vẫn còn phải tiếp tục, hàng ngày Chung Tuyển đều về rất trễ, còn Hạ Hàm ban ngày thì ở chỗ ba, không có việc gì thì qua xem đứa bé của nhà Tân Dao.

Cuộc sống Diệp Vấn rất nhanh quay về quỹ đạo, hồi phục cũng rất tốt, vẫn liên hệ mật thiết với Hạ Hàm và Thanh Phong. Chỉ là mọi người không ai bảo ai mà chẳng hề đề cập tới sự việc kia.

Cô và Chung Tuyển dần dần ‘nước chảy thành sông,’ tất cả đều thuận theo tự nhiên, lúc nào cũng ngọt ngào vô cùng thân mật khiến Hạ Hàm rất hưởng thụ, hôm nay trong cục có buổi tiệc xã giao, Hạ Hàm ngồi ở nhà chờ anh về.

Mười một giờ đêm anh mới về tới, nghe thấy tiếng mở cửa răng rắc, cô lập tức từ trong sofa đứng dậy đi ra cửa đón anh.

Hạ Hàm thấy mặt anh ửng đỏ liền hỏi: “Uống nhiều không?”

Chung Tuyển nhéo khuôn mặt mềm mại của cô đáp: “Không nhiều.”

Đã đứng không vững mà còn nói không uống nhiều.

“Em đi pha cho anh ly nước mật ong, anh tắm rửa trước đi.” Hạ Hàm dặn anh, nhưng rồi lại lo lắng nửa ôm dẫn anh đi lên lầu. Người kia vừa cao vừa nặng giống như bức tường, thật vất vả mới xả nước vào bồn tắm lớn nhưng khi quay đầu lại thì thấy Chung Tuyển còn dựa vào bệ tắm, ánh mắt xinh đẹp mờ mịt như sương.

Thật ra lúc anh không tỉnh táo mới càng đẹp mắt hơn, chỉ có vào lúc này anh mới không nắm rõ ý nghĩ của người khác. Mặt hơi hồng, con ngươi đen như mực sáng quắc chuyển động, môi mỏng khẽ mấp máy. Nếu không phải do nghề nghiệp này nhất định anh sẽ là người đàn ông đẹp trao trắng nõn, ngón tay thon dài đẹp đẽ, con ngươi trong suốt sắc sảo mà mê người.

Hạ Hàm cúi đầu cười khẽ, ép bản thân đừng nghĩ thêm nữa.

Cô thử độ ấm của nước, thấy anh còn chưa cởi áo liền tự mình cởi áo giúp anh.

Cô làm việc vẫn luôn không nhanh không chậm, ngón tay trắng nõn nhanh nhẹn cởi bỏ cúc trước ngực giúp anh. Anh vốn rất biết nghe lời, nhưng khi muốn cởi bỏ mấy cúc phía dưới đột nhiên ôm cô đặt trên bệ tắm, đầu gối chen lách vào tách giữa hai chân cô rồi hôn sâu.

Cảm giác men say chếnh choáng tinh khiết và thơm mát tràn đầy trong không khí lập tức đánh úp vào cô, vừa rồi anh rửa mặt vẩy nước lên bệ tắm, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua váy mỏng khiến mông cô ẩm ướt. Hạ Hàm lắc người mình muốn xuống nhưng hình như anh biết, hai tay anh làm đệm lót sau mông cô để cô ngồi trên tay anh, nhất quyết không tha quấn quít lấy cô hôn nồng nàn.

Đầu lưỡi dài xâm nhập vào đầu tiên là nhẹ nhàng chờ đồng ý, sau đó là cắn nuốt như ‘mưa to gió lớn,’ nửa người trên của anh hoàn toàn nghiêng về phía trước đè cô lên vách tường gạch tráng men màu trắng. Bàn tay to không an phận xoa mông cô, rất nhanh, rất nhanh anh đưa một tay cầm chặt đóa hoa mềm mại.

Thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này anh ngày nhớ đêm mong không biết bao nhiêu.

Hạ Hàm mờ mịt mê loạn nuốt lưỡi anh, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ giữ vai anh, mí mắt run khe khẽ hồi hộp mà lại mong chờ. Dần dần bắt đầu không thỏa mãn lung tung kéo quần áo anh, tay nhỏ bé chạm vào dây thắt lưng cứng, đầu tiên là tay run rẩy rụt lại sau đó đánh bạo bắt đầu cầm cởi bỏ thắt lưng da của anh đang mang.

“Anh chờ em chút đã, em… Không mở được.” Giọng cô nhỏ mà yếu, tránh nụ hôn của anh cúi đầu mở thắt lưng anh.

Lúc này Chung Tuyển mới buông cô ra, môi dán lên trán cô thở hổn hển.

Hạ Hàm thở dốc một hơi phục hồi lại tinh thần.

Áo sơ mi trắng của anh hoàn toàn mở rộng ra hai bên eo, cơ bắp ngực cường tráng khỏe mạnh đều đặn rắn chắc. Trên người anh vốn có vết thương, những thứ này cô đã biết, nhưng có mấy vết sẹo từ sau lưng kéo dài tới bụng nhìn thấy rất ghê người, đủ để Hạ Hàm khiếp sợ.

“Đây…. Đây là làm sao vậy?” Lòng cô nhất thời lạnh xuống, hơi thở tình dục nóng bỏng cũng dần tụt xuống.

Chung Tuyển lập tức tỉnh rượu, cố gắng dùng áo che chắn, trầm thấp thở hổn hển vài tiếng nói với Hạ Hàm, “Pha cho anh ly nước mật ong, quả thật anh uống nhiều quá.”

Hạ Hàm đã bị anh làm cho thần hồn điên đảo, nút trước ngực đã mở hết toàn bộ, làn da trắng mĩn non mềm tinh tế khiến hơi thở anh càng thêm rối loạn.

Chung Tuyển giữ thẳng người cởi áo trắng sạch sẽ của mình ra quấn cho cô, ôm cô từ trên bệ xuống dưới, nói: “Mau đi đi anh tắm rửa rồi uống.”

Hạ Hàm đứng trước cửa phòng tắm nhớ lại đêm trước khi tới nước K đột nhiên xông vào phòng nhìn thấy mấy lớp vết thương sau lưng anh này… Thì ra cô không nhìn nhầm.

Thời gian bọn họ chia lìa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

---

Chung Tuyển mở vòi sen, nước lạnh lẽo giội lên người anh, lửa tình đầy trong lòng rất vất vả tắm mới dập tắt được một chút, lúc này mới sải bước ra khỏi phòng tắm.

Lúc Hạ Hàm nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, cởi áo trong của anh ra mặc một chiếc váy ngủ, rồi đi xuống lầu pha nước mật ong cho anh.

Pha xong nước thì anh cũng tắm xong xuống đến nơi, anh mặc áo tắm tóc chưa khô hết, từng giọt nước từ gò má anh rớt xuống, dọc theo cổ chui vào trong ngực.

Chung Tuyển lách mình ngồi trên sofa, cơ thể khẽ nghiêng, dáng vẻ phóng khoáng ngang ngược, gần như chiếm hết cả chiếc sofa.

Hạ Hàm thấy anh xuống tới nước lập tức bưng nước mật ong cho anh uống. Chung Tuyển lôi kéo tay cô để cô ngồi xuống, cô gần như ngồi vào lòng anh, con mắt không chớp nhìn dây buộc áo tắm của anh.

Chờ anh uống xong cô mới nói: “Để em nhìn xem.”

Sau đó bàn tay nhỏ bé liền trùm lên muốn cởi dây buộc áo tắm.

Chung Tuyển không nói gì cũng không từ chối mà cũng chẳng đồng ý, nhưng ánh mắt nóng như lửa chăm chú nhìn chằm chằm vào cô. Lúc này Hạ Hàm mới không bị anh dọa sợ, ngón tay hơi vạch ra nhẹ nhàng cởi dây buộc áo tắm của anh.

Quần áo màu trắng trơn mềm bỗng chốc được mở rộng, cơ thể trẻ trung rắn chắc hoàn toàn hiện ra trước mặt cô, hô hấp của Hạ Hàm bị gián đoạn, bàn tay nhỏ bé lần sờ ở bụng dưới của anh.

Anh mặc quần nhỏ có tính co giãn, nơi đó phình căng một cục, vết sẹo khủng bố như con rắn bò từ dọc bụng dưới của anh vào trong quần lót, tay cô lại phân vân cuối cùng kéo quần lót của anh phơi bày hoàn toàn vết thương ra ngoài.

Động tác như vậy là rất nguy hiểm, cảm giác ngón tay trỏ đã chạm vào vật bên cạnh của anh, ngay cả nơi đó dần dần trở thành cứng rắn nóng bỏng cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

“Nhìn đủ chưa.” Anh bắt lấy tay cô cắn nhẹ.

Bị anh cắn hơi đau Hạ Hàm liền nhíu mày rồi hỏi: “Vết thương kia là do cái gì làm? Còn sau lưng nữa để em nhìn xem.”

Hạ Hàm dứt lời bắt đầu kéo áo tắm của anh để anh chuyển lưng về phía cô.

“Bà xã, cho em xem anh có được bồi thường không?” Dường như anh không quan tâm, còn nhướng mày trêu đùa cô.

Hạ Hàm tức giận nói: “Không cho nhìn thì bồi thường gì cũng không có! Nhanh lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.