Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc

Quyển 1 - Chương 7




Trời vừa chuyển sang xế chiều, nắng liền tắt dần. Những rặng mây hồng lặng lẽ trôi trên bầu trời, thanh âm mệt mỏi của bầy chim văng vẳng đâu đó.

Lá phong đỏ rực, theo làn gió bay đầy viện, những chiếc lá chồng chéo, lướt qua nhau rơi xuống đất vang lên loạt xoạt.

"Sư tôn" Mạnh Hoài Đông bước tới chỗ ghế mây Niệm Hoa đang nằm, chuẩn xác cách hắn ba bước chân, rồi trịnh trọng nâng tay lên, liền thấy một lá thư, nói với hắn "Đây là thư mời người tới dùng trà chiều từ chỗ sư tổ"

"Ta không đi, ngươi gửi thư nhắn lại với sư tổ như vậy" Liên Không còn đang ở trong phòng ngủ, vẫn là lo lắng y tỉnh dậy mà bị làm sao, Niệm Hoa không thể yên tâm mà rời đi nơi khác.

Mạnh Hoài Đông nghe lời hắn, gập lá thư cẩn thận đặt xuống bàn trà rồi rời đi.

Thanh âm của hệ thống hiếm khi vang lên, chính là thanh âm uyển chuyển của một thiếu nữ:

[Ký chủ, 001 phát hiện tình trạng cốt truyện có nguy cơ lệch khỏi quỹ đạo, đề nghị ký chủ xem xét lại tình tiết]

"Sao có thể? Ta đến giờ chưa hề làm gì quá phận" Niệm Hoa hơi ngạc nhiên, nói với hệ thống trong đầu "Hơn nữa ta đến đây không phải để sửa truyện thôi sao? Truyện có lệch thì liên quan gì tới ta chứ? Chỉ cần nam chính không chết mới là điều ta muốn làm"

Hệ thống lập tức nói:

[Không phải!]

Niệm Hoa "Vậy ý ngươi là gì?"

Hệ thống không nhanh không chậm nói:

[Đúng là nhiệm vụ của ký chủ là bảo đảm nam chính không chết, tuy nhiên tình tiết này rất quan trọng trong truyện, còn liên quan đến nam chính, vẫn không thể thay đổi. Ký chủ nên đi gặp sư tổ như trong truyện, sau đó đi theo đúng quỹ đạo của truyện]

Hiểu ra, trong lòng Niệm Hoa hoảng loạn, khó khăn hỏi lại hệ thống "Như vậy, ý ngươi là..." hắn nuốt khan một ngụm nước "Nam chính vẫn phải theo con đường ma tu?"

[Chính xác!] thanh âm hệ thống vang lên vui vẻ, còn không quên rung một dàn chuông trong đầu hắn.

Rõ ràng là chuông reo vang rất khiến người vui vẻ, nhưng lại làm lòng Niệm Hoa đầy phức tạp.

Dựa theo trí nhớ bản thân đã tự tay ngồi một ngày một đêm để gây dựng lên Đồng Vân phái, Niệm Hoa chậm rãi bước trên con đường đầy hoa và hương thơm.

Mặt trời ở nơi chân trời đã biến mất, không đợi cho bóng tối bao phủ, cả Đồng Vân phái đã thắp đèn lồng sáng trưng.

"Niệm sư bá" một môn đồ canh cửa vừa thấy hắn, liền cúi chào.

"Ta đến chơi với bọn họ" Niệm Hoa xua tay, cười "Còn kịp không?"

Môn đồ nhìn nụ cười của hắn, rồi cúi đầu thật thấp, xấu hổ nói "Chưa có muộn, sư bá theo con là được" dứt lời lập tức dẫn đường cho hắn.

Đi thêm một quãng đường dài, khung cảnh xung quanh không quá khác với tưởng tượng của hắn, tuy nhiên lại khác ở chỗ là phong cách rất có ý vị cổ xưa, nếu không phải bản thân có cơ hội đến đây thì chính hắn cũng không thể tin được mình lại làm ra được một tác phẩm có giá trị như thế.

"Đến rồi, Niệm sư bá" môn đồ đứng tại cửa thông báo với Niệm Hoa, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ dông dài. Môn đồ đó còn định nói với người ở trong nhưng bị Niệm Hoa xua tay nên im lặng rời đi.

Hít một hơi sâu, hắn đẩy cửa.

Trong lòng tự khắc chế bản thân không được làm ra hành động gì kì quái.

Nói là đến uống trà chiều, không bằng nói thẳng là đến uống rượu.

"Sư tổ" nhìn một đống người lộn xộn, vui vẻ uống rượu, còn có cả Yến Thanh Bạch ngồi đó, nhất thời không thể đoán ra ai là vị sư tổ kia, hắn đành thử gọi tên, xem đó là ai.

"Hoa Nhi? Ngươi nói không đến mà! Còn dám chạy đến? Muốn uống rượu?" thanh âm nữ nhân vang lên.

Niệm Hoa nhìn qua, trong lòng thầm khẳng định đây là vị sư tôn của ba huynh đệ Niệm Hoa trong truyền thuyết rồi.

Vị sư tổ này tên là Bạch Thu, danh Đồng Thừa, là nữ nhân duy nhất giữ chức phái chủ Đồng Vân phái. Nổi tiếng thông minh tài giỏi, dung mạo đẹp đẽ có thừa. Mắt phượng mày ngài, khóe mắt có nốt chu sa đậm, mũi thẳng, môi đỏ như máu, làn da trắng mềm mịn như một loại bạch ngọc thượng hạng. Cơ thể mềm mại, uyển chuyển khiến nam chúng điên đảo...

Dừng lại, hắn chỉ miêu tả nàng sơ qua một chút, tuyệt đối không có suy nghĩ quá phận đối với nàng.

"Sư tổ" Niệm Hoa chột dạ với suy nghĩ vừa rồi, xấu hổ cúi đầu "Đến góp vui, không phải ban sáng người đến tìm con hay sao?"

"Ha" nàng cười một tiếng lanh lảnh "Vậy vào đây, ta đúng là tới tìm ngươi, chính là có việc"

Trong lòng Niệm Hoa thật xót xa, số tuổi của Bạch Thu đã là ba con số, vậy mà nhan sắc lại vẫn cứ trẻ đẹp như chưa từng được trẻ vậy.

Chẳng bù cho bố mẹ hắn ở nhà, mấy năm xa cách đã đủ cho mái tóc pha sương, làn da ở trước trán và nơi khóe mắt dần lưu lại dấu vết của thời gian.

"Hoa Nhi" Bạch Thu bỗng gọi hắn "Ngươi có tâm trạng?"

"Không có" Niệm Hoa lắc đầu, nhận lấy ly rượu từ một môn sinh đưa đến, đi về phía bên cạnh Yến Thanh Bạch ngồi xuống, chậm rãi uống.

"Đại sư huynh, nhị sư huynh" Đỗ Yến rũ váy, đẩy cửa chính đi vào, gọi hắn và Yến Thanh Bạch một câu.

"Tam muội cũng đến, tới đây ngồi đi" Niệm Hoa vỗ vỗ chỗ trống bên mình, ra hiệu nàng đến ngồi.

Sư tổ bị mấy nữ môn đồ của Yến Thanh Bạch nghịch ngợm chuốc rượu, ánh mắt mê mang, nàng trách cứ Đỗ Yến "Tiểu đồ đệ, ngươi không thấy vi sư sao? Trong mắt cũng chỉ có mấy sư huynh nhà ngươi."

"Không phải mà sư tổ" Đỗ Yến cười "Con chỉ quên một chút thôi"

"Ha ha, giỏi lắm" Bạch Thu cười "Vậy hôm nay phạt ngươi bồi rượu vi sư"

Còn chưa nói thực ra vị sư tổ này còn là một con sâu rượu.

"Sư tổ" Yến Thanh Bạch im lặng, rốt cuộc không chịu được bắt đầu lên tiếng "Người gọi ba người chúng ta đến đây là có chuyện gì? Không phải chỉ để chơi bời đơn thuần thôi đấy chứ?"

"Không phải" Bạch Thu bớt đi tia vui cười, xua tay đuổi đám môn đồ đi, nói với bọn hắn "Ta nhận được tin người của Thanh Dạ phái lần này có xung đột"

Yến Thanh Bạch như nhớ đến thứ gì đáng khinh lắm, nhíu nhíu mày "Chính là môn phái rách nát mới gây dựng không lâu? Người ở đó còn rất đổ đốn đấy ư?"

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Liên Không thấy cả người khỏe hơn hẳn.

Trong phòng không thắp đèn có chút tối, chỉ nương theo ánh trăng Liên Không phát hiện ở đây còn có người khác.

"Ai?" y nghi ngờ hỏi một câu, đối phương chắc chắn không thể là Niệm Hoa.

Góc phòng phát ra tiếng cười hì hì quen thuộc, Liên Không liền nhận ra ngay đó là Mạnh Hoài Đông.

Kết nghĩa huynh đệ mười mấy năm, Liên Không không thể nào không nhận ra hắn. Tiếc là sau này biết bản thân khi sư diệt tổ, tình huynh đệ gì đó cũng tan thành mây khói, chỉ là nể tình cũ mà hắn không còn truy cứu y, lặng lẽ thoái ẩn giang hồ, chu du tứ phương.

Nghĩ lại cũng hơi xót xa, nếu đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, quan hệ với Mạnh Hoài Đông vẫn lên giảm bớt đi, kẻo sau này lần nữa khi sư diệt tổ, lại làm cho hai người một lần nữa cùng nhau đau khổ.

Lo lắng và nghi ngờ trôi tuột đi, Liên Không biết lúc này mình và y đáng ra chưa gặp nhau, nhưng sau khi sống lại mọi thứ xung quanh có quá nhiều thay đổi, vẫn nên làm như một môn đồ thấp kém, mới không làm hắn ta nghi ngờ.

"Tiểu tử ngươi tỉnh rồi hả?" Mạnh Hoài Đông đứng dậy đi đến bên giường nhìn Liên Không một cái, thấy y không có vấn đề gì, liền xoay người, khoanh tay, thở hắt cảm thán "Tên gì ấy nhỉ? Sư phụ không nói, ta cũng không biết tên ngươi"

"Đệ là Liên Không" Liên Không thấp giọng, cố làm ra vẻ sợ sệt. "Huynh là...?"

"À, ra là Liên đệ, ta gọi Mạnh Hoài Đông, chính là đồ đệ chân truyền của sư phụ đó" nói đi nói lại, Mạnh Hoài Đông vẫn rất tự hào về chức vụ này. Phải nói sư phụ hắn rất mạnh, lại còn chọn hắn là đồ đệ chân truyền, chính là càng nói càng không khỏi cao hứng.

Liên Không cũng biết là Mạnh Hoài Đông rất thích cái địa vị này, kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế, cho nên y không ngạc nhiên. Tuy nhiên vẫn phải giả bộ ngưỡng mộ, "Huynh thật giỏi, ta lại không được như vậy."

"Ồ, Liên đệ" Mạnh Hoài Đông gãi đầu, an ủi y "Thật ra cũng không hẳn đâu, thực ra sư phụ rất lười biếng, có sách vở gì đều vứt cho ta cả, được làm đồ đệ chân truyền của người tuy tự hào nhưng cũng rất khổ sở, không có sung sướng như thế đâu."

"Thật ư?" kiếp trước Liên Không không hề để ý đến điều này nên cũng chưa từng hỏi Mạnh Hoài Đông, mà Mạnh Hoài Đông cũng không nói với y nên y không hề biết đây là phương pháp dạy đồ đệ của Niệm Hoa.

Niệm Hoa hắn thật sự lười biếng? Hắn thật sự chưa từng dạy dỗ ai nghiêm chỉnh sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Liên Không không khỏi có chút vui mừng, nhưng mạt vui mừng vừa lóe lại chợt tắt.

Niệm Hoa hắn tuy không dạy đồ đệ hẳn hoi, nhưng vẫn là ném sách và vũ khí cho đồ đệ mình tự tu luyện, tự giác ngộ, hắn chỉ thỉnh thoảng đi thăm để chỉ đường cho các môn đồ gặp trục trặc bị kẹt lại từ kỳ này sang kỳ khác trong quá trình tu tiên mà thôi. Còn lại vẫn là để đồ môn tự học.

Thế nhưng đối với Liên Không, hắn lại lạnh lùng có thừa, ghét bỏ ra mặt...

Bởi vì thân phận y? Bởi vì do cha của y sao?

Ân oán trước kia, Liên Không qua một đời cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân sự ghét bỏ và những thứ hành hạ đó. Nếu không phải do sự kiện năm ấy của cha mẹ y gây ra, có lẽ Niệm Hoa sẽ không đối xử với y như vậy. Hoặc cũng có thể là... không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.