Mục Thiếu, Anh Đừng Quá Tự Đại

Chương 212




Editor: May

“Nếu không phải anh đột nhiên tiến vào, sao tôi sẽ thiếu chút nữa ngã xuống?”

Đồng thời, lại có chút nghi hoặc.

Mỗi lần Bành Trí Viễn tới tìm Bạch Thế Huân, đều là kêu anh cùng đi chơi bời, cho nên, cô nhận định Bạch Thế Huân trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại.

Linh cơ vừa động, chuẩn bị leo cửa sổ ra ngoài trốn đi từ hành lang dựa vào văn phòng tổng tài.

Nhưng nào biết, cô mới leo đến trên cửa sổ, đã bắt tại trận!

Thật là kỳ quái, sao Bạch Thế Huân không đi ra ngoài cua em gái?

Bạch Thế Huân nhìn ra nghi hoặc trong đáy mắt cô, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Muốn thừa dịp lúc tôi đi ra ngoài chơi để chuồn êm? Cô chết tâm này đi! Làm việc cho tốt, đừng nghĩ lười biếng! Bằng không tôi trừ tiền lương của cô!”

Lần này, chính là chọc ở trên tử huyệt của Phương Tử Xuyến.

Cô nghiến răng nghiến lợi, “Nhà tư bản vạn ác, vô nhân tính! Biến thái! Không biết xấu hổ!”

“Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ.” Bạch Thế Huân cười ha hả.

Phương Tử Xuyến hít sâu vài hơi, mới hòa hoãn lại.

“Tôi nói…… Tôi xem văn kiện. Có thể tăng ca làm việc cho ông chủ ngài, là vinh hạnh của tôi.”

“Ừ, nói không sai.”

Bạch Thế Huân gật gật đầu.

Phương Tử Xuyến trở lại trước bàn làm việc, bắt đầu làm việc lần nữa.

Toàn bộ trong phòng đều là âm thanh cô dùng sức đánh bàn phím.

Cô xem bàn phím trở thành Bạch Thế Huân, dùng sức chọc chọc chọc, chọc chết anh ta!

Bạch Thế Huân lại nằm ở trên sô pha, bắt chéo chân, thản nhiên tự đắc chơi di động, trong miệng còn ca hát.

Phương Tử Xuyến xem bộ dáng này của anh, càng là tức giận đến đau gan.

Nhưng lại không hề có biện pháp.

Chỉ có thể liều mạng tốc độ nhanh hơn, muốn nhanh chóng xử lý xong.

Nhưng mà thể lực con người là hữu hạn.

Đi catwalk vốn dĩ chính là việc thể lực, hôm nay cô đứng ở trên đài chữ T một ngày, đã đủ mệt.

Cho dù nỗ lực muốn chống lên tinh thần, nhưng mí mắt vẫn là càng ngày càng nặng……

Bạch Thế Huân chơi mấy ván nông dược, bỗng nhiên cảm thấy thiếu gì đó.

Cẩn thận nghĩ, đúng rồi, âm thanh đánh chữ ngừng rồi!

Anh cũng không ngẩng đầu lên, lên tiếng thúc giục, “Phương Tử Xuyến, sao cô lại lười biếng rồi? Nhanh làm việc! Có nghe hay không?”

Nhưng mà, trong phòng vẫn là không có âm thanh.

Bạch Thế Huân ngẩng đầu nhìn, Phương Tử Xuyến nghiêng đầu, ghé vào trên bàn, tựa hồ đã ngủ rồi.

“Người phụ nữ này cũng thật biết lười biếng! Bảo cô ta làm việc, cô ta lại có thể đi ngủ!”

Anh nổi giận đùng đùng đứng lên, đi đến trước bàn làm việc, nắm áo Phương Tử Xuyến, muốn lắc tỉnh cô.

“Phương Tử Xuyến, dậy cho tôi!” Anh đứng ở bên cạnh quát.

Phương Tử Xuyến lẩm bẩm một chút, không có tỉnh lại.

Anh chuẩn bị kêu lần nữa, nhưng tầm mắt bỗng nhiên dừng ở trên quầng mắt hơi xanh đen của cô, tiếng nói chặn ở trong cổ họng.

Do dự một lát, Bạch Thế Huân khom lưng, chặn ngang ôm Phương Tử Xuyến lên.

Đi đến phòng nghỉ bên cạnh.

“Phương Tử Xuyến, cô đừng cho là tôi mềm lòng, tôi là thấy cô đầu óc không thanh tỉnh, sợ cô làm hỏng công việc quan trọng của công ty! Đến phòng nghỉ của tôi đều nhường cho cô, đi nơi nào tìm được ông chủ tốt như tôi? Về sau cô lại dỗi tôi, tôi liền không khách khí! Nghe được không?”

Bạch Thế Huân không cam lòng thấp giọng răn dạy.

Phương Tử Xuyến lắc lắc đầu.

Bạch Thế Huân không có chờ được câu trả lời, đột nhiên cảm thấy trên cổ mình, truyền đến một loại cảm giác ướt át.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.