Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 18: Thỉnh cầu của cô




Người phụ nữ này, trong ấn tượng của anh, chưa bao giờ cầu xin anh điều gì. Đây là lần đầu tiên, mà lại là vì một người khác.

Toà nhà tập đoàn G&N vừa hoàn thành buổi diễn tập phòng cháy chữa cháy.

Châu Tử Hoành bắt tay một lãnh đạo cấp cao của ngành liên quan, nhân viên phụ trách quay camera, đưa tin cùng những trang thiết bị máy móc đang vây quanh.

Lãnh đạo nói:

"Hôm nay thật cảm ơn sự phối hợp của Châu tổng, lần này thước phim tuyên truyền công ích có thể quay thành công, không thể không có sự hỗ trợ của công ty các anh".

"Anh khách sáo quá rồi. Hợp tác với chính phủ là trách nhiệm của mỗi công dân mà".

Châu Tử Hoành đứng dưới ánh mặt trời gay gắt mỉm cười nói.

Đến khi tiễn vị lãnh đạo cùng đoàn nhân viên ra về, Châu Tử Hoành mới lên lầu cùng sự tháp tùng của trợ lý. Trong phòng làm việc đã có người đợi anh, anh liếc mắt nhìn người ngồi trên sofa ấy, vừa đi vòng ra sau bàn làm việc vừa hỏi:

"Đến lúc nào thế?"

"Năm phút." Châu Tử Dương nhìn đồng hồ, "Biết là anh đang có khách dưới tòa nhà , nên em cố ý đi cửa sau".

"Anh còn ngỡ rằng em không dám đến chứ." Châu Tử Hoành nói. Cậu hai Châu gia nghe rồi ngẩn ra, không khỏi lo lắng:

"Vì sao không dám?".

"Việc mình đã làm, lẽ nào không rõ nữa ư?"

"Anh Hai em thật sự không hiểu ý anh. Đúng rồi, em nhớ ra rồi. Một lát em còn có cuộc hẹn xem triển lãm xe, nếu anh không có việc gì gấp, hay là anh em mình khi khác nói chuyện nhé?".

Nói rồi Châu Tử Dương vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Cậu đứng lại." Châu Tử Hoành lạnh nhạt nói.

"Anh Hai..." Trông thấy anh làm ra vẻ vừa đáng thương vừa bối rối, Châu Tử Hoành chỉ cười nhạt nói:

"Lúc nhỏ em phạm lỗi, là ai đã bao che cho em trước mặt ông nội hả, em quên rồi sao?".

"Đương nhiên là em không quên."

"Em ra nước ngoài học cho bạn mượn tiền, kết quả bị người ta lừa. Một số tiền lớn không thu hồi lại được, là ai đã giúp em bù hả?"

"...Nếu không có anh, em cũng chẳng biết nên ăn nói thế nào với ông nội cả. Nhưng mà, sao tự dưng anh lại nhắc đến những chuyện..."

"Còn nữa, năm đó em quen bạn gái", thấy gương mặt Châu Tử Dương lộ ra vẻ xấu hổ, Châu Tử Hoành vẫn ung dung nói tiếp, "Anh còn nhớ một người thì tự sát, còn ba người khác sống chết thế nào cũng đòi về nước kết hôn với em. Những việc này, cuối cùng là ai thay em dàn xếp hả? Chẳng lẽ tất thảy em đều quên rồi ư?".

"Không có. Anh Hai, từ nhỏ đến lớn anh đều giúp em thu hồi tàn cuộc tuy là đếm không xuể nhưng mỗi một việc em đều chẳng dám quên."

"Vậy mà em còn giúp ông nội đối phó anh!"

Một tiếng "bộp", chiếc bút máy trong tay Châu Tử Hoành nặng nề rơi xuống đất, tiếng kim loại va đập trên mặt bàn gỗ phát ra âm thanh nặng trĩu.

Châu Tử Hoành mặt biến dạng, việc này khiến Châu Tử Dương không khỏi có chút sợ hãi. Ngày thường quan hệ anh em nói đùa giỡn không chút kiêng kỵ gì những thật ra trong lòng anh vô cùng kính phục người anh này. Thế nên Châu Tử Dương đành thật thà thú nhận:

" Em cũng bị ép thôi. Ông nội bắt em đứng ra giải quyết, em đương nhiên không thể đứng bên anh để nhúng tay vào rồi..."

"Thế nên em đi tìm Thư Quân?"

Châu Tử Hoành giận quá hóa cười, "Xem ra em ra nước ngoài học mấy năm chiến lược quan hệ công chúng chẳng uổng phí chút nào, rất biết cách tìm kiếm sơ hở".

"Anh Hai anh đừng châm chích em được không?" Châu Tử Dương làm vẻ mặt khổ sở, liên tục nhận sai. "Lần sau có đánh chết em cũng chẳng làm việc này, anh cho đứa em trài này cơ hội biết sai sửa lỗi nhé!"

Châu Tử Hoành miễn ý kiến xua xua tay, cuối cùng cho phép cậu ta đi. Đến gần cửa, Châu Tử Dương quay lại tò mò hỏi một câu:

"Vậy thì giờ anh và Thư Quân..."

"Có liên quan gì đến em không?"

Lời anh nói bị ngắt ngang vô tình nhưng anh chẳng dám kháng cự đến nửa câu nhanh chóng mở cửa lầm lũi bước đi.

Đầu bên kia của hai cảnh cửa gỗ lại là cảnh tượng luồng gió cùng nắng ấm vui mừng sướng mắt.

Người trợ lý xinh đẹp đoan trang của Châu Tử Hoành đang ngồi đối diện trước máy vi tính, vẻ mặt cùng biểu cảm nghiêm túc của cô khiến Châu Tử Dương không kiềm được bước đến cất tiếng quấy rầy.

"Đang xem gì thế?"

Anh khom người, đến trước màn hình vi tính. Trần Mẫn Chi gần như hú hồn, một tay vuốt lồng ngực, một tay kéo nhanh thanh công cụ thu nhỏ màn hình rồi né sang một bên, ra ý không hài lòng:

"Làm người ta giật cả mình!".

"Tại em tập trung quá thôi." Châu Tử Dương xoay người, tựa lưng vào bàn làm việc đối mặt với Trần Mẫn Chi, thấy cách ăn mặc của cô hôm nay, cặp mắt bất giác lóe sang không ngần ngại khen ngợi:

"Màu sắc này rất hợp với em".

"Thế ư, cảm ơn anh."

Trần Mẫn Chi cúi đầu nhìn mình. Hôm nay cô diện chiếc váy màu xanh ngọc bích để lộ làn da trắng nõn nà như tuyết.

Vốn dĩ cô ngại ngùng vì cổ áo trái tim khoét hơi sâu. Buổi sáng ra khỏi nhà cô đã cố ý đeo sợi dây chuyền nhằm che đi phần ngực, thế nhưng lục tìm khắp hộp trang sức cũng chẳng thấy sợi nào vừa ý, lại lo sợ muộn giờ làm.

Thế nên, cuối cùng cô chẳng đeo sợi dây nào cả.

Lúc này Châu Tử Dương đứng đối mặt cô, từ cao nhìn xuống, ánh mắt vừa lọt vào cơ thể cô. Trần Mẫn Chi không khỏi đứng ngồi không yên, muốn đưa tay kéo cổ áo, lại cảm thấy cử chỉ này thật sự giấu đầu lòi đuôi. Cuối cùng, càng nghĩ càng nóng đầu, cô dứt khoát đứng lên.

"Ồ, cả giày cũng không tồi, rất có phong cách".

Nào ngờ sự chú ý của Châu Tử Dương đột nhiên di chuyển xuống bàn chân cô.

Lúc này, Trần Mẫn Chi chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn. Từ khi trưởng thành, cô luôn không quen với việc bị người khác trông thấy ngón chân của mình huống hồ đối tượng hiện giờ lại là Châu Tử Dương.

Cô tự cho rằng mình xưa nay bình tĩnh kiên định nhưng chỉ người này mới khiến cô hết lần này đến lần khác rơi vào tình thế bối rối. Mà càng tệ hơn nữa là Châu Tử Dương dường như cũng có ảo giác đó, ngón tay đặt trên cằm hứng thú nghiên cứu thần sắc cô lúc này:

"Kỳ lạ, vì sao mỗi lần hai ta gặp nhau, em đều có bộ dạng hoảng hốt vậy? Lẽ nào tướng mạo anh trông đáng sợ? Hay là tính tình anh kỳ quái?"

Anh chỉ vào phòng làm việc của Châu Tử Hoành:

"Tuy là không được hoàn nghênh như người ấy nhưng trong đánh giá của phái nữ thì anh cũng chẳng tồi đâu đấy!".

"Tồi hay không có liên quan gì đến em chứ." Dường như để che đi sự lo lắng, Trần Mẫn Chi giữ ngữ khí vô tình lạnh lung, hung dữ, tiện tay chụp lấy chiếc cốc sứ trên bàn, ra ý với anh:

"Phiền anh tránh ra".

Châu Tử Dương nghiêng người, nói "Còn nữa, mỗi lần anh đến hình như em đều đi đến phòng trà".

Cả quy luật này cũng bị anh nhìn thấu luôn. Thật ra đây hoàn toàn là cách cô tháo chạy khỏi sự bối rối.

"Là vì em lịch sự tiếp đãi khách." Cô lên giọng, giọng điệu công sở:

"Anh là em trai Châu tổng, tiếp đãi anh là việc em phải làm. Xin hỏi anh có muốn uống chút gì không?" Châu Tử Dương nghiêng đầu nhìn người phụ nữ với thái độ chuyển biến nhanh chóng ấy, nhướng nhướng mày, mặt nhoẻn nụ cười:

"Giống em là được rồi".

Trần Mẫn Chi đến phòng trà rót hai cốc cà phê mang lên, ngước mắt lên thấy có người đang ngồi ghế nghịch máy tính của mình.

"Ồ!"

Nghĩ đến màn hình chưa đóng, cô bất giác sải bước nhanh tiến tới, cũng chẳng màng đến phép lịch sự giằng lấy con chuột từ tay Châu Tử Dương rồi lấy thân hình che đi màn hình hiển thị.

"Bác sĩ Hoàng Tổ Đức?" Tiếc là chậm một bước, hiển nhiên Châu Tử Dương đã xem nội dung trang web đó. Anh hỏi:

"Em có vấn đề về tim mạch à, cần phải mời ông ấy khám cho à?"

"Chẳng có vấn đề gì cả." Trần Mẫn Chi thầm ân hận về sự bất cẩn của mình, tintức liên quan đến vị bác sĩ khoa tim mạch nổi tiếng trong thành phố chẳng biết anhxem được bao nhiêu rồi.

Cô không khỏi tức giận, con người này sao lại tùy tiệnđộng vào máy tính của cô chứ? "Làm việc riêng trong giờ làm việc, thật chẳng giống phong cách của em."

"Em và anh không thân, sao anh biết phong cách của em?"

"Việc này phải có bản lĩnh nhìn người".

Châu Tử Dương gác chân quay hai vòng trên chiếc ghế xoay, chợt nheo mắt nhìn cô, "Lẽ nào là anh trai anh bảo em tra tìm ư?"

"Không phải." Trần Mẫn Chi không vui phủ nhận.

"Anh thấy mười phần thì đến tám, chín phần là đúng!" Châu Tử Dương đứng dậy tiến sát gần cô hơn:

"Nói anh biết đi, anh trai anh vì sao bảo em tra tìm cái này?. Dáng người anh cáo lớn, thon gầy, cô cũng chẳng phải thấp, hai người bọn họ gần như chỉ cách nhau nửa cái đầu. Anh khẽ nghiêng mình dường như cả gương mặt gần ngay trước mắt cô, gương mặt điển trai hoàn hảo ấy chẳng chê vào đâu được.

Cô có một loại ảo giá cảm thấy bản thân mình nhanh chóng chìm đắm trong hơi thở của anh, trong lòng bất giác bật "hồi chuông cảnh tỉnh".

"Anh muỗn dụ dỗ em sao?"

Lơi vừa dứt, Trần Mẫn Chi hận đến mức muốn cắn lưỡi mình.

Cô hoài nghi nhất định là dây thần kinh mình có vấn đề nên mới thốt ra câu nói này. Châu Tử Dương khẽ ngẩn người, nụ cười rộng mở trên gương mặt. "Nếu như có thể hấp dẫn em anh cảm thấy vô cùng vinh hành."

"E là em chẳng có phúc phận đó."

"Ồ, có muốn thử không?"

"Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng em nghĩ hay là thôi đi."

Trần Mẫn Chi khẽ đẩy anh ra, nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí của mình. Lưng ghế cùng tay vịn bao trùm quanh mình lúc này cô mới cảm thấy an tâm, nhịp đạp loạn xạ của con tim cũng dần bình tĩnh trở lại.

Bị gián đoạn như vậy, câu chuyện về vị bác sĩ Hoàng trước đó coi như bị bỏ qua.

Châu Tử Dương nán lại một lát mãi đến khi Trần Mẫn Chi nhận cuộc điện thoại nội bộ anh mới nói tiếng tạm biệt với cô. Trần Mẫn Chi đứng cách bạn làm việc rộng lớn báo cáo xong thì nghe thấy giọng điệu căn dặn của người sau lưng:

"Em thay anh liên lạc với ông ấy, đặt cuộc hẹn ra ngoài gặp mặt."

"Vâng" Trần Mẫn Chi xoay người đi chợt bị gọi giật lại.

"Lúc nãy có phải Châu Tử Dương ở ngoài đó không?"

"Ồ, vâng." Châu Tử Hoành ngước mắt nhìn người trợ lý nhanh nhẹn cẩn trọng:

"Bọn em hình như rất hợp nhau thì phải?"

"Cũng tạm thôi, thật ra cũng chẳng thân lắm."

"Vậy à." Châu Tử Hoành mỉm cười, ngưng một lát nói hàm ý sâu xa:

"Thật ra con người nó cũng chẳng tệ." Trần Mẫn chi không trả lời. Anh lại nói:

"Không còn việc gì nữa, em ra ngoài làm việc đi!"

"Vâng."

Đi ra ngoài cô mới phát hiện tách cà phê vẫn còn ở trên bàn, hơi ấm còn sót lại. Trần Mẫn Chi cầm chiếc tách đứng dậy đem vào phòng trà.

Kỳ nghỉ ốm kết thúc, Thư Quân quả nhiên nhanh chóng nhận được hợp đồng phát ngôn. Cô suy trước tính sau vẫn quyết định khiêu chiến cùng vị sếp mạnh mẽ.

"Có thể đổi người khác không chị?" Cô đề nghị.

"Em thấy ai thích hợp hơn?" Nicole tỉnh bơ hỏi gặng lại.

Thế nhưng Thư Quân vốn chưa từng suy nghĩ việc này, chỉ cần có người chịu nhận, là ai đi chăng nữa thì có liên quan gì đến cô chứ?

Sự trầm mặc do dự của cô đều lọt vào mắt của Nicole. Nicole bình tĩnh nói với cô:"Công ty đã xem xét cân nhắc mọi mặt mới thay em tiếp nhận vai trò phát ngôn. Chị nhớ là lần trước chị cũng đã nói rồi, hợp tác cùng G&N là một cơ hội rất tốt. Dù là với em hay là với công ty thì đề có lợi cả. Em cảm thấy chị nói thẳng quá phải không?".

Lời nói của cô chặn ngang động tác chau mày của Thư Quân.

"Chị chỉ nói thật lòng mà thôi. Sếp mở công ty này là để kiếm tiền, còn em bước chân vào ngành này là để kiếm sống. Hiện giờ sự nghiệp của em đang đi lên, đây là một cơ may tốt, người thường có nằm mơ cũng chẳng có được, giờ thì em lại muốn nhường cho người khác. Thư Quân, chị thực sự không hiểu em."

"Dù sao em cũng thật sự không muốn nhận lời."

Cuối cùng Thư Quân chỉ nhấn mạnh lặp lại câu nói này nhưng cả bản thân cũng cảm thấy đây quả thực không thể xem là lý do được.

Quá yếu đuối chẳng có sức thuyết phuc. Quả nhiên, Nicole mặt dài nhắc nhở cô không chút kiêng nể:

"Chị không quan tâm em có thật sự để tâm đến công việc này không, nhưng nếu em đã ký hợp đồng với công ty, nội dung trong hợp đồng có lẽ em vẫn chưa quên đấy chứ? Trong điều kiện không làm tổn hại đến lợi ích và hình tượng cá nhân thì em có nghĩa vị ra sức phối hợp hoàn thành nghiệp vụ và hoạt động của công ty. Hai bên đều có nghĩa vụ như nhau. Đây chính là công việc. Mong rằng em đừng gộp chung chuyện tình cảm riêng tư mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người".

Từ phòng làm việc của Nicole bước ra, Thư Quân đụng mặt trợ lý Tiểu Kiều. Tiểu Kiều hứng chí hỏi nhỏ:

"Chị Thư, có phải chị sắp được chụp hình quảng cáo không?".

"Sao em biết?"

"Tin đồn ấy mà, nhưng nguồn thông tin thì rất đáng tin cậy đấy!" Tiểu Kiều cười bí hiểm, lại chất vấn:

"Khi nào thì chị bắt đầu?".

"Một thời gian nữa."

Thư Quân lặng lẽ gập tờ hợp đồng trong tay, tâm trạng não nề.

Buổi chiều có người bên tạp chí âm nhạc đến chụp ảnh.

Vài pô ảnh đã chụp xong, theo kế hoạch sắp đặt từ trước thì sẽ có cuộc phỏng vấn mười lăm phút.

Thật ra nữ kí giả này rất giỏi giao tiếp, tuổi tác xấp xỉ Thư Quân, tính cách lại có bảy, tám phần giống với Mạc Mạc. Hai người vừa gặp đã trò chuyện vui vẻ rồi, vì thế mà ngoài những vấn đề về phỏng vấn ra, nữ ký giả còn biểu lộ tình cảm của mình.

"Cá nhân mình rất thích chất giọng của bạn, cảm giác mê hoặc lòng người. Mấy người đồng nghiệp trong văn phòng mình gần đây ngày nào cũng nghe ca khúc của bạn, phong cách album đầu tay quả là thật không tồi."

"Cảm ơn bạn."

"Tiếp theo bạn có ca khúc mới nữa không?"

"Đang trong quá trình chuẩn bị, chắc cũng phải một thời gian nữa." Thư Quân nói.

"Vậy thì chờ đợi vậy! Lần sau nhất định đến đòi CD miễn phí."

Cuộc phỏng vấn chính thức kết thúc, nữ ký giả thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng nhóm cộng tác ra về. Trước khi rời đi, cô mỉm cười nói:

"Hỏi bạn một câu về đời tư nhé. Thật ra album đầu tay đã có được thành tích tốt như vậy, bản thân bạn có cảm thấy bất ngờ không? Hiện giờ đi ra ngoài chắc có lẽ sẽ có không ít fan sẽ nhận ra bạn chứ?"

"Thật sự hơi không quen lắm." Thư Quân suy nghĩ nửa đùa cười nói:

"Vả lại ra ngoài cứ phải đeo kính đen cũng thật phiền phức." Nữ ký giả cười rộ lên:

"Thế nhưng có người để mắt quan tâm cũng hay mà. Bạn có cảm thấy vui mừng vì bản thân đã gia nhập ngành này không?"

Câu hỏi này khiến thư quân sững sờ. Cô lắc lắc đầu:

"Không thật sự tôi rất ân hận".

Có lẽ vẻ mặt cô quá nghiêm trang lại khiễn nữ ký giả như không tin vào những lời cô nói, mỉm cười châm biếm nói:

"Chắc bạn hối hận vì bản thân không ca hát sớm hơn một chút. Đúng rồi, mình phải về báo cáo nữa. Hôm khác có dịp chúng ta lại liên lạc nhé".

"Được thôi"

Thư Quân thầm mỉm cười bản thân suy nghĩ quái lạ cơ hồ đổi lại là người khác cũng sẽ cảm thấy khó hiểu.Thậm chí ngay cả đứa bạn thân Mạc Mạc quen biết nhau đã mười mấy năm cũng chẳng thể hiểu được cô.

Vài hôm sau hẹn nhau đi dung bữa, nói về công việc của nhau, Mạc Mạc liền cất tiếng than thở. Gần đây cô bị hàng loạt những hoạt động những hoạt động chiến lược khiến cho sứt đầu mẻ chán ân hận rằng mình đã chọn nhầm ngành càng nuối tiếc bố mẹ không sinh cô ra với chất giọng tốt.

Thư Quân cảm thấy bất lực lại thấy buồn cười, thuận miệng nói:

"Cậu có thể đi làm nghệ sĩ hài." Kết quả nhận được chiêu "Cửu âm bạch cốt trảo" của Mạc Mạc.

Nhà hàng nằm trên con phố nổi tiếng yên tĩnh. Con phố tổng công chỉ có hai nhà hàng một cái cao cấp, cái còn lại là một nhà hàng mang tính riêng tư rất nhiều người nổi tiếng trong thành phố đều thích đến đây. Thế nhưng do Mạc Mạc và ông chủ nhà hàng này đã từng có thời gian trở thành "ân oán" của nhau mà người ngoài không ai hay biết, vì thế mà cô ấy không chịu đến đây "ủng hộ" nữa. Từ nhà hàng bước ra, Thư Quân nói:

"Lần sau bọn mình có thể đổi địa điểm khác thay đổi khẩu vị không? Lần nào cũng là nhà hàng cơm Tây, cậu cũng sính ngoại rồi!".

"Tớ hoàn toàn nghĩ đến thân phận của cậu nên mới đặc biệt chọn chỗ này đấy! Khách không đông, không gian yên tĩnh, giảm thiểu khá nhiều rắc rối cho cậu!".

Thế nhưng chính là ở nơi tĩnh lặng thế này sẽ có thể đụng mặt Châu Tử Hoành.

Kỳ thựcThư Quân đã nhận ra chiếc xe của anh đỗ ngay đối diện cửa nhà hàng riêng tư.

Cô tình cờ liếc mắt sang, trong lòng không kiềm được than thở, đây có được xem là oan gia ngõ hẹp không?

Kết quả là chẳng kịp đợi cô than thở thì đã trông thấy vài người bước ra từ hai cánh cửa dáng vẻ cổ kính. Ánh đèn đường dường như thấp thoáng chiếu rợp bóng là cây, ánh sang hơi tối, lại cách một con đường, nhưng cô chẳng tốn công sức liền nhận ra ngay bóng hình đó. Mạc Mạc trông thấy bước chân cô chậm lại, tò mò hỏi:

"Sao thế?"

Ánh mắt Thư Quân rời khỏi từ thân hình dỏng cao của người đàn ông trẻ tuổi ấy, chuyển sang người đàn ông già hơn bên cạnh anh. Tốn vài giây lục tìm thông tin có liên quan trong ký ức, sau đó cô vô tình chau mày lại.

"...Không có gì."

Mãi đến khi đối phương lên xe, cô mới thôi không nhìn nữa, trả lời Mạc Mạc với tâm trạng thờ ơ.

Tối đó, sau khi chia tay Mạc Mạc Thư Quân đến căn biệt thự ở ngoại ô. Tối nay là thứ sáu, ngày chẵn.

Trong thời hạn ba tháng có quy định thêm điều khoản kèm theo, đó là mỗi tuần ngày chẵn cô đều phải qua đêm ở chỗ của Châu Tử Hoành. Làm vậy vừa thực hiện được trách nhiệm của bạn tình lại có khoảng trời riêng. Điều này Thư Quân không có ý kiến gì.

Dù gì nguyên tắc này cũng chẳng vững chắc tựa ngọn núi, thi thoảng phá lệ một lần, Châu Tử Hoành cũng chẳng làm gì cô được.

Tối nay cô tự giác như vậy khiến Châu Tử Hoành kinh ngạc. Lúc cô đến, anh đã có mặt ở nhà, đang chuẩn bị xả nước đi tắm.

"Tắm cùng?" Một tay chống vào cửa nhà tắm, người đàn ông gần như khỏa thân ấy nhướng nhướng mày hỏi. Cô liền trả lời:

"Đương nhiên là không".

"Ồ, vậy thật tiếc quá." Tuy là nói vậy nhưng cô không cho rằng mình nhìn thấy chút dấu vết tiếc nuối gì trên gương mặt anh.

"Hiếm khi hôm nay em chủ động như vậy vả lại đúng thời gian nữa, anh cứ ngỡ cuối cùng em bắt đầu nhớ lại thời kỳ tắm chung tuyệt vời trước đây chứ."

Anh liếc nhìn cô cười nhạt, sau đó liền xoay người vào phòng tắm khiến những câu hỏi của cô trượt đến đầu môi lại nuốt ngược trở lại.

Cứ thế, Thư Quân kìm nén một bụng nghi vấn, ngồi trên giường trong phòng ngủ lơ đãng chyển qua chuyển lại hơn trăm kênh truyền hình mới đợi được anh tắm xong bước ra.

Châu Tử Hoành vừa đưa khăn bông lên lau đầu vừa liếc mắt nhìn về phía ti vi. Trên ti vi đang bật kênh nước ngoài, chẳng hề có phiên dịch, người dẫn chương trình tóc vàng mắt xanh đang đọc tin tức. Anh chuyển ánh nhìn sang gương mặt Thư Quân, thoáng chốc nhếch khóe môi lặng lẽ mỉm cười, nụ cười đầy sự mỉa mai.

Thư Quân cảm thấy vô cùng khó chịu, không khỏi ngước mắt nhìn chăm chăm:

"Sao thế?"

"Nhìn em đầy tâm sự, em đang nghĩ gì vậy? Việc hay là người?"

Anh uể oải hỏi, tiện tay vứt chiếc khăn bong sang một bên, ngồi vào chiếc ghế mềm mại bên giường.

Chiếc ghế này là của Thư Quân mua. Chính vào khoảng thời gian mắt anh có vấn đề anh vẫn thường tựa lưng vào ghế ngồi phơi nắng để Thư Quân đọc tin tức cho nghe. Đoạn hồi ức đó khiến tâm tình Thư Quân bỗng chốc rối loạn. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, không trông thấy sự mỉa mai và hàm ý trong ngữ điệu của anh. Cô xoay người đối mặt với anh, hỏi:

"Hồi tối anh đi dung cơm với ai vậy?".

Châu Tử Hoành nhìn cô, ngưng một lát rồi nói:

"Một người bạn sao vậy?".

"Em trông thấy các anh. Người bạn của anh hình như em cũng quen."

"Ồ, vậy sao?" Châu Tử Hoành cười nhạt nói:

"Bác sĩ Hoàng, em và ông ấy cũng quen biết nhau sao?".

Cô biết mình đã lọt vào mắt của anh mà không hay biết gì, nhưng cũng chẳng mấyđể tâm, chỉ gặng hỏi:

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Câu hỏi của em thật lạ. Cái gì mà anh muốn làm gì? Còn em, vì sao em lại có dáng vẻ căng thẳng chứ?"

"Vì hiện giờ em rất nghi ngờ anh".

"Nghi ngờ gì nào?" Anh nhìn cô, bờ môi mỏng vẫn nhoẻn nụ cười nhàn nhạt.

"Anh lại cảm thấy em cực kỳ lạ. Thư Quân, trước đây anh và người nào dung cơm xã giao em chưa từng quan tâm đến."

"Đó là hai việc khác nhau." Cô mím môi, khẽ lộ ra sự do dự và đấu tranh tận đáy lòng.

"Em đừng có nói với anh, tối nay em tự giá đến đây chính là vì chuyện này nhé!"

Ngữ điệu anh bình thản chọc thẳng vào tâm tư của cô nhưng trực giác của cô cho thấy không thừa nhận là tốt nhất.

Chính vào lúc cô im lặng, Châu Tử Hoành dường như chẳng chịu dễ dàng buông tha cho cô:

"Em còn chưa nói với anh, em và bác sĩ Hoàng làm thế nào quen với nhau?".

"Trong phòng bênh một người bạn."

"Bạn gì mà đáng để em ngày nào cũng chạy vào bệnh viện thế?"

Quả nhiên, Thư Quân nghĩ, hôm đó ở bệnh viện anh đã trông thấy cô. Thế nhưng, trước đó anh không hề nhắc gì đến, là vì muốn đợi sự việc rõ ràng rồi mới tính sổ sao? Huống hồ ngữ điệu anh tuy tùy tiện nhưng đã chứng minh được những suy đoán của cô.

Cô không khỏi hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn anh, chợt mở miệng nói:

" Châu Tử Hoành, anh nói vậy là có ý gì đây? Em không tin là anh thật sự không biết. Dù sao cả hai cũng ở bên nhau lâu vậy rồi, anh cũng có thể nhìn thấu em, em cũng hiểu rõ trong lòng anh nghĩ gì. Cái kiểu cách biết rõ còn hỏi đó, anh giỡn thấy vui lắm phải không?"

"Thường thôi, thật ra anh vốn chẳng có kiên nhẫn đùa giỡn với người khác những chuyện này đâu."

Châu Tử Hoành rốt cuộc thu lại vẻ mặt cười mà không cười, đứng phắt dậy đi đến trước mặt cô.

"Nhưng mà, vì đối tượng là em, mà em hình như rất thích nói vòng vo với anh. Nếu anh không phối hợp với em, anh cảm thấy không phải cho lắm!"

Anh bỗng chốc tiến sát lại đến mức dường như có thể đếm rõ những hạt nước li ti đọng lại trên cơ bụng. Cô vô tình ngẩng lên sau đó lại cảm thấy dường như không thoải mái dứt khoát đứngluôn dậy. Cô nhìn thẳng mắt anh:

"Vậy chúng ta thẳng thắn chút nhé. Em thật sự đang nghi ngờ mục đích anh gặp mặt vị bác sĩ đó. Anh đừng có mà phủ nhận."

"Ồ? Vậy em thấy anh có mục đích gì?"

"Anh không phủ nhận, đúng không? Thật ra trước giờ đều là vấn đề giữa hai chúng ta, em mong rằng anh đừng liên lụy đến người khác."

"Chẳng lẽ người khác mà em vừa nói, là bạn học cũ kiêm mối tình đầu ư?"Lời anh vừa dứt, giọng điệu cô khẽ chùng xuống, không tin được nhìn anh:

"...Em quả nhiên là không đoán sai".

"Em đoán gì nào? Em cảm thấy anh sẽ gây ảnh hưởng gì không tốt với anh ta sao?"

"Lẽ nào bữa ăn tối nay của anh không có chút liên quan nào đến Bùi Thành Vân ư? Hoặc có thể thật sự là vì anh ấy."

"Thư Quân", người đàn ông điển trai dáng vẻ tựa Satăng đột nhiên mỉm cười, "Có lẽ em cảm thấy vô cùng tự hào đến mức tự tin với trực giác của mình, thế nên mới dám đến đấy để chất vấn anh".

"Mong anh thẳng thắn trả lời em."

"Tùy em thôi."

Anh xoay người, dường như không muốn tiếp tục đôi co với cô nữa, kéo hộp thuốc lá và bật lửa ở đầu giường, miệng ngậm điếu thuốc, anh vừa châm lửa vừa nói:

"Cứ cho là anh làm gì bất lợi cho anh ta, vô tình bị em phát hiện, thì có lẽ em có thể nghĩ cách gì đo ngăn anh mà".

Giọng điệu thờ ơ hời hợt như vậy khiến Thư Quân đứng chết trân trong giây lát.

Cô không phân rõ được anh có nghiêm túc không. Biểu cảm ẩn giấu đằng sau làn khói trắng ấy càng trở nên mơ hồ khiến cô bắt đầu cảm thấy hoài nghi và kinh hãi.

Một lúc sau cô mới mở miệng, thanh âm run rẩy.

"Châu Tử Hoành, anh đừng có nói bừa. Huống hồ, Bùi Thành Vân không chọc anh, anh chẳng có lý do gì để làm thế cả".

Đáp lại lời cô là giọng cười trầm.

Tâm trạng người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây dường như không tệ, đứng cách bởi chiếc giường, anh nhướng đuôi mắt. "Nếu như anh nói rằng anh ta thật sự cản trở anh thì sao? Em cũng đã nói đó, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, lẽ nào em không biết anh là người thế nào?".

Cô tắc nghẹn khôn nói nên lời.

Cô đương nhiên biết anh là người thế nào, càng rõ thủ đoạn của anh. Những gì cản trở anh, nếu anh muốn loại bỏ thì e rằng chẳng cần phải chớp mắt. Để đạt được mục đích thì dù là phải trả giá đắt đến đâu anh cũng không tiếc.

Cô đứng cuối giường, đầu gối tỳ vào thành giường vững chắc nhưng không hề cảm thấy đau. Cô im lặng một hồi rồi nói:

"Anh muốn làm gì Bùi Thành Vân?".

"Nếu em đã hiểu anh như vậy, vì sao không thử đoán xem? Hay là chống mắt mà xem thì càng hay."

"Em nói rồi, không liên quan đến anh ấy, tốt nhất anh đừng lôi kéo anh ấy vào."

"Em đang uy hiếp anh à?"

"...Không phải", cô ngừng lại, ánh mắt lạnh lung dưới ngọn đèn nhìn anh, "em đang cầu xin anh".

Nói câu này biểu hiện của cô vô cùng bình thản, tận sâu trong đôi mắt sáng trong biểu lộ ra ý khẩn câu.

Ngón tay Châu Tử Hoành kẹp điếu thuốc vô tình co lại, ánh lửa lướt qua phần da giữa hai ngón tay toát lên cảm giác cháy bỏng tê dại.

Anh chau mày nhưng không cúi đầu nhìn mà nghiêng người gảy tàn thuốc còn sót vào gạt tàn thủy tinh trên đầu giường.

Động tác đơn giản nhưng lại tốn một khoảng thời gian khá dài. Gương mặt điển trai khẽ chùng xuống dưới ánh đèn, mái tóc đen trước trán vẫn còn ướt, gương mặt nhìn nghiêng bị sống mũi thẳng cùng đường vòng cung của khớp hàm dưới ngang ngạnh khắc họa nên một bức tượng hoàn mỹ. Mắt anh vẫn cụp cuống như đang chăm chú nhìn vào ánh lửa dần tắt lụi trong chiếc gạt tàn.

Máy điều hòa giữa phòng lan tỏa ra từng luồng gió lạnh. Thư Quân cảm thấy lạnh toát,dường như cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ đáy lòng.

Ngoài cử động của ngón tay, Châu Tử Hoành im lặng gần như không nhúc nhích khiến cô chẳng tài nào đoán được những toan tính trong lòng anh.

Thư Quân đợi khá lâu để có được đáp án, chính vào lúc nghĩ rằng từ bỏ thì anh đứng phắt dậy, xoay người lại nhìn cô. Châu Tử Hoành lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tựa biển khơi sau cơn mưa thoảng qua.

Người phụ nữ này, trong ấn tượng của anh, cô chưa từng cầu xin anh điều gì. Đây là lần đầu tiên, lại là vì người khác. Hồi lâu sau, đối mặt với ánh mắt phảng phất vẻ thỉnh cầu của cô, anh trầm giọng nói:

"Anh hiểu rồi."

Câu nói "anh hiểu rồi" rốt cuộc mang ý nghĩa gì chứ? Thật ra trong lòng Thư Quân chẳng thể nắm bắt được. Thế nhưng hiện giờ cô chỉ có thể chọn lựa tin tưởng anh, tin anh thật sự không có hành động gì quá đáng với Bùi Thành Vân. Nhưng cũng chính vì việc này mà mối quan hệ giữa anh và cô như rơi vào tình trạng càng bế tắc hơn nữa.

Chẳng những tối đó không nói gì với nhau mà thậm chí liên tục mấy ngày sau đó, những lúc không thể không gần nhau thì anh dường như cũng thiếu hứng khởi với cô, chẳng còn chòng ghẹo, châm biếm cô hoặc lấy việc dằn vặt cô ra làm niềm vui nữa.

Thật ra đây cũng là việc tốt, nhưng Thư Quân phát hiện ra tâm trạng của cô còn tồi tệ hơn trước đây nữa.

Phía công ty do sắp đặt lịch làm việc dày đặc từ trước cho cô nên không thể không thay mặt cô khước từ tham dự một hoạt động quy mô lớn. Trái lại Từ Bội Bội vừa chụp quảng cáo từ Nhật Bản trở về, vất vả cực nhọc vừa xuống máy bày liền chạy nhào đến ngay hiện trường.

Sau đó giới truyền thông đưa tin tức liên quan, Từ Bội Bội xuất đầu lộ diện, "sát hại" vô số phim chụp ảnh. Sau này gặp riêng nhau tại công ty, Từ Bội Bội vờ thể hiện sự tiếc nuối thay cho Thư Quân, bởi lẽ chương trình hoạt động tối hôm đó có sự tham gia của vài nhạc sĩ nổi tiếng, còn Thư Quân lại bỏ lỡ dịp giao lưu cùng họ.

Đến khi công chúa chim công cao ngạo nhanh nhẹn rời đi Tiểu Kiểu phẫn nộ nói:

"Có gì hay đâu chứ, thật là. Có cần thiết phải cố ý đến đây để nói những lời này không?".

"Đừng giận, đừng giận." Thư Quân an ủi trợ lý, nói bỡn cợt:

"Ít ra hiện giờ cô ấy còn chủ động nói chuyện với chị, đổi lại là trước đây làm gì có chuyện đó chứ!".

"Chị Thư, chị tốt quá!"

"Chứ không thì thật sự bị cô ta làm cho tức mà chết rồi, chứ để cô ấy khoe khoang làm gì?" Thư Quân cười nói.

"Đúng thế. Mấy ngày nay em thấy chị cứ buồn bã không vui, cứ ngỡ chị vì chuyện này mà không vui chứ."

"Sao có thể thế được."Thư Quân nghĩ, có lẽ chỉ có bản thân cô biết vì sao gần đây cô không vui.Thật ra cô cũng có dục vọng riêng của mình. Mỗi khi Châu Tử Hoành nhắc đến Bùi Thành Vân, trong lòng cô không phải là không có cảm giác muốn báo thù. Cô còn nghĩ rằng, dựa vào đâu mà Châu Tiểu Mạn lại có thể sống trong hồi ức của người đàn ông đó lâu đến như vậy. Còn cô ở trước mắt anh thì phải chung thủy mãi không thay lòng. Vì thế mà cô mang trong lòng chút cảm giác xấu xa vừa đáng xấu hổ lại vừa hèn hạ, kiềm chế bản thân không tìm đến anh để nói lời giải thích.

Mãi đến khi bị sự hiểu lầm về việc Bùi Thành Vân lôi kéo vào, cô mới bắt đầu cảm thấy ân hận và lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.